Editor: lemonade
======
Hoa Minh nói: "Cục cưng à, đây là lần đầu tiên anh khen em đẹp đó, em vui lắm."
Khang Vạn Lý: "....."
.....
?????
Khang Vạn Lý cảm thấy lỗ tai mình hơi có vấn đề rồi, hình như nghe không được rõ gì đó, cậu hỏi: "Cậu nói gì cơ? Đấy là cậu á?"
Hoa Minh mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Khang Vạn Lý phát ra tiếng cười nhạo: "Sao có thể được! Đây rõ ràng là một cô gái mà, cậu nhìn xem cô ấy còn mặc váy...."
Lời còn chưa dứt, Khang Vạn Lý bỗng nhiên cứng lại.
Cậu nhìn kỹ lại bức ảnh kia thì phát hiện thiếu nữ mỹ miều kia tuy rằng mặc bộ đồ màu đen rộng thùng thình nhưng thật ra cũng chẳng phải là váy. Chỉ là vì gương mặt rất đẹp mà để lại ấn tượng đầu tiên là một cơn ảo giác như là đang mặc váy.
Khang Vạn Lý hít một hơi, lại nhìn bức ảnh ấy, trong lòng chợt lạnh đi một nửa.
Nói kĩ càng lại thì Từ Phượng đứng bên trái, Dương Phục đứng bên phải, người đứng giữa này quả thật có thể là Hoa Minh rồi. Ngoại trừ Hoa Minh ra thì có ai có tư cách tay trong tay với Từ Phượng và Dương Phục cơ chứ.
Bởi vì ban nãy đã nhất kiến chung tình nên Khang Vạn Lý không có nghĩ ngợi gì nhiều, bây giờ suy nghĩ thì đúng thật là một trận khủng hoảng mà.
Đây sao có thể là Hoa Minh được chứ!
Nói nhảm nhí gì vậy, giới tính cũng đâu có giống nhau đâu!
Thật ra Hoa Minh cũng chẳng thấy có chỗ nào kì lạ cả, hắn thong thả nói: "Lúc nhỏ em thường xuyên bị người ta nhận thành con gái. Trước khi bị bể giọng và mọc ra yết hầu thì hầu như ai cũng nhận lầm cả. Ban đầu cả Từ Phượng và Dương Phục nhìn thấy em cũng tưởng em là nữ, nhất là Từ Phượng, qua hơn hai tháng mới phát hiện ra."
Khang Vạn Lý hình như đang nghe cái điều viển vông nào ấy nhỉ, cô gái trong bức ảnh xinh đẹp như thế, lớn lên liền biến thành Hoa Minh?
Đây là câu chuyện thái gì vậy?
Khang Vạn Lý như ăn phải ruồi bọ mà nhìn chằm chằm vào khung ảnh, cực kì nghiêm túc chăm chú nhìn ngũ quan của thiếu nữ trong bức ảnh, sau khi nhìn kĩ thì thật sự tìm được bóng dáng của Hoa Minh trên mặt của cô gái.
Quả thật là đôi mắt rất giống nhau, cái mũi cũng giống, cả đôi môi và tai cũng giống y hệt, chỉ là hơi dài ra và cứng lại, từ một thiên thần thanh tú, dịu dàng, xinh đẹp trở thành một người đàn ông có ánh mắt lạnh nhạt, đường nét rõ ràng!
Đây chính là sau khi lớn lên em đã trở thành anh (*) trong truyền thuyết hay sao?
(*) là một trong những bài hát của ca sĩ Tống Tổ Anh
Cũng đáng sợ thật đấy!
Khang Vạn Lý vừa mới dâng lên cảm giác rung động thì đã bị hiện thực đá một cái, không biết Từ Phượng trước kia yêu thầm Hoa Minh, hai tháng sau mới phát hiện ra Hoa Minh là con trai sẽ có cảm giác gì đây nữa, dù sao thì cậu ta cũng đã tan nát cõi lòng, trở thành tên cặn bã rồi đi.
Thế mà trước đó tim cậu lại nhảy loạn cào cào vì Hoa Minh không thôi.
Nhục nhã vô cùng!
Biết vậy đã chẳng làm rồi!
Khang Vạn Lý thống khổ nói: "Mệt tôi thế mà còn rung động với cậu.... Cậu, cậu như vậy là đang phá huỷ trái tim của những chàng trai trẻ đó."
Hoa Minh căn bản không hề để ý đến thứ đó, hắn bắt ngay được trọng điểm, nhướng mày nói: "Rung động, đợi đã, anh thích như thế này sao?"
Khang Vạn Lý nghẹn lại: "Ừm, không, tôi...."
Hoa Minh như đang suy nghĩ gì đó, chợt nói: "Em hiểu rồi."
Câu nói quen thuộc rơi vào trong tai, cả người Khang Vạn Lý phản xạ có điều kiện mà chấn động.
Cậu lại biết cái gì nữa vậy!!
Đừng có hiểu nhầm ý mà!
Kết quả lại giống y như lúc trước, dù cho Khang Vạn Lý có hỏi như thế nào thì Hoa Minh cũng không nói, dựa theo dáng vẻ cũ của tên này thì chỉ trong chớp mắt là sẽ lại có một câu chuyện mới được xé mở ra.
Hai người trở lại trường học, học sinh trong lớp đều đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Khoảng thời gian của lớp 12 trôi qua mau thật sự, chớp mắt một cái nửa học kỳ đã gần kết thúc rồi, thời gian đếm ngược kỳ thi đại học trên bảng đen đã bắt đầu chuyển sang số một rồi (1xx). Có điều các học sinh trong lớp không hề quan tâm đến kỳ thi đại học đang cách xa kia, mà bạn nào bạn nấy cũng chỉ đều nhớ đến kỳ nghỉ mà thôi.
"Kỳ nghỉ của khối 12 ngắn quá đi thôi! Nghỉ chưa được bao nhiêu thì đã qua năm mất rồi!"
"Tớ đã làm ra nghiệp gì mà phải học hành nghiêm túc thế này chứ, trường mau cho nghỉ đi, học nữa là sẽ chết đó!"
Những tiếng gào thét ngóng trông nghỉ học vang vọng khắp lớp học, Khang Vạn Lý ngày ngày bị những âm thanh ấy bao trùm, ít nhiều gì cũng có chút chút cảm giác ngóng trông nghỉ học.
Cuối cùng thì Tiểu Phong cũng sắp được về nhà rồi, những ngày cậu làm bài cùng Tiểu Phong thật sự rất là trân quý đó.
Muốn được nghỉ học thì phải vượt qua cánh cửa to lớn là kỳ thi cuối kỳ đã. Khang Vạn Lý không có gì lo lắng về chuyện này cả, chỉ có chúng bạn trong lớp thì khổ cực thôi. Có vẻ như vì để phòng ngừa cuộc sống nhàm chán và mệt mỏi này tiếp diễn quá lâu, nhà trường đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc tối đón Tết Nguyên Đán lớn, khuyến khích học sinh khối 12 tham gia.
Buổi tiệc đón Tết Nguyên Đán được tiến hành sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, nhưng bây giờ đã phải bắt đầu chuẩn bị tiết mục rồi. Hứa Phinh đỡ lấy bụng bầu, đứng trong lớp ghi chép.
"Có bạn nào muốn báo tiết mục không nào? Các tiết mục biểu diễn tài năng, ca hát hay nhảy múa đều được, mấy đứa tham gia cho vui, nếu lớp được chọn là lớp 12-8 ban Tự nhiên của chúng ta thì cũng coi như là giành lấy vẻ vang cho cả lớp."
Các học sinh của lớp 12-8 nhốn nháo cả lên, nhưng chẳng có ai chủ động báo danh cả.
Thật ra một đám cậu ấm cô chiêu bọn họ tuy không có hứng thú với học tập nhưng những tài nghệ khác ít nhiều gì vẫn phải có, chỉ là nếu đem so với cả trường thì có hơi nhát.
Tĩnh Bác bọn họ là trường gì cơ chứ? Vốn dĩ là một ngôi trường chuyên môn bồi dưỡng học sinh nghệ thuật không có thành tích các môn văn hoá. Mà bọn họ tại sao lại được phân thành lớp văn hoá cuối cùng đây, chuyện này còn phải nói ư, chính là do nghệ thuật không quá giỏi chứ gì nữa!
Tham gia cái gì chứ, nếu tham gia thì chẳng phải là đợi các lớp khác tới đàn áp hay sao.
Hứa Phinh nhìn chung quanh một vòng, thấy không có ai tham gia, cô bèn thở dài một hơi.
Không phải là cô mong ngóng học sinh lấy vẻ vang về, chỉ là nghĩ năm cuối cấp ba rồi, nếu có thể có một vài kỉ niệm trong sinh hoạt học tập căng thẳng thì khá là tốt.
Nếu trong bữa tiệc Nguyên Đán ấy không có bạn trong lớp tham dự, đến lúc đó khi các học sinh trong lớp 12-8 xem tiết mục cơ bản cũng sẽ không có nhiệt tình là mấy.
Chiêm Anh Tài nhỏ giọng hỏi Khang Vạn Lý: "Khang Vạn Lý, cậu tham gia không?"
Khang Vạn Lý nói: "Không tham gia, tớ chẳng có tài nghệ gì hết."
Chiêm Anh Tài nói đùa: "Cậu đi biểu diễn luyện đề thần tốc đi, hù chết cả bọn luôn."
Khang Vạn Lý bị chọc cười, hai người nhỏ giọng trò chuyện đôi ba câu.
Trò chuyện thì trò chuyện, Khang Vạn Lý quả thật không định tham gia, cậu không có sở trường gì đặc biệt để biểu diễn cả, nếu là muốn đi biểu diễn thì cũng nên để Hoa Minh đi.
Hoa Minh vẽ tranh, chơi nhạc cụ hay là thanh nhạc, dù là phương diện nào thì ở Tĩnh Bác này cũng chẳng lấy đâu ra địch thủ.
Nhưng mà Khang Vạn Lý sẽ không khen ngợi Hoa Minh tài giỏi đâu, dựa theo phong cách của Hoa Minh thì sẽ không bao giờ biểu diễn trước mặt người khác. Bởi vì tính tình hắn lạnh nhạt, cũng coi thường việc lấy lòng người khác.
Cũng chỉ khi ở trước mặt Khang Vạn Lý thì hắn mới có thể chủ động show kỹ năng ra mà thôi.
Khang Vạn Lý tự suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác ngọt ngào kì dị, đang nghĩ ngợi thì giọng của Hoa Minh ở đằng sau đột nhiên vang lên.
Hoa Minh nói: "Em tham gia ạ."
Khang Vạn Lý: "......."
Cái quỷ gì vậy???
Cậu tham gia á???
Khang Vạn Lý kinh ngạc nhìn sang, cả lớp cũng đang nhốn nháo, mọi người đều đã được nghe qua danh tiếng toàn năng của Hoa Minh trong nghệ thuật, nhưng chưa từng có ai được mở mang kiến thức cả, hoàn toàn không ngờ đến Hoa Minh sẽ chủ động đứng ra như thế này.
Quá là kì lạ!
Từ Phượng cũng cực kì kinh ngạc: "Thật không? Anh Minh, anh chắc chắn chưa? Được chọn là điều nên có rồi, không đúng, vậy chắc chắn là sẽ được chọn rồi! Anh muốn đi biểu diễn trước toàn trường sao?"
Đây không phải là phong cách của anh Minh đâu!
Khang Vạn Lý cũng nghĩ như thế! Cậu nhìn chằm chằm phản ứng của Hoa Minh, chờ hắn nói mình đang nói giỡn thôi, kết quả là thất vọng toàn tập, Hoa Minh rất bình tĩnh nói: "Ừm, tao chắc chắn."
Hứa Phinh rất vui, lập tức nhớ kỹ tên của Hoa Minh, không khí trong lớp cũng sinh động lên, trong lòng mọi người đều chờ mong đến bữa tiệc Tết Nguyên Đán kia.
Chỉ có Khang Vạn Lý là trừng mắt nhìn cả buổi trời, không biết tại sao lại thấy không vui nổi.
Biểu diễn ở trước toàn trường, không thể nào là vẽ tranh được, vậy Hoa Minh muốn diễn cái gì đây?
Biểu diễn sở trường đàn piano và ca hát ấy hả? Giống như lần trước hắn hát cho cậu nghe, bây giờ là muốn hát cho cả trường nghe đấy hử?
Thật ra muốn hát hay không, muốn hát khi nào là tự do của Hoa Minh, Khang Vạn Lý quản không được, cũng không có tư cách để quản, nhưng cậu vẫn cảm thấy được một sự khó chịu khó hiểu.
Tên biế/n thái này vốn đã rất nổi tiếng với những cô gái không biết được bộ mặt thật của hắn rồi, nếu hắn hát hay chẳng phải sẽ càng điên hơn sao.
....... Không vui.
Rất là không vui!
======
+
Tác giả có lời muốn nói:
Hơi mong chờ Hoa Minh tung đại chiêu nho.
======
Ông nội tui lại muốn bày trò gì đó rồi ^^