Edit: Phong Nguyệt
"Còn dám cảm thấy uất ức?!" Triển Thiếu Khuynh càng thêm bất mãn, vươn tay ra muốn hung hăng gõ đầu nhỏ con trai mình, để cho bé còn dám suy nghĩ như vậy!
Nhưng vừa nghĩ tới hai ngày một đêm trước, nghĩ đến tình cảm khắc sâu giữa Tiểu Bạch và Liên Hoa, mặc dù giữa mẹ con bọn họ có khúc mắc nhỏ bé, nhưng mặc cho nó phát triển cũng không phải là biện pháp, anh là người đàn ông đã làm cha, hiện tại không nên nghĩ thay Liên Hoa xử phạt con trai không có lương tâm này, hay là trước giải thích rõ tất cả nguyên nhân cho Tiểu Bạch nghe, đưa vấn đề bóp chết từ trong trứng nước.
Bất đắc dĩ, Triển Thiếu Khuynh nắm tay của con trai, nhẹ nhàng nói ra: "Tiểu Bạch, cha và mẹ là người hiểu rõ con nhất, còn phải cộng thêm ông nội, chúng ta chỉ biết sủng ái con, bất luận như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ con! Hiện tại cha cũng biết trên người con để lại vết thương, cũng sẽ vô cùng hy vọng có thể khiếntất cả chúng nó đều biến mất, đây chẳng qua là một cái nguyên nhân, bởi vì thấy bọn nó, cha sẽ vô cùng đau lòng, sẽ nghĩ tới khi đó con bị thương sẽ đau biết dường nào, loại đau này sẽ gấp trăm lần nghìn lần khiến cha cảm nhận được!"
"Hả?" Tiểu Bạch không hiểu nhiều lắm hơi nhíu lông mày, bé không biết rõ, loại phương diện tình cảm này đã vượt qua năng lực lý giải của bé rồi.
Triển Thiếu Khuynh vì con trai nêu ví dụ: "Giống như...... Giống như hai ngày trước mẹ con ngã bệnh, con rất lo lắng rất khổ sở có đúng hay không? Con hi vọng mẹ hồi phục, hi vọng thay mẹ con chịu đựng đau đớn, không để cho mẹ con còn khổ sở như vậy nữa có đúng hay không? Cho nên khi con bị bệnh, mẹ và cha cũng hi vọng con có thể có khả năng hồi phục rất nhanh, chúng ta tình nguyện mình bị thương, cũng không hi vọng đau là con, tuy nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn con ngã bệnh chịu khổ, trong lòng của chúng ta so với con càng đau. Cho dù bây giờ con bình phục, chúng ta cũng hi vọng con không còn lại một chút dấu vết nào, thân thể của con không có bất kỳ di chứng sau này——"
"Là thế này phải không......" Tiểu Bạch bỗng nhiên hiểu, bé sám hối cúi đầu: "Con sẽnói xin lỗi với mẹ, như vậy hiểu lầm mẹ, là con không tốt......Con cũng vậy sẽ nói cho mẹ nghe, trên người con có vết sẹo hoàn toàn không có quan hệ, bọn nó thích biến mất thì biến mất, cho dù còn giữ, cũng không có bất kỳ trở ngại nào, khiến mẹ không cần lo lắng nữa."
"Như vậy mới là con trai tốt của cha! Tiểu Bạch, con biết không, vết sẹo cũng là huy chương của người đàn ông, là dấu hiệu sự dũng cảm!" Triển Thiếu Khuynh sờ tóc của con trai: "Nó đại biểu con trở thành một nam tử hán, ở trong thời khắc nguy hiểm vô cùng con vẫn còn sống, lại chịu đựng khổ sở lúc bị thương, cho nên mới có tồn tại của vết sẹo, con hoàn toàn xứng đáng là tiểu Nam tử Hán (là người đàn ông trưởng thành nhỏ tuổi nhất)!"
"Thật?!" Tiểu Bạch rõ ràng cho thấy thích loại cách nói này, huy chương của người đàn ông, dấu hiệu sự dũng cảm, vừa nghe cũng rất đã nghiền nha! Chẳng lẽ vết sẹo trên toàn thân của bé thật sự là biểu hiện của nam tử hán?
"Đó là đương nhiên, con xem trên người cha!" Triển Thiếu Khuynh kéo Tiểu Bạch qua, vì con trai chỉ vết thương trên người mình: "Con xem cha, năm năm trước cha bị tai nạn xe cộ suýt nữa bỏ mạng, bị thương nặng nhất chính là cặp đùi này của cha, như không có một chỗ nào là hoàn hảo, khắp nơi đều có vết thương, nơi này, bắp đùi nơi này động tới năm lần giải phẫu, cổ chân nơi này khâu mũi kim, bây giờ bên trong bắp chân còn có đinh thép. Con nhìn sau lưng của cha, bả vai nơi này lúc ấy cắm vào một khối kiếng cửa sổ, còn có cánh tay, nơi này cũng khâu nhiều mũi kim......"
Tiểu Bạch kinh ngạc đến ngây người nhìn thân thể Triển Thiếu Khuynh, thật từng nơi đều có được vết sẹo nhàn nhạt, đều được giải phẫu và dấu vết khâu vết thương!
Bé mới vừa mặt đối mặt nhìn cha lõa thể, chẳng qua chỉ cưỡi ngựa xem hoa sơ lược nhìn một chút, thân thể cha lại tương đối ngăm đen khỏe mạnh, những thứ vết thương này đã chiếm gần như không có bỏ qua bất kỳ chỗ nào trên cơ thể, không lại gần nhìn sẽ bị người khác cho đây chính là da người, căn bản không cách nào phát hiện.
Nhưng khi cha chỉ ra từng chỗ dấu vết bị khâu lại, thật nhìn thấy trên khắp người cha hiện đầy những thứ vết thương trăm ngàn chỗ thủng kia, loại rung động đơn giản này nhất định không có gì sánh kịp......
Tay Tiểu Bạch run run, nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo của anh, nhỏ giọng nói: "Cha, cha còn đaukhông, lúc ấy cha nhất định rất khó chịu......" Lúc bé té lầu chẳng qua chỉ bị trầy da ở bên ngoài, ở bệnh viện dưỡng thương thì đã trải qua rất đau rồi, giống như cả người cha không có một chỗ nào tốt, năm đó nên có nhiều khổ sở!
"Tiểu Bạch ngoan, cha không có đau chút nào. Nếu năm năm trước cha không chịu đựng được những vết thương này mà chết đi, như vậy lưu lại những vết thương này càng không có quan hệ." Triển Thiếu Khuynh vỗ nhè nhẹ bắp tay nhỏ bé của Tiểu Bạch, cười nói: "Bọn chúng khiến cha trở nên cường tráng biết quý trọng thân thể hơn, tiếp thu giáo huấn sẽ không tái phạm loại lỗi này. Cha mang một thân thương thế, chẳng lẽ con cũng ghét bỏ cha rồi hả? Không có gì là không đúng, con chỉ cảm thấy những vết thương này của cha rất lợi hại có đúng hay không? Con xem, đối với người đàn ông mà nói, vết sẹo chính là dấu hiệu của sự dũng cảm, là bậc thang để cho con trưởng thành!"
Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu một cái, trong mắt cũng lóe sáng sự sùng bái, sùng bái nhìn về phía dũng sĩ, sùng bái đối với trời sinh cường giả, tất cả hiện lên một chút ý thức, giờ phút này bé nhìn Triển Thiếu Khuynh giống như nhìn thần tượng vậy.
Trong lòng bé, chỉ có lóe lên sáu chữ: Cha bé, thật lợi hại!
Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng kỳ cọ cánh tay của bé, cũng thuận thế nói đề tài sâu hơn: "Tiểu Bạch, thương tổn không chỉ để cho thân thể con lớn lên, rèn luyện trái tim của con. Giống như trên người con có những dấu vết này, bọn chúng cũng sẽ từ từ biến mất đi, nhưng trong lòng của con, con sẽ nhớ kỹ lý do lần bị thương này, nhớ như thế nào mới có thể tránh bị thương, con bị thương từ trong ra ngoài sẽ hiểu rõ hơn......"
"Là thế này phải không? Con còn tưởng rằng......"
"Ha ha, Tiểu Bạch ngốc, con......"
Hai cha con thân mật đàm luận, Tiểu Bạch sùng kính hỏi cha một chút chủ đề mà bé không hiểu, mà Triển Thiếu Khuynh còn tỉ mỉ nghe bé bẩm báo, hai người rốt cuộc cũng cókhông khí cha con bình thường, vi diệu, rốt cuộc có bay vọt về chất.
Ừm, hình như đối với người đàn ông mà nói, thân thể trần truồng là rất dễ dàng thẳng thắn, ở phòng tắm bồi dưỡng tình cảm, chẳng lẽ thật có thêm được?
Cũng mặc kệ nói thế nào, khi Triển Thiếu Khuynh cùng với Tiểu Bạch tắm xong thay áo ngủ, cùng đi ra khỏi phòng tắm thì không khí hài hòa vui vẻ giữa bọn họ suýt nữa khiến Liên Hoa rơi xuống giường.
Ở trong phòng tắm hơn bốn giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô không biết ở chỗ nào, là cái gì trong nháy mắt khiến hai cha con như nước với lửa trở nên thêm mỡ trong mật?
"Mẹ, mẹ xê dịch chút về bên trái đi, cho cha ở lại một chút!" Tiểu Bạch bò lên giường, nhẹ nhàng xô đẩy Liên Hoa đang thất thần, vì Triển Thiếu Khuynh tranh thủ chỗ ngồi trên giường.
"A" Liên Hoa càng thêm sửng sốt, hai ngày trước là ai kêu khóc không cho Triển Thiếu Khuynh ngủ ở trong phòng của cô, hôm nay là ai ° quẹo cua, muốn chủ động nhượng lại quyền sử dụng giường nệm!
"Mẹ ngoan, mẹ dời một chút đi, chúng ta ngủ chung với cha!" Tiểu Bạch tiếp tục đẩy, cũng ngoắc Triển Thiếu Khuynh lại đây: "Cha ngủ ở bên phải con có được hay không, như vậy mẹ ở bên trái con, bên phải là cha, trên TV chính là diễn như vậy!"
"Tiểu Bạch, con —— giường không phải ——" Giường không phải con tuyệt đối không nhượng lại địa bàn sao?!
Tiểu Bạch nhìn anh nằm xuống tốt ở một chỗ, bên trái và bên phải bé đã đầy đủ không gian, bé khoa tay múa chân nói với Liên Hoa: "Giường? Mẹ xem, giường rất lớn, cha hoàn toàn có thể ngủ chung, mẹ yên tâm, con sẽ nhìn cha, sẽ không để cho cha làm loạn."
Mẹ hiểu biết rõ giường rất lớn, còn cần con nói sao! Liên Hoa hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Nhưng mẹ——" Mẹ làm sao có thể cùng Triển Thiếu Khuynh ngủ trên một cái giường!
"Mẹ? Mẹ đã sớm rửa mặt xong, còn muốn đi làm cái gì đấy? Mẹ trời rất tối rồi, chúng ta nhanh ngủ đi!" Tiểu Bạch lại cản lại lời nói của Liên Hoa, hỏi ngược lại.
Mẹ đương nhiên biết mình ăn xong cơm tối và đã rửa mặt xong, đã bắt đầu vùi ở trên giường, ai muốn hỏi con cái này!
Liên Hoa bị con trai nói nghẹn không nói được, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục hỏi: "Mẹ muốn hỏi con——"
"Ngủ......" Triển Thiếu Khuynh chợt tắt đèn quang, từ phía sau lưng ngắm Liên Hoa, nỉ non ở bên tai cô: "Đây là tiểu Bạch yêu cầu, chúng ta là một nhà ba người, chẳng lẽ không nên ngủ ở trên một cái giường?"
"Anh đã làm cái gì với Tiểu Bạch,làm sao trong nháy mắt nó thay đổi thái độ?" Mịt mờ trong đêm tối, ánh mắt của Liên Hoa nhìn về phía Triển Thiếu Khuynh: "Mới vừa xảy ra chuyện gì, sẽ không lại dụ dỗ nó làm như vậy chứ?"
"Dĩ nhiên không có." Triển Thiếu Khuynh chỉ cười không nói, anh mới sẽ không nói cho cô, anh vừa mới nói cho Tiểu Bạch, nếu như cùng nhau chung đụng với người dũng cảm, cũng sẽ biến thành người dũng cảm, nhất là ngủ chung, hiệu quả sẽ tăng gấp bội đấy......
Liên Hoa cũng không tin tưởng lời nói của anh, chẳng qua chỉ kiên định nhỏ giọng nói: "Em mặc kệ anh và Tiểu Bạch đã đạt thành thỏa thuận gì, nhưng ở chỗ này của em, trên giường của em chỉ có một người Tiểu Bạch, anh phải trở về phòng của anh!"
"Như vậy, năm năm trước một đêm kia đâu rồi, chúng ta cũng không phải cùng giường chung gối sao?" Triển Thiếu Khuynh nhíu mày cười tà nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh nhạy cảm cảm thấy Liên Hoa phóng đao Vút Vútqua, vội vàng đổi lời nói: "Liên Hoa, em hãy chấp nhận anh một đêm đi! Cùng lắm thì...... A, làm trao đổi, ngày mai anh bắt đầu giải trừ cấm lệnh cho em, để cho em không cần đợi ở trong phòng, như vậy được chưa?"
Dù sao bác sĩ cũng nói cô tốt lắm rồi, gần đây tiếp tục ăn chút dược thiện bổ sung khí huyết, thích hợp rèn luyện và vận động cũng tốt cho thân thể của cô. Thật ra thì bất luận Liên Hoa có đồng ý hay không, anh đều quyết định muốn ngày mai giải trừ cấm lệnh, nhưng trước khi giải trừ, có thể mò được một chút chỗ tốt, đây mới là lợi ích và quyền lợi.
"Cha mẹ, hai người đang nói cái gì?" Tiểu Bạch nằm ở trên giường rất lâu, cũng không có nhìn thấy cha mẹ tới đây, bé lại bò dậy, nhìn về phía hai người đang nhỏ giọng nói chuyện kêu lên: "Chẳng lẽ không muốn ngủ?"
"Như thế nào, Liên Hoa, tối nay anh thị tẩm thế nào?" Triển Thiếu Khuynh nhỏ giọng tán tỉnh cô, cũng nhân cơ hội ở trên môi cô mổ xuống một cái.
"Ngủ!" Liên Hoa hơi đỏ mặt, giống như còn giận Triển Thiếu Khuynh, hừ, côlà vì ngày mai có thể khôi phục tự do, nếu không sẽ không đồng ý ngủ chung!