CHƯƠNG : TRÚNG ĐỘC, HÔN MÊ.
Cô ta lo lắng Diệp Tử sẽ nhìn thấy cô ta, vì vậy không quá quang minh chính đại, chỉ có thể giấu kín hơi thở của mình, từ từ tìm kiếm.
Quả nhiên cô ta đã tìm được Diệp Tử, còn có cả Kiều Minh Anh.
Không biết Diệp Tử muốn đưa Kiều Minh Anh đi đâu, cô ta lặng lẽ đi theo sau bọn họ, đồng thời cũng phát hiện ra có hai người đàn ông mặc đồ đen cũng đi theo bọn họ.
Tịnh Nguyệt biết một người trong đó, là thuộc hạ của Lê Hiếu Nhật, còn người kia cô ta không biết, cũng đi theo sau Kiều Minh Anh, không biết là thù hay là bạn.
Vì để đảm bảo an toàn, Tịnh Nguyệt bảo người mà mình biết đi đối phó với người mà cô ta không quen, còn mình đi theo Kiều Minh Anh và Diệp Tử.
Nhưng Tịnh Nguyệt không biết, hành động của mình vô hình trung đã cắt đứt cơ hội duy nhất thoát khỏi từ trong tay những người kia của Kiều Minh Anh, dẫn đến sau này, xảy ra rất nhiều chuyện không có cách nào có thể cứu vãn được.
Người đi theo Kiều Minh Anh kia chính là Dạ Ngũ, người mà Kiều Tiểu Bảo phái đi bảo vệ mẹ mình, là một trong năm thành viên của tổ chức.
Dạ Ngũ đang định đi theo Kiều Minh Anh, đột nhiên lại bị người khác chặn lại, sau một hồi tranh giành, anh ngạc nhiên nhận ra thực lực của người này không hề thua kém anh ta, thực lực của hai người tương đương nhau, trong một khoảng thời gian không thể phân thắng bại.
Dạ Ngũ muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng anh ta vừa mới bị người kia quấn lấy một lúc, Kiều Minh Anh đã biến mất trong tầm mắt của anh ta.
“Anh là ai?” Giọng nói Dạ Ngũ rất lạnh lùng, nhìn người ăn mặc giống anh ta nhưng hơi thở lại hoàn toàn khác ở trước mặt.
Mặc dù hơi thở của Dạ Ngũ rất lạnh, nhưng vẫn có chút sức sống, nhưng người này là lạnh thật sự, dường như lạnh đến thấu xương.
“Anh không cần phải biết.” Lê Mạc lạnh lùng hừ mộ tiếng, động tác đánh nhau không dừng lại, tiếp tục nghênh đón chiêu thức của Dạ Ngũ.
Lê Mạc rất quen với Tịnh Nguyệt, đương nhiên sẽ không nghi ngờ lời nói của cô ta, người này đã là một nhân vật khả nghi, anh ta nhận lệnh của Lê Hiếu Nhật phải bảo vệ Kiều Minh Anh, đương nhiên sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội lợi dụng.
Nhưng…dường như anh ta và Tịnh Nguyệt đã tạo một cơ hội lớn cho kẻ thù.
Lê Mạc không hề nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn, Dạ Ngũ bị anh ta quấn lấy không có cách nào để thoát thân, càng không có cách báo với Kiều Tiểu Bảo, chỉ có thể đối mặt, đánh bại người này trước rồi nói.
Tịnh Nguyệt đi theo Kiều Minh Anh và Diệp Tử ra khỏi trung tâm thương mại, lại phát hiện ra có một chiếc xe ô tô dừng trước mặt bọn họ, Kiều Minh Anh đang định lên xe.
Cô ta đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ mấy giây, nhìn hành động của Kiều Minh Anh, hình như có quen biết với mấy người này, nếu như cô ta đi qua kêu Kiều Minh Anh rời đi với cô ta, có phải là quá tùy tiện, hơn nữa….
Còn kinh động đến Diệp Tử.
Chính sự suy nghĩ hỗn loạn trong mấy giây này đã trở thành vết thương chí mạng của Tịnh Nguyệt.
Một người lặng lẽ tiến đến gần cô ta, trong lúc cô ta đang thất thần, đánh ngục cô ta, sau đó lôi cô ta đi.
Có một chiếc điện thoại di động lưu lại ở trên mặt đất.
Màn hình điện thoại đen đột nhiên sáng lên, lúc nãy đã là buổi tối, trong bóng tối vô cùng rõ ràng.
Ba chứ đang nhấp nháy lờ mờ có thể nhìn thấy trên màn hình, Lê Tiến Dũng.
….
Sau khi Lê Tiến Dũng không gọi điện thoại được cho Tịnh Nguyệt, Lê Hiếu Nhật đã lệnh cho anh ta đưa Diệp Tử đến.
Kết quả Diệp Tử không biết vì lý do nào đó mà bị ngất xỉu trong biệt thự, không rõ sống chết.
Lê Hiếu Nhật không kêu Lê Tiến Dũng đưa cô ta đến bệnh viện mà kêu đội ngũ bác sĩ vẫn luôn điều trị cho cô ta đến khám cho cô ta.
Kết quả cuối cùng được xác định là ngộ độc thực phẩm.
Lê Hiếu Nhật nhếch môi nở một nụ cười khẩy, nhìn về nơi Kiều Minh Anh xuất hiện lần cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng và tiêu điều, cả người thoát ra sự tàn baọ càng khiến người khác sợ hãi.
Bây giờ có thể chắc chắn sự biến mất của Kiều Minh Anh có liên quan đến cô ta, chỉ có điều bây giờ cô ta vẫn đang hôn mê, muốn có câu trả lời dường như là một điều không thể.
Nếu như đợi cô ta tỉnh lại….
Con ngươi của Lê Hiếu Nhật co lại, đôi môi mỏng mím chặt, giống như đang đè nén hàn khí.
Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến đều bị Lê Hiếu Nhật gọi điện yêu cầu tập hợp, ngoài ra còn có Dương Ly và Tịch Tranh.
Dương Ly từ chỗ Tô Nghiêm Thành nghe thấy được cuộc điện thoại của anh ta và Lê Hiếu Nhật, vừa biết được Kiều Minh Anh mất tích, cô liền đứng ngồi không yên, nhưng cô không muốn ở một mình với Tô Nghiêm Thành, lập tức kéo Tịch Tranh cùng đi đến.
“Anh, tình hình bây giờ thế nào rồi? Tìm thấy Kiều Minh Anh chưa?” Đặng chiến đi vào phòng sách ở tầng hai, mở của ra nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đang ngồi trước bàn làm việc, lập tức hỏi.
Tô Nghiêm Thành cũng nhìn anh.
“Sao Kiều Minh Anh lại mất tích? Người cô đấy đắc tội đếm trên đầu ngón tay, có phải có người ngấm ngầm giở trò sau lưng?” Dương Ly lên tiếng, bình thường Kiều Minh Anh không kết bạn với người khác, vì vậy người mà cô quen cũng có hạn.
Người quen biết không nhiều, sao có thể đắc tội với người khác được chứ?
“Đã xác định liên quan đến người phụ nữ này.” Lê Hiết Nhật quay máy tính trên bàn về phía họ, đoạn video đang được tạm dừng, dừng lại ở cảnh Diệp Tử và Kiều Minh Anh cùng đi đến cửa sau của trung tâm thương mại.
“Người phụ nữ này….không phải chính là Diệp Tử kia sao?” Khóe miệng Dương Ly giật giật, sao Kiều Minh Anh lại ở cùng người phụ nữ này? Hơn nữa còn không nhìn ra dáng vẻ không hề tình nguyện, bị lừa cũng không có dáng vẻ như thế này?
“Anh, không phải là người phụ nữ này vì Kiều Minh Anh trở thành vợ của anh mà ghen tuông, vì vậy bắt cóc Kiều Minh Anh chứ?” Đặng Chiến thử thăm dò hỏi.
Đặng Chiến vẫn có chút ký ức về Diệp Tử này, không nói đến chuyện cô ta đã cứu Lê Hiếu Nhật một mạng, còn là người ngưỡng mộ anh, phải biết là sự ghen tuông của phụ nữ rất là đáng sợ.
Trong phòng vì câu nói của Diệp Tử mà trở nên yên tĩnh, ánh mắt lần lượt chuyển sang Lê Hiếu Nhật.
Biểu cảm của Lê Hiếu Nhật vẫn không hề thay đổi, sau khi xoay màn hình máy tính lại, tua đoạn video, sau đó lại ấn tạm dừng: “Ở đây cho thấy cuối cùng Diệp Tử lại quay lại trung tâm thương mại, nhưng Kiều Minh Anh lại không quay lại, rất có khả năng là đồng phạm.”
“Nói như vậy, chỉ cần bắt Diệp Tử kia qua ép hỏi không phải là xong sao?” Dương Ly có chút vội vàng, rất lo lắng cho tình hình của Kiều Minh Anh.
“Lúc Lê Tiến Dũng tìm thấy cô ta, cô ta đã bị trúng độc và hôn mê.” Giọng nói Lê Hiếu Nhật có chút lạnh, đôi mắt không nhìn ra được vui mừng hay phẫn nộ.
“Trúng độc?” Trong lòng Dương Ly sụp đổ giống như một vạn Tô Nghiêm Thành gào thét lao nhanh qua: “Vậy mau giải độc cho cô ta đi, bây giờ Kiều Minh Anh đang bị mất tích, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm thì sao?”
Lông mày Tịch Tranh giãn ra, ánh mắt nhìn Dương Ly ở một nơi cô không nhìn thấy đã nhuộm một lớp dịu dàng, anh đi đến, nắm lấy tay Dương Ly, đè thấp giọng an ủi: “Đừng lo lắng, không phải vẫn còn mấy người Hiếu Nhật sao?”
Lời nói của anh giống như một liều thuốc an thần, trái tim đang lo lắng bất an của Dương Ly dần dần ổn định lại.
Bàn tay đã đưa ra của Tô Nghiêm Thành đứng bên cạnh cứng đờ, một lúc sau mới từ từ thu lại, làm như không có chuyện gì xảy ra không biết phải nhìn vào đâu.
Đặng Chiến nhìn thấy hành động của ba người, thầm thở dài một tiếng, so với Tịch Tranh, quan hệ của anh ta với Tô Nghiêm Thành tốt hơn một chút, nhưng anh ta biết rất rõ, Dương Ly chọn Tịch Tranh không phải là không có đạo lý.
Mặc dù nghĩ như vậy là có lỗi với Tô Nghiêm Thành, nhưng Đặng Chiến vẫn cảm thấy càng sớm buông xuống đối với anh ta càng tốt.
“Dì Dương đừng lo lắng, độc mà Diệp Tử trúng phải không phải là một loại độc bình thường, không dễ giải như vậy đâu.” Kiều Tiểu Bảo nhìn dữ liệu trên máy tính của Lê Hiếu Nhật, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai, giọng nói nhẹ nhàng có thêm một chút lạnh lùng.