Cực Độ Mê Luyến

chương 81: là anh quyến rũ em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: lemonade

======

Khắp nơi cũng không phải là không có người, trên hành lang cũng có những người khác đang đi ngang qua, nhưng những chuyện vừa xảy ra lại không hề có một tiếng động nào. Khang Vạn Lý còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị Hoa Minh đưa đến phòng hoá trang không một bóng người.

Hoa Minh một tay giữ lấy Khang Vạn Lý, tay còn lại nhẹ nhàng di chuyển, trong không khí vang lên một tiếng lạch cạch.

Khoá cửa mất rồi.

Khang Vạn Lý không thở nổi hơi nào, trời đất quay cuồng một trận. Đợi đến khi cậu phản ứng lại thì Hoa Minh đã nâng mặt cậu lên, để cậu dựa vào tường.

Trong không gian kín mít, có cậu và Hoa Minh, còn có nhiệt độ cơ thể nguy hiểm giống y như lần Hoa Minh tập kích vào phòng cậu lần trước.

Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, Khang Vạn Lý nheo mắt lại nhìn liền thấy dàn cơ bắp được áo da bọc lại của hắn và cả cơ ngực săn chắc của hắn nữa.

Hơi thở của Hoa Minh rất nóng, không biết do là tóc giả hay là do mái tóc đen dài ấy cố tình mà cứ đung đưa bên má của Khang Vạn Lý, khiến bầu không khí trở nên cực kì ái muội không rõ.

Khang Vạn Lý hoảng hốt lo sợ, không chịu kiềm soát mà bắt đầu trốn lủi, cậu hoảng sợ hét: "Cậu buông tôi ra!! Cậu đứng xa tôi một chút đi!"

Giọng Hoa Minh mang ý cười, không hề thấy hắn cuống quýt chút nào, hắn rất nhàn nhã hỏi: "Em thì sao vậy?"

Khang Vạn Lý dán vào tường, để cách xa Hoa Minh một tí mà cậu thậm chí còn nhón mũi chân lên: "Cậu vừa mới nhảy xong.... cả người đầy mồ hôi thối rình!! Tôi chê!"

Hoa Minh cười không ngớt: "Lượng vận động ít ỏi này mà cũng đáng cho em đổ mồ hôi ư? Cục cưng Vạn Lý, anh đây là đang xem thường em đấy?"

Những lời này tràn ngập ý ám chỉ nồng đậm, nhưng có vẻ như cũng không lọt vào tai Khang Vạn Lý, Khang Vạn Lý xù lông, bắp thịt toàn thân căng chặt, trán cậu không ngừng đổ mồ hôi.

Đột nhiên cậu đẩy mạnh Hoa Minh ra sau đó xoay người vào trong vách tường, chôn mặt vào tay: "A a a a a đã nói cậu đứng xa tôi ra chút đi mà! Cậu tránh ra đi! Bây giờ tôi không muốn thấy cậu đâu!"

Cả người cậu quay vào trong vách tường, sau lưng lại bại lộ trước mắt Hoa Minh, quả thật là dâng mỡ đến tận miệng. Tư thế này lại càng tiện hơn so với tư thế mặt đối mặt, Hoa Minh muốn làm gì với cậu cũng được.

Nhưng Hoa Minh hơi sửng sốt, bỗng nhiên phát giác ra được Khang Vạn Lý rất không bình thường.

Có gì đó sai sai.

Khang Vạn Lý cực kì có gì đó sai sai.

Hoa Minh đã đoán trước được phản ứng của Khang Vạn Lý, có thể là sẽ đỏ mặt, sẽ xấu hổ, sẽ thẹn quá thành giận, nhưng không có cái nào giống với cảnh trước mắt này cả.

Đây.......

Quả thật rất giống như vừa bật được cái công tắc gì đó vậy.

Hoa Minh kinh ngạc chọt chọt cổ Khang Vạn Lý, cả người Khang Vạn Lý run rẩy co rụt người lại. Sau đó màu da ở cổ nhanh chóng đỏ lên, hai cái lỗ tai vừa đáng thương mà cũng vừa đáng yêu dần nóng lên, run đến nổi khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.

Hoa Minh yên lặng nhìn chằm chằm Khang Vạn Lý đang "quay mặt sám hối run bần bật" cùng với làn da đỏ bừng như bị nấu chín đang bị lộ ra ngoài kia.

Vài giây sau, đôi mắt Hoa Minh hằn lên tia máu.

Hắn lập tức giữ Khang Vạn Lý đứng vững lên, nhỏ giọng mắng: "Đệt, xoay qua đây."

Khang Vạn Lý run lên, sau đó lại không nhúc nhích nữa. Hoa Minh quay đầu cậu lại, ép Khang Vạn Lý chìa mặt qua.

Dưới ánh đèn, gương mặt của Khang Vạn Lý đo đỏ ướt át, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp luẩn quẩn vài vệt nước lấp la lấp lánh, khiến dụ/c vọng của người bị câu dẫn dâng trào cuồn cuộn.

Ánh mắt Hoa Minh thâm trầm, giọng nói bị chấn động truyền từ lồng ngực ra: "Em cũng chỉ muốn có thêm hiệu quả, nhưng này cũng...."

Dùng quá tốt rồi ấy chứ.

Hắn chưa hề nghĩ tới sẽ như thế này.

Hoa Minh vốn tưởng rằng khi màn nhảy se/xy kết thúc thì hắn còn phải tốn thật nhiều công sức mới được thân thiết với Khang Vạn Lý. Ai mà ngờ trạng thái của Khang Vạn Lý bây giờ còn chẳng cần hắn kí/ch thích nữa là.

Cục cưng của hắn đã phấn khởi rồi, không cần hắn phải trêu chọc nữa, bản thân cậu đã tự hưng phấn lên đôi chút rồi.

Hơi thở của Hoa Minh càng lúc càng nặng nề, mỗi một lời nói ra đều có sức nóng áp lên, hắn vừa kích động vừa trêu chọc: "Em biết ngay mà, quả nhiên là anh thích đồ nữ."

Khang Vạn Lý không phát ra âm thanh nào, tinh thần cậu vốn đang bị hỗn loạn, bị Hoa Minh chế ngự lên tường thế này lại càng mờ mịt hơn. Có điều cậu vẫn còn biết liều mạng lắc đầu, truyền đạt ý tức giận và bất mãn của mình.

Không!

Cậu không hề thích đồ nữ chút nào!!

Cậu vốn không muốn nhìn, càng không chấp nhận được việc nhìn một người đàn ông cơ bắp mặc váy!

Cậu chỉ là, chỉ là..... Chỉ là rất kinh ngạc với màn thể hiện của Hoa Minh thôi!

Chỉ nhắm vào một mình Hoa Minh thôi!!

Hoa Minh vừa nãy thật sự là quá..... Khang Vạn Lý nói không nên lời, nhưng thần kinh của cậu đã chịu không nổi, nghĩ đến việc dáng vẻ đứng trên sân khấu lắc eo của Hoa Minh, cậu chỉ nghĩ đến thôi là đã ôm đầu thét chói tai rồi.

Nhịn không nổi nữa rồi.

Vừa nãy nhiều người nên không có mặt mũi để kêu, nhưng bây giờ thật sự là nhịn không nổi nữa.

Khang Vạn Lý bị buộc phải nhỏ giọng gào lên.

Cậu không phát ra tiếng thì còn ổn, vừa phát ra một âm thanh thì Hoa Minh đã không thể khống chế bản thân được nữa rồi.

Ở thời gian và địa điểm này, Hoa Minh vốn không quá có ý định sẽ phát sinh ra chuyện gì, hắn chỉ đoán là Khang Vạn Lý chắc chắn sẽ chạy trốn rồi hắn phải bắt người về trêu một lát mà thôi.

Không hề nghĩ đến sẽ được nhìn thấy phản ứng như thế này của Khang Vạn Lý.

Hoa Minh bắt đầu thở dốc, lý trí dần thoát khỏi sự khống chế, Hoa Minh đấm vào tường, nói với Khang Vạn Lý: "Không thể trách em được, Khang Vạn Lý à, là anh quyến rũ em."

Khang Vạn Lý mắng: "Cái mẹ cậu..... Cậu còn cần mặt mũi hay không!"

Rốt cuộc là ai quyến rũ ai đây!!! Cậu không nhớ mình đã làm gì trên sân khấu hay sao!!!

Cậu còn chưa mắng xong, Hoa Minh đã ôm eo cậu kéo ra đằng sau.

Tầm mắt cậu bị đảo ngược, bên tai vang lên một loạt âm thanh lộp bộp, mỹ phẩm trên bàn đều bị rơi xuống đất. Khang Vạn Lý bị Hoa Minh ấn xuống bàn, thay thế những món mỹ phẩm đắt tiền đã bị rơi ấy.

Hoa Minh xé toạc chiếc áo da của mình ra rồi đè người xuống.

Khang Vạn Lý phát ra một tiếng la chói tai, trong khoảnh khắc này, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh táo trở lại. Cậu chặn trước ngực Hoa Minh lại, để hắn lăn sang một bên, trượt xuống dưới đất.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cửa thì lại bị khoá, có Hoa Minh ở đây, không đợi đến khi Khang Vạn Lý chạy ra khỏi cửa thì có lẽ đã bị bắt về rồi. Trong lúc cấp bách, Khang Vạn Lý cúi người co ro dưới gầm bàn trang điểm.

Quanh người trở nên đen kịt, không gian bên dưới bàn tuy nhỏ hẹp nhưng không khiến Khang Vạn Lý không thoải mái, ngược lại cho cậu một chút ít cảm giác an toàn. Khang Vạn Lý ngồi xổm dưới bàn như trái bóng, chửi ầm lên: "Biế/n thái chết tiệt!!! Cậu đang làm gì đó!! Vừa nãy nhiều người như vậy mà cậu còn kêu tôi làm gì, lại còn muốn.... Cậu có biết xấu hổ không hả! Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi vẫn biết đấy! Đừng có liên luỵ đến tôi! Cậu nhìn lại cậu xem cậu đang mặc cái gì! Đàn ông con trai sao lại không biết xấu hổ mà đi nhảy chứ!!"

"Còn bảo tôi chờ mong, tôi chờ mong cái rắm! Cậu.... Cậu không thấy thẹn hay sao! Ban nãy tôi thấy có nhiều người quay video lắm, bây giờ trên diễn đàn trường chắc chắn đều là ảnh chụp cậu mặc tất lưới đấy!"

Suýt chút nữa là Hoa Minh đã ôm được cậu, hắn bổ nhào về khoảng không nhưng cũng không có cáu giận.

Lý trí còn tồn đọng nói cho hắn biết rằng đây là phòng hoá trang ở hậu trường của phòng hoà nhạc, chốc lát nữa sẽ có người đến. Cho nên Khang Vạn Lý thành công trốn được, cũng xem như là đã giúp hắn.

Nếu bản thân hắn đi PK với dụ/c vọng thật thì Hoa Minh chắc trăm phần trăm là hắn sẽ thất bại thảm hại.

Hoa Minh chống lên bàn tạm dừng một lát, vì nhảy mà mặc váy bó sát người khiến hắn thấy hơi đau, hắn bình tĩnh một chút rồi không để ý nói: "Vậy thì sao?"

Khang Vạn Lý sửng sốt: "Cậu không sợ người khác chê cười cậu ư?"

Hoa Minh nói: "Thứ nhất, em bốc thuốc đúng bệnh, vì yêu mà điên cuồng không sợ người khác chê cười. Thứ hai, ai dám chê cười em?"

Khang Vạn Lý nghẹn một chút, sau đó nói: "Cậu nói bậy nói bạ gì đó, bốc thuốc đúng bệnh cái gì chứ!"

Hoa Minh phát ra tiếng cười: "Em vì hôm nay mà đã luyện tập rất nhiều thứ, cốt yếu là để làm cho anh vui. Chuyện này cũng không còn cách nào khác, ai biểu người em thích lại có khẩu vị đặc biệt, thích đồ nữ nhất làm chi."

Khang Vạn Lý nóng nảy tại chỗ: "Tôi không có! Tôi không hề thích đồ nữ!!"

Tới bây giờ, cuối cùng Khang Vạn Lý cũng hiểu câu "em hiểu rồi" kia của Hoa Minh là có ý gì. Nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi, Hoa Minh loạn thì cũng đã loạn xong rồi, cậu đâu còn cách nào nữa!

Hoa Minh cũng không có đi cãi cọ với cậu, chỉ là bỗng nhiên nói: "Anh nghe đi."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý bất thình lình bình tĩnh lại, cực kì quái lạ: "Nghe cái gì?"

Hoa Minh nói: "Nghe tiếng tim anh đập."

Khang Vạn Lý: "....."

Gương mặt của Khang Vạn Lý đang đỏ liền như muốn thành đen, rất nhiều câu mắng chửi đến bên miệng nhưng không có thốt ra.

Cậu biết rõ là Hoa Minh đang trêu chọc cậu nhưng thứ cậu không thể nào không chấp nhận chính là Hoa Minh nói đúng thật!!

Ngay bây giờ, mỗi một giây đồng hồ trôi qua, tiếng tim đập trong lồng ngực Khang Vạn Lý lại vang lên rất kịch liệt, thình thịch thình thịch! Một chút rồi lại một chút! Âm thanh lớn đến nỗi cậu nghe cũng thấy ầm ĩ.

Cậu gần như hoài nghi rằng Hoa Minh không phải đang nói đùa, nói không chừng bi/ến thái thật sự nghe được tiếng tim đập của cậu.

Khang Vạn Lý hết đường chối cãi, trái tim cậu không biết cố gắng, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với suy nghĩ của cậu. Hoặc là nói cậu không muốn thừa nhận nhưng thân thể lại thành thật quá mức.

Cậu không thích đồ nữ của Hoa Minh, mà là không kiềm chế được sự rung động mãnh liệt đối với Hoa Minh.

Cậu biết Hoa Minh là tên bi/ến thái, đôi khi còn rất súc vật nhưng Hoa Minh lại đầy sức hấp dẫn như thế đấy.

Trong các trận chiến, Khang Vạn Lý hết lần này đến lần khác tấn công rồi phòng thủ....

Hôm nay bại trận rồi!!!

Truyện Chữ Hay