Quả nhiên, đi thêm nửa tiếng, liền thấy một mảnh đất trống giữa núi, có một căn nhà nhỏ xây bằng đá. Cửa được bọc một màu xanh lam, có một bà lão hơn tuổi, đang ngồi trên tảng đá trước cửa, đang xoa xoa những cây cải thìa.
Ngô Tranh cười đi tới nói chuyện với bà lão, liền hướng về Kỷ Niệm mệt mỏi chỉ muốn nằm luôn xuống đất, ngoắc tay. Kỷ Niệm thấy trời đã tối, cũng không biết đây là am ni cô gì, liền theo Ngô Tranh vào phòng.
Nhìn bên ngoài rất nhỏ, nhưng bên trong rất lớn. Một khu nhà nhỏ, bên trong có một gian phòng m vuông, cùng với một gian phòng thờ Phật.
Bà lão dẫn hai người tiến vào trong phòng lớn, Kỷ Niệm đứng ở cửa, cau mày nhìn cái bàn gỗ đặt giữa phòng, cao chưa tới đầu gối. Ngô Tranh một bên hoàn toàn không thèm quan tâm đến môi trường tồi tệ, cười hì hì đặt balo lên cái giường bên trái. Nhìn Kỷ Niệm cười một cái, rồi đi theo bà lão đi vào căn phòng nhỏ kế bên lấy chăn.
Rừng sâu núi thẳm không có điện, trong phòng không có đèn, trời cũng đã tối, giơ tay ra cũng không thấy được mấy ngón.
Kỷ Niệm thấy Ngô Tranh đi vào một căn phòng bên cạnh, gió thổi qua, còn có âm thanh của mấy con thú tru lên. Cô kinh ngạc, một người đứng trước cửa am ni cô trong rừng sâu núi thẳm, cũng có chút sợ hãi, mau chóng đi thật nhanh, liền nắm tay của Ngô Tranh.
Ngô Tranh quay người lại cười lên, nắm chặt tay Kỷ Niệm.
Bà lão nói dông dài, rồi lấy một cây nến ra, để lên chai bia đưa cho Kỷ Niệm. Kỷ Niệm ngẩn người, duỗi tay ra nhận lấy. Nhìn cây nến trong tay đờ người ra, cô cứ tưởng thứ này đã biến mất ở thế kỷ này rồi chứ, không ngờ có ngày lại nhìn thấy một cây nến.
Bà lão lại lấy thêm một cây, từ trong cái rương gỗ cũ kỹ lấy ra cái mền, lấy thêm cái áo gối làm bằng bao đựng lúa. Ngô Tranh nhận lấy, dùng đầu đẩy lưng Kỷ Niệm đi về phòng lớn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Kỷ Niệm mới nhìn rõ, thì ra bên phải phòng lớn chính là nhà bếp. Bà lão đi tới bếp ngồi xổm xuống, mang củi nhét vào lòng lò. Quay đầu cười, gương mặt đầy nếp nhăn: "Cùng ăn cơm nhé?"
Kỷ Niệm chưa từng giao thiệp với người thuần phác như vậy, nên chưa kịp phản ứng. Ngô Tranh ngồi xổm bên cạnh bà, giúp đỡ đưa củi vào: "Được ạh."
Kỷ Niệm ngồi ở cái bàn nhỏ bên cạnh, nhìn Ngô Tranh cười hì hì với bà lão đối diện, rõ ràng chả quen biết gì nhau, đúng là người vô tư.
Bà lão tuổi, sống một mình trên núi mấy chục năm, một tuần sẽ xuống núi một lần để mua vật dụng hàng ngày. Đất trên núi khá bằng phẳng, nên có thể trồng rau dưa, mỗi ngày sẽ chăm sóc ruộng vườn, nên cơ thể vẫn còn rất khỏe. Thỉnh thoảng sẽ có vài du khách như các cô đến, bà sẽ cho nơi ở và làm cơm. Du khách thích thì cho bà chút tiền, ít nhiều tùy tâm, bà không ép buộc.
Kỷ Niệm nghe xong, cũng không biết trong lòng có cảm giác gì. Một mặt cảm thấy bà lão một mình sống như vậy rất đáng thương, một mặt cảm thấy thời gian nhàn rỗi như vậy cũng không tệ. Nhìn bà lão cười vui vẻ bên cạnh Ngô Tranh, thấy ấm áp nên bật cười, cho dù cuộc sống nhàn nhã hay bận rộn, cô cũng sẽ không rời đi bỏ em ấy một mình.
Dùng củi nấu cơm rất chậm, nên hơn h mới được ăn. Cơm rất đơn giản, mì cắt rắc lên một ít muối, còn có một ít rau xào không có mùi vị.
Ngô Tranh cầm chén tráng men đưa lên mở lớn miệng ăn, hút sùt sụt rồi gật đầu khen ngon. Vừa ăn vừa nhìn bà lão đang rất vui vẻ.
Trong lòng Kỷ Niệm có một cảm giác ấm áp, người yêu của cô thật là một đứa trẻ ngoan. Nhìn nụ cười chất phát của bà lão, dù bữa cơm không thể ăn, cũng không khó nuốt nữa rồi.
Sau khi ăn cơm xong Ngô Tranh dành rửa chén, bào lão thì đi về phòng ngủ.
Đốt một cây nến đặt lên tảng đá trong gian nhà trống, lập tức chỉ còn lại Kỷ Niệm và Ngô Tranh. Ngô Tranh đi tới cửa gỗ, cài then. Kỷ Niệm tò mò cầm nến đến nhìn, cứ tưởng thứ này chỉ xuất hiện trong phim cổ trang thôi, ai ngờ có thể thấy ở ngoài đời.
Chụp hình cái then cửa, quay đầu đã thấy Ngô Tranh trải giường chiếu rồi. Lúc này Kỷ Niệm mới ý thức được, tối hôm nay, cô phải ngủ lại căn phòng đá nguyên thủy trong rừng núi này cả đêm.
Ngô Tranh trải giường xong quay lại nhìn Kỷ Niệm, thấy cô còn đang đứng ở cửa ngẩn ra, cười híp mắt vẫy tay: "Mau tới đây."
Kỷ Niệm cau mày đi tới, nhìn một vòng bức tường và cửa sổ dùng giấy báo dán lại. Cầm cái chăn ướt như từ trong nước vớt ra, rồi nhìn lại gối làm từ da rắn, thật sự cô không thể thuyết phục bản thân nằm trên đó. Nhíu chặt mày: "Chị có cảm giác không cần ngủ."
Nhưng cô không ngờ, cô bé liền ôm lấy cổ cô, đôi môi mềm mại ấm áp phủ lên, chuyển người một cái, ôm cô ngã xuống giường dưới đất.
Kỷ Niệm càng giãy dụa, Ngô Tranh càng ôm chặt hơn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Kỷ Niệm, đi vào miệng Kỷ Niệm đầu lưỡi bên trong nhanh chóng quấn lấy đầu lưỡi của Kỷ Niệm. Nụ hôn ướt át nhanh chóng dời đi sức lực của Kỷ Niệm, Kỷ Niệm dần dần mềm xuống, cũng ôm lấy Ngô Tranh.
Chờ cô nhóc rời bỏ môi của mình, Kỷ Niệm mới nhướng người lên, nhìn Ngô Tranh đang cười híp mắt. Cô thở dài: "Có thể bị em lừa tới am ni cô ở qua đêm, chắc sau này phải đề phòng em một chút rồi nhỉ?"
Ngô Tranh cười không nói gì, ôm chặt cơ thể ấm áp của Kỷ Niệm: "Nhưng mà em rất thích ở đây nha, giống như thế giới này chỉ có hai người chúng ta vậy."
Vừa dứt lời, sát vách truyền đến tiếng ngáy rung động trời cao. Nghĩ đến vách nhà bằng đá không cách âm, bà lão chắc đã ngủ rồi.
Hai người nhìn nhau mấy giây, rồi cười lên. Kỷ Niệm nhìn về hướng bên cạnh lải nhải nói: "Ít nhất cũng có ba người."
Ngô Tranh kéo Kỷ Niệm nằm xuống, đầu vùi vào xương quai xanh của cô, nói: "Lúc ở bên cạnh chị, cũng chỉ có chúng ta."
Những lời ân ái ngọt ngào, đặc biệt là từ người mình yêu tự nói ra, thì càng ngọt ngào hơn.
Kỷ Niệm vui vẻ ôm Ngô Tranh không nói gì nữa. Trong lúc này chỉ có tiếng ngáy bên cạnh truyền đến, gió êm dịu nhẹ nhàng đi ngang qua, giữa rừng núi có tiếng hú.
Hai người mặc quần áo nằm trên giường, mền đắp nữa người dưới, ướt nhẹp giống như đang ngâm trong nước, một phút cũng không ngủ được.
Ngọn núi cao hơn mặt biển m, nên nhiệt độ chênh lệch rất lớn. Tuy mặc áo khoác, trùm chăn kín mít, Kỷ Niệm vẫn thấy rất lạnh, hàm răng cũng run lên. Mặc dù là kỷ niệm hiếm có, nhưng lại bị lừa vào núi rừng hoang vu này, vẫn không cách nào đè nén buồn bực.
Biết rõ có giận cũng vô dụng, Kỷ Niệm gối lên vai Ngô Tranh, cố gắng không tiếp xúc với gối da rắn, nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của Ngô Tranh.
Bổng nhiên có cảm giác thứ gì đó trên mặt, Kỷ Niệm ngẩn người, theo bản năng dùng tay chạm. Vừa mới đụng vào, vật kia liền bay mất. Kỷ Niệm ngẩn người, ruốt cuộc ý thức được thứ trên mặt mình là cái gì, lập tức da gà nổi từ đầu đến chân. Cô như cái lò xo bắn người dậy, chưa tới một giây liền phóng xuống giường, co giò chạy tới cửa.
Phản ứng của Kỷ Niệm lớn như vậy, dọa Ngô Tranh cũng ngồi dậy, liền thắp nến lên, nghi hoặc nhìn Kỷ Niệm đang trốn ở cửa: "Làm sao vậy?"
"Côn trùng!!!" Kỷ Niệm không thể đè nén sự sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, cô không sợ trời không sợ đất, nhưng lại không vượt qua được cửa ải "côn trùng". Nhỏ như con muỗi cô cũng không muốn dùng tay chạm vào, huống chi là nó. Tuy chỉ chạm lướt qua, nhưng cô chắc chắn đó là một con bọ cánh cứng to đùng. Vừa nghĩ tới cảm giác côn trùng bò trên mặt mình, da gà của cô lại nổi khắp người.
Ngô Tranh liền ngạc nhiên, chợt cười to: "Thì ra chị sợ côn trùng như vậy?"
Da mặt Kỷ Niệm hơi ửng hồng, cô thật không muốn giống như mấy đứa trẻ sợ côn trùng, cứ tưởng rằng suốt đời sẽ không bị Ngô Tranh phát hiện. Cũng còn may là phòng đốt nến, nên mặt của cô có đỏ cũng không biết. Cô mới giả vờ cứng rắn nói: "Làm sao vậy?"
Kỷ Niệm cho rằng Ngô Tranh sẽ cười lớn nữa, không nghĩ tới người con gái của cô cũng xuống giường, đi tới cười ha hả ôm cô: "Không có sao đâu, có em ở đây rồi."
Không dám lên giường nữa, hai người ngồi cạnh cái bàn nhỏ, dựa vào nhau. Ngô Tranh lấy ra một ít chocolate và thịt bò khô, hơn h sáng, Kỷ Niệm buồn ngủ chịu không nổi nữa, nên mới nằm dài lên đùi Ngô Tranh thiếp đi.
Ngô Tranh đi tới cửa, che chặn những cơn gió lùa vào, sau đó dùng áo khoác nhẹ nhàng đặt lên người Kỷ Niệm. Giang rộng tay ôm lấy cơ thể chị ấy, không dám cử động.
Thật ra cô gái này không hề kiên cường và mạnh mẽ như bề ngoài, chỉ là đang cố mặc lên bộ giáp để bảo vệ bản thân mà thôi. Lớp giáp nhiều tầng và lâu năm như vậy, chị ấy có mệt không?
Ngô Tranh dùng ngón tay vuốt tóc của Kỷ Niệm, quấn vào ngón tay mình.
Truyền thuyết nói rằng ai cũng có một sợi tơ hồng, có phải nó đang quấn lên ngón út của hai người hay không?
Ngô Tranh ngồi thẳng dậy, đại não vừa mơ màng, thì cảm thấy Kỷ Niệm vỗ tay lên cổ chân nàng, người trong lòng lập tức tỉnh táo. Thấy Ngô Tranh chỉ mặc mỗi cái áo thun ngắn tay, lông mày lập tức nhăn lại, cầm áo khoác trên người, trừng mắt nhìn Ngô Tranh: "Nhanh mặc vào."
Ngô Tranh không muốn, nhứt khoát lắc đầu, xoa xoa mắt, đứng lên giẫm giẫm chân bị tê.
Kỷ Niệm không đồng ý, cô gái nhỏ của cô không còn một chút hơi ấm, bị đông cứng chỉ làm cô đau lòng hơn. Cô bước tới ôm lấy Ngô Tranh, dùng áo khoác bao trùm lấy cô nhóc không nghe lời. Còn chưa cầm lấy tay em nhét vào túi áo, thì đã bị ôm chặt.
Ngô Tranh ôm cô thật lâu không buông, cánh tay càng lúc càng siết chặt. Kỷ Niệm vừa định thoát ra, mặc áo cho em ấy, thì môi Ngô Tranh liền lướt nhẹ lên vành tai cô. Nhẹ nhàng nói: "Niệm Niệm, em muốn nói cho chị biết, em không yếu đuối như vậy. Chị không cần ôm hết thế giới của chúng ta một mình đâu."
Kỷ Niệm ngẩn người, suy ngẫm từng chữ trong câu nói này.
Ngô Tranh ở trong ngực nhẹ nhàng nói: "Niệm Niệm, tin tưởng em, em sẽ không vì bất luận người nào, cũng không vì chuyện gì do dự, em mãi mãi sẽ không rời khỏi chị, cho dù có nguyên nhân gì đi nữa em cũng sẽ không rời khỏi chị. Em sẽ vì chị trở nên kiên cường, em sẽ vì chị cái gì cũng không sợ. Chuyện đính hôn, em đã biết."
Kỷ Niệm càng ngạc nhiên, nhìn Ngô Tranh mỉm cười không biết nói gì.
Ngô Tranh cũng không cho cô thời gian suy nghĩ, lập tức nói tiếp: "Chị đính hôn em rất khó chịu, thế nhưng lúc chị trở về, không phải cũng không đeo nhẫn sao? Em biết chị thân bất do kỷ. Cho nên, em cũng không khó chịu, chị không cần lo lắng cho em. Mặc dù tới bây giờ chị cũng không nói chuyện trong nhà hay chuyện công ty cho em biết. Nhưng mà, Niệm Niệm, em rất hiểu chị. Vả lại em tin tưởng chị có chừng mực và tính toán riêng, tất cả mọi chuyện chị cũng sẽ xử lý tốt thôi."
Kỷ Niệm hoàn toàn ngây dại, toàn thân tràn đầy một loại cảm giác không thể nào tin được.
Những lời này đúng là cô gái nhỏ của cô đang nói sao? Xưa nay em ấy chỉ là một cô gái hay ngại ngùng, chưa từng nói với cô những lời này. Em ấy đang an ủi cô sao?
Trong ánh nến dịu êm, Kỷ Niệm nghe người yêu của cô dùng nụ cười, nói: "Thế giới của chúng ta, hãy để em và chị cùng chống đỡ. Có được không?"
Trong lòng Kỷ Niệm liền nổi lên một sự chua xót, không còn kềm chế được, nước mắt đã tuôn. Một cảm giác được bảo vệ và thỏa mãn từ đáy lòng trào ra, những áp lực gần đây đều trôi theo những giọt nước mắt mà rơi ra ngoài.
Cô thật sự mệt mỏi rồi, một tháng gần đây cô đã quá mệt mỏi. Ở trong cái nhà kia, cô bị người ông mà cô tin tưởng nhất lợi dụng. Với thế giới này, cô dường như đã mất hết niềm tin. Trong thế giới này, cô cho rằng không còn ai để cô dựa vào. Cô vẫn cho rằng cô cần bảo vệ thật tốt cô gái nhỏ của mình, mọi thứ đều đặt lên đôi vai nhỏ bé của cô.
"Chị đừng khóc, đừng khóc." Cảm giác Kỷ Niệm ở trong ngực run rẩy, Ngô Tranh giống như đang dỗ đứa bé, lau nước mắt cho Kỷ Niệm: "Chúng ta đều là phụ nữ, cần phải dựa vào nhau mới có thể đi tiếp. Mặc dù chị cao hơn em, nhưng cũng không thể ngang ngạnh ôm hết tất cả mọi chuyện được."
Kỷ Niệm cười lên, lau nước mắt, sau đó kéo căng khóe miệng ngẩng cái cằm lên: "Ai nói chị khóc chứ."
Nhìn người yêu đang cười híp mắt, nước mắt Kỷ Niệm vẫn chưa khô, khóe miệng đã nhếch lên, trong lòng ấm áp và dễ chịu, thật thoải mái. Ngày hôm nay, tên tiểu tử này đã thay đổi, vậy những thứ cô tự xây lên để dựa vào, đều là giả tạo sao?
Không ngờ cô nhóc cô luôn cho rằng đơn thuần như tờ giấy trắng, lại có nhiều suy nghĩ như vậy. Lừa cô vào rừng núi hoang vu không nói, còn bảo là ở qua đêm trong am ni cô. Kỷ Niệm giơ tay lên, dùng đốt ngón tay gõ mạnh vào đầu Ngô Tranh. Tên tiểu tử lập tức ôm đầu, la lên: "Ôi da, đau, đau...ôi..."
Kỷ Niệm cười lên, rõ ràng chỉ là một cô nhóc thôi.
Thế nhưng vì cái gì, thật sự có một cảm giác yên tâm như vậy?
Hai người khoác chăn, mang ghế ra sân ngồi. Ngô Tranh cười híp mắt chỉ lên bầu trời, Kỷ Niệm vẫn còn đang bất mãn tại sao lại ngồi đây lúc trời lạnh thấu xương thế này, một lúc mới chịu ngẩng đầu. Ngay lập tức bị bầu trời đầy sao làm cho sợ chết khiếp.
Từ nhỏ sống ở thành phố, cô chưa bao giờ thấy nhiều sao như vậy. Những vì sao dày đặc trên bầu trời, thật sự làm lóa mắt.
Ngô Tranh đưa tay chỉ cho Kỷ Niệm từng chòm sao. Ngân Hà ở phía bắc, cái này là chòm sao Thiên Cầm, đây là Chức Nữ sáng nhất. Phía đông nam của Ngân Hà là chòm Thiên Ưng, ba ngôi sao sáng nhất là Ngưu Lang. Bắc Đẩu Thất Tinh ở trong sách, và chòm sao Orion trong tuyền thuyết cũng tồn tại.
Kỷ Niệm nhìn theo từng cái Ngô Tranh chỉ, nghe Ngô Tranh kể về những câu truyện của từng chòm sao. Hai người chỉ trùm một cái chăn nhỏ, nhưng cũng không thấy lạnh.
Kỷ Niệm không nhịn được, liền liếc mắt nhìn cô nhóc đang rất hứng thú. Lúc này cô mơ hồ, nhận ra được không khí trời đất.
Có thể trên đời ai cũng cảm thấy Ngô Tranh chỉ là một ca sĩ không có tiếng tăm, chỉ hát trong quán rượu nhỏ, quá mức tầm thường. Sẽ cảm thấy cô, một người đứng đầu công ty trên đỉnh thị trường, mỗi ngày đều xài tiền như nước, khiến người ta ao ước ngước nhìn.
Nhưng thật sự, vào lúc này, một Kỷ Niệm được bao nhiêu người ước ao, chỉ là một thứ nhẹ như mây gió khi ở cạnh cô nhóc này. Cái người đã cùng lúc mất hết cha mẹ trong cái lạnh, lại một mình lang bạc, nhưng lại không bị cái xã hội phức tạp này ăn mòn. Vẫn như một dòng nước trong xanh, có thể ở trong núi sâu, nhìn từng vì sao mà cười híp mắt.
Trong lòng bỗng nhiên an tĩnh lại, tất cả buồn phiền đều đã trôi xa. Kỷ Niệm chăm chú nghe Ngô Tranh kể về chòm sao Đại Hùng, lại nhìn theo hướng Ngô Tranh chỉ. Cánh tay trong chăn càng lúc càng siết chặt cánh tay nàng.
Kỷ Niệm cười, gặp được em ấy, yêu em ấy. Thật tốt.
Hơn h sáng, chân trời vừa lộ ra ánh sáng, hai người mới ôm nhau rời đi. Trước khi đi Ngô Tranh lấy ra ít tiền, đặt dưới cái bát sứ trên bàn gỗ.
Kỷ Niệm dựa đầu vào cửa cười, chờ Ngô Tranh đi tới. Một tay ôm nàng vào lòng, cưng chiều xoa xoa tóc em ấy.
Tay cầm tay lại tiếp tục đi lên núi, quả nhiên lại đi ngang qua một miếu tự. Vẫn giống như am ni cô, nhưng lại có một đạo sĩ và một hòa thượng.
Từ ngôi chùa trên đỉnh núi, nhìn thấy một vài người lớn tuổi đến leo núi. Nhìn thấy Ngô Tranh và Kỷ Niệm, dù không quen biết, nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện, nói rằng cố lên.
Dường như ở nơi này, người với người rất gần nhau.
Đi qua những đoạn đường nhỏ mây che mờ, cùng nhau đi vào bên trong, tùy tiện hít một hơi, đều là không khí trong lành. Mặt trời đỏ rực từ phía đông từ từ lên cao, treo trên đỉnh núi, cả vùng trời được nhuộm ánh vàng.
Hai người đứng bên vách núi, tâm tình của Kỷ Niệm rất tốt. Liếc mắt nhìn Ngô Tranh bên cạnh, đang cảm thụ phong cảnh. Lấy tay làm loa, quay về phía không người, la lớn: "A____"
Lại nhìn bên cạnh, Ngô Tranh đang nhìn cô cười.
Kỷ Niệm hét một tiếng không đủ, lại hít sâu một hơi, quay về vách núi hét lần nữa. Dường như mọi khí độc trong cơ thể đều tan biến trong khe núi.
Tất cả phiền não và áp lực đều rời đi! Cô cũng không muốn khoa trương ! Tất cả mưa gió cũng sẽ qua đi, tất cả mọi chuyện cũng sẽ giải quyết được ! Có nàng ở bên cạnh cô, cô chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!
Rồi nhìn qua Ngô Tranh ở bên cạnh, Kỷ Niệm cười, trong tiếng gió liền hô to: "Khó được đến rừng sâu núi thẳm, em cũng lớn tiếng la lên đi?"
Ngô Tranh im lặng mỉm cười, đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói một câu: "Em yêu chị."
Âm thanh không lớn, nhưng gió vẫn có lòng tốt đưa câu nói này vào trong tai Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm cười lên, một tay kéo Ngô Tranh qua ôm vào trong lòng: "Together, forever." ("Chúng ta mãi mãi bên nhau").