Năm tháng sau! “Cục cưng ngoan nha, không khóc, không khóc, dì Tần hôm nay cục cưng sao thế, khóc suốt ầm ĩ không ngừng!” Trong phòng bé trai Mặc Nõan ôm bé sơ sinh đang khóc không ngừng, cau mày nói với thím Tần.
“Tiểu thư đã cho tiểu thiếu gia bú sữa mẹ chưa?” Thím Tần nhìn cục cưng đang khóc rống một cái rồi hỏi.
“Ừ, vừa mới được một lúc.” “Ơ, không phải là tiểu thiếu gia đi ị chứ!” Thím Tần thét một tiếng kinh hãi.
“À?” Mặc Nõan lập tức kiểm tra cho cậu bé, quả nhiên, phân ở trên tã giấy, dính vào mông.
“Ha ha!” Thím Tần phì cười, “Tiểu thư giao tiểu thiếu gia cho tôi đi, tôi mang cậu ấy đi tắm một cái.” “Ừ!” May con trai không phải vì ngã bệnh mà khóc, Mặc Nõan thở dài một hơi, giao cục cưng cho thím Tần.
Cục cưng này đúng là có được không dễ nha, cậu bé chỉ ở trong cơ thể mẹ được sáu tháng liền bị mổ bụng lấy ra ngoài, may mà Mặc Phi Tước quen biết bác sĩ Stevie đó, nếu như không có ông ta giúp đỡ, cục cưng căn bản đã không còn sống được! Mặc Nõan mới vừa thay quần áo chưa được bao lâu, thì chuông báo thức liền vang lên, cô xách túi lên vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện —— Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, bên trong xếp đặt đóa hoa hồng, khắp nơi trên tường treo bong bóng màu hồng, rất dễ nhận thấy, người bố trí gian phòng bệnh này vẫn còn có tình tiết thiếu nữ nồng đậm .
“Tới rồi, tới rồi, dì Noãn tới rồi!” Cậu nhóc ngồi chổm hổm chờ ở cửa bệnh viện hướng về phía đầu điện thoại kia kêu lên.
“Nhận được!” Đông Bác Hải cười cười nói với Mặc Phi Tước mặc đồng phục bệnh nhân: “Chuẩn bị xong chưa?” “Ừ!” Mặc Phi Tước nhẹ nhàng gật đầu, mặc đồng phục bệnh nhân, nhưng vẫn không thể che hết đẹp trai cùng khí phách bẩm sinh của anh ấy! Ngày đó sau khi anh chạy đi, rất cẩu huyết mà xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa đã trở thành người sống đời sống thực vật, mấy tháng nằm ở trong bệnh viện, Mặc Nõan vẫn luôn không xa không rời mà chăm sóc anh, lần đầu tiên anh mở mắt nhìn, thấy chính là mặt của cô, nước mắt của cô, đoạn đã từng không chịu nổi kia, bọn họ cùng thề sẽ chôn nó kĩ, từ nay về sau vĩnh viễn không chia cách.
.
“Vậy chúc cậu nhiều may mắn.” Vỗ vỗ bờ vai của anh ấy, Đông Bác Hải đi ra ngoài.
Cuối hành lang, anh phát hiện ra Mặc Nõan, liền đi đường vòng sang đường bên cạnh.
.
Mặc Nõan ở dưới tình huống không biết gì, đẩy cửa phòng bệnh ra, khi nhìn thấy một màn trong phòng thì kinh ngạc đến mức trợn to con ngươi, mùi hương thơm nồng đậm của hoa hồng, thấm vào ruột gan, cô bước đi vào.
.
.
“Nõan.” Bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc mà đầy từ tính, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tròng mắt xanh đen của Mặc Phi Tước tràn đầy tình cảm, tim của cô ‘ lộp bộp ’ một tiếng, hốt hoảng đến vui vẻ.
.
.
.
“Gả cho anh!” Anh đi tới và đến gần cô, lấy ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị trước đó.
“Phi Tước.
.” Chuyện này quá đột ngột, cô còn chưa có bất kỳ chuẩn bị nào ở trong lòng! “Nõan, anh đã muốn cưới em rất lâu rồi.” Anh nói rất nghiêm túc: “Gả cho anh!” “Ừ!” Cô cũng muốn gả cho anh rất lâu rồi, mặc dù phương thức cầu hôn của anh rất đơn giản, một câu lời ngon tiếng ngọt cũng không có, nhưng vẫn làm cho cô cảm động đến muốn khóc! Cô đưa tay đón nhận chiếc nhẫn kim cương của anh, Mặc Phi Tước mang vào cho cô, sau đó ôm chặt lấy eo của cô, cúi đầu cho cô một nụ hôn nóng bỏng kiểu pháp, trong nụ hôn kích động thì hai người cùng ngã lên trên giường bệnh của bệnh viện! Trong ý loạn tình mê một hồi, tình dục nguyên thủy nhất của Mặc Phi Tước đã bị cô khơi lên, chẳng biết từ lúc nào bàn tay dò vào trong làn váy mỏng của cô, Mặc Nõan dùng sức mà đẩy anh ra, anh mới bị buộc dừng một chút, ngẩng đầu lên và thở dốc.
.
.
.
.
.
Hai người đều thở dốc một lúc, sau đó Mặc Nõan mới ra vẻ nghiêm mặt và nói: “Phi Tước, có thể bỏ qua công ty của Triển Dật hay không?” “Hả?” Sao chuyện anh âm thầm bảo người thu mua công ty của Cố Triển Dật lại bị cô biết vậy? “Triển Dật có ân với em, anh xem như nể mặt em, tha cho anh ấy một lần được không?” Mặc Nõan kéo kéo góc áo của anh.
“Nõan, rốt cuộc hắn có cái gì với em hả?” Mặc Phi Tước không vui mà nhăn mày, Cố Triển Dật chính là một tên tiểu nhân, lợi dụng Mặc Nõan để tới lợi dụng anh! “Lúc ở Mĩ, em gặp phải một đám lưu manh, thiếu chút nữa liền.
.
.
.
là Triển Dật cứu em, cũng vì báo ân em mới đáp ứng làm bạn gái của anh ấy, Phi Tước em cầu xin anh bỏ qua cho anh ấy, thật sự là vì anh ấy đã cứu em, cũng không có một chút tình riêng nào.” Cô phải giải thích rõ trước, Mặc Phi Tước rất hẹp hòi, cô vẫn là rõ ràng.
“Nõan, là anh hại em chịu khổ.” Anh mới vừa rồi vẫn còn là cả người tàn ác, liền lập tức mềm lại.
“Anh chàng ngốc, chúng ta đã nói không đề cập tới đi chuyện đã qua, anh quên rồi à.” “Anh đáp ứng em, bỏ qua cho hắn lần này.” Anh cười dịu dàng.
” Phi Tước, cám ơn anh.” Mặc Nõan cũng cười.
“Một câu nói cám ơn coi như xong?” Anh xấu bụng mà nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc Nõan dĩ nhiên là hiểu ý muốn trong thần sắc của anh, ửng hồng mới vừa rút đi lại hiện lên khuôn mặt, cô cầm lấy mặt của anh, ở môi anh hôn lên một cái.
“Được rồi, lần này có thể đi!” “Nõan, gọi một tiếng ông xã nghe xem!” Mặc Phi Tước tà khí cười cười, hơi nóng từ lời nói của anh thổi lên trên môi của Mặc Nõan, chọc cho Mặc Nõan vừa thẹn thùng lại mong đợi gì đó, cô thẹn thùng mà kêu một tiếng, “Ông xã.” Hơi nóng của cô cũng thổi lên trên mặt của Mặc Phi Tước, môi hai người sắp đụng phải, vậy mà Mặc Phi Tước lại chậm chạp không tới gần, anh dùng đôi mắt sáng sâu nóng rực nhìn chăm chú vào cô: “Nói, em yêu anh.” Mặc Nõan theo dõi đôi môi kích động của anh, rốt cuộc cũng biết mình đang mong đợi cái gì, cô hơi hé miệng, đem đôi môi của mình đến gần anh một chút, giọng nói không lớn, nhưng lại đủ để cho người ta nghe, “Em yêu anh!” Cô còn chưa kịp tiến một bước, đến gần môi của anh thì đã bị nặng nề bao trùm lên, đôi tay ôm chặt lấy eo của Mặc Nõan, hung hăng mút môi của cô, Mặc Nõan sợ hãi than một tiếng, cầm thú này sao vẫn còn thô lỗ như vậy? Lại một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Mặc Phi Tước ngẩng đầu nhìn cô và cười: “Yên tâm, anh sẽ rất dịu dàng.” Giọng nói của anh khàn đục có chứa thở dốc, Mặc Nõan nghe được thì trái tim nhỏ lại điên cuồng đập loạn một trận, má ơi.
người đàn ông này biết thuật đọc tâm à, lại biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
.
.
Ách.
.
Không đúng, lời này của anh ấy là có ý gì? “Phi Tước.
.
.
Nơi này là bệnh viện.” Không phải là anh ấy muốn ở chỗ này chứ.
“Ừ!” Anh nhẹ giọng đáp lời, “Nơi này là phòng bệnh dành riêng cho anh, sẽ không có người tới quấy rầy, bà xã, em yên tâm.” “Không được đâu, Phi Tước, bị người nhìn thấy thì không tốt!” Ở bệnh viện làm chuyện như vậy, cô thật sự không có dũng khí đó đâu! “Bà xã, anh thật sự là muốn em muốn chết rồi!” Anh cười nhẹ, chưa có chuyện gì mà Mặc Phi Tước anh không dám làm, một tay anh xiết chặt eo của cô, một tay rút đi đồ của cô, cúi đầu cắn nuốt lời nói của cô, và anh bắt đầu chiếm đoạt.
.
.
Sau đó, sự thật chứng minh, anh không phải muốn cô muốn chết, mà là anh muốn cô chết.
.
Cầm thú dịu dàng, thật là khoái chết cô mà.
.
Hết truyện Lời của người edit: cám ơn các bạn đã theo dõi truyện trong thời gian qua, và mình cũng cám ơn bạn Chocolateorcake rất nhiều, vì có bạn ấy giúp đỡ mình trong những chương truyện khó nên mình mới có can đảm đi đến hết truyện.
Lời của Đồng Niên Văn tới đây đã hoàn toàn kết thúc rồi, vốn là muốn viết cặn kẽ một chút, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là sẽ bị hài hòa, đã nhiều rồi.
Ở chỗ này nói một chút, sau này Chúc Kỳ tiến vào giới văn nghệ, liên tục đi tới, Đồng Niên thật sự là phập phồng phập phồng a, thì ra là đung đưa theo không chừng đến cuối cùng kiên trì không ngừng, này thật sự muốn cảm tạ các bạn ủng hộ Đồng Niên, là các bạn khích lệ cho tôi có dũng khí lớn đi tới cùng, văn sau này bất kể các bạn có theo hay không Đồng Niên cũng không quan tâm, đoạn đường này có thể có các bạn làm bạn, Đồng Niên là quá may mắn.
Trở xuống là mẫu đối thoại —— Độc giả: Đồng Niên bạn thật sự rất tùy hứng, tinh nghịch, còn lười biếng, thật sự làm cho người ta cảm thấy nhức đầu! Đồng Niên: ta tùy hứng, ta thay đổi! Ta tinh nghịch, ta thay đổi! Ta lười, ta ~ ta thay đổi! Độc giả: nếu như bạn thật sự có thể thay đổi, chúng tôi vẫn sẽ trước sau như một ủng hộ bạn! Đồng Niên: (⊙o⊙) oa, c