Triển Thiếu Khuynh còn nói: “Liên Hoa, không chỉ là cha nhớ Tiểu Bạch, anh cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với bé, lqđ quan hệ của cha con bọn anh hiện tại vẫn lúng túng, anh hi vọng Tiểu Bạch có thể hiểu anh nhiều hơn, có thể thật lòng chấp nhận anh...anh muốn bé đến ở cùng anh, có thể không?”
Liên Hoa bị Triển Thiếu Khuynh khẩn thiết đến mềm lòng. Ánh mắt cô lóe lên, mắt khép hờ không ngừng do dự: “Em biết rõ, em biết nên để Tiểu Bạch và anh hiểu rõ nhau, bây giờ bé vẫn chưa thể cùng sống hòa thuận với anh, cha con hai người nên có thời gian chung đụng, đền bù bốn năm này. Mà em, em không thể......”
“Liên Hoa, không chỉ là Tiểu Bạch, em cũng đến nhà họ Triển đi.” Triển Thiếu Khuynh nhìn thẳng Liên Hoa, vì cô chưa quyết định, vì mục đích của mình được như ý, chậm rãi nói ra: “Em đừng quên, hiệp ước giữa chúng ta còn chưa thực hiện xong, em còn chưa thiết kế riêng cho anh, không vì em thiết kế ra tác phẩm tâm đắc nhất cho Triển thị! Em và Tiểu Bạch cùng đến nhà họ Triển là lựa chọn tốt nhất, thương thế của Tiểu Bạch có thể có hộ lý tốt nhất, tâm ý của cha được thỏa mãn, anh cũng có thể ở chung với con trai, em càng có thể quan sát cuộc sống hằng ngày của anh, về công về tư, đều là trăm lợi mà không có hại!”
Liên Hoa sững sờ, trong lòng lặng lẽ nghiêng về đồng ý, bị anh nhắc nhở, cô mới nhớ tới vẫn quên chuyện này, nửa tháng này đều bận rộn chăm sóc Tiểu Bạch, chuyện cô đồng ý thiết kế cho Triển Thiếu Khuynh toàn bộ quên mất.
Nhưng bây giờ bị Triển Thiếu Khuynh nhắc tới, cô mới biết mình là nhà thiết kế, có nhiều kích động muốn khiêu chiến ý tưởng thiết kế mới, cô vẫn ôm lấy nhiệt tình case này, bị Triển Thiếu Khuynh làm rung động cuộc sống của cô, ý nghĩ chưa xong thiết kế còn khiến cô nhiệt huyết sôi trào. Đơn case này là một đơn vô cùng phong phú tính khiêu chiến và tính sáng tạo, là cơ hội có thể hoàn toàn phát huy năng lực của cô, nếu như không phải ngày đó Triển Thiếu Khuynh thổ lộ hù dọa cô, trong lòng lại sợ Tiểu Bạch gặp mặt Triển Thiếu Khuynh, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, muốn bỏ đơn này.
Nhưng bây giờ Tiểu Bạch và Thiếu Khuynh đã gặp nhau, tất cả đã không cách nào chống đỡ, cô càng không phải, không cần nữa trốn tránh Triển Thiếu Khuynh rồi...... Cô nghĩ muốn thiết kế ra thiết kế mới khiến thế giới khiếp sợ, muốn khiến Triển lão gia tử có thể ngậm kẹo đùa cháu, muốn khiến Triển Thiếu Khuynh đền bù tình cảm với Tiểu Bạch, vì cô ngăn trở cha con bọn họ gặp nhau mà chuộc tội......
Tự nghĩ trong chốc lát, cuối cùng loại ý nghĩ này chiếm thượng phong, Liên Hoa rốt cuộc gật đầu: “Được, em đồng ý mang Tiểu Bạch đến nhà anh! Hiện tại em đi trước sắp xếp một chút chuyện trong nhà, sau đó chúng ta cùng đón Tiểu Bạch xuất viện.”
Triển Thiếu Khuynh lập tức cười vui vẻ: “Nghe được em đồng ý, vậy thì anh yên tâm. Em đi sắp xếp người chuẩn bị dọn đến nhà họ Triển gì đó, anh nói tin tức này cho cha, ông nhất định sẽ vui mừng! Anh cũng cho người làm chuẩn bị một phen, bố trí lại gian phòng, đồ dùng lại một chút!”
“Ừ, được.” Liên Hoa phất tay với Triển Thiếu Khuynh, đưa mắt nhìn anh hưng phấn rời đi, cô cũng xoay người từ từ đi.
Thở dài, hôm nay cô vốn tính toán đón Tiểu Bạch xuất viện về nhà, cho nên trong nhà chuẩn bị đồ ăn mừng Tiểu Bạch về, cũng mời bác sĩ khoa chỉnh hình ở trong nhà, nhưng bây giờ Tiểu Bạch xuất viện sẽ phải đến thẳng nhà họ Triển, cô cần gọi điện thoại hủy bỏ.
Liên Hoa đang cúi đầu nói điện thoại, sắp xếp chuyện vặt vãnh với dì Ngô, chợt bị người xông tới hù sợ.
“Liên Hoa!” Mục Thần xông ra từ một khúc quanh, anh chắn trước mặt Liên Hoa, nghiêm túc nói: “Liên Hoa, anh có lời muốn nói với em!”
Cô vội vàng nói với điện thoại bên kia: “Ừ, dì Ngô, trước tiên là nói tới đây, tôi gọi lại sau!”
Cúp điện thoại, Liên Hoa tiến lên: “Mục Thần, em đạng định tìm anh, gần đây anh làm gì, rốt cuộc đi nơi nào? Mới thấy anh ngồi dự thính trong tóa, nhưng lúc kết thúc lại không thấy? Anh xem dáng vẻ bây giờ của anh, làm sao lại tiều tụy không có tinh thần như vậy?” Nghĩ tới điều gì, l^q"đ~ Liên Hoa ân cần hỏi: “Mục Thần, có phải anh ngã bệnh không, hay là công ty lại xuất hiện chuyện khó khăn? Đừng có gấp, chúng ta cùng nghĩ biện pháp!”
Sắc mặt Mục Thần không tốt, đôi mắt kiên định nhìn Liên Hoa, trong mắt màu xanh dương mang theo chấp nhất được ăn cả ngã về không, anh nói với Liên Hoa: “Anh không sao, Liên Hoa, em có thể tới đây với anh một chút không?” Anh đã dự định, cho dù Liên Hoa không đồng ý, anh cũng sẽ cứng rắn lôi kéo cô.
“Anh làm sao vậy, là muốn đi nơi nào?” Mặc dù Liên Hoa cảm thấy kỳ quái với hành động của Mục Thần, nhưng vẫn gật đầu: “Em đi với anh.”
Mục Thần lôi kéo Liên Hoa xuống tầng, đi tới trước một chiếc xe Ferrari màu trắng, anh mới dừng bước.
Mục Thần bỗng mở cốp xe, trong xe chất đầy hoa sen hồng rực rỡ, mỗi một đóa kiều diễm giống như mây nơi chân trời, đẹp không gì sánh được.
Liên Hoa sửng sốt: “Này ——” đây là hoa cô thích, Mục Thần chợt manh đến một xe hoa, là có ý gì?
Mục Thần quỳ một chân ở trước mặt Liên Hoa, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, ánh mắt nhìn thẳng Liên Hoa, thâm tình nói: “Liên Hoa, anh yêu em, em có đồng ý gả cho anh không?”
“À?!” Liên Hoa bị sợ lui về phía sau mấy bước, bây giờ đang quay phim thần tượng sao, Mục Thần đang chơi nói thật hay mạo hiểm sao, anh bị người ác chỉnh rồi hả?
“Mục Thần...... Anh...anh có khỏe không? Anh biết mình đang làm cái gì sao?!” Liên Hoa cau mày nhìn Mục Thần, cô đây là...... Đây là bị cầu hôn đi? Nhưng khi người cầu hôn là Mục Thần, là bạn tốt cô nhận định, làm sao lại quái dị thế này!
“Liên Hoa, cho tới bây giờ anh chưa từng tỉnh táo như vậy, cũng cho tới bây giờ cũng chưa từng kiên định muốn làm một chuyện như vậy, chính anh cầu hôn em, cầu xin cuộc sống sau này của anh có em làm bạn!” Mục Thần duy trì tư thế quỳ một chân trên đất, thành khẩn chân thành thổ lộ: “Liên Hoa, chúng ta quen biết đã lâu, những việc hoang đường trong quá khứ em đều biết, anh không có cách nào nói những lời ngọt lừa gạt em, nhưng em cũng biết, l.q.đ sau khi anh chân chính biết rõ tim mình, liền một lòng một dạ yêu em, đòng ý làm bất cứ chuyện gì vì em! Mà hiện tại, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em đồng ý gả cho anh không, đồng ý để cho anh bảo vệ em và Tiểu Bạch, để anh che gió che mưa cho mẹ con em không?”
“Mục Thần, anh đừng như vậy......” Ánh mắt Liên Hoa ảm đạm, Mục Thần nói chân thành như thế, điều này làm cho cô không cách nào đáp lại!
Giữa cô và Mục Thần, không thể nào vượt qua tình bạn, khi Mục Thần nói không còn là nói giỡn, khi anh bỏ bề ngoài cợt nhả, dụng tâm nghiêm túc muốn nói chuyện về cuộc sống sau này với cô, cô cũng không có cách giữ vững tình bạn đơn thuần với anh.