Lúc đến nhà Ngô Huy, người nhà hắn mới ăn cơm trưa xong, đang thu dọn chén đũa, nhìn thấy người vốn nên ở bên ngoài bày bán đã trở về, thê tử ốm yếu nhiều bệnh của hắn là Chu Thị kinh ngạc một chút rồi vội vàng buông chén đũa trong tay xuống đi ra.
" Là tiểu thư Giang Nhị tới rồi sao?"
" Đúng vậy, ta dẫn các nàng tới" Ngô Huy có chút lo lắng cho thê tử của mình, lời còn chưa nói hết đã chạy tới đỡ lấy bà:" Ngươi sao không ở trong phòng, các nàng không ngại đâu"
Xác thực là như thế, cô đã sớm biết thân thể Chu thị không tốt, huống chi cô còn việc cầu bà, liền càng không có khả năng để chủ nhà đi ra tiếp đón.
" Đúng vậy, Ngô thẩm ngươi không cần đi ra"
Cô đi theo sau lưng Ngô Huy vào nhà, không quan tâm khoát tay với bà, trên mặt còn mang theo ý cười, nàng dắt Tứ Bảo đang sợ hãi người lạ đang núp sau lưng cô qua một bên, giới thiệu với bà:" Ngô thẩm, đây là Tứ Bảo, muốn học ngươi làm một ít bánh ngọt, có chút xấu hổ, khả năng phản ứng có chút chậm, mong ngài dạy dỗ một chút"
Mặc dù Chu thị biết có tiểu cô nương muốn học mình làm bánh ngọt, nhưng mà đợi đến khi nhìn thấy cô cùng Tứ Bảo, phát hiện dáng dấp có chút xinh xắn, quần áo so với người thường tốt hơn nhiều, có chút khó xử nhéo nhéo vạt áo thô ráp của mình, nhìn trượng phu không dám mở miệng.
Ngô Huy thấy thế vội vàng lên tiếng:" Không có việc gì, Giang Nhị cùng Tứ Bảo đều là cô nương tốt, ngươi muốn nói cái gì đều có thể nói"
" Không cần kiêng kỵ chúng ta" Cô cũng có thể phát hiện Chu thị có chút khó xử, giọng nói chậm dần:" Chúng ta là thành tâm tới, nếu như không chê, chúng ta gọi ngài một tiếng thẩm được không"
Không đợi Chu thị mở miệng, Tứ Bảo liền nhìn bà rụt rè kêu lên:" Thẩm thẩm khỏe"
Lần này Chu thị bị giọng nói gọi thẩm thẩm của nàng kéo qua, bà nhìn bộ dáng nhu thuận của nàng, vô thức gật đầu.
" Khỏe khỏe khỏe, Tứ Bảo cũng khỏe, muốn học làm bánh ngọt gì, thẩm đều dạy ngươi'
Thấy Chu thị đã mở miệng đồng ý việc này, cô liền không mở miệng nữa, dẫn Tứ Bảo tới trước mặt Chu thị, nhỏ giọng dặn dò nàng:" Ngươi liền theo Ngô thẩm học, ta ở bên ngoài chờ ngươi, ban đêm dẫn ngươi về nhà được không?"
Có thể học làm bánh ngọt Tứ Bảo rất vui vẻ, nhưng để nàng một mình thì có chút sợ hãi, khả năng tiếp xúc với lạ của nàng rất ít, trước kia là vì Dư đại nương không yên tâm cho nàng ở một mình cùng người khác, còn hiện tại cô gần như cả ngày dẫn nàng theo bên cạnh, không có cô thì cũng có chị bồi nàng.
Cho nên bây giờ Tứ Bảo có chút lôi kéo cô, toàn thân đều biểu đạt ra là nàng không muốn ở một mình, nàng muốn cô ở lại với nàng.
Chu thị ở một bên nhìn, bà có thể nhìn ra tiểu cô nương Tứ Bảo rất ỷ lại vào cô, đang muốn mở miệng nói dạy một cũng là dạy, dạy hai cũng là dạy, có thể cùng nhau học chung.
Nhưng cô không cho cơ hội bà mở miệng, chỉ nhẹ nhàng lấy tay Tứ Bảo đang túm tay mình, bình tĩnh hỏi nàng:" Làm bánh ngọt chính là ngươi muốn học phải không?"
Tứ Bảo chần chờ gật đầu khẳng định, là chính nàng muốn học.
" Vậy ngươi liền ở đây tự mình cùng Ngô thẩm học thật tốt" Cô hiểu rõ tính nàng, nhưng không có khả năng một mực như này:" Học tốt, làm cho ta ăn đầu tiên, có thể không?"
" Thế nhưng mà..." Tứ Bảo còn muốn nói gì, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của cô, ngữ khí lại yếu xuống:" Vậy ta sẽ học thật tốt"
" Thế này mới đúng, ta sẽ chờ ngươi, mau đi đi"Thấy nàng đã đáp ứng, cô vui mừng vuốt đầu nàng, có thể đạt được bước này đã rất tuyệt rồi.
Bước chân Tứ Bảo chậm rãi đi theo Chu thị vào phòng bếp trong hậu viện.
Sau khi dẫn Tứ Bảo vào phòng, lấy ra một túi bột mì lớn cùng đường trắng đặt lên bếp lò, sau đó hỏi Tứ Bảo:" Tứ Bảo muốn chưng bánh ngọt kẹo mềm hay là bánh ngọt giòn tạc?"
Bánh ngọt có rất nhiều loại, làm bánh ngọt cũng phân ra nhiều chủng loại.
Tứ Bảo không biết chưng và tạc là ý gì, nhưng nàng biết bánh ngọt kẹo mềm và bánh ngọt giòn, nàng thích nhất là bánh ngọt kẹo mềm, còn Giang Nhị thích ăn giòn.
" Đều học"
Chu thị không nghi ngờ, có người vui lòng học tự nhiên sẽ cao hứng, nếu không phải con trai bà chỉ thích làm cu li, thì bà đã bắt hắn học tay nghề của mình.
" Tạc ở đây phải biết khống chế tốt lửa và dầu nhỏ, sau đó nhào bột mì cùng đường để làm nhân bánh" Chu thị dự định nói trước cho nàng tạc bánh ngọt như thế nào
Tứ Bảo rất tình nguyện học, nàng nghiêm túc dựa theo lời Chu thị làm từng bước, lấy nước, đường trắng, đổ dầu vào đun sôi, dầu sôi đổ bột mì vào, sau đó nhanh chóng dùng chày cán bột quấy, làm bột mì tan đều, rót nước ra để có một hỗn hợp bột mì trở nên mịn hơn.
Mặc dù động tác có chút vụng về nhưng tốt xấu gì cũng không có mắc sai lầm. Chu thị ở một bên nhịn không được gật đầu:" Đây chính là bột nhào bằng nước nóng"
Bà có thể nhìn ra Tứ Bảo có chút khác biệt so với người thường, cộng thêm lúc đầu Giang Nhị cũng đã nói với bà là Tứ Bảo phản ứng chậm, bà cũng không có đặc biệt ôm hi vọng lớn, nhưng bây giờ bà phát hiện ngoại trừ động tác Tứ Bảo có chút chậm, đối với lời bà nói có thể hoàn toàn hiểu hết, làm nhân cùng dầu, lửa cũng có thể dựa theo chỉ thị của bà khống chế tốt.
Là một cô nương thông minh.
Chu thị liền buông tay ra, để Tứ Bảo dựa theo lời bà nói một mình làm, liên tiếp tạc hai nồi đều không như ý, tất cả đều tạc quá mức, làm bên ngoài bánh ngọt toàn đường, nhìn thấy liền không muốn ăn lắm.
Nhưng Tứ Bảo cũng không nản lòng, đem bánh ngọt mình tạc vớt lên sắp xếp gọn gàng vào giỏ trúc, lại tiếp tục làm lần thứ ba.
Chu thị nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị bếp hung tới đỏ bừng, còn mang theo một tầng mồ hôi, có chút đau lòng mở miệng:" Tứ Bảo đừng có gấp, chúng ta có thể chậm rãi học, nếu không chúng ta nghỉ một chút rồi học tiếp"
" Không có việc gì" Động tác trong tay nàng không ngừng, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Chu thị, tiếp tục nói:" Ta muốn làm nhanh, cho Giang Nhị ăn"
Chu thị nghĩ đến nữ nhân trẻ tuổi đang ở ngoài phòng chờ Tứ Bảo, mặc dù là cười, nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ở giữa lông mày, dường như chỉ đối diện trước tiểu cô nương ngốc này mới trở nên ôn hòa. Bà dù không biết rõ quan hệ giữa hai người, nhưng cũng từ cách các nàng ở chung không khó nhìn ra hai người có quan hệ rất thân mật.
" Ngươi cùng Giang Nhị là tỷ muội sao?"
Chu thị nhịn không được hỏi, mặc dù tướng mạo hai người không giống nhau.
Tứ Bảo cúi đầu lắc lắc, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói:" Là nàng dâu"
Đạt được câu trả lời này Chu thị có chút ngẩn người, hiển nhiên là bị kinh ngạc, nhưng bà cũng có phản ứng quá độ, dù sao nữ tử thành thân với nữ tử ở bây giờ cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, nhưng bà phần lớn đều tiếp xúc với những người có tiền ép mua bán thôi, người giống Giang Nhị cùng Tứ Bảo là lần đầu bà gặp.
" Được rồi!"
Còn không đợi Chu thị suy nghĩ nhiều, Tứ Bảo hô to một tiếng đánh gãy suy nghĩ bà, bà vội vàng lấy lại tinh thần nhìn, Tứ Bảo đã đem bánh ngọt tạc tốt trong chảo vớt ra, lần này tạc vô cùng tốt.
Cô ở ngoài phòng cũng nghe được giọng nói của nàng, cho là nàng đã xảy ra chuyện gì, liền nhanh chóng chạy vào bếp.
" Sao rồi?"
" Ta sẽ, cho ngươi ăn"
Tứ Bảo vô cùng vui vẻ, ôm giỏ trúc chứa bánh ngọt đưa tới trước mặt cô, cũng không sợ nóng.
Cô thấy bánh ngọt trong giỏ trúc cuồn cuộn khí, đưa tay nhanh chóng nhận lấy, không dấu vết đỡ lấy cơ thể có chút bất ổn của nàng.
" Chạy chậm một chút"
Chu thị ở phía sau đều thấy rõ hành động của cô, nhịn không cũng cười theo:" Giang Nhị mau nếm thử đi, Tứ Bảo làm nồi này tốt nhất"
Nghe vậy cô nhìn bánh ngọt xách trong tay, lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ đầy chờ mong của nàng, nhéo một miếng bỏ vào miệng, nghiêm túc thưởng thức sau đó mở miệng:" Thật là Tứ Bảo làm sao?"
Tứ Bảo nghe như vậy liền không vui, cau mày trừng mắt nhìn cô, cô vội vàng nói tiếp:" Còn chưa nói xong đâu, ăn quá ngon, không hề giống vừa mới học được"
Cái này còn tạm được, Tứ Bảo hài lòng vỗ cỗ tay cô, nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia lòng cô ngứa ngáy, nhưng ngại Chu thị ở đây, cô phải đè xuống, lật tay nắm chặt ngón tay nàng.
" Tứ Bảo là cô nương thông minh, hai ba lần liền biết, đổi thành người khác đoán chừng không thể so với nàng đâu" Lúc này Chu thị đi lên phía trước, không chút keo kiệt tán dương nàng.
Cô cười cười nhéo lòng bàn tay nàng, nói với Chu thị:" Ngài đừng khen nàng, bím tóc này đều vểnh lên trời rồi, vẫn là do ngài dạy tốt"
Chu thị bị lời nói khiêm tốn của cô chọc đến vui vẻ ra mặt, có chút xấu hổ, không biết nên làm như thế nào mới phải.
Cũng may cô cũng không có ý định nói thêm nữa, chuẩn bị dẫn Tứ Bảo về nhà.
" Có thời gian ta sẽ dẫn Tứ Bảo tới, hôm nay liền không ở lâu"
Tự nhiên Chu thị cũng không dám giữ người, chỉ nói lần sau sẽ dạy Tứ Bảo phương pháp chưng, Tứ Bảo rất vui vẻ đồng ý, đi theo cô cùng lên xe ngựa.
Ngô Huy xách hai con cá trích lớn đi vào bếp, nhìn vợ của mình, trên mặt hắn có chút xấu hổ, hai con cá trích này là của cô cứng rắn đưa cho hắn, nói là lấy ra làm phí cho Tứ Bảo làm đường bánh.
Cô đương nhiên không biết Ngô Huy khó xử, còn ở bên trong xe ngựa ôm lấy Tứ Bảo vào ngực, không có người ngoài, cô cũng không cố kỵ gì hôn lấy Tứ Bảo, làm đầu óc nàng choáng váng, trong mắt chứa đầy nước, còn cái người mới thỏa mãn kia ngồi ngoài xe ngựa đánh xe.
Để một mình Tứ Bảo trong xe tay chân như nhũn ra, khóc không ra nước mắt.
" Giang Nhị, đại hỗn đản!"
Hơn nữa ngày sau, từ trong xe ngựa mới truyền âm thanh vô cùng ủy khuất, nhưng người ngồi ngoài xe ngựa cũng không chút dao động.
Trở về trấn trên, Lý Sở đã chuẩn bị cơm chiều, Ngô Thành Anh do cha hắn không có ở đây, liền ngượng ngùng từ chối đủ kiểu lúc sau Lý Sở phải làm đồ ăn cho hắn mang trở về.
CÔ không cảm thấy có cái gì, dẫn nàng tiến vào nhà, tiến tới trước mặt Lý Sở:" Nhìn nhìn, tức phụ ta làm bánh ngọt, muốn nếm thử không?"
Lý Sở thật sự phục cô, đem muỗng trong tay đặt xuống, bốc một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, mơ hồ không rõ nói:" Đây là tức phụ ngươi làm?"
" Không phải tức phụ ta chẳng lẽ tức phụ ngươi?" Cô tức giận trừng mắt liếc nhìn một cái, bưng rổ cách xa y:" Đừng ăn, lãng phí"
Lúc này Lý Sở thiếu chút nữa đã bị bánh ngọt trong miệng chưa kịp nuốt xuống làm sặc chết, y nhìn bộ dáng hẹp hồi trước đây chưa từng có của cô mà tức muốn ngất đi, đây còn là người bạn tốt lạnh lùng cao lãnh biết kiềm chế của mình không? Con mẹ nó, đây là một người cuồng vợ a!
Lý Niệm vội vàng bưng chén nước trên bàn đưa cho tỷ tỷ nó, có vết xe đổ của y nên thành thật ăn bánh ngọt cũng không dám nói nhiều.
Chị ở một bên nhìn hai người họ đấu võ mồm, nhịn không được cười; Tứ Bảo ngồi kế chị có chút xấu hổ, nhìn cô rất tức tối nhỏ giọng nói:" Giang Nhị thật xấu"
Cô chỉ biết khi dễ nàng lúc này còn không biết đang bị Tứ Bảo quở trách, bưng bánh ngọt đi tới trước mặt chị.
" Tỷ ngươi cũng nếm thử"
Chị tự nhiên cầm một miếng lên ăn, tiện thể cho Giang Thượng nếm thử.
" Vợ của dì làm bánh ngọt có ngon không?"
Cô không dám ở trước mặt chị lỗ mãng, đơn giản liền đem câu chuyện chuyển tới trên người nữ nhi của chị, lời nói còn chưa rõ cũng không buông tha.
Nhưng cũng may là Giang Thượng thành thật gật đầu, trong miệng còn chứa bánh ngọt, mơ hồ nói không rõ.
Phản ứng của Giang Thượng làm nàng vô cùng vui, hôn lên khuôn mặt nhỏ của Giang Thượng, cô thấy thế hận không thể moi hết bánh ngọt trong miệng nó đang ăn ra.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Giang Thụ Hân có bệnh, Tứ Bảo tỏ vẻ ghét bỏ.