Nữ phóng viên run người, cứng nhắc gồng mình lên tiếng biện hộ cho mình: “Triển tổng…tôi, chúng tôi không cố ý lừa cậu bé, có điều lệnh phỏng vấn đưa xuống, chúng tôi phải dùng cách này để lấy tin tức…À, chúng tôi sẽ lấy thẻ nhớ cho anh ngay…”
Nữ phòng viên và thợ chụp hình nhanh chóng gỡ máy quay, cuống quýt lấy thẻ nhớ.
Thợ chụp hình lập tức cung kính đưa thẻ cho Triển Thiếu Khuynh, lễ độ nói: “Triển tổng, thẻ nhớ đây, chắc chắn không có bản sao đâu ạ, anh cầm lấy đi!”
Triển Thiếu Khuynh nhận thẻ nhớ, vừa rồi anh đột ngột xuất hiện nên chắc chắn bọn họ không kịp chép lại. Cất chiếc thẻ xong, anh gật gù nói: “Được rồi, đồ cũng giao cho tôi rồi, vậy chuyện này đến đây là kết thúc.”
“ Triển tổng…chúng tôi…”Thợ quay phim và nữ phóng viên nóng lòng nhìn Triển Thiếu Khuynh, họ hy vọng anh bỏ qua cho họ, có điều chuyện họ vừa làm khiến họ hổ thẹn không nói lên lời.
“Ồ đúng rồi, tôi còn một chuyện muốn nói.” Triển Thiếu Khuynh thức thời nhìn gương mặt căng thẳng của hai người bất giờ lên tiếng.
Hai người giống như chú chuột bị mèo vờn, tâm trạng lo lắng bất an nghe lời anh nói, lòng bàn tay của họ toát đầy mồ hôi, chỉ sợ nghe thấy câu “sau này không cần sống ở đất thành phố K nữa”, “đùng để tôi gặp lại hai người”…..
“ Không biết hai người có muốn….” Triển Thiếu Khuynh châm rãi nói, cố tình kéo dài làm khó hai người, rồi mới nói tiếp: “Hai người có muốn nhảy việc sang công ty của Triển Thị không? Đến Vạn Độc làm việc không?”
“Hả?” Tiểu Bạch nhăn mặt, sao cha lại làm thế, để hai kẻ lừa đảo vào công ty của Triển Thị làm việc? Mà lại còn cho họ đi cửa sau, để hai người họ vào công ty truyền thông tốt nhất là Vạn Độc làm việc chứ?
“ Thật sao?” Mắt thợ quay phim và nữ phóng viên sáng ngời, lập tức rơi vào trạng thái tràn đầy sức sống. Hai người họ nhìn Triển Thiếu Khuynh không dám tin, vội vã hỏi: “Thật sao, chúng tôi có thể đến Vạn Độc? Triển tổng anh mời chúng tôi đến Vạn Độc? Đây là thật sao?”
Hai người vui mừng đến điên lên mất, là Vạn Độc đấy, là Vạn Độc chuyên xử lý các tin tức truyền thông dưới trướng Triển Thị đấy! Là Vạn Độc đứng đầu giới truyền thông của thành phố K đấy! Là Vạn Độc luôn lọt top về sức ảnh hưởng trên toàn quốc đấy! Là Vạn Độc mỗi năm người ứng tuyển chen chúc đến rách cả da đầu đấy!
Bọn họ có tài cán gì mà hôm nay lại có vận may thế này! Sao lại có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống thế này, được tổng giám đốc của Triển Thị mời vào sảnh đường mà bao người mơ tới thế này!
“ Đương nhiên là thật, nếu hai người có nhã hứng, ngày mai có thể đến Vạn Độc làm việc, tôi sẽ sắp xếp nhân viên phụ trách đón tiếp hai người.” Triển Thiếu Khuynh gật đầu, rồi nhấn mạnh: “Nhưng tôi chỉ là mở đường cho hai người, lãnh đạo sẽ không vì tôi đưa hai người vào công ty mà ưu ái hai người chút nào đâu, lúc sắp xếp vị trí và miện vụ của hai người lại càng không nương tay. Công tác sau này của hai người vẫn phải tự mình hoàn thành, nếu có điểm nào không phù hợp hoặc thiếu hụt, đừng mong rằng sẽ nhờ vào đặc quyền của tôi mà được ở lại!”
“ Đương nhiên, đương nhiên rồi!” Thọ quay phim vào nữ phognfs viên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, chuyện của ngày hôm nay đã không bị Triển tổng ghi hận mà lại còn mời họ vào Vạn Độc, đây đã là một kết thúc không thể ngờ tới rồi, bọn họ nào dám có ỹ nghĩ nào khác nữa!”
Chỉ cần vào được Vạn Độc, cho dù chỉ làm chân bưng bê trà nước trong đó họ cũng mãn nguyện rồi~ có thể học được rất nhiều kiến thức truyền thông một cách chân thực và tiêu chuẩn nhất, có thể tiếp xúc với những quy tắccốt lõi và nhiều tác dụng nhất, trên thế giới có một câu danh ngôn mà ai ai cũng công nhận đó là, chỉ cần vào được Vạn Độc, cho dù chỉ ở đó một ngày cũng thu lợi sâu sắc!
“ Cứ quyết định như vậy đi, hôm nay hai người về công ty thì làm thủ tục bàn giao từ chức, lúc nào đến Vạn Độc làm việc cũng được. Tôi đi trước đây, hôm nay chuyện liên quan đến Tiểu bạch, hai người nhớ phải ngậm chặt miệng đấy.” Nói xong Triển Thiếu Khuynh từ từ quay người, vác con trai đi về hướng xe lăn.
Anh ngồi xuống, ra ngoài đi lại nhiều, quả thực rất mệt, đặc biệt lại còn vác thêm cậu con trai không hề nhẹ này nữa, tạm thời anh chưa thể thích nghi được.
Thực sự vừa ngồi xuống xe lăn Triển Thiếu Khuynh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh đặt Tiểu Bạch ngồi trên đùi mình, quay xe lăn rời đi.
“ Cha ơi? Chân cha không sao chứ? Con xuống được không? Cha đừng giận con nữa nhé, con biết lỗi rồi…” Tiểu Bạch nơm nớp lo sợ ngồi trên đùi Triển Thiếu Khuynh. Cậu biết chân cha chưa khỏi hẳn, không hợp để làm ghế cho cậu, nhưng vừa rồi cậu chọc giận cha, trong phút chốc không dám trái lời cha sợ cha càng giận thêm.
“ Con cũng biết con làm sai rồi!” Triển Thiếu Khuynh cũng không cho con mình sắc mặt dễ chịu: “Tại sao con lại không suy nghĩ mà làm loại chuyện như thế! Vừa rồi con tưởng tin tìm bạn đời được phát sóng trực tiếp, lúc đó sao không biết lỗi mà để đến giờ mới nhận sai?”
“Ặc…” Tiểu Bạch nói không nên lời, cậu dám nói là vì hiện giờ thẻ nhớ của đoạn vodeo đó đang nằm trong tay cha, cậu sợ cha sẽ mách lại chuyện này với mẹ sao…Có thể tưởng tượng được mẹ chắc chắn sẽ rất giận, trách mắng hành động gây rối này của cậu!
Nếu tin tìm bạn đời được phát thì cậu cũng chấp nhận sự trùng phạt của mẹ cũng được, dù sao ván đã đóng thuyền, mặc dù mẹ sẽ giận nhưng cậu cũng đã đạt được mục đích chống đối lại cha…
Nhưng bây giờ vấn đề ở chỗ đoạn video lại đang nằm trong tay cha! Nếu cha cho mẹ xem đoạn video đó, cậu không những nhận được một trận giáo huấn mà lại chẳng làm gì được cha cả! Hoặc thậm chí mẹ vì điều này mà càng thân với cha hơn, càng tốt với cha hơn…
“Hứ, cái ý nghĩ đơn giản ấy của con có thể qua mặt được cha sao!” Triển Thiếu Khuynh nhéo mạnh tai con trai: “ Oắt con, con đến đòi nợ phải không, muốn đòi hết món nợ mà cha đã thiếu con trong bốn năm nay sao! Toàn để cha phải tức giận, xem xem con làm cái gì vậy, nếu thực sự tin tìm bạn đời của mẹ con được phát sóng, đừng nói cha sẽ phạt con mà ngay cả mẹ cũng không tha cho con đâu…”
“ Cha ơi, cha à…” Tiểu Bạch thức thời ngọt giọng, cậu nịnh nọt ôm lấy vai của Triển Thiếu Khuynh, vứt bỏ hình tượng ngầu ngầu vẫn hay trưng ra trước mặt cha, nũng nịu nói: “Cha ơi, xin cha tha cho con đi mà, con biết lỗi thật rồi, không dám làm như thế nữa đâu…Cha đừng có nói cho mẹ biết nhé, lẽ nào cha nhẫn tâm nhìn con bị mẹ đánh, bị mẹ phạt sao…Hu huh u, cha không thương con gì hết…”