CHƯƠNG : MỘT HÒN ĐÁ NÉM HAI CON CHIM
Kiều Minh Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, sao còn nổ súng nữa vậy?
Một người áo đen đứng ở bên ngoài ngã xuống, cách Kiều Minh Anh khá xa.
Đạn bắn trúng vào trái tim của người kia, một phát mất mạng, trình độ của người bắn súng phải cao như thế nào thì trong tình huống này mới có thể ở một súng giết một người chứ?
“Sao còn nổ súng chứ? Không phải là cùng một nhóm người à?” Kiều Minh Anh kinh ngạc mở miệng hỏi, vừa rồi nghe Lục Cung Nghị nói với cô hình như là cùng một nhóm người, một nhóm bắt cóc cô còn nhóm còn lại cũng muốn chia chác một chút.
Vậy sao lúc này lại nổ súng? !
Đôi mắt sắc bén của Lục Cung Nghị hơi ngưng trọng lại, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo không dễ dàng phát giác, anh ta đang ở phía trên Kiều Minh Anh cho nên Kiều Minh Anh cũng không nhìn thấy được.
Tốc độ của chiếc thuyền này cũng bởi vì một tiếng súng vang lên kia mà hơi chậm lại một chút, lúc này Kiều Minh Anh mới ngồi dậy dựa vào tường, tế bào toàn thân đều căng hết lên.
“Có thể là những người ở trên trực thăng kia thẹn quá thành giận rồi.” Lục Cung Nghị cũng tựa ở một bên, nhàn nhạt giải thích nói, ánh mắt cực nhanh nhìn trên thuyền một vòng.
“Chiếc thuyền này đã đi lâu như vậy chỉ sợ đã ra khỏi nước C rồi.” Giọng nói của anh ta hơi nặng nề, giữa các thành phố với nhau cho dù có xa thì đi đường thủy cũng sẽ không quá xa như thế.
Mà chiếc thuyền này đã đi lâu như vậy nên chỉ sợ sớm đã đi ra khỏi lãnh thổ nước C rồi.
“Ra khỏi nước C rồi? !” Kiều Minh Anh không khỏi kêu khẽ một tiếng sau đó vô thức nhìn lại mặt biển nhanh chóng biến mất ở phía sau, tất cả chỉ toàn là nước biển mà không hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác nữa, trong lòng cô cảm thấy có chút phiền muộn.
Nếu là như vậy thì Lê Hiếu Nhật muốn tìm được cô chẳng phải là khó hơn rồi sao?
Mà giờ phút này Lê Hiếu Nhật đang chuẩn bị nổ súng vào người tiếp theo lại nhìn thấy người kia đã rời khỏi người Kiều Minh Anh mà Kiều Minh Anh cũng không hề bị thương hay là bị ức hiếp gì, lúc này đáy lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hoàn toàn chính xác là anh không dám tùy tiện nổ súng về phía Kiều Minh Anh.
Trình độ bắn súng của anh vô cùng cao siêu hơn nữa một khi đã ra tay thì sẽ không thất bại.
Nhưng anh vẫn rất sợ hãi, trong trường hợp không chắc chắn như vậy thì anh quyết không thể nào đùa cợt với tính mạng của cô được, nếu như anh không cẩn thận mà làm cô bị thương thì anh sẽ không kịp hối tiếc.
Phương pháp duy nhất chính là giết gà dọa khỉ.
Mà vào lúc đó Lê Hiếu Nhật cũng đã có thể nhìn rõ được cái người vừa rồi đè lên trên người Kiều Minh Anh lại là Lục Cung Nghị.
Anh ta… Tại sao anh ta lại ở đây?
Còn chưa kịp cân nhắc bao lâu thì người ở dưới thuyền đã bị anh chọc giận, mấy người áo đen trên thuyền đứng bên ngoài nhao nhao móc súng lục ra nhắm ngay lên máy bay trực thăng ở trên không.
Bọn họ ở trên thuyền cho nên muốn nhắm vào máy bay trực thăng cũng khá khó khăn, cũng may là đỉnh của chiếc thuyền này có được thiết kế theo hình bán nguyệt nhưng lại có chốt mở.
Nhưng trước đó người kia đã dặn dò bọn họ cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể mở mặt hình bán nguyệt trên nóc thuyền ra được nên cũng không ai dám đi mở.
Bọn họ chỉ có thể nhô người ra nhắm vào máy bay trực thăng bắn mấy phát sau đó lại lập tức rụt trở lại.
Nhưng máy bay trực thăng này của trại huẩn luyện nên sao có thể bị viên đạn bắn xuyên qua được, những viên đạn kia bắn vào chiếc trực thăng ngay cả vết tích cũng không để lại được.
Không biết Kiều Tiểu Bảo lấy từ đâu ra một cái loa lớn, hắng giọng một cái sau đó lớn tiếng gào thét với chiếc thuyền phía dưới yêu cầu họ dừng lại.
Cùng lúc đó, Lục Cung Nghị thấy Kiều Minh Anh xoa xoa lỗ tai, liền lên tiếng hỏi: “Lỗ tai bị đau à?”
Kiều Minh Anh nhẹ gật đầu: “Bị gió lạnh thổi và cả tiếng máy bay trực thăng quá lớn nữa.”
Những yếu tố này hợp lại khiến lỗ tai Kiều Minh Anh vừa lạnh vừa đau, hơi động một cái liền đau nhức rất là khó chịu nên đành phải dùng tay không ngừng xoa lên mấy lần để xoa dịu đi.
Lục Cung Nghị không biết từ chỗ nào lấy ra một bộ bịt tai màu trắng đeo lên lỗ tai của cô lúc này Kiều Minh Anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hơn nữa âm thanh bị cản lại ở bên ngoài mặc dù vẫn có thể nghe được một chút nhưng lại không quá ồn ào.
“Trên người anh còn mang theo những thứ này nữa à, thật sự là chu đáo.” Kiều Minh Anh mặt mày cong cong nhìn anh cười một tiếng, hôm nay lúc ra cửa cô lại quên mang khăn quàng cổ, nào giống Lục Cung Nghị ngay cả bịt tai cũng chuẩn bị rất chu đáo.
Lục Cung Nghị chỉ cười không nói, ánh mắt anh ta nhìn cô lướt qua một tia phức tạp sâu sắc sau đó lập tức cưỡng chế dời đi nơi khác.
“Người phía dưới đều nghe đây, tôi cho các người mười phút để giao mẹ tôi ra đây nếu không thì chúng tôi sẽ đánh nổ chiếc thuyền này của các người!” Giọng nói non nớt của Kiều Tiểu Bảo lúc nói ra những lời này lại vô cùng bá khí.
Lê Hiếu Nhật hơi buồn cười, đưa tay vuốt vuốt tóc Kiều Tiểu Bảo sau đó cũng nhìn phản ứng của đám người bên dưới, nhưng nhìn mãi lại không thấy bóng dáng Kiều Minh Anh đâu.
Bởi vì từ góc độ này có thể vừa vặn nhìn thấy vị trí của Kiều Minh Anh nhưng trong chốc lát Kiều Minh Anh đã bị những người áo đen kia chặn lại, không nhìn thấy một mảnh góc áo.
Kiều Minh Anh hình như nghe thấy một giọng nói non nớt lẫn vào trong những âm thanh ồn ào kia nhưng vì bị lẫn vào trong những âm thanh kia nên cô không xác định được mình nghe được là giọng nói của ai, cộng thêm nơi này đông người như vậy cho nên cô cũng không quá quan tâm.
Nhưng Lục Cung Nghị lại nghe ra được là giọng nói của Kiều Tiểu Bảo nên không nhịn được cười.
Lúc mấy người áo đen kia nghe được giọng nói này đều ngẩn người sau đó lập tức không nhịn được cười cợt, phái một tên nhóc con ra mà cùng đòi dọa nạt bọn họ ư?
Nói đùa cái gì vậy?
Tố chất và năng lực chịu đựng của mấy người áo đen cũng rất cao, cũng không hề bị tiếng chửi rủa ẩm ĩ của Kiều Tiểu Bảo làm ảnh hưởng gì, bọn họ vẫn đứng đấy như cũ, tư thế cũng không hề thay đổi.
Chỉ là một đứa bé đối phương phái đến khiêu khích bọn họ thôi mà cũng khiến trong lòng bọn họ rất khó chịu.
“Ba, bảo bối có thể bắn một phát không?” Kiều Tiểu Bảo thấy hình như câu nói của mình cũng không có tác dụng uy hiếp gì nên quay sang đáng thương nhìn Lê Hiếu Nhật, thỉnh cầu nói.
Bé cam đoan là chỉ bắn một phát súng thôi.
Lê Hiếu Nhật liếc bé một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Để ba dạy cho con.”
Kiều Tiểu Bảo định nói là không cần bởi vì bé đã được mấy người Dạ Nhất dạy cho rồi mà bé cũng không hề lười biếng nên bây giờ trình độ cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng ba bé cũng đã nói như vậy rồi, Kiều Tiểu Bảo có thể phản đối được nữa sao?
Thế là lúc anh móc ra một khẩu súng lục nhỏ màu bạc từ trong giày ra, hai mắt Kiều Tiểu Bảo sáng trưng nhìn Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật ôm thân thể nhỏ nhắn của bé, bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của bé, đem tay cầm súng bày ra thủ thế ngay ngắn, sau đó nói: “Nhắm chuẩn nơi đó, sau đó…”
“Bùm” một tiếng, viên đạn bắn thẳng vào ngực một người áo đen, Kiều Tiểu Bảo nhìn lại đột nhiên liền phát hiện ra viên đạn kia vậy mà xuyên thấu qua ngực của một người áo đen!
Cái này cũng chưa tính, sau khi viên đạn kia xuyên thấu qua ngực của người áo đen rồi cũng không hề dừng lại mà còn bắn về phía tường cuối cùng bắn ngược lại trúng vào ngực một người áo đen khác trong đó!
Một hòn đá trúng hai con chim!
Một viên đạn có thể bắn trúng hai người!
Hai mắt Kiều Tiểu Bảo sáng lên, không giống với viên đạn ba bé đã bắn ra lần trước, lần này là thật sự cảm thấy sợ hãi từ trong lòng.
Thật tuyệt vời, không ngờ mình lại có kỹ năng bắn súng cừ khôi như vậy.
Vừa rồi còn chỉ nghĩ là động viên tâm lý cho ba mình nhưng trong nháy mắt Kiều Tiểu Bảo liền trở nên ton hót, vẻ mặt mong đợi nhìn Lê Hiếu Nhật: “Ba, có thể dạy cho bảo bối cách bắn súng này được không?”
Ai ngờ Lê Hiếu Nhật lại chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại đầy vẻ thỉnh cầu của Kiều Tiểu Bảo, nói một câu: “Còn chưa tới lúc.”