Editor: Hạ Tiểu Vũ
Sáng sớm hôm sau, Niệm Thần cố ý chờ qua giờ Hoắc Cảnh Sâm đi làm rồi mới rời khỏi phòng. Thế nhưng, vừa xuống lầu liền phát hiện trong phòng khách, Hoắc Cảnh Sâm đang tựa người trên ghế sô pha, nhìn thấy Niệm Thần, ánh mắt chợt lóe lên lại cụp xuống, trở lại biểu tình băng lãnh.
Anh vỗ vỗ lên sô pha:
“Lại đây, chúng ta cùng nói chuyện.”
Niệm Thần cố chịu đựng cảm giác đau đớn khi cả hai tổn thương lẫn nhau, theo lời Hoắc Cảnh Sâm, khoan thai đi tới nhưng lại không ngồi cạnh Hoắc Cảnh Sâm.
Không đợi Niệm Thần mở miệng, Hoắc Cảnh Sâm đã lên tiếng:
“Hôn lễ sẽ tiến hành trước ba ngày, em không có ý kiến gì chứ?”
Rõ ràng là câu hỏi nhưng giờ phút này lời nói của Hoắc Cảnh Sâm lại không cho phép Niệm Thần thương lượng.
Niệm Thần giật mình ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc của cô rơi vào mắt Hoắc Cảnh Sâm lại mang đến sự trào phúng:
“Thu hồi những ý nghĩ lộn xộn của em lại đi.”
Vừa nói Hoắc Cảnh Sâm vừa ném một tập báo đến, lực ném rất mạnh khiến tay Niệm Thần có chút đau.
“Còn nữa, dẹp bỏ hết những mối quan hệ không rõ ràng xung quanh em ngay đi, tôi không ([email protected]) cần biết giữa em và Lục Hựu Hi có mối quan hệ gì nhưng một khi em đã lựa chọn trở thành người đàn bà của tôi thì hãy dẹp ngay những suy nghĩ khôn an phận đi. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo em, nếu còn có lần sau thì chúng ta sẽ không nói chuyện đơn giản như vậy đâu.”
Trên cơ bản, Niệm Thần không cần nhìn cũng biết tờ báo đó viết chuyện gì mà lại khiến Hoắc Cảnh Sâm nổi giận. Bằng vào sức tưởng tượng cùng thêm bớt này nọ của báo chí cũng đủ biến cảnh tượng tối qua giữa cô và Lục Hựu Hi thành đề tài nóng gì rồi.
Niệm Thần lật giở tập báo, biểu cảm trên mặt thật giống với tối qua, một bộ tươi cười quyến rũ, chăm chú nhìn vào ảnh chụp trên báo, cô còn hướng về phía Hoắc Cảnh Sâm thành thật nhận xét:
“A, hình như em béo lên rồi, nhìn thật không xứng đôi.”
Biểu tình của cô lúc này giống như cô tình nhân nhỏ đang oán trách, chẳng qua, nhân vật nam chính trên mặt báo lúc này lại không muốn giáp mặt Hoắc Cảnh Sâm đâu.
Cô được Hoắc Cảnh Sâm đặt lên đầu quả tim, hiển nhiên nếu cô muốn làm Hoắc Cảnh Sâm tức giận là chuyện rất dễ dàng. Chính là, câu nói kia kết hợp cùng biểu tình này của cô đã thành công khiến Hoắc Cảnh Sâm tăng thêm lửa giận.
Trên thực tế, Hoắc Cảnh Sâm đứng suốt đêm trước cửa phòng khách, anh nghĩ có lẽ bản thân đã hiểu lầm cô, có lẽ hai người chỉ đơn thuần là bạn bè cùng tụ [[email protected]) tập, cũng không quá đáng giống những gì anh nghĩ, lúc đó là do anh quá tức giận nên mới đối xử với cô như vậy.
Sau khi đã nguôi ngoai cơn giận, anh nghĩ sáng nay sẽ bình tĩnh cùng cô nói chuyện thật đàng hoàng, chẳng qua những nội dung và hình ảnh trên tập báo kia là thật, không phải bịa đặt, anh chợt cảm thấy việc mình tự kiểm điểm như vậy có bao nhiêu buồn cười.
Nguyên nhân là gì anh không muốn biết, nhưng anh rất rõ một chuyện, anh sẽ không buông tay cô, chắc chắn là không!
Cho dù cô không yêu anh thì anh cũng nhất định giữ lại thân xác, buộc cô mãi mãi ở cạnh anh!
Hoắc Cảnh Sâm vung tay làm bộ ấm trà rơi xuống đất vỡ nát, lúc này cơn thịnh nộ của anh đã không còn khống chế được, vì người đàn bà này, anh quả thật giận điên lên rồi.
“Mộ Niệm Thần, rốt cuộc cô có tim không hả?”
Cô rốt cuộc có tim hay không đây? Niệm Thần cười khổ trong lòng, được rồi, mặc dù Hoắc Cảnh Sâm không ([email protected]) vui nhưng ít ra bây giờ anh vẫn sống tốt không phải sao? Chẳng qua là có buồn bực không vui một chút.
Chuyện Hoắc Cảnh Sâm tức giận quát to dường như không tạo được uy hiếp với Niệm Thần, cô cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mắt đang tràn đầy lửa giận của Hoắc Cảnh sâm:
“Thế nào? Lại muốn giống tối qua sao? Cũng đúng, dù sao ngay từ đầu tôi cũng chỉ là đối tượng để anh phát tiết dục hỏa mà thôi.”
Bởi vì bụng ẩn ẩn đau nên vẻ mặt cô lúc này có chút tái nhợt, biểu tình không hề sợ hãi kèm theo châm chọc kia của cô thật sự khiến Hoắc Cảnh Sâm bùng nổ rồi.
Cô ấy lại có thể nói như vậy! Cô ấy lại còn nghĩ như thế!
Hoắc Cảnh Sâm trào phúng cười hai tiếng, chửi thầm một câu liền đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống:
“Mộ Niệm Thần, nếu thật sự như lời cô nói thì ngay cả tư cách làm ấm giường cho tôi cô cũng không có đâu.”
Dù sao đều điên rồi, vậy hãy cùng nhau điên cuồng đi. Nếu so sự bạc tình, anh tuyệt đối không thua kém đâu.
Sau khi bỏ lại câu nói đó, bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm cũng biến mất khỏi cửa, nụ cười nhạt trên mặt Niệm Thần liền cứng lại, một trận bi thương lan tràn trong mắt, thế nhưng ngay cả khí lực để khóc cô cũng không còn...
Trên cơ bản, việc gây tổn thương cho người mình yêu là chuyện đau khổ đến nhường nào!
Thôi thì cứ như vậy đi, như vậy cũng tốt.
Kéo suy nghĩ về thực tại, Niệm Thần giật mình nhớ lại, lúc nãy Hoắc Cảnh Sâm đã nói hôn lễ của hai người sẽ tiến hành trước ba ngày, như vậy thời gian cả hai ở bên nhau cũng sẽ ít đi ba ngày.
Ba ngày, sau ba ngày nữa, ai cũng đều không vui.
Một trận đau đớn lan tràn mãnh liệt, trên trán cô đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, lúc này cô biết bản thân đã không không thể lừa mình dối người được nữa, đứa bé này đã không giữ được, chẳng qua cô còn muốn cùng nó nói lời từ biệt một chút.
Trước cửa biệt thự, từ lúc nào lại nhô ra thêm một vệ sĩ, Niệm Thần có chút đau đầu nhìn người trước mặt đang ngăn cô lại, giọng nói máy móc truyền vào tai cô:
“Ông Hoắc đã căn dặn, trừ khi được ông ấy cho phép, nếu không, cho dù Mộ tiểu thư có kề dao vào cổ thì tôi cũng không thể để cô ra ngoài, ông Hoắc còn nói, Mộ tiểu thư là người coi trọng sinh mạng.”
Coi trọng sinh mạng, Niệm Thần vô lực nhấm nuốt từng câu chữ kia, cô thật sự không muốn chết, nhưng làm thế nào đây, không phải cô muốn là được.
Niệm Thần ôm lấy bụng ngồi chồm hổm xuống.
Sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói vô lực không kềm chế được run run:
“Đưa tôi đến bệnh viện. Bụng tôi đau quá.”