Ngày hôm sau, cũng chẳng có gì là bất ngờ hết, khi mà trang bìa của hầu hết mọi tờ báo thương mại hoặc báo điện ảnh, thậm chí là báo lá cải, đều đưa tin tức về mọi chuyện xảy ra trong hôn lễ của ngày hôm qua.
Chỉ trong nháy mắt thôi, thời điểm khi ba chữ ‘Hoắc Cảnh Sâm’ xuất hiện ở đâu thì theo sau luôn là ba chữ ‘Mộ Niệm Thần’, thật giống như tất cả đều thừa nhận chuyện này vậy, việc hai người đó ở chung một chỗ đã thành công tạo nên một truyền kỳ mới.
Nhớ lại các câu hỏi truy tìm nguồn gốc tin tức trong tất cả các tờ báo kia, đám cưới nửa chừng đã qua đi, mọi chuyện tình dù trước dù sau khi hai người quen biết nhau đều được phô bày hết một lượt, cứ như thể có một chuyên gia chuyên đi sưu tầm tin tức riêng của hai người vậy, giọng văn trong bài viết rất trôi chảy, miêu tả rất chi tiết từng ly từng tí về quá trình “chung đường” của hai người họ.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì những người đó có nghĩ đến nát óc cũng không thể nào ngờ được, hai người bọn họ có sự khởi đầu cũng không phải chỉ là duyên phận ngẫu nhiên mà ông trời sắp đặt, công lao lớn nhất là do lòng tham không đáy của Mộ Thiên Hùng mà thôi.
Nhớ lại còn có hai anh em sinh đôi rất mê người kia, hai người con trai của Hoắc Cảnh Sâm, huống chi còn là đôi trẻ thông minh như thế, đương nhiên hai đứa trẻ kia cũng sẽ được lên trang tin tức rồi.
Nhưng bọn họ có suy nghĩ như thế nào thì cũng không thể nào nghĩ ra được, nếu không phải ban đầu Niệm Thần buồn nôn mà phun hết viên thuốc tránh thai kia ra, liệu làm sao có thể có được hai anh em mạnh khỏe thông minh đẹp trai của nhà Hoắc Cảnh Sâm chứ.
Thôi được rồi, thật ra, từ lúc xảy ra chuyện đó cho đến bây giờ, ngay cả bản thân của Hoắc Cảnh Sâm cũng không thể nghĩ thông suốt, rõ ràng là chính mắt anh đã nhìn thấy Niệm Thần uống xong viên thuốc tránh thai kia rồi, thì làm sao lại có thể xuất hiện được hai vật nhỏ kia? Không những một mà lại còn là hai nữa!
Đây chính là vấn đề khá nhạy cảm với Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó sao họ lại lén lén lút lút đưa một đứa con gái còn nhỏ tuổi cho anh cơ chứ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở thành phố A này đều biết đến người phụ nữ tên Mộ Niệm Thần, đặc biệt trong mắt những người phụ nữ khác, cô ta chỉ có mấy phần sắc đẹp, vậy mà lại có thể nắm bắt được Hoắc Cảnh Sâm, dù thế nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi sử dụng thủ đoạn nào đó, hơn nữa còn có mấy phần nham hiểm nữa, bọn họ tuyệt đối không bao giờ tin tưởng một tiểu bạch thỏ ngây thơ thuần khiết mà có thể khiến cho Hoắc Cảnh Sâm yêu chiều không buông tay, lại còn công khai thừa nhận mối quan hệ giữa hai người trước mặt nhiều người như thế.
Đối với cái tin tức dưa lê này, thời điểm Niệm Thần nhìn thấy thì cũng chỉ cười cười cho qua, nếu dám dũng cảm đối mặt với tình yêu mà phải sử dụng những thủ đoạn vặt vẵn như thế, có khi thật sự cần thiết thì cũng phải sử dụng mà thôi, nhưng trên thực tế nếu đã đến nước phải sử dụng đến hình thức nhục nhã không dấu vết này, thì cũng đã chạm đến ranh giới cuối cùng rồi, vậy nên tất nhiên tình yêu thắm thiết gì đó cũng không thể nắm tay nhau lâu dài được đâu.
Ban đêm, Hoắc Cảnh Sâm vừa mới kết thúc ‘trò chuyện’ cùng với Niệm Thần, khóe môi càng nở nụ cười sâu hơn, liền bước đến thư phòng, nhưng bất ngờ có một vị khách không mời mà đến.
Thay vì nói vị khách này đến không đúng lúc, thì có thể nói, người này cũng được coi như một trong hai nhân vật chính trong hôn lễ của ngày hôm qua.
Đúng vậy, đó là Cố San San, chỉ trong một đêm thôi mà cô xuống sắc không ít, cả người trông tái nhợt lộ ra vẻ bệnh tật, tóc tai rối bù, ngay cả cặp mắt kính trên gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay cũng làm cho khuôn mặt nhìn có vẻ khác thường rất nhiều.
Hoắc Cảnh Sâm ngừng công việc đang xử lý dang dở, thời điểm liếc mắt nhìn sang cô ta, thì đáy mắt rõ ràng mang theo tia không đành lòng:
“Xem ra, dù cho cô có tỏ ra bình tĩnh thì trong lòng cũng không thể nào yên tĩnh được.”
Đúng là Cố San San đã cực kỳ suy yếu, trên thực tế, ngay cả đơn giản chỉ đứng ở nơi này, đứng trước mặt người đàn ông này thôi, thì cô đều đã dùng hết tất cả sức lực của bản thân mình, mà hiện tại cũng chỉ có Hoắc Cảnh Sâm là người cuối cùng mà cô có thể cầu cứu giúp cô thoát khỏi bè gỗ kia.
“Cảnh Sâm, em cầu xin anh hãy cứu em, thật lòng cầu xin anh mà…”
Hai tay cô chống xuống mặt bàn làm việc, cô vừa nói chuyện với Hoắc Cảnh Sâm, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt, đôi mắt của Hoắc Cảnh Sâm thu vào tất cả vẻ suy yếu mệt mỏi của cô, nhưng rơi vào đáy mắt của anh lại cực kỳ chán ghét.
Hình như đã đến nước này, trên mặt của Hoắc Cảnh Sâm cũng không nhịn được nữa mà thể hiện ra ý vị chán ghét:
“Tôi cho là tôi bỏ qua cho cô đã coi như đại ân xá rồi chứ, về phần giúp cô sao, Cố San San, tôi nghĩ rằng cuộc sống bình bình thường thường an ổn sống qua ngày đối với cô mà nói thì cũng không phải việc khó gì, đúng không?”
Về chuyện muốn nhận sự giúp đỡ mà cầu tình với anh, anh vẫn không hề nghĩ đến.
Cái khuôn mặt kia đã viết lên toàn bộ sự tuyệt tình không thương tiếc, đã hoàn toàn đánh mất hy vọng trong mắt của Cố San San, nơi đáy mắt của cô hằn lên sự thất vọng nặng nề, những chuyện xảy ra trong đám cưới kia cũng coi như là thể hiện lớn nhất cho cái ý nghĩ này của cô rồi, phải rời khỏi nơi này là chuyện đương nhiên thôi, còn về phần những chuyện khác nữa, cô chỉ muốn để cho tâm hồn của mình được an bình hơn một chút mà thôi.
Một bàn tay vô thức níu lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, ý chừng như chuyện gấp gắp tới nơi rồi, và như không thể chờ đợi được nữa nên cô bật thốt lên vội vàng:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh phải giúp em, à không, không, không phải giúp cho em……là cho Mộ Niệm Thần, Mộ Niệm Thần……cô ấy đang gặp nguy hiểm……”
“Đoàng…”
Giọng nói của Cố San San lập tức im bặt, một phát súng vang vọng trong đêm, đạn bắn xuyên qua cửa sổ thủy tinh to lớn nằm sát đất, sau đó trực tiếp bay vút ngay vị trí huyệt thái dương của Cố San San, cho tới khi cô ngã xuống, trên khuôn mặt của cô vẫn còn là dáng vẻ bất ngờ.
Hoắc Cảnh Sâm phản ứng theo bản năng là che giấu bản thân, rồi sau đó là một tràng tiếng súng bắn càn quét, đợi cho đến khi tiếng súng cuối cùng vang lên rồi khoảng không lại trở nên yên tĩnh, từ bên ngoài phòng làm việc, những người hộ vệ mới tiến vào, thấy bên trong là một cảnh tượng bừa bãi, cùng với một người đã chết là Cố San San đang nằm trên mặt đất, hô lên một tiếng rồi cùng chạy ra ngoài.
Tay Hoắc Cảnh Sâm đưa đặt tại khoảng không ngay giữa mũi của Cố San San, không còn hơi thở.
Đối với một người lạnh lùng mạnh mẽ như anh, mà thật ra, đến tận lúc này anh cũng chẳng thèm quan tâm đến cái chết của Cố San San, mà là một câu nói cuối cùng trước khi cô ta chết.
Niệm Thần đang gặp nguy hiểm, rốt cuộc là nguy hiểm gì chứ, tại sao những người đó buộc Cố San San mang theo bí mật đó mà hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Rốt cuộc là Cố San San đã biết được những gì, mà lại rước phải họa sát thân này?
Suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm vô tình lướt qua nắm tay đang nắm chặt của Cố San San, hình như từ lúc mới bước vào thì tay phải của cô ta vẫn đều nắm lại thì phải.
Gỡ bàn tay đang nắm chặt của cô ta ra, bất ngờ đập vào mắt chính là một tờ giấy gấp đôi, hình như Cố San San đã có một ý thức là mình không còn sống được lâu nữa rồi, cũng giả như từ lúc bắt đầu khi mà Cố San San nhặt được tờ giấy này thì mạng sống của cô đã rơi vào canh bạc, nhưng rõ ràng cô biết kết cục của chính mình chỉ có một con đường: chết.
Lúc này, trong lòng anh không thể phân biệt rõ có bao nhiêu cảm xúc phức tạp lẫn lộn, thật ra, trước mắt người phụ này chết đi, trong lòng anh cũng có gợi lên một chút sự thương cảm, bởi vì trong cuộc chiến này, Cố San San chính là người vô tội nhất lại bị cuốn vào trong vòng chiến, rõ ràng là cô không đạt được một chút tư lợi gì, mà hiện tại thậm chí cô còn phải mất thêm chính mạng sống của mình.
Mà trong tờ giấy kia, một nét bút viết vội không rõ ràng lại chỉ có ba chữ: Sở Vận Nhi.