Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung

chương 6-1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tan rã trong không vui.

Thái độ của Cố Tư Bằng có vẻ gần như bất đắc dĩ, nhưng mà, với Đông Hải Hân mà nói, chuyến đi đến Hạ Tạp Nhĩ thật làm cô tâm sự nặng nề.

Cô đưa Cố Tư Bằng về nhà, trên đường đi cũng không nói nhiều, chỉ cảm thấy bị tâm tư thuẫn phức mâu thuẫn của chính mình vây khốn.

Vì sao cô không cự tuyệt anh ôm? Cố Tư Bằng luôn luôn thân sĩ, nếu cô thật sự có tâm, sẽ có thể dễ dàng cự tuyệt.

Cô rất dễ dàng đắm chìm trong nhiệt độ cơ thể của anh, thích anh đụng chạm, thích mùi hương trên người của anh, thích nhiệt độ của anh truyền đến, nhưng cô lại không thích yêu mếm của anh.

Cô muốn kéo dài khoảng cách với anh, nhưng cô luôn không làm được.

Cô muốn, từ đầu đến cuối cô cũng không làm được, nếu không cô sẽ không rõ ràng hờn dỗi anh nhiều năm, nhưng vẫn làm bạn bè với anh như cũ.

Trong lòng cô vẫn có một vị trí thuộc về anh, chỗ trống này vẫn không được lấp đầy, vì vậy cô trầm mặc lâu nhất để đáp lại bày tỏ của anh.

Anh không giải thích được sự nhiệt tình của cô, giống như chuyện cô tức giận anh.

Bọn họ căn bản không nên làm cái gì thanh mai trúc mã, không nên lên giường, lại càng không nên làm cái quỷ gì giường bạn.

Đông Hải Hân lấy chìa khóa trong túi ra để mở cửa, tấm vé triển lãm tranh Hạ Tạp Nhĩ rơi ra khỏi túi tiền, cô muốn khom người, lại bị Đông Hải Âm đi vào cửa sau cô nhặt lên.

"Chị, chị cũng trở về?" Đông Hải Âm cười hì hì đưa tấm vé cho Đông Hải Hân.

"Em đi đâu vậy?" Đông Hải Hân buồn bực liếc nhìn em gái hiếm khi ra cửa, mặc dù là chị em ruột ngày ngày gặp mặt, cô vẫn thường cảm thấy Đông Hải Âm xinh đẹp kinh người.

Cô đã từng dò hỏi Đông Hải Âm có nguyện vọng làm nữ diễn viên, nhưng mà, Đông Hải Âm quen nuông chiều không hề hứng thú, em ấy nói em ấy tình nguyện ở lại máy tính tiền muốn làm lưới chụp, cũng không muốn lộ diện trên màn ảnh.

"Đi bưu điện ký hàng nha!" Đông Hải Âm đi sau lưng Đông Hải Hân cỡi giày, đi theo Đông Hải Hân vào trong phòng của cô, trên giường cô thoải mái thích ý nằm xuống."Đẹp mắt không? Chị."

"Cái gì?" Đông Hải Hân đang treo áo khoác chợt sửng sốt, xoay người hỏi cô.

"Hạ Tạp Nhĩ. Chị và anh Cố đi sao?" Đông Hải Âm vớt gối ôm trên giường cô, nằm úp sấp trên giường, hỏi chị. Cố Tư Bằng từng đề cập với cô muốn đưa Đông Hải Hân đi, cô mới cho anh bộ ly.

"... Ừ." Nét mặt Đông Hải Hân hơi không được tự nhiên.

"Thật tốt! Em cũng muốn yêu đương nha." Đông Hải Âm tay chống đầu, nhìn vẻ mặt của Đông Hải Hân cho nên hướng mặt đến.

"Muốn yêu đương thì đi đi, nhưng mà, chị không có yêu đương, vì chị và Cố Tư Bằng muốn đi ngắm cảnh, cho nên... Ai, tóm lại, không phải như em nghĩ." Cuối cùng bổ sung câu này hiềm nghi giống như giấu đầu lòi đuôi, Đông Hải Hân định không nói.

"Em? Em yêu đương với ai? Người phát thơ sao? Hay là chuyển phát?" Đông Hải Hân Âm miễn cưỡng trợn trắng cả mắt, mỗi ngày gọi điện báo tìm cô, có lẽ chỉ có hai người này đi?

"Vậy thì nói yêu đương với người phát thơ đi."

"Rống!" Đông Hân Âm cầm cái gối ném cô, rước lấy trận cười của Đông Hải Hân.

"Này! Chị..." Đông Hân Âm không biết nhớ điều gì, đột nhiên ngồi dậy gọi.

"Ừ?"

"Vì sao chị không hẹn hò với anh Cố?" Trước đó anh Cố chạy đến giả bộ đáng thương với cô, cô hoài nghi anh Cố lấy lòng tất cả những người bên cạnh chị.

Đông Hải Hân sửng sốt, ném trở lại gối ôm cầm trong tay và câu hỏi đó cho cô.

"Vậy vì sao em không hẹn hò với Cố Tư Bằng?"

"Em? Em? !" Đông Hân Âm đơn giản không thể tin câu hỏi mình đã nghe.

"Đúng, em đó." Đông Hải Hân nhớ Cố Tư Bằng trưng bày bức tranh chân dung của Đông Hân Âm." Cố Tư Bằng... Anh ấy, anh ấy không nói với em... Ách... Lời gì anh ấy thích em linh tinh sao?" Giọng Đông Hải Hân càng nói càng nhỏ, bây giờ không thành thạo chuyện chị em đào sâu đề tài này.

Cố Tư Bằng luôn nói lời yêu thương lộ liễu với cô, anh cũng từng nói với Đông Hân Âm sao?

Đông Hân Âm trả lại cho cô ánh mắt xem thường.

"Chị, chị điên nha! Từ nhỏ anh Cố đã thích chị, chuyện này liên quan gì đến em?"

Người trên toàn thế giới đều biết anh Cố thích chị? Nếu không chị bị Giang Thận Viễn vứt bỏ, vì sao anh Cố tức giận đến xông đến nhà đánh người? Giữa bạn bè làm như vậy cũng quá khoa trương đi?

Hơn nữa, gần đây anh Cố không có việc gì mà chạy đến nhà xin cơm, muốn cô cho phiếu giảm giá triển lãm tranh, ngay cả công việc cũng muốn dính chung chỗ với chị, chị luôn tâm tế như phát, vì sao thần kinh sẽ thô sơ trong những chuyện như thế này? Là yêu đến ván đầu, quỷ che mắt sao?

"Tóm lại, anh ấy không thích chị, chị cũng không có thích anh ấy, em đừng gọp hai người chúng ta lại." Đông Hải Hân lấy bút ký hình máy tính ra, chuẩn bị bắt đầu công việc.

Ngáp! Đông Hải Hân động tác né tránh đề tài thật là mấy chục năm như một.

Đông Hân Âm đưa tay chống trên bàn phím màn hình, bốn mắt nhìn nhau ném cho Đông Hải Hân ánh mắt xem thường, cười hề hề như kẻ trộm.

"Chị, em cho chị biết, gần đây anh Cố không phải là thường đi nhảy với chị và người ở đài truyền hình và tổ kịch sao? Em nói với chị nha, phụ nữ thôi! Ai không yêu tài tử? Nếu như chị không thích anh Cố xem như xong, nhưng mà, nếu như chị thích anh ấy, chị tốt nhất trông kỹ anh ấy, đừng bị những nữ minh tinh ở tổ kịch mơ ước. Giống như anh Cố tuổi trẻ tài cao, nhà nghệ thuật dáng vẻ anh tuấn hào sảng, rất ngon miệng..."

Phanh! Đông Hải Hân khép bút ký hình máy tính lại.

Chị em nói chuyện này thật vô nghĩa, Đông Hân Âm thiếu chút nữa bị bấm ngón tay kết thúc trong tiếng thét chói tai.

Phụ nữ sao! Ai không yêu tài tử? Giống như anh Cố tuổi trẻ tài cao, nhà nghệ thuật dáng vẻ anh tuấn hào sảng, rất ngon miệng...

Thật sự là điên, mới có thể trong thời gian làm việc nhớ tới lời nói điên khùng của Đông Hân Âm.

Cố Tư Bằng chỉ là mang tranh đến studio, thuận tiện nghe yêu cầu của đạo diễn, chỉ đạo nữ minh tinh đóng vai hoạ sĩ ít kỷ xảo và thần thái khi hội họa, tâm thần của cô lại có vẻ không yên như vậy.

"Chị Đông, chị xem, thật tuyệt nha! Em muốn được ngón tay thon dài xinh đẹp như vậy cầm lấy, đời này cũng không sống uổng."

Em gái ghi chép ở trường quay nảy sinh khâm phục với ngón tay của Cố Tư Bằng, thiếu chút nữa khiến Đông Hải Hân phun cà phê nóng trong miệng ra! Lúc này cô mới chú ý Cố Tư Bằng thân mật nắm tay nữ diễn viên cầm bút vẽ.

"Đạo cụ cảnh kế tiếp đã đến đủ sao?" Giọng Đông Hải Hân hỏi rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng giống như cố ý che giấu chút gì.

"Đều đã đến đây nha, trang phục cũng đã xác nhận tốt lắm." Em gái ghi chép tại trường quay trả lời thật nhanh.

Bởi vì nguyên nhân diễn viên chính còn đang diễn, hôm nay chỉ quay ba cảnh, hơn nữa đều cùng cảnh phim, như vậy dễ dàng tiểu case, coi như chị Đông không đến, một mình cô cũng có thể làm được.

"Tuần sau sẽ bắt đầu ra ngoại cảnh." Đông Hải Hân rất cố gắng để tầm mắt của mình không dính trên người cặp nam nữ trước mắt, nói sang chuyện khác.

"Em biết nha, muốn đi Hoa Liên ở vài ngày, quay xong cảnh bờ biển sao." Em gái ghi chép tại trường quay không yên lòng mà trả lời, chị Đông đã nói qua một trăm lần, sao lúc cô đang cố gắng nhìn trai đẹp lại nhiễu loạn tâm thần của cô. "Oh, Tuyệt thật nha! Chị Đông, chị biết không? Em có lên google tìm sư phụ Cố, giá tranh vẽ của anh ấy được định giá rất cao, trầm trồ khen ngợi lại còn ăn khách, thật sự là thanh niên tài giỏi đẹp trai nha..."

Đông Hải Hân chỉ cảm thấy nhức đầu khi nghe những lời này.

"Chị đi ra ngoài gọi điện thoại liên lạc khách sạn dừng chân vào tuần sau." Dù sao vị trí ống kính thứ nhất cũng bày xong, cô có thể tạm thời rời khỏi đây hít thở.

"A? Ác, tốt, chị Đông từ từ đi đừng ngại, ở đây có em là được." Em gái ghi chép tại trường quay đi theo Đông Hải Hân nhiều năm khoát tay áo, hào khí can vân.

Đông Hải Hân đẩy cửa sau biệt thự của người chế tác, đi vào sân cây lá xanh biếc, hòn non bộ đặt bên cạnh hồ cá, miệng hít sâu như trút được gánh nặng.

Đối với Cố Tư bằng, cô có tham muốn chiếm hữu cực kỳ nhỏ... Cô thật không muốn chiếm đoạt, cô đã có thói quen lừa gạt mình quá lâu?

Cô cự tuyệt thổ lộ của anh, là vì cảm thấy anh không xuất phát từ chân tâm, hoặc là e sợ bản thân lấy được sau đó lại mất đi lần nữa? Cô giận dõi anh? Nhưng lại quá để ý anh, để ý đến hiểu được mình không dám muốn anh, cũng muốn không nổi?

Chỉ cần có là chuyện của Cố Tư Bằng, cô cảm thấy không ngừng để ý rồi lại loạn, không cách nào suy nghĩ rõ ràng chính đáng.

Cô cưỡng bách mình trấn định tinh thần, bấm mấy cuộc điện thoại cho người phụ trách công việc, sau khi trò chuyện xong, rồi lại không cách nào ngăn cản bản thân ngẩn người nhìn hoa cỏ cây cối.

"Hân Hân?"

Cô ngoái đầu nhìn lại, cả cơ thể tồn tại cảm nhận mùi thuốc màu nồng đậm vây quanh.

"Sao ra ngoài hóng gió mà không mặc áo khoác?" Cố Tư Bằng cởi áo khoác trên người xuống, trùm lên đầu vai của cô.

"Chúng ta vào thôi." Đông Hải Hân hơi nhíu mày. Lập tức nắm áo khoác của anh cũng không được, tiếp tục mặc cũng rất quái lạ, Cố Tư Bằng luôn dễ dàng làm cô tiến thối lưỡng nan.

"Anh ra ngoài hút thuốc?" Cô hỏi, thấy trong miệng anh ngậm đầu thuốc, giống như câu hỏi này có thể che giấu cảm giác ấm áp của áo khoác trên vai.

"Không phải, anh ra ngoài tìm em." Anh thừa nhận, anh nghĩ nếu Đông Hải Hân không ở trong sân, anh sẽ thuận tiện hút thuốc suy ngẫm. Nhưng mà, trước mắt nếu hoa hồng ở đây, không cần sử dụng đến khói thuốc, Cố Tư Bằng vứt bỏ điếu thuốc chưa đốt lửa.

Động tác săn sóc nhỏ nhặt của anh luôn khiến cô bối rối.

"Bên trong quay phim sao?" Đông Hải Hân hỏi. Nếu Cố Tư Bằng rời khỏi studio, như vậy anh đã hướng dẫn xong, cô nên đi vào.

"Vẫn chưa, nam diễn viên vừa đến có mang theo thức uống, bây giờ ở bên trong vừa uống nước vừa nói việc nhà, sớm biết cuộc sống quay phim thích ý như vậy, anh nên đổi nghề từ lâu." Cố Tư Bằng cười nói.

"Chờ sau khi tranh thủ diễn, hai, ba ngày không ngủ thì anh sẽ biết." Lời của anh khiến Đông Hải Hân bật cười.

"Nói đến hai, ba ngày không ngủ... Hân Hân, gần đây sắc mặt của em thật không tốt, là ngủ ít, hay là thân thể không thoải mái?" Cố Tư Bằng vươn tay chạm vào gò má của cô, thần sắc của cô rất kém, cô không phát hiện sao?

"Em? Em không có khó chịu." Đông Hải Hân buồn bực lau mặt, ngoài việc gần đây thường xuyên thất thần, thân thể của cô không có tình trạng khác lạ.

"Chăm sóc cơ thể thật tốt, nếu bị bệnh thì nguy rồi, tuần sau em không phải là muốn đi Hoa Liên?" Cố Tư Bằng hỏi.

"Làm sao anh biết em muốn đi Hoa Liên?" Đông Hải Hân giương mắt nghi ngờ.

Là ảo giác của cô sao? Vì sao cô luôn cảm thấy Cố Tư Bằng luôn rõ ràng hành trình của cô.

"Người nào mới vừa... Ai, nữ minh tinh mà anh dạy vẽ nói." Trời mới biết anh ngay cả tên của cô ta cũng quên.

"Nghê Thường." Đông Hải Hân nhắc nhở anh.

"Oh, đúng, Nghê Thường." Cố Tư Bằng gãi gãi đầu."Cô ta hỏi anh có thể đi đến Hoa Liên hay không, anh mới biết."

Đi theo đến Hoa Liên? Lời Đông Hải Âm đã nói, vào thời khắc này điên cuồng nhảy vào trong đầu của Đông Hải Hân.

"Em đi vào." Đông Hải Hân xoay người rời đi.

Truyện Chữ Hay