CHƯƠNG . TRUNG KHUYỂN YÊU THỔ LỘ
Đây là lần đầu tiên Ngô Bân đi vào khu kí túc xá huấn luyện viên. Nơi ở của hai mươi tám huấn luyện viên ác ma trong truyền thuyết chính là khu nhà màu trắng toát này đây. Trước cửa kí túc còn có hai người cầm súng bảo vệ, thấy Lâm Tinh cùng Ngô Bân hai người một trước một sau tiến vào cũng không nói gì, liền gật đầu cho qua.
Hành lang phi thường sạch sẽ, suốt một khoảng tường dài là những tấm kính thủy tinh lớn, dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu ánh sáng lấp loáng.
“Nha, giúp ta đem mấy thứ này lên phòng, tiện thể mời ngươi uống tách trà luôn.”
“Không, không cần……”
“Uống một chút đi.” Lâm Tinh cũng không quay đầu, mở cửa phòng, “Trà nếu không uống, sẽ hết hạn.”
Ngô Bân ôm ba cái túi lớn, lung lay như sắp đổ, đi vào phòng, không chút để ý liền vấp phải cái gì đó, thật mạnh té ngã xuống sàn: “A!”
Lâm Tinh chạy đến ôm lấy bọc khoai tây với trò chơi điện tử, vì thế mà chân tay luống cuống liền ngã sấp xuống dưới, oành một tiếng, đo sàn! Ngô Bân cách ba cái túi mà ngã trên người Lâm Tinh, còn chưa kịp cảm nhận thân thể mềm mại cùng độ ấm, đã nghe thấy mấy tiếng nổ bùm bụp từ xa vọng đến, lại nghe thấy tiếng loảng xoảng như vừa có thứ gì đó rơi xuống, nện thật mạnh lên người bọn họ.
Ngô Bân nằm trên sàn, ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm.
Căn phòng này, ít nhất cũng đã hai tháng không có dọn dẹp qua. Khắp phòng đầy những vỏ đồ ăn vặt đủ loại, vỏ khoai tây chiên là nhiều nhất, rồi đến những vỏ chai bia, đông một cái tây một cái, bát mì ăn liền ăn xong không thèm dọn, tiện tay vứt ở tủ đầu giường, trên ghế ngồi. trên tường, dán đầy hình những nhân vật trong game, tất cả bọn họ đều tạo hình rất đẹp mắt, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười nhìn xuống hai người bọn họ đang ngã sấp trên mặt đất.
“Chân của ta….”Lâm Tinh thống khổ rên rỉ, “Vô liêm sỉ, mau lăn xuống khỏi người ta mau….”
Ngô Bân cúi đầu, đối diện với thiếu niên khuôn mặt trĩ nhược, tú lệ.
“A, thực xin lỗi! Tôi không cố ý!” Ngô Bân nhảy dụng lên, “Tôi không cố ý, không cố ý.’
Lâm Tinh ôm chân, rên rỉ: “Đau quá……”
Từng lớp quần bò lần lượt vén lên, cẳng chân trắng nõn lưu lại những dấu vết bầm tím, ống quần dần dần vén lên cao để lộ đôi chân thon dài xinh đẹp, trơn nhẵn.
Lâm Tinh vô cùng tức giận: “Mẹ nó, ngươi đi đường cẩn thận một chút a, túi rác lớn như vậy ngươi không thấy sao? Huấn luyện dã chiến ngươi không có học được cái gì sao? May mà đây chỉ là cái túi rác, nếu chẳng may là khối thuốc nổ, ngươi con mẹ nó, cũng dẫm bừa lên chắc, chết tiệt, đau quá…..Ta không đứng lên được rồi!”
Lâm Tinh hít vào một hơi, chuẩn bị mắng chửi té tát lại bị động tác đột ngột của Ngô Bân đánh gãy.
Ngô Bân cúi người ôm lấy y, cẩn thận giống như ôm trẻ con, đem y ôm đến chiếc giường, nơi sạch sẽ duy nhất trong căn phòng.
“……” Lâm Tinh ngồi sững một chỗ, ngơ ngác nhìn Ngô Bân xắn tay áo, đem mấy thứ loạn thất bát tao thu dọn lại, đồ ăn vặt cùng rác rưởi cho vào túi lớn, ném xuống dưới, nền phòng bụi bặm bám lâu ngày được quét tước sạch sẽ, cửa sổ được mở ra, lưu thông không khí, ngay cả mặt bàn cũng được lau đi lau lại. Toàn bộ căn phòng trong hai mươi phút như bừng sáng, rực rỡ hẳn lên.
“….A!” Lâm Tinh đưa chân cho Ngô Bân xem.
“Rượu thuốc đâu?”
“Không có.”
Ngô Bân nhìn cẳng chân trắng nõn cùng bàn chân trần trong giây lát, đột nhiên xoay người, lấy kéo, ngồi trước mặt Lâm Tinh, cúi đầu, tỉ mỉ, cắt móng chân cho y.
Lâm Tinh chớp chớp mắt, mi mắt thật dài khép lại, mảnh mai, tinh xảo.
Ngô Bân trước kia chỉ biết bộ dáng Lâm Tinh rất được, tuy rằng cả ngày y chỉ mặc chiến phục, trên mặt lúc nào cũng có vết nhọ, tùy thời tùy chỗ đều có thể thô lỗ lớn tiếng mắng chửi người khác……Nhưng…khuôn mặt y….thật đẹp!
Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng thường ngày của Lâm Tinh, khuôn mặt trong trắng, sạch sẽ, có chút trĩ nhược, lại có chút thanh minh. Ở nơi Nam Mĩ cây cối rậm rạp, nóng bức tàn khốc như vậy, tất cả mọi người đều thô ráp mà cường ngạnh, làn da thô ráp ngăm đen cùng cơ bắp tráng kiện, không có người nào giống y như thế.
Lâm Tinh giống như người ngoại tộc, tựa như nơi rừng rậm Amazon tràn ngập nguy hiểm đột nhiên xuất hiện một con chim xanh thần bí đến từ phương đông.
“Huấn luyện viên……”
Lâm Tinh nâng mí mắt: “Sao?”
Ngô Bân không dám ngẩng đầu, tầm mắt rũ xuống, nhìn chăm chăm một chỗ, thanh âm có chút run run.
“Tôi kì thật không muốn dùng mấy từ ‘huấn luyện viên’ để xưng hô với ngài…..”
Trong khu căn cứ rất ít nữ giới, cũng nghiêm cấm chuyện vũ nhục nữ giới vì thế bạn bè đồng học trong căn cứ giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý là chuyện rất đỗi bình thường, phổ biến, hầu như ở khu nào cũng có. Thậm chí, trong quân doanh chuyện như vậy cũng coi như không hiếm.
Ý tứ không rõ ràng, Lâm Tinh nhíu nhíu mi.
“Tôi nghĩ….” Ngô Bân gian nan nuốt một ngụm nước miếng, “……Kỳ thật, tôi đối với ngài ôm một chút tình cảm.”
Trong phòng lặng ngắt, đến hơn một phút đồng hồ.
Lâm Tinh nói: “Trong căn cứ, nghiên cấm yêu đương, không phải chuyện này ngày đầu tiên ta đã nói cho các người rồi sao?”
Trái tim Ngô Bân co rút lại từng đơt, trí óc hắn lúc này như thiếu đi dưỡng khí, cảm giác dường như không còn nữa.
“Cho dù là nói đến chuyện giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường…..ta năm sau cũng mới trưởng thành, chuyện này ngươi có biết không?”
“Tôi…… Kỳ thật……”
Lâm Tinh đứng lên, thanh âm vững vàng mà ánh mắt tàn nhẫn: “Nếu một người trong căn cứ dám có chuyện dính dáng đến yêu đương, lập tức bị trục xuất, ngươi có thể lựa chọn rời đi hoặc quên đi tất thảy những gì đã từng phát sinh ngày hôm nay.”
Rời khỏi nơi này, quay trở lại trong quân đội Anh.
Quên đi ngày hôm nay……coi như tất cả mọi chuyện chưa hề nói qua, bất cứ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Trong quân đội, từ trước đến nay đồng tính đều là vì quá mức cô đơn mà nảy sinh tình cảm, an ủi lẫn nhau, tìm miền ấm áp, không có người quân nhân nào thật sự nghiêm túc với những mối quan hệ như vậy. Cảm giác đầu tiên của Ngô Bân về những chuyện ấy chính là thật vớ vẩn mà cảm giác thứ hai chính là không cam lòng.
“Vậy ngài thì sao, người phụ nữ Nhật Bản hôm nay là thế nào?”
“Không cần nói những chuyện không liên quan, ngươi trực tiếp nói cho ta biết, ngươi chọn rời đi hay vẫn tính lưu lại?”
“Tôi không muốn rời đi!” Ngô Bân dừng một chút, thanh âm trầm xuống, “Nhưng tôi cũng không muốn quên phần tình cảm này. Không chịu nhận tình cảm của tôi là chuyện của ngài.”
Hắn đứng lên muốn rời đi, Lâm Tinh ở phía sau hắn thản nhiên nói: “Kỳ thật ta rất thích ngươi.”
Bước chân Ngô Bân dừng lại.
“Không phải loại thích giống của ngươi, mà là thích giữa huấn luyện viên và học viên. Nếu ngươi nguyện ý, về sau ngươi chắc chắn sẽ là bộ đội đặc chủng hàng đầu, khả năng có thể trở thành cảnh sát cấp cao hay thậm chí có thể vào cục điều tra cũng không chừng. Điều kiện vật chất hay mấy thứ thủ tục gì đó cũng chẳng sao, ngươi có thể đạt đến được cái gọi là hạnh phúc của nhân sinh. Nói ngắn gọn, tương lai phía trước của ngươi sẽ vô cùng tươi sáng, nếu ngươi lựa chọn không rời đi.”
Lâm Tinh bẻ đốt ngón tay, phát ra những tiếng ca ca thanh thúy.
“Tình cảm sẽ làm ngươi do dự, làm cho tinh thần cùng ý chỉ của ngươi bị ảnh hưởng, làm ngươi tiêu hao thể lực. Được rồi, nếu ngươi nói ngươi không muốn quên, ta sẽ giúp ngươi quên.”
Ngô Bân quay đầu lại, nhưng tất cả đã muộn. Trước mắt hắn một đạo kình phong đánh úp lại, làm người ta ngay cả một giây phản ứng cũng không có, ngay sau đó, một quyền cơ hồ đạt đến cả trăm kilogram đánh đến làm cả người hắn bay lên, phá nát tấm kính thủy tinh chắn trước lan can phía ngoài hành lang.
Trong phút chốc bay lên, hắn nghe được thanh âm lạnh lùng của Lâm Tinh: “Người phụ nữ Nhật Bản kia là Kitamura Reiko, là đồng sự của ta, huấn luyện viên khu mười lăm.”
Gió bên tai gào thét, ngay sau đó “oanh” một tiếng, đau đớn trong phút chốc càn quét thân thể, mang đi tất cả tri giác của hắn.
Ngô Bân ngã xuống thật mạnh, gáy hắn đập vào thềm đá sắc cạnh, dòng máu ấm áp trào ra khỏi cơ thể làm hắn nhanh chóng mất đi tri giác.
Thân thể mỗi người đều lưu lại những phần kí ức, cùng với hô hấp của người đó dung nhập vào huyết mạch. Vết sọ nhỏ bên ngoài nhìn như không thấy nhưng bên trong lúc nào cũng ân ẩn đau nhức, thật sâu, thật sâu khó lòng nhịn được, trống rỗng.
Qua thời gian dài, có một số chuyện có thể quên, nhưng vết sẹo này, là căn cứ, là minh chứng người kia đã từng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.
Sau sự kiện rơi lầu lần ấy, sau gáy Ngô Bân lưu lại một vết sẹo màu đỏ. Nếu cởi áo ra sẽ thấy sau gáy một vết sẹo thật dài, thật xấu xí, luôn luôn nhắc hắn không được quên, không thể quên.
Ngô Bân chậm rãi đem áo mặc vào, vừa vặn che đi dấu vết kia. Trước tấm gương trong phòng tắm, phản chiếu hình ảnh một người đàn ông đang đối mặt với chính mình, khuôn mặt trầm ổn, vẻ mặt lão luyện, mỗi một đường cong, một nét măt đều tuân thủ những yêu cầu hà khắc của cảnh sát chính phủ, ngay cả bộ dáng bên ngoài cũng là như vậy.
Một cảnh sát thân phận cực kỳ trong sạch, trong mắt người ngoài chính là tiền đồ vô lượng, trở về sau khi quân đội cải biên, phần hồ sơ thật dày phía tước được cẩn thận che dấu hết thảy.
Tất cả kí ức đều được khóa chặt trong tủ hồ sơ vĩnh viễn không có ngày xuất hiện dưới ánh mặt trời kia, duy độc chỉ có vết sẹo này nhắc nhở hắn, hắn đã từng gặp qua người nào, đã từng phát sinh chuyện gì, cùng với kết quả những chuyện đó ra sao.
“Răng rắc” một tiếng, cửa phòng tắm mở, Phương Thiên Hà cầm bàn chải đánh răng đi vào: “Chào buổi sáng, Ngô sir!”
“A, chào!”
Phương Thiên Hà đứng bên bồn rửa mặt đánh răng, một miệng đầy bọt xà phòng hỏi: “Ngô sir sắc mặt không được tốt, tối hôm qua ngủ muộn sao? Hai tên tiểu tử kia ngáy to làm tôi cả đêm đều gặp ác mộng!”
Bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở lách cách, sau đó là tiếng dép lê xoèn xoẹt tiêu sái tiến vào phòng ăn, thanh âm lười biếng của Lâm Phong lại vang lên: “Người đâu? Tôi muốn ăn bánh bao nhân sữa trứng ()với bánh chưng. Còn nữa, người mới, tôi không uống cà phê, đi đổi thành sữa cho tôi!”
Ngô Bân chăm chú nhìn lòng bàn tay, sau đó nhìn đến ánh mắt kỳ quái của Phương Thiên Hà, một lúc lâu sau mới chậm rãi cười nói: “…Đúng vậy, cả đêm qua tôi cũng gặp ác mộng.”
Đột nhiên bên ngoài phòng khách vang lên những tiếng chuông điện thoại dồn dập, cảnh sát cao gầy chạy lại nhấc máy, ừ ừ vài tiếng, tiếp sau liền chạy nhanh vào phòng vệ sinh, lấp ló ngoài cửa nói: “Ngô sir, Phương sir, người bên ngoài gọi vào báo, La Ký đã tra ra được nơi này, đang lái xe đến đây.”
Ngô Bân cùng Phương Thiên Hà liếc nhau một cái: “Mang theo bao nhiêu người?”
“Không dẫn theo người, một mình hắn đến.”
Phương Thiên Hà hỏi: “Vậy hắn đến làm gì?”
“Tôi nghĩ là tới tìm tôi.” Lâm Phong đứng ở cửa phòng tắm, đối bọn họ nhún nhún vai, vẻ mặt hoàn toàn vô tội, “Ba mươi sáu kế, lạt mềm buộc chặt, chỉ cần ta chủ động buông tay, địch thủ tự động chui đầu vào lưới.”
___________________________
() Từ gốc của nó vốn là “nãi hoàng bao” nhưng ta tìm được hóa ra nó vốn là món bánh bao nhân trứng sữa, rất ngọt, màu vàng. Một kẻ kỳ quặc như em lại thích ăn đồ ngọt đến kỳ dị =”=
Spam: Xong chương này mới thấy được độ ưa (bị) SM của Bân Bân. Tội nghiệp bạn ý quá. Ai không dính lại dính vào Tiểu Lâm ^^
Dù sao Bân Bân vẫn là người ta thích thứ trong truyện này, mong bạn về sau ko tiếp tục gặp đen đủi. A (handsome)man! Cầu chúa phù hộ cho bạn!!!
Với lại ta phát hiện ta chia chương không giống với chị Hoài a khóc ai bảo chị ý ko đánh số chương chứ????
ta cứ dựa vào tên chương mà chia, ai biết nó ngắt lúc nào chứ nản =”=
mà ta hỏi, ta làm Cực đạo chán lắm à????