Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Huyên

Vân Trạch nói, “Giờ quận vương có thể nói cho ta biết chuyện của Vương gia chưa?”

Lần này Chung Hành không gài cậu nữa, hắn nói: “Vương gia trâm anh sĩ tộc, thế lực ở Đông Lĩnh không nhỏ, là một trong những gia tộc có thanh danh lớn nhất vùng phía nam triều Khế. Ngươi biết hiện giờ cậu ruột Vương Hàn Tùng của ngươi đang đảm nhiệm chức quan gì không?”

Vân Trạch không biết nhiều về Vương gia. Đông Lĩnh và Minh Đô cách nhau mấy ngàn dặm, thời đại này tin tức khó truyền xa, rất ít người cố ý truyền chuyện lớn xảy ra ở phía nam đến nơi này, hơn nữa Vân Trạch không ở trong quan trường, càng khó thu thập được tin tức cụ thể.

Cậu chỉ biết ông ngoại là Phụ quốc công, nhà ngoại cực kỳ hiển hách.

Chung Hành nói, “Vương Hàn Tùng giờ là Thứ sử của Vân Châu.”

Thứ sử của Vân Châu? Cái này thì Vân Trạch biết.

Triều Khế là chế độ châu quận, triều Khế tổng cộng có mười châu, diện tích mỗi châu tương đương với diện tích của ba bốn tỉnh của thời đại Vân Trạch.

Liêu Châu ở Bắc Cảnh, Chung Hành dẫn thiết kỵ đạp qua năm châu Bắc Địch, lãnh thổ Bắc Địch rơi vào trong tay Chung Hành, Chung Hành sáp nhập toàn bộ năm châu này vào Liêu Châu. Cho nên hiện giờ nơi có diện tích lớn nhất triều Khế là Liêu Châu, gần như chiếm một phần ba triều Khế.

Vân Châu ở phía nam, Vân Châu tổng cộng có mười một quận, Đông Lĩnh là quận quan trọng nhất ở Vân Châu. Chức quan cao nhất của châu là Thứ sử, và chức quan cao nhất của quận là Thái thú.

Vương Hàn Tùng tương đương với chủ tịch tỉnh của bốn tỉnh hiện đại, vẫn có quân quyền.

Tuy Thượng Quan Anh là tâm phúc của Nhiếp chính vương, nhưng nếu không có Nhiếp chính vương bày mưu tính kế, lão thật sự không thể làm gì quan viên có cấp bậc như Vương Hàn Tùng.

Vân Trạch nói, “Ta không rõ cậu ta làm người thế nào, thuở nhỏ chưa từng gặp đối phương, không biết cậu đã làm chuyện gì nữa.”

Tuy thế lực của Vân Châu không nhỏ, nhưng lại kém xa Liêu Châu.

Chung Hành nói tiếp: “Tài văn chương của Thượng Quan Anh rất xuất sắc, mặc dù có khuyết điểm, nhưng tỳ vết không che được ánh ngọc, Liêu Vương rất coi trọng lão, bảo lão đến phía nam tuần tra, tháng trước lão đã đến Vân Châu.”

Vân Trạch nhận nước trà tỳ nữ dâng tới, tự mình đưa cho Chung Hành: “Sau đó thì sao?”

“Khi Thượng Quan Anh còn trẻ có một người bạn đồng môn là nhân sĩ Đông Lĩnh, lúc vị đồng môn này làm Huyện lệnh thích uống rượu với cấp dưới trong nha môn, một lần lão và cấp dưới uống say, đúng lúc trong thành xảy ra hỏa hoạn, mấy chục dân chúng bị thiêu chết, không có một quan binh cứu viện. Nửa năm sau Vương Hàn Tùng đảm nhiệm Thái thú quận Đông Lĩnh, sau khi biết chuyện này Vương Hàn Tùng đã giết chết đồng môn của Thượng Quan Anh.” Chung Hành uống một hớp trà, sau đó đưa cho Vân Trạch, “Nóng.”

Vân Trạch từ từ thổi nước trà.

“Thượng Quan Anh chỉ nghe nói bạn đồng môn của mình bị Vương Hàn Tùng giết, không rõ nguyên nhân trong đó, bởi vì Đông Lĩnh Vương gia có quyền có thế, lão cho rằng Vương Hàn Tùng ỷ thế hiếp người, trong lúc tuần tra ở Vân Châu nhiều lần làm khó quan viên Vân Châu. Vương Hàn Tùng thì cho rằng Liêu vương chuyên quyền, Thượng Quan Anh ỷ vào thanh thế của Liêu Vương gây sóng gió, thái độ ngạo mạn của Thượng Quan Anh khiến Vương Hàn Tùng bất mãn, một lần trong tiệc rượu, hai người không cùng ý kiến liền đánh nhau.”

Vân Trạch: “…”

Năm nay Thượng Quan Anh năm mươi tám tuổi, Vương Hàn Tùng là anh cả của mẹ đẻ Vân Trạch, phỏng chừng cũng đã bốn mươi tuổi, hai người cãi nhau gay gắt thì còn được, sao lại thiếu kiên nhẫn đến đánh nhau trong yến tiệc?

Chung Hành nhận nước trà được Vân Trạch thổi: “Hai người vừa đánh nhau vừa xả phẫn uất trong lòng ra, Thượng Quan Anh nói chuyện bạn đồng môn, quan viên Vân Châu ở bên cạnh giải thích, lúc này lão mới biết mình đã hiểu lầm Vương Hàn Tùng.”

Vân Trạch hỏi: “Như vậy, mâu thuẫn giữa hai người đã được hóa giải?”

“Còn chưa.” Chung Hành lạnh lùng nói, “Thượng Quan Anh mắng Vương Hàn Tùng là cẩu quan đê tiện, Vương Hàn Tùng không mắng Thượng Quan Anh mà mắng Liêu Vương Chung Hành tàn bạo bất nhân.”

Nếu như Vương Hàn Tùng mắng Thượng Quan Anh thì còn đỡ, Thượng Quan Anh tiến lên xin lỗi, hai người tươi cười xoá bỏ mâu thuẫn.

Nhưng cố tình Vương Hàn Tùng lại mắng Nhiếp chính vương, mặc dù Thượng Quan Anh biết mình sai rồi nhưng không thể xuống nước giải hòa được.

Sau đó hai người chửi nhau ác độc, quan viên ngồi dưới lạnh run, bởi vì Vương Hàn Tùng và Thượng Quan Anh địa vị cực cao, không ai dám khuyên can.

Vân Trạch khiếp sợ: “Quận vương, không phải ngươi nói Vương gia không có việc gì sao? Cậu ta mắng Nhiếp chính vương trước mặt mọi người, sau đó như thế nào?”

Chung Hành lạnh lùng cười: “Liêu Vương khoan hồng độ lượng không so đo, chỉ để Phụ quốc công mang theo gia quyến đến kinh sống, Vương Hàn Tùng tiếp tục làm Thứ sử của hắn, hai bên bình an vô sự.”

Tâm trạng Vân Trạch phức tạp: Đây mà gọi là bình an vô sự?

Vân Trạch nói: “Quận vương, Nhiếp chính vương ra lệnh cho ông ngoại ta đến Minh Đô làm con tin, không sợ bức Vân Châu tạo phản ư?”

“Liêu Châu liền kề Hiến Châu, Vân Châu dựa vào lương thực của Hiến Châu, Hiến Châu sớm đã bị khống chế. Lão không dám phản kháng. Còn nữa, Phụ quốc công không phải là người chưa từng thấy qua chuyện đời, triều đình triệu lão đến kinh, mặc dù Vương Hàn Tùng không đồng ý, nhưng vì giữ được cơ nghiệp gia tộc, Phụ quốc công nhất định sẽ đến.”

Chỉ là, đưa cha mẹ vào miệng sài lang, Vương Hàn Tùng lo lắng suốt đêm khó ngủ là chắc chắn.

Vân Trạch trong lòng có ưu tư: “Nhiếp chính vương lợi hại quá đi.”

Sau này nhất định không được đắc tội người này, cũng không thể mắng đối phương.

“Ồ?” Chung Hành nhìn Vân Trạch, “Ngươi nói xem, lợi hại chỗ nào?”

Vân Trạch nói: “Nếu Phụ quốc công ở kinh thành, cậu ta không thể không nghe theo Nhiếp chính vương, bằng không Nhiếp chính vương giết Phụ quốc công, cậu sẽ rơi vào tội danh bất hiếu.”

“Hơn nữa, cậu ta nhục mạ trước mặt mọi người, Nhiếp chính vương xuất binh thành danh. Nếu như không có nguyên nhân đó, Phụ quốc công có thể lấy tuổi già sức yếu làm nguyên nhân từ chối đến Minh Đô.”

Ở thời đại này, với những người bình thường, tội danh “bất hiếu” rất lớn.

Để Phụ quốc công đến Minh Đô là mệnh lệnh sáng nay của Chung Hành sau khi biết được chuyện này.

Thượng Quan Anh làm sai trước, mang theo thành kiến tuần tra Vân Châu, mặc dù Vương Hàn Tùng mắng Chung Hành, lão cũng không dám báo cáo chuyện của Vân Châu cho Chung Hành.

Lúc Chung Hành ở Liêu Châu đã nghe nói đến Vương Hàn Tùng. Vương Hàn Tùng người cũng như tên, có thể giao trọng trách, khuyết điểm là cao ngạo quá mức. Chung Hành có lòng thu phục Vương gia, mượn chuyện này dập tắt ngạo khí của đối phương.

Nghe nói Vương Hàn Tùng chỉ trung thành với hoàng thất chính thống, chỉ nhận con trai ngu ngốc của Tiên đế làm hoàng đế, từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, Chung Hành cũng muốn biết, Vương Hàn Tùng lựa chọn tận trung cho hoàng thất mờ nhạt hay lựa chọn tận hiếu với cha mẹ.

Nếu Vương Hàn Tùng hồ đồ bảo thủ không thay đổi thì Chung Hành khinh thường dùng hắn ta.

Chung Hành nhìn Vân Trạch: “Vương gia đến Minh Đô là chuyện tốt với ngươi, mặc dù bọn họ không biết điều, nhưng ta có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ.”

Vân Trạch biết, Thụy quận vương là thân tín của Nhiếp chính vương, chuyện đã hứa hẹn thì sẽ làm được.

Vân Trạch chắp tay nói: “Đa tạ quận vương.”

Ngước mắt lên thấy dường như Chung Hành muốn nói gì đó, Vân Trạch hỏi: “Quận vương, huynh có chuyện muốn nói à?”

Chung Hành không nói cho Vân Trạch biết, mình chưa bao giờ làm chuyện không có hồi đáp. Chung Hành đã trên vạn người, không hề thiếu quyền thế và của cải.

Hắn giơ tay nhéo nhéo gò má Vân Trạch: “So với khoảng thời gian trước phúng phính hơn chút rồi.”

Vân Trạch sờ mặt mình: “Vậy hả? Quận vương xem ta có cao lên không?”

“Hình như không.” Chung Hành như cười như không, “Có muốn ta chia ngươi tí chiều cao không?”

Câu này nghe hơi quen đó.

Vân Trạch: “Nếu được thì quá tốt.”

Đáng tiếc chiều cao và cân nặng không thể phân phối lại.

Nhưng không sao, tài sản của Vân gia có thể phân phối lại.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên cao gầy tiến vào từ bên ngoài: “Thuộc hạ tham kiến Liêu vương điện hạ.”

Chung Hành gật đầu: “Điều tra rõ ràng chưa?”

Người đàn ông trung niên nói: “Bởi vì thời gian đã lâu, không hỏi thăm được số lượng cụ thể, tài sản điều tra được đổi thành bạc hẳn khoảng tám vạn lượng.”

Chung Hành sai người điều tra của hồi môn lúc trước mà mẹ đẻ của Vân Trạch – Vương phu nhân mang đến Minh Đô.

Vương phu nhân là con vợ cả của Vương phủ, con gái gả đến Minh Đô xa xôi, Vương gia bỏ ra không ít tài vật.

“Bây giờ ở đâu?”

“Đất đai điền sản đã bị An Lạc hầu bán đi vào bốn năm trước, tổng cộng bán được ba vạn ba ngàn lượng bạc.” Nam tử này thành thật trả lời, “Có… một đôi Ngọc Như Ý, bên trên có ấn ký của phủ Phụ quốc công, thành hai ngàn lượng bạc, đa số vàng bạc trang sức mã não ngọc thạch tặng cho Thái phu nhân và cơ thiếp trong phủ.”

Số lượng này là do thám tử điều tra được.

Với Chung Hành, tám vạn lượng bạc chẳng qua như muối bỏ biển. Nhưng với Vân Trạch, những thứ này lại liên quan đến phú quý nửa đời sau của cậu.

Dựa theo luật pháp triều Khế, của hồi môn là tài vật của nữ tử xuất giá, nhà chồng không thể dùng tự tiện, nếu nữ tử qua đời, đồ cưới của nữ tử sẽ được lưu lại cho con ruột, nếu không có con cái, của hồi môn mới thuộc về chồng mình.

Luật pháp triều Khế chừng hơn một ngàn điều, dân chúng bình thường không biết nhiều chữ, không biết pháp luật còn có thể hiểu, An Lạc hầu là Hình bộ thượng thư lại không có khả năng không rõ. Là một trong những quan viên tu sửa hình luật, An Lạc hầu đã đọc như nước chảy.

Lúc Vương phu nhân qua đời Vân Trạch chỉ mới mười hai tuổi, trẻ con vô tri, An Lạc hầu chiếm đoạt tài sản của mẹ cậu, chờ sau khi Vân Trạch trưởng thành đòi lại, An Lạc hầu tùy tiện nói một câu “bất hiếu” là có thể đè cậu không thể ngẩng đầu lên.

Chung Hành nói, “Hứa Kính, ngươi sai người gọi Dương Thống tới.”

Hứa Kính bên một hành lễ: “Vâng.”

“Lui hết ra đi.”

Hoan Hỉ lớn lên được một xíu, ánh mắt sạch sẽ hơn nhiều, dựa vào cánh tay Vân Trạch ngủ say sưa, Vân Trạch thì đọc sách mệt mỏi nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.

Cậu rất được mấy động vật nhỏ này yêu thích.

Chung Hành đi vào, Hoan Hỉ nghe thấy tiếng nhảy xuống gầm bàn, chân sau của nó vô tình đạp ngã ấm trà, nước trà hắt lên mặt Vân Trạch, chảy xuống theo cổ cậu, một bình nước đầy đổ cả lên người Vân Trạch.

Vân Trạch: “!!!”

May mắn thay, trà không còn nóng nữa, không làm cậu bị bỏng.

Chung Hành đưa khăn tay cho Vân Trạch, phân phó tỳ nữ bên cạnh: “Lấy một bộ quần áo tới đây.”

Vân Trạch lau mặt: “Ta về nhà thay quần áo cũng được.”

Dù sao khoảng cách giữa hai nhà rất gần, đi vài bước là tới, hơn nữa hiện tai cũng không còn sớm, Vân Trạch nên về nhà rồi.

“Bên ngoài tuyết rơi dày.” Chung Hành nói, “Ngươi muốn đón gió tuyết trở về?”

Vân Trạch tưởng tượng ra cảnh sau khi mình ra khỏi cửa cả người đóng băng, cậu lập tức đổi giọng: “Quận vương, cho ta mượn quần áo mặc với.”

Một lát sau tỳ nữ mang quần áo tới, Chung Hành quay lưng lại, Vân Trạch xột xoạt thay quần áo: “Tay áo dài quá.”

Chung Hành xoay người, nhìn thấy Vân Trạch vừa mới mặc xong áo lót.

Tay áo và ống quần đều dài một đoạn, Vân Trạch chậm rãi cuộn một phần lên.

Vân Trạch mười lăm tuổi cao m, sau khi tới nơi này chỉ cao thêm bảy tám cm.

Thiếu niên Minh Đô ngọc thụ lâm phong, nhưng so với nam tử Liêu Châu cao lớn… Quên đi, vẫn không nên so sánh, làm người thì không thể ganh đua so sánh.

Vân Trạch đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, sáng sớm trời quang vạn dặm, thời tiết mùa đông không thay đổi nhiều, sao lại có tuyết rơi?

Cậu đi mở cửa sổ, cửa sổ bên này hướng về phía Tây Nam, ánh chiều tà rơi lên trên gương mặt Vân Trạch.

Vân Trạch bị gió lạnh thổi qua, quay đầu lại nhìn Chung Hành: “Quận vương, có phải ta có một khuôn mặt rất dễ lừa không?”

Chung Hành nhéo cằm Vân Trạch: “Để ta nhìn kỹ nào.”

Da thịt quá mỏng, thực sự trắng như tuyết, chạm vào một cái là có dấu ngón tay ngay.

Vân Trạch cười đẩy tay Chung Hành ra: “Sau này không được lừa ta nữa, ta cũng không phải trẻ con. Quận vương thật lòng muốn kết bạn với ta, đối xử tốt với ta ta biết chứ, chỉ là ta không hề yếu ớt, mặc quần áo ướt đi vài bước cũng không nhiễm phong hàn được.”

Nửa canh giờ sau.

Vân Trạch: “Hắt xì!”

Thì ra cửa sổ quên đóng, căn phòng vốn ấm áp, sau khi gió lạnh ùa vào chậm rãi trở nên lạnh lẽo, vị trí Vân Trạch lại là nguồn gió, mới vừa rồi không hề phát hiện, giờ mới nhận ra tay chân mình đã lạnh lẽo cả lên.

Chung Hành buông công văn trong tay xuống nhìn cậu.

Khuôn mặt Vân Trạch ửng hồng bất thường: “Quận vương, ta… ta hình như bị cảm lạnh rồi.”

Truyện Chữ Hay