Nhưng nghĩ lại con trai trở về lúc này cũng tốt, ít nhất cũng có thêm người trông coi Lục Điềm Điềm, trời mới biết sau khi con bé đến đây thì đã bao ngày anh không được tiếp xúc với giường trong phòng ngủ chính rồi, muốn bao nhiêu bực tức thì có bấy nhiêu, nhưng lại không thể không giữ cô nhóc này lại.
Kết quả, trong vài giây Hoắc Cảnh Sâm đã làm tốt công tác chuẩn bị, nghĩ tới việc sau bữa cơm tối sẽ dẫn con trai vào phòng làm việc tiến hành cuộc nói chuyện thân mật.
Cơm tối tất nhiên được kết thúc trong ánh mắt đắm đuối của Hoắc Thần Viễn dành cho bạn nhỏ Điềm Điềm, lúc này, Niệm Thần không thể không cảm thán một câu, thật đúng là cha nào con nấy!
Niệm Thần luôn luôn chú ý đến Lục Điềm Điềm, sau bữa cơm tối lập tức ôm cô nhóc về hướng phòng ngủ chính, để lại hai cha con liếc mắt nhìn nhau, Hoắc Thần Viễn đột nhiên cảm thấy cực kì không thích mẹ đẻ của mình.
Cuộc nói chuyện trong phòng làm việc đã tới lúc phát huy tác dụng, quỷ mới biết lúc đó Hoắc Cảnh Sâm đã nói với Hoắc Thần Viễn những gì, ngày hôm sau Hoắc Thần Viễn vô cùng nghiêm túc chuẩn bị một vali thật lớn cùng ba mình rồi rời đi.
Dĩ nhiên, lúc đó Hoắc Thần Viễn không hề biết trong vali có gì bất thường, đến khi phát hiện ra, chỉ có thể trách phương pháp gây án của Hoắc Cảnh Sâm thật cao siêu, Hoắc Thần Viễn vừa mới đi, sau đó khi phát hiện trong vali là Lục Điềm Điềm đang ngủ vô cùng say thì cậu theo bản năng muốn về nhà tìm ba xem ba có ý gì?
Nhưng đến khi Hoắc Thần Viễn phát hiện người đã đi, nhà thì trống thì cậu mới biết ba đã đào cho cậu một cái hố thật to, mà cậu còn vô cùng ngu ngốc nhảy xuống, hơn nữa tất cả cũng chỉ do cậu say mê Lục Điềm Điềm…Lại nói Hoắc Cảnh Sâm sau khi đưa con mình đi, phản ứng đầu tiên chính là chạy thẳng tới phòng ngủ chính, dĩ nhiên vui mừng như vậy không chỉ do đã tiễn cô nhóc kia mà còn do Hoắc Cảnh Sâm rất không biết xấu hổ mà cho thuốc ngủ không có hại cho sức khỏe vào ly sữa của hai người.
Cho nên mới có thể hành động trong im lặng như vậy…
Về sau Mộ tiểu thư đã mang thai như thế nào, à, nói chính xác thì Hoắc Cảnh Sâm đã mặt dày đổi thuốc tránh thai của Mộ tiểu thư thành thuốc tăng tốc độ mang thai.
Cái gọi là thuận theo tự nhiên một lần nữa, lúc đó, khi Niệm Thần phát hiện kì kinh nguyệt kéo dài thì đứa bé trong bụng đã ba tháng từ lâu, nhưng khi bác sĩ kiểm tra thấy tất cả đều bình thường, em bé khỏe mạnh tới mức không thể khỏe hơn được nữa thì Niệm Thần cũng không suy nghĩ đấu tranh gì nữa, cứ đánh một trận đi, có lẽ trong thời gian cuối cùng của cuộc đời có thể tặng cho Hoắc Cảnh Sâm một đứa bé nữa.
Nhưng nghĩ như vậy thì không sai, một người sắp chết gần tới ngày chết thân thể càng ngày càng tốt, hơn nữa mỗi ngày còn bị Hoắc Cảnh Sâm bồi dưỡng cho không ít thuốc bổ làm cơ thể khỏe mạnh vô cùng, vấn đề chính là sắc mặt luôn hồng hào, Mộ tiểu thư lại không phải người ngu, không nhìn ra chút vấn đề gì trong chuyện này thì có lẽ trong não chỉ toàn hồ dán thôi.
Hơn nữa bộ dạng vui vẻ hàng ngày của Hoắc Cảnh Sâm cũng khiến người ta vô cùng nghi ngờ…
Vì vậy Mộ tiểu thư sau một hồi suy đi tính lại, lén đi kiểm tra lọ thuốc tránh thai, đợi đến khi biết đó là thuốc tăng tốc độ mang thai, lúc đầu Mộ tiểu thư rất ngạc nhiên, nhưng sau khi ngạc nhiên thì vô cùng bình tĩnh.
Dĩ nhiên nếu nói Mộ tiểu thư bình tĩnh thì chính là việc liên tục thay đổi các biện pháp hành hạ Hoắc Cảnh Sâm, cái gì nhỉ, thân thể đột nhiên không thoải mái này, rồi đột nhiên không thở nổi này?
Tóm lại mỗi lần Hoắc Cảnh Sâm đều bị hành hạ tới sống dở chết dở, trong lòng thầm nghĩ sau khi sinh sẽ khiến Mộ tiểu thư mấy ngày không xuống giường được, nếu không cũng có lỗi với bản thân đã nửa chết nửa sống hai ngày nay!
Kết quả là sau bao ngày trông đợi công chúa nhỏ họ Hoắc đã được sinh ra, Hoắc Cảnh Sâm vô cùng vui mừng, ngược lại lực chú ý vào Niệm Thần dù có hay không cũng đều bị rối loạn.
Mộ tiểu thư đã sớm lập kế hoạch bỏ trốn, thời gian đã trôi qua hơn hai năm rồi, nếu cô còn tin mình trong cơ thể mình có virus thì mới là kì quái.
A, được rồi, một ngày nào đó sau khi Hoắc Cảnh Sâm đi làm rồi trở về, anh phát hiện trong phòng đầu chỉ có công chúa nhỏ ngủ say sưa thì trong đầu cũng chỉ nghĩ Niệm Thần có việc nên ra ngoài, đến khi không gọi được điện thoại thì Hoắc Cảnh Sâm mới bắt đầu lo lắng.
Nhưng đợi đến khi Hoắc Cảnh Sâm vô tình thấy lá thư người phụ nữ nào đó để lại thì khóe miệng run run, mới ý thức mình đã lâu không dạy dỗ đúng cách, quá cưng chiều rồi, nuôi gan quá to rồi.
Trên tờ giấy A trắng là dòng chữ rồng bay phượng múa đầy ý khinh thường của Mộ tiểu thư.
“Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa!”
Được rồi, tạm thời cứ để Mộ tiểu thư đắc ý đi, dù sao trốn tới trốn lui, người phụ nữ nào đó cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Hoắc Cảnh Sâm…