“Bảo Bảo, thành tích của cậu đã có thể tốt nghiệp lâu rồi, tại sao còn ở trường học?” Âu Dương Tuyết ôn nhu hỏi.
“Tớ không xa Tuyết Tuyết được, hơn nữa tớ không muốn tốt nghiệp, giống như bây giờ thật tốt, được đi học, nhàm chán thì trêu cợt giáo sư, không muốn đi học thì phủi mông chạy lấy người, trốn lớp đi ăn kem hoặc đi dạo phố, nếu tốt nghiệp thì tớ phải đi làm ở Long Vũ, khẳng định sẽ bị Anh Hiên và Anh Bác quản giáo gắt gao, tớ không có ngu như vậy đâu.” Long Tịch Bảo vừa ăn kem vừa nói.
Âu Dương Tuyết bất đắc dĩ nhìn tướng ăn đáng sợ kia, lắc đầu.
“Các anh của em thật sự kỳ quái, em cũng tuổi, còn như vậy, ha ha, em thật sự là em của bọn họ hay là tình nhân đấy?” Doãn Thiên ưu nhã nhấp miệng cà phê, thản nhiên nói.
Đúng vậy, tuổi, thời gian qua nhanh, liếc mắt một cái mà ba năm đã trôi qua rồi, Long Tịch Bảo đã trưởng thành.
“Khụ.. Khụ... Khụ.. Khụ khụ khụ  ̄....” Long Tịch Bảo bị lời nói của Doãn Thiên dọa sợ đến ho khan, Âu Dương Tuyết vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
“Anh Thiên, anh nói gì... Làm sao có thể.” Long Tịch Bảo chột dạ rũ mắt xuống, yên lặng dùng khắn giấy chùi miệng.
cặp mắt tà mị của Doãn Thiên thoáng qua một tia ánh sáng không rõ, cười khẽ một tiếng: “Anh nói giỡn mà thôi, em kích động làm gì, chẳng lẽ......”
“Em là em của bọn họ, bọn họ là anh của em, làm sao có thể, anh đừng nói lung tung nữa, em đi vệ sinh một chút.” Long Tịch Bảo quay mặt đứng dậy, tránh ra.
Doãn Thiên bỏ chén cà phê trong tay xuống, ưu nhã cắn một miếng bánh ngọt, như có điều suy nghĩ, mắt phượng nhìn về hướng Long Tịch Bảo rời đi.
Long Tịch Bảo dùng nước vỗ nhẹ mặt, ngẩng đầu nhìn trong gương, mắt to xinh đẹp, lông mi dài và dày như cánh bướm, mũi nhỏ, môi trái tim hồng hồng, không thể phủ nhận, nếu thêm chútphấn son, cô cũng xinh đẹp, anh Hiên và anh Bác thích chính là gương mặt này à...
Lăng lăng nhìn hồi lâu, lắc đầu một cái, lấy khăn giấy lau nước trên mặt, sửa tóc, đi ra ngoài, cô rốt cuộc đang làm gì......
Trở lại chỗ ngồi, Long Tịch Bảo cầm muỗng nhỏ có quấy cà phê.
“Thế nào, Bảo Bảo, cậu không muốn ăn ah?” Âu Dương Tuyết hỏi.
“Ừ, không muốn ăn, chúng ta đi dạo phố đi, các cậu ăn xong rồi à?” Long Tịch Bảo cười ngọt ngào một, chút nhìn trước mắt tuấn nam mỹ nữ.
“Ơ, ‘ Mạn Châu Sa Hoa ’ và socola cậu chưa ăn xong mà.”
“Cậu sao lại nói với giọng khiếp sợ như vậy, tớ không ăn hết rất kỳ quái sao, chẳng lẽ trong lòng cậu, tớ phải ăn hết ư!” Long Tịch Bảo dường như tức giận chất vấn.
Không phải, rất kỳ quái...... là cực kỳ kỳ quái, trong lòng Âu Dương Tuyết nhớ tới, nhưng là: “À, cái người có tướng ăn lịch sự, dạ dày nhỏ như vậy, ăn không hết là rất bình thường”
( Viên cuồn cuộn: ngươi có lương tâm không?…….. Âu Dương Tuyết: cái này gọi là lời nói dối thiện ý. )
“Hừ!”
“Đi thôi, anh và Tuyết cũng ăn no rồi.” Doãn Thiên cười nói, thật ra thì anh và Âu Dương Tuyết cũng không thích ăn những thứ này, chẳng qua là theo ý cô, cho nên ăn hai cái.
“Thôi, chúng ta không đi dạo phố nữa, chúng ta đến khu vui chơi!” Long Tịch Bảo không chút nào lịch sự, sãi bước đi tới cửa.