Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Nhợn thấy Long đang ngủ, và điều đặc biệt hơn là anh đang nắm tay cô. Dù sao thì anh cũng thức cả đêm để chắn sóc cho cô nên cô cũng không nỡ làm anh tỉnh giấc. Khi anh ngủ, trông anh thật là đẹp, gương mặt ấy hệt như một thiên thần vậy, thảo nào mà các cô gái không say đắm. Nhưng đó là với các cô gái khác, còn với Uyên, có lẽ là cô luôn tự ti về ngoại hình của mình cũng như cô muốn tập trung cho việc học, nên cô chỉ xem anh là một người anh trai tốt, là một gia sư miễn phí mà thôi.
Cô khẽ nhướn người lấy chiếc điện thoại trong cặp sách để gọi về cho gia đình đỡ lo, nhưng cô nhớ ra là nó đã bị Trinh đạp nát từ ngày hôm qua mất rồi! Dù cô đã cố gắng của động rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến anh thức giấc:
_Em tỉnh rồi đấy à? Sao em không gọi anh? - Anh Địu dàng hỏi cô.
_Em cũng vừa mới tỉnh thôi anh! Thấy anh ngủ ngon quá nên em không nỡ gọi dậy, nếu anh còn mệt thì anh cứ ngủ tiếp đi!
_Thấy em tỉnh là anh hết mệt rồi! Em còn đau chỗ nào nữa không? Để anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em nhé!
_Em không sao, mấy ngày nữa vết thương sẽ lành thôi mà. Anh cho em mượn điện thoại được chứ?
_Đây, em cứ dùng đi, em nhớ gọi chi cả Quyên và Hiếu nữa nhé! Hai người ấy cũng lo cho em lắm đấy! Anh đi mua đồ ăn sáng! - Anh nhìn cô cười rồi bước ra khỏi phòng.
"A lô, tao nè! Mày đang làm gì vậy?"
"May quá, mày tỉnh rồi! Tao với anh Hiếu đang đến thăm mày nè! Lát tám nha em yêu!"
"OK, đi đường cẩn thận nhé!"
Sau đó Nhợn gọi cho gia đình nói là sẽ ở lại nhà bạn mất ngày để hoàn thiện đề cương các môn, nói chuyện xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Còn lại một mình trong phòng, cô nghĩ lại về mọi chuyện đã xảy ra. Cô biết Trinh nghĩ cô và Long có tình cảm đặc biệt với nhau, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô ta, chứ thực ra hai người chỉ coi nhau là anh em (chỉ có Nhợn mới nghĩ như vậy thôi-_-). Nhưng dù gì thì cô cũng muốn sống yên ổn cho hết những năm cấp này, nên có lẽ giải pháp tốt nhất là tránh mặt Long, càng lâu càng tốt.
Ngồi nghĩ được một lúc thì Kẹo đến:
_Mày đang nghĩ cái gì mà ngồi thần ra như đồ đần vậy hả? Hay là lại nhớ anh nào rồi nhể?
_Làm gì có, mày biết tính tao mà! Chỉ nhớ mỗi mày thôi! - Nhìn thấy túi đồ Hiếu đang xách, Nhợn cười tươi hỏi. Hai người mua đồ ăn cho tui hả?
_Ờ, chỉ ăn là tinh. Nè! Toàn món mày thích thôi đấy, mẹ tao nghe nói mày bị thương nên sáng nay dậy sớm nấu cho tao mang vào cho mày đấy!
Kẹo vừa dứt lời, thì Long cũng đi về, anh xách theo một túi đồ ăn nữa (lại sướng cho cô Nhợn nhà ta! Béo càng thêm béo mất rồi!). Vậy là cả bốn người lại ngồi ăn vui vẻ với nhau.
_Mà ba tao bảo khi nào mày khỏe, đi học trở lại, ba tao sẽ thuê tài xế đưa đón bọn mình đi học đấy! - Kẹo lên tiếng.
_Bọn mình là sao?
_Thì ba tao biết mày gặp chuyện, nên quyết định như vậy để bảo về mày luôn. Mấy bữa nay ba tao bận, không có thời gian đến thăm mày, khi nào rảnh ba tao sẽ đến!
_Mày bảo bác không cần làm thế đâu, tao tự lo,được mà!
_Để mày tự lo thì bọn tao lo đến bạc tóc à! Với cả ba mẹ tao coi mày như con gái nên mày không phải ngại! Mày mà cứ như thế là tao với mày không chị em gì nữa đâu đấy!
_Quyên nói đúng đấy! Bọn anh cũng sẽ bảo vệ các em, có gì cứ nói nhé! - Hiếu khoác vai Kẹo và nói.
Còn anh thì nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc cô, chỉ cầm nhìn thấy hành động ấy thôi, cũng đủ biết anh muốn nói gì với cô rồi
_Em cảm ơn mọi người nhiều lắm! Yêu thương mọi người lắm lắm!
_E hèm, vậy bây giờ mày có thể nói cho bọn tao biết ai đã đánh khiến mày ra nông nỗi này được không?
_... Thôi mọi người âm đi không là tui ăn hết đó! He he... - Nhợn cố tình đánh trống lảng.
Dù bị bọn của Trinh đánh rất đau, nhưng Nhợn nghĩ đó cũng chỉ là do hiểu nhầm thôi, cô có thể tự mình giải quyết được không cần nói cho bọn họ biết. Bởi cô biết, nếu nói cho họ nghe, thì Trinh sẽ không thể được ở bên Long như cô ta mong muốn (vẫn nghĩ cho kẻ đã hại mình! Đúng là hiền quá mà Nhợn ơi! Haizz!), và mọi người cũng sẽ làm lớn chuyện, đặc biệt là Kẹo (cô bé không hiền lành như bé Nhợn chút nào đâu!). Vì thế Uyên quyết định sẽ không nói ra bất cứ điều gì.
Biết là Nhợn không muốn nói đến chuyện ấy nên mọi người cũng không hỏi đến nữa, nhưng trong đầu ai cũng nghĩ: "Nhất định phải tìm ra kẻ đó! Không thể tha thứ cho việc làm tội lỗi của nó được! Dám bắt nạt bé Uyên nhà ta à? Không dễ thế đâu!"(Dù Uyên không nói ra nhưng ba người họ sẽ luôn có cách để tìm ra).
Thế rồi cả nhóm lại tiếp tục "công việc" đang dở đang và nói chuyện rất rôm rả. (Nhợn nhà ta thật sự rất may mắn khi có được những nguôi bạn tốt như vậy nhỉ!).