"Mẹ, tốc độ nước sông chảy là m/phút, tốc độ của chú khỉ con là m/phút, nhưng qua mỗi tiếng nó lại nhanh thêm .m, vậy chú khỉ con có thể vượt qua tốc độ nước sông chảy không?"
Hoan Hoan vừa đưa ra câu hỏi, Cố Bảo Bảo không chút nghĩ ngợi trả lời ngay. "Bốn tiếng!"
Ấy thế mà bé lại reo hò: "Mẹ sai rồi!"
Cô sửng sốt, ngẩng lên nhìn cặp mắt cười như không cười của Mục Tư Viễn như đang cười cô!
Cô trừng mắt lên với anh, sao cô lại sai?
"Mẹ!"
Hoan Hoan gõ vào đầu mẹ. "Chú khỉ con vĩnh viễn không đuổi kịp nước sông. Nước sông sẽ chảy thẳng về biển, cho dù chú khỉ con chạy đến ngất xỉu cũng không đuổi kịp đâu!"
Hình như... đúng là đạo lý này.
Cô toát mồ hôi, vấn đề ngay cả trẻ con cũng biết mà cô lại trả lời sai.
"Nhạc Nhạc." Cô ủy khuất nhìn Nhạc Nhạc dính vào mình. "Có phải mẹ rất vô dụng không?"
Nhạc Nhạc nhướng mày lên, la ầm ĩ: "Anh, xấu lắm!"
Nghe thế, Hoan Hoan nằm bên cạnh Mục Tư Viễn ngẩng đầu: "Nhạc Nhạc, em nói anh xấu, anh không để ý đến em nữa."
"Không để ý thì thôi."
Nhạc Nhạc lầm bầm nép vào ngực Cố Bảo Bảo.
Hoan Hoan cũng bực bội, nằm im bên cạnh Mục Tư Viễn.
Mục Tư Viễn bỏ tờ báo xuống, ánh mắt nhìn Cố Bảo Bảo trao đổi.
Sau đó anh ôm Nhạc Nhạc đặt sang bên cạnh Hoan Hoan.
Hoan Hoan nhìn em rồi vẫn phớt lờ.
Nhạc Nhạc xẹp miệng, trông có vẻ sắp khóc, ôm lấy cánh tay của anh.
"Anh, không giận nữa!"
"Anh xấu lắm mà, đương nhiên phải tức giận."
Hoan Hoan hừ một tiếng.
Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, anh phớt lờ bé, bé đau lòng lắm.
"Anh, không giận nữa."
Bé muốn nói nhiều điều khác để dỗ dành anh nhưng nói tới nói lui cũng chỉ nói được câu này.
Thế là bé không ngừng nói: "Anh, không giận nữa, anh, không giận nữa..."
Nghe thế Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn không nhịn được bật cười, Hoan Hoan rốt cuộc phải cắt ngang: "Được rồi, em đừng nói nữa, anh không giận là được."
Nhạc Nhạc nín khóc mỉm cười, vươn tay ra: "Anh, ôm!"
Hoan Hoan giả bộ bĩu môi chán ghét: "Vua mít ướt!"
Nhưng lại lau nước mắt cho em.
Sau đó bé cũng vươn tay ra, hai đứa cùng ôm nhau dần thiếp đi.
"Thật ngoan!" Cố Bảo Bảo hôn hai đứa.
Nhớ tới Nhạc Nhạc trước kia và bây giờ, cô không khỏi bùi ngùi.
Một mái ấm hoàn chỉnh với Nhạc Nhạc rất quan trọng, chỉ có cuộc sống như vậy mới có thể làm Nhạc Nhạc trở nên tốt hơn.
Nhưng... ~d_Đ~lêQuy(Đ)ôn
Cảnh tượng chiều nay ở cửa hàng áo cưới lại hiện lên trước mắt, sự do dự của anh lại tiến vào trái tim cô.
Cô không nén nổi rùng mình.
"Bảo Bảo?"
Mục Tư Viễn khẽ gọi cô. "Bọn nhỏ ngủ rồi, chúng ta về phòng thôi."
Cô bừng tỉnh mới phát hiện khóe mắt mình ươn ướt.
Cô nhanh chóng giơ tay định lau đi lại đúng lúc anh cúi người muốn ôm cô dậy, thế nên liền thấy giọt nước mắt kia.
"Bảo Bảo, em sao vậy?"
Anh sửng sốt. "Vì sao lại khóc?"
"Không sao." Cô vội đáp, tự đứng lên, lén lau nước mắt rồi cười với anh: "Chúng ta về phòng đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của hai đứa." Nói xong cô ra khỏi phòng trước.
Mục Tư Viễn nhíu mày, cô ấy thực sự không sao chứ?
Cả ngày hôm nay cô có vẻ rất lạ.
Thư ký chủ nhiệm vào văn phòng của Mục Tư Viễn.
Cô ấy vẫn đang âm thầm suy nghĩ xem có nên báo lại chuyện đó cho anh.
Theo góc độ cá nhân thì cô ấy cũng không muốn để chuyện của Trịnh Tâm Du quấy rầy đời sống tình cảm hoàn mỹ của ông chủ, nhưng từ góc độ của công ty thì ba của Trịnh Tâm Du đã vay tiền công ty nên cô ấy nhất định phải báo cáo.
Đứng trước bàn làm việc thì thấy Mục Tư Viễn đang cầm bút viết viết vẽ vẽ, cực kỳ say mê, thậm chí cô ấy đi vào cũng không biết.
"Mục tổng, Mục tổng..."
Cô gọi anh hai tiếng anh mới ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn cô: "Có chuyện gì à?"
Thất thần?
Thư ký chủ nhiệm cười thầm mới nói: "Tôi nhận được tin là công ty quảng cáo Hằng Mỹ của nhà cô Trịnh có thể sẽ phá sản."
"Phá sản?" Mục Tư Viễn kinh ngạc. "Không phải tôi đã cho người đến hỗ trợ sao? Thế nào lại phá sản?"
"Hai nghiệp vụ lớn gần đây của Hằng Mỹ xảy ra vấn đề, tổn thất nghiêm trọng."
Thư ký chủ nhiệm báo lại từng việc. "Hơn nữa, ông Trịnh dùng người không thích đáng, ba Phó quản lý bộ phận kinh doanh đồng thời từ chức, họ còn mang đi một nhóm khách hàng lớn, cho nên trên cơ bản Hằng Mỹ đã mất khả năng vực dậy."
Những điều này ngược lại anh không ngờ tới, anh chỉ cho là Hằng Mỹ thiếu tài chính cho nên mới cho người đi nhận hai nghiệp vụ lớn ở nước ngoài cho bọn họ, chẳng ngờ lại trị ngọn không trị được gốc.
"Còn có cách gì giải quyết không?" Anh hỏi.
Thư ký chủ nhiệm sửng sốt. "Mục tổng, anh hỏi tôi ư?"
Vấn đề thương nghiệp như vậy không phải anh rất thành thạo sao?
"Tất nhiên là hỏi cô!" Mục Tư Viễn nhìn cô ấy. "Trong lòng tôi đang rất phiền não, chẳng muốn suy nghĩ chuyện gì nữa!"
Phiền não? dd_lQu(Ydd[n]
"Mục tổng." Cô ấy khó hiểu: "Mấy ngày nữa là anh và cô Cố sẽ đính hôn rồi, anh còn phiền cái gì?"
"Cô ấy không vui."
Chuyện anh và cô, thư ký chủ nhiệm biết không ít, ngược lại cũng được coi là một người có thể để anh bày tỏ.
"Tôi hỏi cô ấy làm sao mà cô ấy không chịu nói."
Thư ký chủ nhiệm không chút nghĩ ngợi nói: "Mục tổng, anh không biết à, đây gọi là chứng lo âu trước khi cưới, rất nhiều phụ nữ mắc phải."
"Chứng lo âu trước khi cưới?"
Mục Tư Viễn nhíu mày, căn bệnh này đúng là lần đầu tiên anh được nghe.
Thư ký chủ nhiệm gật đầu, cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho anh: "Đàn ông sợ đi nhầm đường, phụ nữ sợ lấy nhầm chồng, kết hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời người phụ nữ, tất nhiên là sẽ khẩn trương lo nghĩ."
Nói vậy cũng rất có lý, Mục Tư Viễn nghiêm túc hỏi: "Vậy có cách nào không?"
"Rất đơn giản." Thư ký chủ nhiệm cười: "Mục tổng, anh phải nghĩ cách khiến cô Cố vui lên, tâm tình cô ấy tốt mới có tự tin, triệu chứng ấy liền biến mất!"
"Thật chứ?" Mục Tư Viễn nửa ngờ nửa tin.
"Thật!"
Thư ký chủ nhiệm rất nắm chắc. "Cho dù không phải vì căn bệnh này, lẽ nào Mục tổng không muốn thấy cô Cố vui vẻ đính hôn với anh sao?"
Tất nhiên là anh muốn!
Mục Tư Viễn mỉm cười, trong lòng đã có chủ kiến.
"Mẹ, ba chưa về ạ?" Nhạc Nhạc vừa ăn ngô vừa hỏi.
Bọn họ ăn xong cơm tối rồi mà ngay cả bóng dáng ba cũng không thấy.
Cố Bảo Bảo véo má bé, tiểu Nhạc Nhạc này, thấy ba hỏi mẹ, thấy mẹ hỏi ba, hai bên đều lấy lòng.
"Mẹ cũng không biết."
Cô nói xong thấy bé nhảy xuống sofa, cầm điện thoại ở bên cạnh đặt vào tay cô: "Mẹ, gọi điện!"
Gọi điện? Cô cười lắc đầu.
Trước kia cô rất thích gọi điện hỏi anh ở đâu, lúc nào cũng khiến anh phiền. Bây giờ tuy cô có thể gọi điện hỏi anh đi chỗ nào nhưng cô lại không quen.
"Nhạc Nhạc, ba có việc bận cho nên không về ăn tối, chúng ta đừng quấy rầy ba nhé?"
Được rồi! Nhạc Nhạc sẽ làm một đứa bé ngoan.
Bé ngoan ngoãn bỏ điện thoại lại chỗ cũ, sau đó nhào vào lòng mẹ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô kể rất nhiều câu chuyện cho Nhạc Nhạc, khi kể đến mệt mỏi thì Nhạc Nhạc cũng đã ngủ.
Nhưng anh vẫn chưa về.
Ra khỏi phòng trẻ thì đã chín rưỡi.
Cô đang do dự có nên xuống lầu xem lần nữa không thì điện thoại trong túi reo vang.
Là anh.
Cô bắt máy mà không che giấu nổi vui sướng, bởi vì anh không vì công việc bận rộn mà quên mất cô.
"Bảo Bảo, Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã ngủ chưa?"
"Ngủ rồi." Cô im lặng một lúc rồi vẫn không nhịn được hỏi: "Khi nào thì anh về?"
Anh cười: "Bây giờ anh đang ở ngoài cửa, em thay quần áo rồi đi ra nhé?"
Ở ngoài cửa? Cô kinh ngạc chạy xuống, qua phòng khách quả nhiên thấy ngoài cửa có ánh đèn xe.
"Đi đâu?" Đã muộn thế này.
Anh cài dây: "Đi đến thế giới của hai người!"
Thế giới của hai người? Anh muốn hẹn hò với cô ư?
Nhưng chiếc xe lại đi đến cổng một rạp chiếu phim. Chẳng lẽ đưa cô đi xem phim lúc nửa đêm?
"Bảo Bảo, đi nào!"
Anh dắt tay cô vào một phòng chiếu phim, phim vẫn chưa chiếu, tuy có ánh sáng mờ mờ nhưng cô vẫn có thể thấy trong này trừ bọn họ ra thì không còn ai khác.
"Ngồi đây đi!" Anh dẫn cô đến vị trí chính giữa, nơi được nghe tốt nhất.
Cô ngồi xuống, nghi ngờ hỏi: "Anh Tư Viễn, xem phim gì vậy, sao lại chỉ có hai chúng ta?"
Anh ngồi xuống cạnh cô. "Em muốn xem gì anh đều có thể bảo người ta chiếu."
Cho cô chọn?
"Anh bao cả phòng chiếu phim luôn hả?" Cô kinh ngạc hỏi.
Anh gật đầu, giọng nói có hơi mất tự nhiên: "Anh nghe người ta nói, việc làm của những đôi yêu nhau chính là cùng đi xem phim, cho nên..."
Câu này nói ra còn khó hơn nhiều khi phân công nhiệm vụ cho nhân viên cấp dưới!
Cố Bảo Bảo ngơ ngác sửng sốt, hóa ra không phải anh đưa cô đi xem phim mà là đưa cô đi nói chuyện "yêu đương".
"Bảo Bảo, muốn xem phim gì?" Sự im lặng của cô khiến anh bất an, tùy tiện lấy một đề tài ra nói.
Cố Bảo Bảo nhìn anh: "Gì cũng được."
Cô bây giờ đâu còn có thể nghĩ xem mình muốn xem gì.
"Ừ."
Cô nói gì cũng được làm anh chỉ có thể ngơ ngác đáp lại, sau đó cũng nói tùy tiện phim nào cũng được với người chiếu phim.
Một lúc sau, toàn bộ ánh sáng tắt dần, bộ phim bắt đầu được phát.
Một bộ phim tình yêu nước ngoài, cô nhìn màn hình mấy giây vẫn không nhịn được quay sang hỏi: "Anh Tư Viễn... chúng ta... sao lại tới đây?"
Vì sao bọn họ nhất định phải làm việc mà những người yêu nhau mới làm?
Anh giơ tay lên, dịu dàng vén lại những sợi tóc rối ra sau tai cô. "Bảo Bảo, anh làm vậy em có vui vẻ không?"
"Vui vẻ?"
Anh gật đầu. "Chúng ta sắp đính hôn rồi, anh muốn em vui vẻ lên. Em muốn cái gì, muốn làm gì thì hãy nói với anh được không?"
Anh muốn cô vui nhưng anh có biết cô muốn điều gì không?
"Anh Tư Viễn." Cô cắn môi. "Anh cũng nói đây là việc của những đôi yêu nhau mới làm, vậy anh... yêu em chứ?"
Rốt cuộc đã nói ra câu hỏi sâu trong lòng mới phát hiện nói ra không khó, cái khó là chờ đợi câu trả lời của anh.
Mục Tư Viễn nao nao.
Thì ra cô ấy không vui là bởi vì cô ấy không biết rõ vấn đề này!
Cô ấy thật ngốc, nếu anh không yêu cô ấy thì làm sao lại muốn cưới cô ấy? Làm sao lại muốn làm mọi chuyện để cô ấy được vui vẻ?
"Ngốc quá." Lòng bàn tay anh áp lên má cô. "Có phải em đang đợi anh nói ra ba từ ấy thì em mới tin rằng mình sắp trở thành cô dâu của anh?"
Cô gật đầu, nước mắt nóng hổi chảy xuống bàn tay anh.
Anh cười khẽ: "Trước đây anh không hiểu không có nghĩa là bây giờ cũng không hiểu. Ngược lại, người phụ nữ trong lòng anh, người mà anh quan tâm nhất anh rất rõ ràng."
Thấy được ánh mắt kiên định của anh, môi cô phát run. "Anh Tư Viễn... đó là... ai?"
"Là em đó!" Anh nói.
"Là em, Cố Bảo Bảo!"
Khi anh nói ra, cô cảm giác như toàn bộ thế giới này sáng bừng lên.
Đôi mắt tuy bị nước mắt làm cho mơ hồ nhưng lại có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt anh, cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của anh.
Cô che miệng mình lại, không để nước mắt tiếp tục trào ra bởi vì cô còn muốn nói: "Anh Tư Viễn, anh khẳng định chứ?"
"Anh khẳng định!"
Anh đứng dậy, quỳ gối trước mặt cô như cái lần cầu hôn, nâng tay cô lên: "Bảo Bảo, anh đã bỏ lỡ em quá lâu rồi, từ nay về sau, hãy để anh chăm sóc em có được không?"
"Anh Tư Viễn..."
Cô lắc đầu, cũng quỳ xuống cầm chặt tay anh: "Anh hãy nói cho em biết... nói cho em biết tất cả là sự thật..."
Còn lại cô không cần gì hơn.
"Bảo Bảo." Anh lau nước mắt cho cô: "Mọi thứ đều là thật, là thật hết!"
Nói xong anh cúi xuống hôn lên môi cô.
Để cô cảm nhận được nhiệt độ của anh, sự chân thật của anh, trái tim anh và cơ thể anh đều thật sự tồn tại...
"Anh Tư Viễn, kỳ thực những lời yêu thương này anh nói ở nhà cũng được, không cần bỏ tiền đi bao cả căn phòng chiếu này đâu."
Về đến nhà, Cố Bảo Bảo đã ngừng khóc.
Đúng vậy, được Mục Tư Viễn ôm vào trong ngực, sự ấm áp ấy cô hưởng thụ còn không kịp thì sao còn nhớ đến việc khóc?
Nghe vậy, Mục Tư Viễn cười: "Vậy em vui rồi chứ?"
Cô vui không?
Tuy cô còn chưa nghe được ba từ kia, tuy cô còn không biết bây giờ anh đặt Trịnh Tâm Du ở vị trí nào nhưng anh đã nói cho cô biết, cô là người anh quan tâm nhất, cô còn hoài nghi điều gì?
"Anh Tư Viễn, em rất vui, cám ơn anh."
Hai tay cô ôm cổ anh, dưới ánh đèn đầu giường, khuôn mặt đẹp trai của anh khiến cô say mê, tiếp đó cô không kìm được hôn lên má anh một cái.
Kết quả của việc xúc động đó là lập tức bị anh đặt bên dưới, trong con ngươi hiện lên ý cười xấu xa: "Bảo Bảo, em đang quyến rũ anh đấy hả?"