Editor: Puck
Già Đại hít vào một hơi thật sâu, hôm nay là ngày lành cô kết hôn, cô không thể bởi vì một câu đã sớm lỗi thời của Tiêu Nhụy Nhụy mà phá hư tâm tình, phụ nữ thông minh không đi hỏi quá khứ mà chỉ nhìn hiện tại.
Lại nói một năm này sống chung nhiều ngày, Lăng đối xử với cô như thế nào, trong lòng cô tựa như gương sáng, là hư tình giả ý hay là chân tâm thật ý cô còn có thể không rõ sao? Một ánh mắt có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm của nhau, cô tin tưởng cảm giác của mình. Hơn nữa cô không ngốc, hạnh phúc hay không hạnh phúc đều do chính cô định đoạn, không liên quan đến người khác.
() hư tình giả ý: dối trá làm ra vẻ, không có tình ý chân thật
Chân tâm thật ý: tâm ý chân thật thảnh khẩn, không hề dối trá
Khi Thiên Ca Tuệ tiến vào thấy mặt cậu ấy buồn thiu, vội trêu ghẹo nói: “Cô dâu mới phải vui vẻ một chút! Già Đại cậu hôm nay ra sân nhất định khuynh diễm toàn trường, cướp hô hấp của anh Lăng.”
“Chỉ biết trêu ghẹo người ta.” Già Đại gắt giọng.
“Nào có trêu ghẹo cậu, không tin cậu hỏi Tạp Tạp.” Cô ném vấn đề vào cùng một chỗ với Tạp Tạp.
“Thật sự rất đẹp, đều nói ngày kết hôn phụ nữ xinh đẹp nhất, danh xứng với thực!” Lam Tạp cười nói, ngày hôm qua cô đặc biệt chạy từ Thanh Đảo tới tham gia hôn lễ Già Đại, tâm tình rất vui vẻ.
“Tớ thấy Tạp Tạp là hận chưa gả đi.” Thiên Ca Tuệ che miệng cười nham nhở.
“Phụt! Khát vọng về hôn nhân của tớ còn chưa lớn như vậy.” Lam Tạp giận lườm cô một cái.
“Lời cũng đừng nói quá sớm, đợi ngày nào đó cậu gặp phải một người đàn ông vừa thấy đã yêu, nói không chừng lập tức đi vào thánh đường hôn nhân rồi.” den dnl qy dn
“Tớ sớm cũng không tin vừa thấy đã yêu rồi.” Lam Tạp liếc xéo cậu ấy một cái, vậy mà vẫn bị Tuệ Tuệ nói trúng, sau khi hôn lễ của Già Đại kết thúc trên tàu trở về Thanh Đảo, cô tình cờ gặp người cùng cả đời với mình, một người đàn ông rất bình thường, trải qua cuộc sống rất bình thường.
“Hôn lễ sẽ lập tức bắt đầu, chuẩn bị xong chưa?” Cha Già Đại đi vào, bọn họ phải đích thân đưa con gái vào tay con rể, tâm tình này, hơi phức tạp.
“Vâng.” Già Đại gật đầu một cái, nghĩ thầm chuyện của Tiêu Nhụy Nhụy vẫn chờ một lúc nữa hãy nói, vậy mà nàng không ngờ tới chính là đoạn ghi âm trong tay Tiêu Nhụy Nhụy sẽ phát ra trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu một giây, tất cả khách mời ở đây đều nghe thấy, bao gồm cô và Quế Bá Lăng.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt của mọi người đều hiện lên ra vẻ kinh dị, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Già Đại siết chặt quả đấm, lại bị bàn tay của Quế Bá Lăng bao lấy, dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói: “Già Đại, tin tưởng anh.” Cô không tự chủ được gật đầu một cái.
Thấy cô gật đầu, lòng của Quế Bá Lăng mới thả lỏng, liếc mắt nhìn Thiên Chỉ Dương trên khán đài, ý bảo giao sự kiện này cho cậu đi làm.
Thiên Chỉ Dương gật gật đầu, Tiêu Nhụy Nhụy này quả nhiên chán sống, náo loạn một trận không đủ còn tới náo trận thứ hai, nếu không cho cho cô ta dạy dỗ khắc sâu một chút còn tưởng rằng mấy người bọn họ dễ bắt nạt! dinendian.lơqid]on
Giờ phút này Tiêu Nhụy Nhụy đang cực kỳ hả hê nhìn vẻ giật mình của mọi người vẻ ở đây, trong lòng cực kỳ thoải mái, nhưng không ngờ bên phải có hai cảnh sát đi tới, cô dĩ nhiên cho rằng không liên quan gì tới cô, còn kỳ quái liếc nhìn hai người đó.
Kết quả, chính là nhằm về phía cô.
“Tiểu thư, xin đi theo chúng tôi một chuyến.” Một trong hai cảnh sát lạnh giọng nói.
“Đồng chí cảnh sát, các anh nhận lầm người đúng không? Tôi không phạm tội gì.” Tiêu Nhụy Nhụy tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cô tên là Tiêu Nhụy Nhụy, đã từng dùng tên Đóa Nhụy, là Tiểu Minh Tinh hết thời trong làng giải trí, dựa vào dối trá lừa gạt tiền của rất nhiều nhà kinh doanh; hơn nữa khoảng thời gian trước cô liên kết với Phương Ngọc Dao cùng nhau vu cáo hãm hại, phỉ báng Úy Nam Thừa Úy tiên sinh, đã tạo thành một loạt ảnh hưởng tồi tệ, phá hỏng hình tượng công ty của ngài ấy; hôm nay, cô cố ý chạy tới quấy nhiễu hôn lễ của người khác, bịa đặt hoàn toàn gây chuyện. Cho nên, cô bị bắt rồi!” Một cảnh sát khác liệt kê từng chiến tích vinh quang của cô ta.
“Tôi không lừa tiền, đó là những người đó cam tâm tình nguyện đưa cho tôi!” Tiêu Nhụy Nhụy thét to.
“Tội danh đã thành lập, mang đi!” Trực tiếp giải cô ta đi.
“Buông tôi ra! Tôi phải tới tòa án kiện các người! Tôi vốn cũng không phạm pháp!” Tiêu Nhụy Nhụy không thuận theo kêu lên.
“Tôi nghĩ bệnh viện tâm thần thích hợp với cô ta hơn, đã điên khùng đến quên mình từng làm chuyện gì!” Cảnh sát Giáp nói với cảnh sát Ất.
“Đúng thế, nếu thật sự bất đắc dĩ, sẽ đưa đi bệnh viện tâm thần thôi.” Cảnh sát Ất nói. diee ndda fnleeq uysd doon
Hiện giờ Tiêu Nhụy Nhụy đang rơi vào trong trạng thái cực kỳ kinh hoàng, tại sao có thể như vậy? Cô không thể đi bệnh viện tâm thần, đi nơi đó sớm muộn gì sẽ biến thành kẻ điên chân chính!
Đợi sau khi ba người bọn họ dần đi xa, Thiên Chỉ Dương dựa lưng trên cây cột ở hành lang duỗi lưng một cái, chuyện cuối cùng đã giải quyết, trong lòng suy nghĩ: chẳng lẽ trong gien của hai chị em nhà họ Tiêu đều có chứa một chút gien điên cuồng?
“Dương, anh ở đây làm gì vậy?” Itou Anh Nại từ phía sau xông ra, đầu thò ra phía trước, dáng vẻ dí dỏm đáng yêu.
Thiên Chỉ Dương dùng một tay túm cô tới trước mặt, “Sao em lại chạy tới đây?”
“Em tới tìm anh đó.” Anh Nại đưa mặt lại gần sát mặt của anh, con mắt lóe sáng, sau đó tự nhiên câu cổ của anh hỏi, “Hôm nay Già Đại thật là xinh đẹp nha!”
“Em cũng rất xinh đẹp mà.” Thiên Chỉ Dương sờ sờ cái mũi của cô.
“Không giống như vậy!” Anh Nại chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Em và cô ấy đương nhiên là không giống nhau rồi.”
“Tên ngốc! Khi nào anh cầu hôn người ta á, cháu ngoại của anh đã hơn năm tuổi rồi, nếu còn không kết hôn anh sẽ già rồi.” Anh Nại gắt giọng, cô nói chuyện luôn luôn trực tiếp, sẽ không quanh co lòng vòng.
O(╯□╰)o
“Anh rất già sao?” Thiên Chỉ Dương nhíu mày.
Anh Nại liếc anh, “Em nhìn phải không già, nhưng so sánh với bạn học của em thì rất rõ ràng.”
“Anh là người đàn ông thành thục, bạn học của em là mấy thằng nhóc chưa lớn, có thể so sánh sao?” Thiên Chỉ Dương vẫn rất chú trọng tướng mạo, không thích bị người ta nói già rồi, nhất là người phụ nữ của mình, chênh lệch tuổi tác lập tức liền kéo lớn!
“Vâng vâng, em chỉ thích người đàn ông thành thục.” Anh Nại cười hì hì hôn lên môi anh, kết quả bị anh đè lại tới một hôn hít cách thức tiêu chuẩn, cực kỳ ướt át.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hôn lễ tiến hành được rất thành công, trừ đoạn nhạc đệm nhỏ không nên xuất hiện đó, tất cả chuyện khác đều hoàn mỹ, khoảnh khắc khi mục sư tuyên bố hai người bọn họ kết làm vợ chồng thì Quế Bá Lăng thâm tình khẩn thiết nói: “Già Đại, anh yêu em.” Sau đó nghiêng người hôn bà xã trước mặt, chứng minh với mọi người bọn họ yêu nhau.
Thiên Ca Tuệ nhìn một màn này, chỉ cảm thấy rất cảm động thật cảm động, đột nhiên liền nhớ lại chuyện kết hôn của mình, hoàn toàn là không giải thích được lòng không tình nguyện, hơn nữa một chút xíu cảm giác cũng không có, căn bản là giả sao!
Đột nhiên nhớ tới người nào đó đã từng nói cho nàng một hôn lễ chân chính, không khỏi buồn bã liếc về hướng người nào đó, ngón tay cào cào lòng bàn tay anh. di ien ndang yuklle eq quiq on
Úy Nam Thừa nắm chặt tay nhỏ bé làm chuyện xấu của Tuệ Tuệ, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói, “Ngoan, anh nhớ mà.”
Thiên Ca Tuệ nghiêng đầu nhìn anh, hai ánh mắt như keo dán, dòng điện “Tách tách” vang lên, trong lòng tự dưng ấm áp hẳn, anh nói anh nhớ đó.
Mẫn Tại Hi nhìn em họ chơi chung từ nhỏ đến lớn được hạnh phúc, trong lòng cũng cực kỳ vui mừng, lại nhìn về phía một người khác, Tuệ Tuệ cùng ông xã của cô Úy Nam Thừa còn có con trai sanh đôi của bọn họ ngồi ở đó, thật là một nhà ngọt ngào hạnh phúc! Xem ra, anh cũng nên khi đi tìm hạnh phúc của mình rồi.
“Anh Tại Hi, bệnh của cha anh đỡ chút nào chưa?” Thiên Ca Tuệ dắt tay Tập Tập tới đây chào hỏi.
“Tốt hơn nhiều, ở trong nhà điều dưỡng, dáng dấp con trai của em thật đáng yêu.” Mẫn Tại Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tập Tập nói.
“Tập Tập, chào chú.”
“Chào chú.” Tập Tập là một đứa bé thông minh láu lỉnh nghe lời.
Mẫn Tại Hi nhìn đứa trẻ quá giống phiên bản nhỏ của Úy Nam Thừa, trong lòng rất không thoải mái, anh biết đây là lý do mình ghen tỵ trong lòng, cho nên sau khi hàn huyên mấy câu đơn giản với Tuệ Tuệ liền lấy cớ rời đi, anh cần suy nghĩ kỹ lại, cần tỉnh táo một đoạn thời gian ngắn.
Thiên Ca Tuệ ngơ ngác nhìn anh rời đi, có một cảm giác hoảng hốt, rất nhiều chuyện đến giờ đã trải qua một đoạn thời gian.
“Mẹ, mẹ cứ nhìn bóng lưng chú đó, cha sẽ ghen.” Tập Tập ngây thơ nói.
“A… Mẹ đang suy nghĩ chuyện gì đó.” Thiên Ca Tuệ cau mày trừng mắt nhìn con trai.
Tập Tập méo miệng, “Vậy mẹ nhìn chằm chằm bóng lưng người ta làm gì…” Âm thanh mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn là bị mẹ bé nghe, không nặng không nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đau đến bé nhe răng nhếch miệng, chạy vào trong ngực cha đòi an ủi.
Úy Nam Thừa ôm lấy con trai nhỏ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, “Đau không?”
“Đau…” Tập Tập chính là cố ý, mẹ hư quá đi, mặt có thể tùy tiện bóp sao? Hu hu…
“Ừ, buổi tối cha trừng phạt mẹ giúp con.”
“Tại sao phải đến tối?” Tập Tập không hiểu hỏi.
“Bởi vì ban ngày quá nhiều người, bị người khác nhìn thấy không được tốt, đợi đến buổi tối chỉ có cha và mẹ của con, cha có thể trừng phạt mẹ con.” Úy Nam Thừa nói cực kỳ tự nhiên.
Nhưng nghe vào Thiên Ca Tuệ trong tai, chỉ cảm thấy quá mức sắc tình, cả giận nói: “Buổi tối em muốn ngủ cùng con trai.”
Úy Nam Thừa rất dịu dàng nhìn hai con trai, Học Học và Tập Tập lập tức đồng thời lắc đầu, cùng kêu lên: “Mẹ, mẹ vẫn nên ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt của cha đi.”
Thiên Ca Tuệ khóc không ra nước mắt, trừng phạt đó đều là nội thương! Nàng có thể không cần không! ~~~~(>