CHƯƠNG : BA, CHÀO MỪNG VỀ NHÀ.
Những người kia….
Kiều Minh Anh vội vàng cúi đầu, sợ những người này phát hiện ra sự sợ hãi và hoài nghi trong mắt cô, cắn chặt môi dưới, trái tim của cô đập thình thịch, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô muốn bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, bây giờ trên người cô không có bất kỳ công cụ liên lạc nào, cho dù có, cũng không thể ở dưới mí mắt của bọn họ mà gọi điện thoại cho Lê Hiếu Nhật.
Hơn nữa chiếc xe này đi lâu như vậy, sợ là sớm đã đi đến một nơi mà cô không biết.
Cô thật sự muốn đánh cho mình một cái, tại sao cô lại tin tưởng Diệp Tử chứ?!
Không được, cô nhất định phải nghĩ cách xuống xe!
“Aiyo, còn bao lâu nữa mới đến vậy! Bụng của tôi rất đau!” Kiều Minh Anh đột nhiên che bụng của mình và kêu đau, cả người co quắp trên chỗ ngồi, dáng vẻ trông rất đau đớn.
Hai người trên ghế lái liếc nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng thương lượng.
“Có nên dừng xe cho cô ta đi vệ sinh không?”
“Cậu có ngốc không? Ngộ nhỡ cô ta giả vờ thì sao, cậu có gánh được hậu quả không?”
“Trông có vẻ không giống, hơn nữa hình như cô ta không biết thân phận của chúng ta, có cái gì phải sợ chứ?”
“Phải không? Hay là đừng mạo hiểm, còn có phút nữa là đến rồi, đợi đến lúc đó cho cô ta đi là được rồi.”
Hai người gật đầu, sau đó mới nói với Kiều Minh Anh: “Cô à, thật xin lỗi, cô xem còn có phút nữa là đến rồi, hay là cô chịu đựng thêm một chút?”
Kiều Minh Anh thấy cách này không được, cô không tiếp tục nữa, hung hăng cắn môi, ngồi đến bên cạnh cửa, muốn đẩy cửa xe ra nói: “Dừng xe! Nếu không dừng xe tôi sẽ nhảy xuống!”
Người đàn ông ngồi ở ghế phó lái cho người đàn ông ở ghế lái một ánh mắt “cậu nhìn đi quả nhiên là giả vờ”.
“Cô à, cô đừng đùa nữa, đây là đường cao tốc, nếu như cô nhảy xuống, khả năng cao sẽ thiếu một cánh tay, một chân.” Người đàn ông ở ghế lái cũng không giả vờ, lạnh lùng nói với cô.
Đường cao tốc? Chẳng trách tốc độ của xe nhanh như vậy.
Nhưng so với việc không biết bị những người này đưa đi đâu, cô thà bị thiếu một chân một tay còn hơn!
Nghĩ vậy, cô muốn đẩy cửa xe ra.
Ánh mắt của người đàn ông ngồi ở ghế lái rất sắc bén liếc nhìn vô, sau đó đột nhiên chuyển hướng xe, rẽ một cái.
Kiều Minh Anh đang định mở cửa ra bị cú ngoặt đột ngột khiến cho người không được ổn định, bị văng mạnh sang bên cạnh.
“Mẹ nó…” Kiều Minh Anh thầm chửi một tiếng, cả người đâm sầm vào cửa xe, còn chưa kịp hoàn hồn lại, chiếc xe lại rẽ, khiến cô không thể không nắm chặt vào tay vịn để tránh bị văng ra ngoài.
Người đàn ông kia đột nhiên đạp ga, tốc độ của chiếc xe rất cao, lập tức lao đi, tốc độ nhanh đến mức Kiều Minh Anh không có cách nào thích ứng được, trong dạ dày cuộn lên vô cùng khó chịu.
Bằng cách lái xe thô bạo này, hành trình phút được rút ngắn xuống còn phút.
Hai người đàn ông mặc áo đen mở cửa ra, sau đó lôi Kiều Minh Anh đang ôm bụng, khuôn mặt tái nhợt ngồi ở ghế sau ra.
Chân vừa chạm đất, Kiều Minh Anh liền cảm thấy cả người mình phù phiếm giống như sắp nổi lên, bước chân không vững, trong dạ dày cồn cào, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa vịn vào xe, nôn thốc nôn tháo.
“Bọn họ đến rồi.” Một người đàn ông mặc đồ đen trong đó nhìn thấy một người nào đó đang đứng đợi ở một chỗ cách đó không xa, sau khi đè thấp giọng nói một câu, đi đến bên cạnh Kiều Minh Anh, động tác tay vô cùng nhanh đánh một cái vào cổ Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh vừa muốn đứng thẳng dậy liền cảm thấy trước mặt là một mảng tối đen, mơ hồ, cả người mềm nhũn, sau đó ngất đi.
Hai người đàn ông mặc đồ đen không dám chậm trễ, mỗi người một bên lôi Kiều Minh Anh đi về phía người kia.
“Người đã được đưa tới.” Hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến trước mặt người kia, cung kính nói.
Người kia không quay đầu lại, chỉ là trên người tỏa ra một luồng khí rất mạnh liệt, cho dù chỉ là một bóng lưng, cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
“Ừ, còn phút nữa máy bay trực thăng mới đến, các cậu đi chuẩn bị một chút đi.” Người kia nói, cúi đầu nghịch chiếc nhẫn ở trên tay.
“Vâng.” Hai người đàn ông mặc đồ đen đặt Kiều Minh Anh xuống đất, sau đó lui xuống.
Một lúc sau, người kia mới quay đầu lại, trên mặt anh ta đeo một cái kính đen, trên đầu đội mũ nên không nhìn rõ được dáng vẻ của anh ta.
Ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Kiều Minh Anh vẫn còn đang hôn mê một lúc, sau đó mới nói với người bên cạnh: “Gọi điện thoại kêu mấy người kia nhanh lên một chút.”
Người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh anh ta sửng sốt, sau đó lại kính cẩn nói: “Vâng!”
Nói xong lập tức gọi điện thoại cho người lái máy bay trực thăng để thúc giục anh ta.
“Đỡ cô ấy đến đây.” Người đàn ông chỉ vào vị trí bên cạnh, chỉ vào Kiều Minh Anh nói.
Mặc dù người đàn ông mặc đồ đen kia cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đỡ Kiều Minh Anh đứng dậy, sau đó để cô ngồi xuống vị trí bên cạnh, rồi đứng sang một bên.”
Người kia thản nhiên liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Kiều Minh Anh, cởi áo khoác đen trên người mình ném về phía cô, chuẩn xác không chút sai lệch đắp lên người cô.
Khóe miệng mấy người đàn ông mặc đồ đen giật giật, bọn họ đã nhìn thấy cái gì vậy, một người từ trước đến giờ chưa từng gần nữ sắc như cậu chủ lại chăm sóc một người phụ nữ như vậy? Nói ta có người tin sao?
…..
Khoảng h tối, Lê Hiếu Nhật và khách hàng đã bàn chuyện xong, lái xe thẳng về trang viên.
Kiều Tiểu Bảo từ trên tầng nhảy xuống, đúng lúc nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đang đi vào cửa: “Ba, chào mừng về nhà.”
“Bảo bối ngoan lắm.” Lê Hiếu Nhật ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của Kiều Tiểu Bảo, sau đó hôn lên má cuậ bé, khuôn mặt tuấn tú vô cùng mềm mại.
Khuôn mặt của Kiều Tiểu Bảo hơi đỏ lên, bởi vì lúc này có không ít người giúp việc đang ở đây, điều này quả thực làm giảm sút hình tượng lạnh lùng của Kiều soái ca.
“Ba, mẹ không về cùng ba sao?” Không nhìn thấy Kiều Minh Anh, Kiểu Tiểu Bảo cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì chỉ cần mẹ của cậu bé đi làm, lúc tan làm nhất định sẽ về cùng ba.
Sao hôm nay lại không đi cùng nhau chứ?
“Mẹ con còn chưa về?” Lê Hiếu Nhật nghe thấy vậy, lông mày lập tức cau lại, nhìn chiếc đồng hồ mang phong cách cổ điển trên tường, đã h phút rồi, bình thường giờ này cho dù Kiều Minh Anh không quay về cũng sẽ gọi điện báo cho anh một tiếng.
Hơn nữa để kịp ăn tối, Kiều Minh Anh rất ít khi vắng mặt.
Nghĩ vậy, Lê Hiếu Nhật cảm thấy linh cảm bất an trong lòng mình càng trở nên nghiêm trọng, anh đặt Kiều Tiểu Bảo xuống, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Kiều Minh Anh.
Tắt máy.
Kiều Minh Anh…..trừ khi điện thoại hết pin, từ trước đến giờ chưa từng tắt máy.
Lông mày của Lê Hiếu Nhật giựt giựt, sau đó anh lại gọi điện thoại cho người phụ trách trung tâm thương mại “CR Street”. Hôm nay Kiều Minh Anh đi mua sắm nhất định sẽ đến đó, chỉ có tòa nhà thươn mại ở đó, logo của CR mới có màu xanh lam.
Rất nhanh điện thoại đã có người nhận, Lê Hiếu Nhật yêu cầu người phụ trách ở đó kiểm tra video giám sát từ h chiều đến khoảng h và gửi vào máy tính của anh, sau đó cúp điện thoại.
Kiều Tiểu Bảo thấy sắc mặt của Lê Hiếu Nhật trông rất nghiêm trọng hơn nữa còn rất hung dữ, lập tức biết được đã có chuyện xảy ra.