Editor: Mẹ Bầu
Tiêu Cửu Cửu cười lạnh nhìn bọn chúng, loại côn đồ lưu manh như mấy gã này, một mình cô có thể đồng thời đấu với ba bốn tên cũng không thành vấn đề. Bọn chúng dám ra tay với cô, không phải là muốn chết, thì chính là muốn tìm tai vạ.
Hai tên côn đồ kia đang nhào về phía cô, còn chưa nhìn thấy rõ động tác của cô, thì đã bị cô sử dụng tam quyền lưỡng cước, trực tiếp đá bay ra ngoài.
Nhưng An Thần ở bên này, thoạt nhìn thì không được tốt như vậy.
Hiện tại hai tên côn đồ đã đánh anh té nhào xuống đất, đang đè ép lên trên người anh vung quyền cước đấm đá. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Tiêu Cửu Cửu giận sôi người. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cơn giận dữ bốc lên từ trong nội tâm, cô lập tức chạy qua bên đó, vung chân tặng cho hai tên côn đồ kia mỗi gã một cú đá bén nhọn. Hai tên côn đồ bị cô trực tiếp đá cho một cước lập tức bị hôn mê bất tỉnh.
Ngay sau đó, cô vội vàng đỡ An Thần dậy, nhìn trên gương mặt của anh bị đánh đấm đến tím bầm một mảng lớn, con ngươi của cô co rút lại một chút, "Rất đau phải không?"
Cô thật không nghĩ tới, nhìn An Thần như thế này mà không thể đánh nhau được, người ta chỉ dùng hai ba chiêu để đánh mà đã làm cho anh phải nằm xuống rồi!
Cũng may, cô cũng không trông cậy vào An Thần tới để làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, bằng không, tối nay cả hai người bọn họ chẳng phải sẽ thật là quá bi thảm hay sao?
Dĩ nhiên, Cửu Cửu cũng biết, bên cạnh cô vẫn luôn có người bí mật theo sát để âm thầm bảo vệ cô, đặc biệt là sau khi Phượng Thần gặp chuyện không may, bên cạnh cô càng chưa từng bao giờ thiếu người, suốt hai mươi tư giờ cô đều có người bảo vệ.
Dưới tình huống bình thường, với khả năng võ thuật của cô, cũng có rất ít người có khả năng động được đến cô.
Cho dù đối thủ có mạnh hơn cô, thì những cao thủ bí mật luôn luôn âm thầm theo sát cô, khẳng định cũng sẽ vui vẻ giúp cô giải quyết mọi chuyện gọn gàng.
Cũng giống như hiện tại, cô đánh những kẻ cặn bã kia xong, cũng có thể trực tiếp đỡ An Thần trở về khách sạn, tự khắc sẽ có người sẽ giúp cô xử lý những chuyện về sau.
Anh luôn luôn bảo vệ cô rất tốt!
Nghĩ đến Tiêu Cẩn Chi,Tiêu Cửu Cửu tự nhiên lại nghĩ đến một màn mới xảy ra vừa rồi, trong lòng lại xẹt qua một tia đau đớn. Anh Cẩn Chi, chẳng lẽ em sẽ thật sự phải xa cách anh thì cuộc sống mới có thể trở nên may mắn hơn hay sao?
Vẫn đang đau đến nhe răng méo miệng, nhưng khi An Thần nhìn thấy sự thống khổ hiện rõ nơi đáy mắt của Tiêu Cửu Cửu, thì nơi khóe miệng của anh ta liền nhếch lên, trong nháy mắt thoáng hiện một ý cười lạnh lùng rồi biến mất tăm khi thấy âm mưu của mình đã thực hiện được.
Còn Cửu Cửu, sự thống khổ lẫn hoang mang ở trong đáy mắt cũng không kéo dài quá lâu. Đôi tròng mắt trong trẻo của cô rất nhanh đã lập tức khôi phục lại vẻ trong suốt và tỉnh táo vốn có. Sự nhanh chóng đó... đã làm cho An Thần cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một người thông minh như cô, chả lẽ lại thật sự không thể phát hiện ra hay sao?
Trở lại khách sạn, Tiêu Cửu Cửu nói với nhân viên ở đại sảnh mang thuốc và cồn tới để cô khử trùng vết thương cho An Thần, lại hỏi anh rất nghiêm túc: "Anh thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
An Thần nhìn cô nở nụ cười nhàn nhạt nói, "Thật sự không cần đâu! Cửu Cửu, em cũng đã mệt mỏi rồi, ở lại chỗ này mà nghỉ ngơi đi! Anh bảo đảm, nếu không có sự đồng ý của em, anh sẽ không đụng vào người em!"
Nói thì nói là như thế, nhưng khi ánh mắt của anh rơi xuống trên người của cô, thì nơi cổ họng lại không sao khống chế được, bỗng chuyển động. Nơi bụng dưới của anh tựa như có một con thú nhỏ thú vừa thức tỉnh, rục rịch ngóc đầu dậy.
Tiêu Cửu Cửu lại khẽ mỉm cười, "Không được! Em vẫn phải trở về phòng của em để ngủ. Em đi đây, chúc anh ngủ ngon!"
Tiêu Cửu Cửu cười, trong nụ cười của cô hàm chứa sự cô đơn lẫn ưu thương đến đau nhức trong lòng, nhưng lại trong trẻo lạnh lùng, kiên trì, làm cho người khác phải rung động tâm can.
Trái tim của An Thần giật nảy lên một cái, nhưng anh cũng không miễn cưỡng cô, "Được rồi! Vậy... chúc em ngủ ngon!"
"Chúc anh ngủ ngon!"
Nhìn Tiêu Cửu Cửu cứ như vậy, không chút do dự đi thẳng ra ngoài, ngay cả một chút lưu luyến cũng không có, đáy mắt của An Thần vốn dĩ ướt át, trong nháy mắt trở nên âm trầm khó dò, trong ánh mắt có những sắc thái biến ảo bất đồng.
Người phụ nữ này, thực sự không hề giống như trong suy nghĩ anh đã từng tưởng tượng, rằng có thể thu phục được cô một cách nhanh chóng. Vậy mà cho đến hiện tại, tối thiểu anh vẫn chưa thể tiến vào nổi trong lòng của cô.
Sợ rằng... cho dù anh và Phượng Thần có giống hệt nhau thế nào đi nữa, thì cũng không làm gì được!
Kế tiếp, anh nên làm như thế nào cho phải đây?
Sau khi trận phong ba giống như một trò hề ở khách sạn kia qua đi, trong một khoảng thời gian ngắn, Tiêu Cửu Cửu đã cự tuyệt không trở về khu biệt thự nhỏ trong khu bảo tồn Ngọc Sơn nữa, cũng cự tuyệt gặp lại Tiêu Cẩn Chi. Cô làm như vậy không chỉ để giữ cho anh, mà hơn hết, chính là vì sự tôn nghiêm lẫn sự kiêu ngạo của cô.
Cô không muốn một lần nữa bị người ta tiếp tục dùng những lời nói bẩn thỉu, cùng ánh mắt khinh miệt để nhục mạ mình nữa.
Một chiêu của Lương Kinh Diễm đối với cô như vậy là quá đủ rồi. Cô, Tiêu Cửu Cửu này, cho dù có xuất thân thấp hèn thế nào đi nữa, cô cũng có trong người cốt cách và lòng kiêu hãnh của riêng mình. Cô không thế nào chịu được bị người khác rủa xả và lăng nhục.
Ở trong khoảng thời gian này, người giúp đỡ cô nhiều nhất, lại chính là Hứa Hằng Minh.
Hứa Hằng Minh là một người luôn luôn không thích nhiều lời. Anh là một thính giả biết lắng nghe người khác nói tốt nhất. Nhìn khuôn mặt cương nghị lại trầm ổn của anh, có thể khiến cho Cửu Cửu cảm giác được sự bình an của tâm hồn.
Còn An Thần, thỉnh thoảng anh cũng vẫn xuất hiện ở trước mặt cô, mang đến cho cô đủ loại vui mừng. Dần dần, cô dường như cũng đã chịu đón nhận thêm có nhiều người cùng tồn tại trong cuộc sống của mình như vậy. Tiêu Cửu Cửu vẫn duy trì sự liên lạc với anh, nhưng vẫn chưa đến mức thân mật quá độ.
Thời gian trôi qua, nửa tháng huấn luyện quân sự đã qua, cũng đã đến thời gian Hứa Hằng Minh phải trở về đơn vị.
Trước khi đi, Hứa Hằng Minh xoa đầu của cô, dặn dò: "Bé con Cửu Cửu này, nếu có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho anh nhé! Anh không dám cam đoan mỗi khi em gọi, là anh có thể đến ngay theo lời của em, nhưng nếu như có thể làm được, anh tuyệt đối sẽ không lùi một bước."
Cách nói chuyện của Hứa Hằng Minh luôn luôn như chắc chắn như vậy. Anh không cam kết, bởi vì anh biết, có thể sẽ lại bị lỡ như lần trước, ở vào thời điểm Cửu Cửu cần nhất, thì mọi hành động của anh lại bị người khác làm cho bị hạn chế, mà anh, có lực cũng không thể nào làm cho mình thoát ra được.
Nhưng mà, chỉ cần có có thể, anh sẽ vì cô mà bỏ ra hết thảy, cho dù... là sinh mệnh của mình!
Cửu Cửu làm sao có thể không hiểu những chuyện này của anh?
Mỗi một người trong bọn họ, tấm lòng của họ đối với cô đều tuyệt đối trung thành và tinh khiết, không bao giờ phải cầu xin điều gì. Quả thật nếu như nói rằng, có những lời cầu xin..., thì đó chính là một sự mong mỏi xa vời vẫn luôn tồn tại ở đáy lòng, họ cùng hi vọng cô sẽ được sống một cuộc sống hạnh phúc, mau chóng đạt được mọi tâm nguyện của mình!
Cô dùng sức ôm lấy Hứa Hằng Minh, nhẹ nhàng nói với anh, "Anh yên tâm, em sẽ sống thật tốt!"
Nhìn bóng dáng cao lớn cường tráng của Hứa Hằng Minh biến mất ở trong xe, rồi lại dõi theo phương hướng xe của anh đã chạy đi, Tiêu Cửu Cửu cố che giấu sự mất mát đang tràn ngập trong lòng không thôi. Sau đó cô dứt khoát xoay người, đi về phía mà mình nên đi, kiên định bước đi tới trước.
Khi sắp đến ký túc xá, cô lại nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng chờ đợi ở bên dưới tán cây xanh mát!
Hết chương