“ Tiểu Bạch! Mẹ đi với con, con đừng sợ!” Liên Hoa ngây người, gọi với theo Tiểu Bạch để cậu đợi, nhưng Tiểu Bạch nào sẽ dừng lại, thoắt cái chạy mất, cô lập tức đuổi về hướng mà con trai vừa chạy.
Nhưng đến khi cô chạy được đến toilet lại không thấy bóng dáng con trai mình đâu.
“ Tiểu Bạch, con đi đâu rồi?” Liên Hoa nhăn mặt, nhóc con này chui vào đâu rồi không biết, thằng bé định làm gì đây?!
Tiểu Bạch chạy một hồi lâu mới dừng lại, cậu nhìn sau lưng thấy mẹ không còn đuổi theo nữa mới thở phào một hơi.
Lau mồ hôi trên trán, TiểuBạch âm thầm bước về nơi tập kết đám phóng viên vừa rồi, trong miệng lẩm nhẩm: “Uhm, họ chắc là vẫn còn ở đây chưa đi, chắc cũng có hứng thú với mình…Nhưng mình phải tìm phóng viên của đài nào và tòa soạn nào mới được đây? Khó chọn quá! Nhưng nhất định phải tìm một nơi mà không sợ cha trả thù bọn họ mới được….”
Cậu ra dáng bước về mục tiêu, trong lúc đi cậu cũng nhìn thấy rất nhiều phóng viên đã bỏ cuộc đang chuẩn bị dọn đồ rời đi, nhưng logo trên trang phục của họ khiến Tiểu Bạch lắc đầu nguầy nguậy, không được, hình như đây cũng thuộc sản nghiệp Triển Thị, bên kia cũng có mối giao thiệp làm ăn với Triển Thị, đám bên cạnh cũng không được, cậu còn nhớ tổng giám đốc của bọn họ là kẻ sợ mạnh hiếp yếu, chắc chắn sẽ không đám đối đầu với cha….
Tức thật, ngay lúc Tiểu Bạch định bỏ cuộc thì cậu lại nhìn thấy một người chụp hình mặc áo thun với quần jeans dưới tán cây, người chụp hình đó đang chậm rãi bước đi, máy chụp hình vác trên vai còn dán logo của “ truyền thông Hồng Thế”, rất bắt mắt, từ xa cũng nhìn thấy được.
Mắt Tiểu Bạch lóe sáng, đúng rồi, chính là công ty này, công ty này chắc chắn không có vấn đề!
Cậu chạy băng băng về phía trước, vòng mấy vòng chạy đến bên cạnh thợ chụp hình sắp rời đi, khi người đàn ông đó sắp sượt qua cậu thì Tiểu Bạch nhảy phắt một cái, đứng chắn ngay trước mặt thợ chụp hình.
Thợ chụp hình giật nảy mình, nhưng nhìn lại người đột ngột xuất hiện ấy chỉ là cậu bé tầm bốn năm tuổi thì cũng nở nụ cười hiền hòa với cậu, tránh về phía bên phải một bước nhường đường cho Tiểu Bạch định đi tiếp.
Tiểu Bạch lại cũng bước về bên phải chắc ngay trước mặt thợ chụp hình.
Thợ chụp hình lại bước sang trái, nhưng vẫn bị Tiểu Bạch ngang nhiên chặn đường.
Thợ chụp hình lấy làm khó hiểu, nhẹ nhàng lên tiếng nói với Tiểu Bạch: “Anh bạn nhỏ, có thể nhường đường không, để chú đi trước nhé?” Anh ta vác máy chụp đứng yên, nhìn vào cậu bé cố tình chặn đường anh, vẻ mặt đầy thắc mắc, nhìn cậu bé trước mặt thấy rất kỳ lạ.
Đây là tòa án, sao lại có sự xuất hiện của đứa trẻ này? Lại còn cố ý chặn đường anh định làm gì? Đứa bé này lại chỉ có một mình, có khi nào bị lạc đường rồi không?
Anh thợ chụp hình dáng người cao to ngốc ngếch mới nghĩ đến đây sau đó nhanh chóng trưng ra nụ cười thân thiện khẽ hỏi: “Anh bạn nhỏ,cậu bị lạc đường hả? Cha mẹ cậu ở đâu? Chặn chú lại là để chú tìm họ giùm con phải không? Nếu không phải thì chú đi đây!”
“Ai nói thế!” Tiểu Bạch lắc đầu, giang hai cánh tay nhỏ chặn lối đi của thợ chịp hình: “Chú đừng đi, con có tin tức muốn tiết lộ với chú miễn phí không thu tiền chú, lát nữa chú chỉ cần làm theo lời con là được!”
Cậu sẽ không bỏ qua phóng viên tự mình dâng đến miệng này đâu, không dễ gì tìm được một công ty phù hợp với điều kiện của cậu, cậu đã quyết định đặt tin tức quan trọng mà lại miễn phí này giao cho họ, người thợ chụp hình này còn dám chạy à? Đương nhiên là không được rồi!
“ Cậu bé, cậu…” THợ chụp hình xém chút nổi cơn giận, hôm nay anh theo lệnh đến tòa án phỏng vấn tin tức giữa Liên tổng và Ôn Gia, không hỏi được tin tức thì thôi bây giờ còn bị một đứa trẻ con chòng ghẹo!
May mà đứa bé trước mặt anh cũng rất đẹp, giống như bức tượng điêu khắc vậy nên anh còn có thể kìm nén cơn giận, không nỡ tức giận với một đứa bé mới , tuổi, anh nở nụ cười gượng gạo với Tiểu Bạch: “Anh bạn nhỏ, ngoan ngoãn về nhà đi, việc của chú rất quan trọng, đứa trẻ như con không làm được gì đâu, con tốt hơn hết là cứ về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Tránh ra, tướng mạo với cái giọng nói này của cậu đừng dọa trẻ con chứ!” Một nữ phòng viên trên người cũng có logo tương tự bước đến, cô vừa thấy Tiểu Bạch ngay lập tức bị độ cute của cậu đánh gục, nhanh tay đẩy anh bạn đồng nghiệp thô lỗ sang một bên, nhẹ giọng nói với Tiểu bạch: “Con ơi, còn đừng thấy ống kính mà tò mò đến xem nhé, chú và dì có chuyện quan trọng phải làm, con đừng làm ảnh hưởng công việc của mọi người nhé!”
Nữ phòng viên nhìn cậu bé đẹp trai đến độkhó tả trước mặt, trong lòng mềm nhũn, cô đã bắt đầu nghĩ lát nữa phải dắt cục cưng này đi tìm cha mẹ, tiện hỏi xem họ có muốn để đứa trẻ này bước chân vào giới show biz hay không. Ngoại hình của cục cưng này không thu hút hàng triệu khán giả, không để người dân đang sống đau khổ trên toàn thế giới được thưởng thức thì quá đáng tiếc rồi!
“Đừng coi con là trả con nhé, con không còn nhỏ nữa đâu! Con biết cô thuộc công ty nào, là công ty truyền thông Hồng Thế đúng không? Hi hi, con còn biết mối quan hệ giữa công ty các cô và Triển Thị luôn đối địch nhau, thường xuyên diên ra tranh giành nữa đúng không?” Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn vào nữ phóng viên kia, híp mắt nói: “Cô cũng không biết con là ai à? Vừa rồi rất nhiều người mong đợi con lên tiếng, chỉ cần con nói bất kỳ câu gì cũng được nữa đó!”
Tiểu bạch lại nhìn logo trên người hai phóng viên, cậu có ấn tượng sâu sắc về công ty truyền thông Hồng Thế cũng vì chuyện của hai ngày trước.
Ngày đó cậu nhờ J gửi những tấm hình xấu mặt cha mà cậu chụp được cho toàn bộ giới truyền thông của thành phố K, khi cậu đọc báo hoàn toàn lại không thấy các nhà đài cười nhạo cha mà ngược lại còn ca ngợi công đức hàng dài, giận rất lâu! Nhưng trong những tờ báo ấy chỉ có một tờ khiến cậu cảm thấy được giải hận, chính là bài báo của công ty truyền thông Hồng Thế, mặc dù đại đa số vẫn làca ngợi cha, nhưng bên trong cũng cónhững câu ngấm ngầm chê cười những thói xấu của cha, dám đối đầu với Triển Thị!
Điều này quá ư nổi bật trong những bài khen ngợi rồi!
Tiểu Bạch lập tức có hứng thú với công ty truyền thông Hồng Thế này, cậu xem qua rất nhiều tài liệu, cuối cùng cũng xác định được là hai bên có chút xích mích! Vì vậy lúc này cậu chọn trúng phòng viên của công ty truyền thông Hồng Thế, bọn họ nhất định không sợ chọc đến cha, nhất định sẽ truyền đạt những lời cậu muốn nói ra khắp nơi!
“Con là ai?” Nữ phóng viên lại nhìn Tiểu Bạch từ đầu đến chân lần nữa, thế nào cũng không nhớ rằng mình đã từng gặp đứa bé xuất chúng như thế này ở đâu, đứa bé đáng yêu cực phẩm thế gian này chắc chắn sẽ khiến người ta khó quên, sao cô lại không nhớ ra gì hết!
“A!” Thợ chụp hình cũng nhìn Tiểu Bạch, đột nhiên anh giống như bị kích điện mà hét lên, chỉ vào Tiểu Bạch lắp bắp: “Con không phải là con trai của Liên tổng sao, có phải vừa rồi con chính là đứa bé mà cô ấy ôm trong lòng!”
“Hả?” Nữ phòng viên kinh ngạc, được đồng nghiệp nhắc nhở cô mới nhớ ra, bộ đồ mà đứa bé trước mặt đang mặc giống hệt với đứa bé vừa rồi Liên tổng ẵm! Nếu đứa bế quả thực là con của Liên tổng và Triển tổng, dựa vào việc tướng mạo hai người đều là rồng phượng trong nhân gian, sinh ra đứa bé đẹp như điêu khắc này cũng không có gì lạ! Mà trên người đứa bé còn hội tụ các ưu điểm và đường nét của cả hai người, chắc chắn chính là đứa bé đó không thể sai được!
“Hi hi, đúng rồi, cộng điểm!” Tiểu Bạch cười híp mắt, vô cùng đáng yêu nói: “Bây giờ thì mọi người tin là con có tin tức muốn nói cho mọi người rồi chứ?”
Nữ phòng viên gần như muốn ngất xỉu, cô không ngờ lại có một món hời từ trên trời rớt xuống, nó còn rơi ngay đầu cô! Vừa rồi bọn họlàm mọi cách cũng không phỏng vấn được đứa bé, bây giờ lại chạy đến cạnh họ chủ động nói về tin tức!
Nữ phòng viên mặt đầy hào hứng ngồi xổm đối diện với Tiểu Bạch: “Cục cưng ơi, con tên là gì thế, con thực sự là con trai của Liên tổng và Triển tổng à? Phán quyết hôm nay trên toàn là gì, người xẫu đã hại con bị tòa đưa ra hình phạt nào? Mẹ và cha con có ý kiến gì với hình phạt này không, con…”
“Ngưng ngưng ngưng” Tiểu Bạch bị nguyên một tràng câu hỏi của cô dọa sợ, vội vàng kêu dùng lại: “Dể lát nữa rồi nói chuyện này được không, mọi người nghe con nói trước đã, nghe cái tin mà con định nói với mọi người trước đã!”
“ Được được, con nói cái gì thì nghe cái đó!” Thợ chụp hình cũng lắp bắp nói: “Cục cưng ơi, con muốn nói gì, bây giờ có thể nói được chưa?” Mau để anh bạn nhỏ này làm cho xong chuyện cậu ấy muốn, sau đó họ sẽ được tra hỏi thoải mái…À không, phải là phỏng vấn anh bạn nhỏ kia những vấn đề mà họ muốn biết!
Tin tức độc quyền nhé, được chính con trai của Liên tổng tiết lộ, khi mà các nhà đài đều tay trắng trở về thì chỉ có bọn họ mới có tin hot thôi! Thợ chụp hình và nữ phóng viên lúc này đã tưởng tượng cảnh từng tờ tiền và các khoản thưởng bay đầy trước mắt họ!
“ Chú ơi, máy chụp hình của chú còn dùng được không, có thể quay phim không?” Tiểu Bạch chỉ vào chiếc máy quay trên vai của thợ chụp hình, nghiêm túc hỏi: “Rồi mọi người có thể phát trực tiếp không? Con có một tin lớn, muốn thông qua ống kinh của chú phát trực tiếp đến mọi người trên thế giới được biết!”
“Cái gì?” Thợ chụp hình và nữ phòng viên hai mắt nhìn nhau, thấy rất khó hiểu về yêu cầu này, anh lặng lẽ bỏ máy quay xuống, lải nhải: “Truyền dữ liệu từ máy quay này thành phát trực tiếp cũng được, có điều…”
Nữ phóng viên mỉm cười chen ngang dỗ dành Tiểu Bạch: “Được, yêu cầu này có thể làm được. Nhưng con phải đợi chút, cô cần nói chuyện với nhà đài, nếu cóthời gian phát chen ngang mới sắp xếp cho chúng ta phát trực tiếp….”
Tiểu Bạch gật đầu, nghiêm túc chờ đợi nữ phóng viên đi thương lượng.
Nữ phòng viên rất lễ độ xin phéo với người bên đầu dây điện thoại, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được, một phút sau, mắt cô phát sáng ra dấu ok với Tiểu Bạch rồi cúp điện thoại bước lên phía trước nói với Tiểu Bạch: “Giám đốc đài truyền hình đồng ý rồi, chúng ta bắt đầu quay nhé, con muốn nói gì thì nói được rồi đấy!”
Thợ quay phim ăn nhập gật đầu, mở máy chuẩn bị quay: “Xong rồi, con bắt đầu nói được rồi!”