Cô không yên tâm, rốt cuộc thì Tứ Bảo so với người khác thì có chút khác biệt, lại nhấn mạnh nói một lần nữa tình huống của nàng.
" Không quan trọng" Ngô Huy không để ý khoát tay, lại chỉ bạc của cô:" Bạc này coi như là phí cho tiểu cô nương bái sư học nghề, vợ ta cam đoan sẽ dùng toàn bộ tâm chỉ giáo"
Lần này trên mặt cô mang theo ý cười, vội vàng gật đầu đáp ứng, sau đó lấy bao bánh ngọt lớn trở về xe ngựa.
Tứ Bảo ngồi trên xe chờ một lúc lâu, chờ đến mất hết kiên nhẫn thì cuối cùng cô cũng đã quay lại, đang chuẩn bị nháo một trận, thì mắt thấy cô ôm một bao bánh ngọt lớn trong tay liền không phát cáu nữa, vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ cô cho nàng ăn bánh ngọt.
Cô trực tiếp đem bao bánh ngọt trong tay đưa cho nàng:" Cho ngươi, lần này có thể ăn no"
" Ngươi làm sao, mua nhiều như vậy, sẽ hư" Tuy rằng nàng thích ăn bánh ngọt, thấy cô mua nhiều bánh ngọt đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng khi ôm bánh ngọt trong tay thì mới phát hiện cá quá nhiều.
Bánh ngọt không thể để lâu, mỗi lần cô mua nàng đủ ăn trong một ngày, có lúc cô mua cho nàng quá nhiều ăn không hết, ngày hôm sau liền hỏng mất, lần đó làm cho nàng nhớ kỹ.
Đương nhiên cô cũng biết rõ điều này, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao thì cũng là tấm lòng của lão nhân gia, không cần thì phí.
" Không có việc gì, chúng ta cho muội muội Lý Niệm, trong nhà còn tỷ tỷ và tiểu Thượng? Đừng lo lắng"
Lần này Tứ Bảo an tâm, tự mình tặng cho Lý Niệm một nửa, sau đó mới cùng cô trở về nhà.
Về đến nhà đúng lúc cơm chiều, chị sợ các nàng bận rộn, sớm đã chuẩn bị đồ ăn chờ hai người trở về ăn, sợ hai ngươi bị đói. Cô quả thật rất đói bụng, trên bàn liền không ngẩng đầu mà ăn.
Trên đường về nàng đã ăn bánh ngọt hơi nhiều, cô cũng không ngăn cản nàng, trong chốc lát sẽ không đói bụng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh cô uống một chén cháo nhỏ. Cơm nước xong cô liền thay quần áo lấy ngư cụ lại vô cùng lo lắng đi ra cửa, chị nhịn không được gọi cô lại.
" Mấy ngày nay ngươi bận rộn như vậy, không cần ta giúp đỡ sao?"
Chị biết cô cùng Lý Sở chuẩn bị mở tiệm cơm, cũng biết hai người các cô mấy ngày nay đều bận rộn việc này, nhưng nhìn đã trễ như thế này mà cô còn mua ra biển có chút đau lòng. Muốn nói với cô, chuẩn bị mở tiệm cơm là tốt, có thể tạm thời nghĩ bán cá để nhẹ nhàng một chút, nhưng chị trước mặt cô không thể nói như vậy.
Khoảng thời gian trước có quá nhiều việc xảy ra, quầy cá đã nghĩ một lúc lâu, hiện tại mới chậm rãi ổn định, trong chốc lát khẳng định không thể bỏ qua.
" Không có việc gì, hôm nay bận rộn thôi, ngày mai sẽ có người tới hỗ trợ" Cô biết chị lo lắng cho cô mệt mỏi, nhưng cô không có khả năng sẽ kêu chị qua giúp đỡ." Đương nhiên ngươi có thể qua nhìn xem, thuận tiện giúp ta chăm sóc Lý Niệm cùng Tứ Bảo"
Cô cùng Lý Sở bận rộn tự nhiên sẽ không để ý tới hai tiểu cô nương Tứ Bảo cùng Lý Niệm, nàng thì còn tốt sẽ không chạy lung tung, còn tiểu nha đầu Lý Niệm luôn dành cả tâm tư chơi, không ai nhìn sẽ không biết xảy ra chuyện gì.Chị cũng coi như là hiểu rõ tính tình của nha đầu Lý Niệm, đương nhiên sẽ rõ điều này, huống chi chị còn muốn cố ý qua hỗ trợ, tự nhiên sẽ đồng ý, cuối cùng còn không quên dặn dò cô.
" Có người hỗ trợ là được, thật ra ta cũng không muốn nói ngươi, hiện tại ngươi không giống với trước kia, làm việc gì cũng phải suy tính kỹ lưỡng, còn có ngươi cũng đừng không xem trọng thân thể này, thời tiết này không tốt, vừa gió lại có mưa, thuyền đánh cá là vật chết, ngươi đừng đi quá xa, tóm lại là phải cẩn thận hơn ngàn vạn lần"
Những lời nhắc mãi này làm tai cô bị cào ngứa, trên mặt mang theo ý cười, khóc không ra nước mắt, chỉ chỉ nàng:" Vậy phiền tỷ tỷ giúp ta chiếu cố tức phụ"
Không đợi chị mở miệng cô đã vội vàng đội đấu lạp ra cửa.
Chị bị bộ dạng vô lại này của cô làm tức giận đến đau đầu, quay đầu nhìn tức phụ của cô, bực bội hung hăng nhéo mặt nàng.
Động tác nhìn có chút mạnh, nhưng chị đương nhiên sẽ không dùng sức, nàng cười ngọt ngào nhìn chị, cũng không ngại bị chị nhéo mặt, làm chị càng tức, thật không biết muội muội mình gặp vận khí gì, có thể gặp một tiểu cô nương tốt như Tứ Bảo.
" Tỷ tỷ, ta có bánh ngọt, cho ngươi ăn"
Chị còn đang suy nghĩ chuyện khác, Tứ Bảo liền cầm bánh ngọt chưa ăn xong đưa tới, vô cùng hảo tâm hỏi chị.
Lúc này tầm mắt chị mới nhìn trong tay nàng, đột nhiên nhớ tới cái gì:" Tứ Bảo vừa rồi có phải ăn nhiều bánh ngọt hay không, nên mới ăn không ngon?"
Đúng vậy, chính là như vậy, nhưng nàng xấu hổ khi thừa nhận, chột dạ lắc đầu, nhìn chị mở nụ cười đầy lực sát thương.
Chị vốn không có ý định so đo với nàng, chỉ là ở trong lòng trách cô thật không đáng tin cậy, nhưng vừa thấy dáng vẻ này của nàng, chị liền hiểu rõ. Nếu cô đối tốt với nàng, chỉ sợ không đợi nàng làm nũng đã mềm lòng rồi.
Ở nhà tranh luận cùng tỷ tỷ tâm tình cô rất tốt đi ra cửa, nhưng lúc này mưa gió làm mặt biển lay động làm tâm tình cô không tốt, nước mưa lạnh lẽo bị gió thổi nghiêng, liên tiếp đập vào mặt, vừa đau vừa rát, tuy trên người có mặt áo tơi, nhưng vẫn không chịu được mưa to xâm nhập vào, vải dệt mềm mại bị ướt đẫm một ít.
Cả người cô lạnh toát, nhưng động tác trên tay không ngừng, đâu vào đấy mà thả lưới đánh cá. Nhưng gió quá lớn, đột nhiên một cơn sóng lớn đánh vào toàn bộ thân thuyền, thuyền cá bất ngờ lay động cô cũng lung lay theo, nhưng cũng may cô kịp nắm biên thuyền, mới không bị ném vào trong biển.
Nhưng cô cũng không dám mạo hiểm, nhân lúc sóng biển ổn định một chút, liền chống thuyền trở về bờ, tiếp đó nhanh chóng về lều cá, cầm mấy cái lồng cá, đặt vào những vị trí thích hợp dọc theo bờ biển.
Về đến nhà toàn thân cô đã ướt đẫm, Tứ Bảo ở trong phòng mơ màng sắp ngủ, thấy cô trở về vội vàng từ trên giường bò dậy, giúp cô đi vào bếp lấy nước ấm.
Nước quá nặng, nàng xách không nổi, một hồi chỉ xách theo non nửa thùng, còn lung lay dùng hết sức mới xách được, cứ như vậy thì không biết xách bao nhiêu mới đủ thau nước tắm lớn này. Cô cởi áo tơi cũng không để tâm quần áo ướp nhẹp trên người, lấy thùng nước trong tay nàng tự mình đi xách nước.
Nàng cũng không nhục chí, nước thì nàng xách không nổi liền đi về phòng lấy quần áo cho cô. Cái này nàng sẽ không cần chậm rãi tìm, mở tủ quần áo ra tìm đến chỗ để quần áo cô ở một bên, ôm toàn bộ quần áo ra, treo lên bình phong. cô vào phòng thấy tình huống này, quả thực là dở khóc dở cười, nhưng cô chỉ lên tiếng an ủi:" Không có việc gì, đừng gấp gáp, từ từ làm"
Cô vừa nói vừa đi đến thùng tắm, tự mình cởi quần áo trên người xuống, để lại trung y màu trắng.
Tứ Bảo lăn qua lộn lại trong đống lớn quần áo kia, khuôn mặt nhỏ gấp đến đỏ bừng:" Không được, muốn nhanh, sẽ cảm lạnh"
Cô đã ngồi vào thau tắm, nước ấm áp bao bọc cơ thể cô, vô cùng thoải mái. Thấy khuôn mặt nôn nóng của nàng, nhịn không được vẫy vẫy tay với nàng.
" Lại đây, lấy đại một bộ quần áo là được rồi"
Lần này Tứ Bảo không nóng nảy như trước, cầm lấy một bộ áo ngủ vàng cam, treo lên. Lại ôm một đống quần áo kia để vào trong tủ, cuối cùng đi về phía cô.
Tứ Bảo không biết cô kêu nàng lại đây làm gì, chỉ ngoan ngoãn đứng nhìn đầu vai trắng tinh cùng tóc đen tuyền của cô, tóc đen phiêu trên mặt nước, so với nàng còn nhiều hơn.
" Buổi tối có tắm rửa không?"
Cô thấy nàng ngơ ngác đứng nhìn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
Tứ Bảo lắc đầu, buổi tối không có tắm rửa, bởi vì hôm qua đã tắm rồi, hôm nay liền lau một chút, cô không ở nhà nàng không dám tự mình tắm. Thấy nàng lắc đầu, cô từ trong nước đứng dậy, hai ba cái liền đem quần áo nàng cởi sạch. Tứ Bảo bị cô dọa sợ, nhìn cô đứng lên còn ngây ngốc chớp mắt một cái, tầm mắt dại ra dừng trên người cô, trợn tròn mắt.
Chờ đến khi trên người mình chợt lạnh, mới phát giác xấu hổ, hai tai cùng gương mặt có chút đỏ lên.
Cô không đợi nàng có phản ứng, vươn tay đem nàng ôm vào thau tắm, để Tứ Bảo ở trước người cô, cùng nàng ngồi chung thau tắm.
" Cùng ta tắm một chỗ có được không?"
Đến lúc này, người cũng đã bị cô ôm vào thau tắm, cô mới mở miệng hỏi, thật là làm điều thừa.
Nhưng cả người nàng cứng đờ ngồi trong ngực cô, toàn thân đều nóng lên, đầu không theo khống chế gật gật, căn bản là nàng không biết đã đáp ứng cô cái gì.
Tuy rằng nàng đáp ứng hay không thì cũng đã như vậy rồi. Cô phía sau không tiếng động cười cười, cô có thể cảm nhận được Tứ Bảo cứng đờ, vì thế liền không nói nữa, mang theo bàn tay có vết chai mỏng dừng ở trên da thịt tinh tế của người trong lòng, lúc có lúc không gãi gãi.
Động tác nhỏ này làm cả người nàng run lên, nhịn không được di chuyển về phía trước, muốn rời xa cô./
" Ngứa, không được cào ta"
Nàng trên người cô xê dịch ra, sau đó xoay người nhìn cô cảnh cáo không cần cào nàng, trên mặt không có biểu tình dư thừa, trong lòng lại có cảm xúc nhớ mãi không quên đầu ngón tay vừa rồi.
" Được, không cào ngươi, giúp ta xoa bóp vai được không?"
Cô thấy mặt nàng hồng hồng, cũng không chọc nàng, sai sử nàng bóp vai cho cô.
Cái này Tứ Bảo không biết, nhưng vẫn mơ hồ đáp ứng, không đợi cô xoay lại, một đôi tay nhỏ liền đặt lên vai cô. Mặt hai người đối diện nhau rất gần, đôi mắt nàng chỉ lo nhìn bả vai cô, rất ra dáng bóp vai cho cô. Cô bị khuôn mặt mềm mại trước mặt cùng đôi tay không xương trên vai làm cho choáng váng.
Trước kia cô không hiểu rõ, nhưng bây giờ đã minh bạch, cái gì gọi là vác đá đập vào chân. Gân xanh trên thái dương nhảy lên, nhưng cũng không thể so sánh với tim đang nhảy, tiểu cô nương trước mắt không hề hay biết, tựa hồ muốn dùng thêm sức, nhưng lại không có điểm mượn lực, chỉ có thể chống trên bả vai cô, hai đầu cánh tay dùng thêm chút sức, nhưng động tác này mang theo cả người nàng nhóm lên.
Cô có thể cảm thấy lực đạo của nàng, nhưng càng trực quan hơn là cảnh một nửa đào lộ ra trên mặt nước.
Bang một tiếng, cô cảm thấy có thứ gì mới nổ trong đầu mình, trống rỗng chóp mắt một cái, lấy lại tinh thần, Tứ Bảo bị cô giữ chặt gáy kéo tới trước mặt.
Cô nghĩ, đây tuyệt đối không phải nàng dùng không đủ lực.
Trong chớp mắt tiếp theo liền không quan tâm hôn lên.
Tứ Bảo đột ngột bị cô chế trụ gáy, có chút khó hiểu, nắm chặt bả vai cô, chẳng lẽ là không hài lòng sao? Kết quả thì giây tiếp theo cô lại giống như lần trước, hướng tới hôn lên môi nàng, trên miệng có chút ngứa, nhưng nàng cảm thấy trên mặt mình nóng lên.
Vì sao lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, Tứ Bảo có chút không hiểu.
Phát hiện nàng thất thần, cô bất mãn cắn nhẹ lên môi nàng, lấy đó làm trừng phạt. Cái này làm nàng giật mình hoàn hôn, cái miệng nhỏ không tự giác mở ra.
Cô nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, đầu lưỡi thuận lợi xâm nhập vào, cường thế rồi lại không mạnh mẽ, từng chút đảo qua trong khoang miệng nàng, lại nhẹ nhàng trêu chọc lưỡi mềm mại của nàng.
Hơi thở ấm áp của cô tràn ngập trong khoang miệng, càng miễn bàn cái lưỡi đang loạn kia, Tứ Bảo bị cô mút đầu lưỡi, cả người chịu không được nhũn ra, đầu lưỡi có bắt đầu có chút tê dại, hô hấp cũng dồn dập theo, mang theo chút thở dốc, nho nhỏ hừ một tiếng.
Lúc này cô mới hồi phục tinh thần, khắc chế lại mà lui ra, đưa tay lắc lắc chóp mũi đang ngạo nghễ của nàng, bên tai đỏ bừng của nàng dỗ dành:" Mũi phải hít thở, ngốc cô nương"