Editor: Rùa Lười
Beta: Hà Mễ
Cửa hàng S () tại trung tâm thương mại do An Khí đầu tư sẽ được khai trương long trọng vào hôm nay.
() Cửa hàng S (Automobile Sales Servicshop S) là kiểu cửa hàng tích hợp bán xe ô tô (Sale), phụ tùng (Sparepart), dịch vụ hậu mãi (Service) và khảo sát (Survey). (Nguồn: Baidu)
Thường thì Từ Cảnh Tu sẽ không tham gia loại hoạt động tuyên truyền này, cơ bản đều là Cận Lãng ra mặt.
Hôm nay, Cận Lãng có việc nên gọi điện cho anh, dù sao cách nhà mình cũng rất gần, không cần phải lái xe nên anh đồng ý.
Quảng cáo Ông Tiểu Khê quay nửa tháng trước đã được công chiếu.
Chiếc "Rabbit" màu trắng được đặt trong trung tâm thương mại, người vây xem còn đông hơn tưởng tượng nhiều.
Có fan của Ông Tiểu Khê, fan của xe, fan của Từ Cảnh Tu, còn có người qua đường xem náo nhiệt, toàn bộ tập trung ở trung tâm thương mại, tám, chín nhân viên bảo vệ được huy động để duy trì trật tự.
Từ Cảnh Tu bước vào cửa hàng từ cửa sau, người phụ trách bộ phận thị trường và tiêu thụ đã đến, MC đang ở bên ngoài làm nóng bầu không khí.
Phóng viên giới giải trí và kinh tế cũng đã vào vị trí.
Từ Cảnh Tu vừa xuất hiện, người phụ trách bộ phận thị trường và tiêu thụ vội chạy ra đón.
"Chúng tôi muốn mời Hugh tổng đến tham dự từ lâu rồi nhưng vẫn chưa được toại nguyện, hôm nay Cận tổng bận thật đúng lúc."
"Đúng vậy, rất nhiều fans nói muốn có thêm cơ hội tận mắt nhìn thấy nhà thiết kế Hugh, hôm nay thật có phúc.”
Quản lý cửa hàng tự mình bưng trà, "Làm phiền Hugh tổng rồi."
Từ Cảnh Tu cũng khách khí, tùy tiện hàn huyên với họ vài câu.
Bên ngoài đột nhiên ầm ĩ, quản lý cửa hàng cười nói, "Chắc là Ông Tiểu Khê đến rồi, tôi đi xem chút."
Quả nhiên, vệ sĩ hộ tống nữ minh tinh đi vào, fans hò hét ở bên ngoài, còn hô khẩu hiệu.
Ông Tiểu Khê mỉm cười chào hỏi, "Lại gặp các vị rồi. Tôi không tới muộn chứ?"
Giám đốc bộ phận thị trường tủm tỉm mời cô ta ngồi xuống, "Không đâu, cô Ông luôn rất chuyên nghiệp, do chúng tôi muốn sớm được nhìn thấy phong thái xinh đẹp của cô nên mới đến sớm."
"Ha ha, Hạ tổng quá coi trọng tôi rồi."
Phục vụ đưa trà lên, cô ta lễ phép nghiêng người nói: "Cảm ơn!"
Bưng chén trà lên, vụng trộm thoáng nhìn qua người đàn ông không vui không buồn trước mặt, cô ta không ngờ hôm nay anh sẽ tới.
MC bước đến tóm tắt đơn giản hoạt động hôm nay, giám đốc tiêu thụ muốn Từ Cảnh Tu cũng tương tác với khán giả nhiều hơn, nhất định có thể đẩy mạnh doanh thu.
Từ Cảnh Tu lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ phụ trách cắt băng."
Giám đốc thị trường ngồi bên cạnh phụ họa, "Vâng vâng, Hugh tổng có thể xuất hiện đã là chuyện cầu còn không được rồi."
Ông Tiểu Khê như có điều suy nghĩ, nghe mọi người gọi Hugh tổng, chắc là cùng cấp bậc với hai vị kia, nhưng bọn họ đều vây quanh anh nịnh nọt, xem ra tuy trẻ nhưng vị trí ở An Khí của anh cũng không đơn giản.
Có thời gian mười phút phỏng vấn người đại diện, Từ Cảnh Tu im lặng ngồi yên một bên uống trà, biết vậy anh đã đến muộn hơn, chắc Triệu Mộc Thanh còn đang ở trên giường, đêm qua giày vò cô như vậy, buổi sáng lúc đi làm, cô còn dỗi không cho anh hôn.
Lần trước phóng viên giải trí đã tham gia buổi ra mắt, hôm nay vốn muốn phỏng vấn Ông Tiểu Khê, không nghĩ tới Hugh cũng tới.
Anh ta kích động hỏi, "Nghe nói bình thường Hugh tổng không tham gia những hoạt động này, hôm nay anh tới đây vì Ông Tiểu Khê sao? Bởi vì lần trước anh có nói rằng mình thích kiểu phụ nữ như vậy."
Từ Cảnh Tu cười lạnh lẽo, "Cậu thuộc tòa soạn nào?"
Nhất thời phóng viên không dám trả lời.
Bầu không khí chợt lạnh đi.
Ông Tiểu Khê hòa giải, "Ha ha, kiểu phụ nữ như tôi rất nhiều, anh Hugh không thể gặp ai cũng yêu được, anh nói đúng không?" Cô ta chớp cặp mắt xinh đẹp nhìn anh.
"Người thích cô Ông quá nhiều rồi." Từ Cảnh Tu nhếch mép.
Ông Tiểu Khê hơi thất vọng, người thích cô ta nhiều lắm, trong giới lẫn ngoài giới đều có, nhưng bọn họ không phải anh.
MC tới nhắc nhở, "Đã đến giờ rồi, tôi đi ra ngoài mở màn trước, cô Ông chuẩn bị chút nhé."
Hoạt động khai trương tiến hành thuận lợi, quả thực Ông Tiểu Khê rất biết kéo thêm fans, cực kỳ phối hợp với MC, cách tương tác với fans cũng khá bình dị gần gũi.
Đến khâu cuối cùng là cắt băng, MC lớn tiếng nói: "Chúng ta cùng hoan nghênh giám đốc thiết kế của An Khí, anh Từ Cảnh Tu!"
Fans của xe và nhà thiết kế phấn khởi hét lên, chuyện này là một niềm vui bất ngờ cực lớn đối với họ.
"Hugh cũng tới sao? Tuyệt vời, lời to rồi, hôm nay đúng là không uổng công, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy người thật rồi!"
"Có thật không? Tôi không nghe lầm chứ? Không phải anh ấy không tham gia những hoạt động này sao?"
Từ Cảnh Tu mặc áo sơ mi trắng quần tây bước lên, người qua đường cũng bắt đầu gia nhập hàng ngũ hò hét.
"Quá trẻ, quá đẹp! Khí chất quá xuất sắc!"
"Á! Nam thần! Tôi muốn làm fan của anh ấy, anh ấy tên gì vậy?"
Người phía sau cũng xô xô đẩy đẩy muốn xem, nhất thời ồn ào không thôi.
Hai vị giám đốc và quản lý cửa hàng cũng tham gia nghi thức cắt băng.
Từ Cảnh Tu và Ông Tiểu Khê đứng chính giữa, tay cầm kéo, một người duy trì nụ cười trên môi, người còn lại vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt cùng cắt đoạn lụa đỏ.
Phóng viên đề nghị mọi người lại gần để chụp ảnh chung, vì vậy người ở hai bên bắt đầu xích vào chính giữa, giám đốc tiêu thụ ở bên cạnh bước vào giữa.
Ông Tiểu Khê đi giày cao gót nên không đứng vững, lập tức dựa vào người Từ Cảnh Tu, đỉnh đầu đúng lúc đặt ở dưới cằm của anh, nhìn qua giống như là tựa vào lồng ngực vậy.
Đèn flash liên tục chớp nháy kèm theo tiếng la hét chói tai của fans.
Mặt Ông Tiêu Khê đỏ lên, chỉnh lại quần áo, tỏ vẻ có lỗi nhìn anh, "Xin lỗi anh Từ."
Từ Cảnh Tu mặt không cảm xúc nhìn cô ta một cái, lại nhìn về phía giám đốc tiêu thụ đứng cạnh Ông Tiểu Khê.
Giám đốc tiêu thụ xoa mồ hôi trên gáy, ông ta thật sự không muốn tạo scandal đâu, mới vừa rồi rõ ràng ông ta đi cũng đâu có nhanh, ai biết Ông Tiểu Khê lại ngã chứ.
Quả nhiên, hôm sau họ lên trang nhất tin tức giải trí.
Tiêu đề là: Ông Tiểu Khê và giám đốc Hugh của tập đoàn An Khí liên tục có mờ ám, nghi vấn công khai tình cảm.
Đính kèm là ảnh hai người tiếp xúc thân mật ở buổi khánh thành, cơ thể dựa sát vào nhau, tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Tin tức mới đăng một tiếng đã có hơn năm vạn lượt chia sẻ, cư dân mạng cũng bùng nổ.
Sáng sớm, Triệu Mộc Thanh còn đang ở trong vườn hoa dắt thỏ đi dạo đã nhận được điện thoại của Hoa Trân, "Từ Cảnh Tu làm cái quỷ gì vậy?"
"Cái quỷ gì?"
"Mau xem Weibo đi."
Nhìn ra sân thể dục cách đó không xa, Từ Cảnh Tu đang chơi bóng rổ với bạn.
Triệu Mộc Thanh buộc dây thừng lên thân cây rồi mở Weibo xem tin hot.
Vừa nhìn đã bị bức ảnh kích thích, lại nhớ tới bức ảnh năm tháng yên bình lần trước, còn có trước kia cô hỏi anh thích diễn viên nào, anh cũng nói là Ông Tiểu Khê.
Nỗi chua xót và tức giận xông lên đầu, thỏ cũng quên dắt về, một mình cô lao về nhà.
Điện thoại reo lên, là anh gọi tới, cô tắt máy.
Chỉ một lát sau, Từ Cảnh Tu dắt Trouble vào nhà, quả nhiên Triệu Mộc Thanh đã về.
Triệu Mộc Thanh đứng ở trước cửa, giơ điện thoại hỏi, "Đây là cái gì?"
Từ Cảnh Tu nghiêng người nhìn, nhíu mày nói, "Là ngoài ý muốn thôi."
Triệu Mộc Thanh dùng hết sức lực tát mạnh một cái!
Tay Triệu Mộc Thanh nóng rát, trong lòng lại càng đau đớn.
Ngay sau đó cô bật khóc, không chịu được mà ngồi xổm xuống khóc nức nở.
Từ Cảnh Tu vốn đang sững sờ lại nhìn thấy cô khóc như xé phổi, cảm thấy dường như trong lòng mình bị khoét mất một lỗ.
Anh bước qua, quỳ gối bên chân cô, muốn cầm tay cô tát mình hai cái nữa cho bớt giận, lại nhìn thấy bàn tay sưng phồng đỏ rực, có lẽ còn đau hơn mặt anh, Từ Cảnh Tu càng đau lòng hơn, mặc kệ bản thân đúng hay sai, anh không nương tay tự tát cho mình hai cái, Triệu Mộc Thanh nhìn thấy cảnh này càng khóc không ra hơi.
Từ Cảnh Tu luống cuống, nhất thời không biết nên làm gì.
Anh chỉ biết lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau càng nhiều, anh lại hôn lên nước mắt, hàng mi của cô, vừa hôn vừa gọi tên cô.
Trong lòng Triệu Mộc Thanh ghét anh muốn chết, cô không tin anh thay lòng, nhưng nhìn bức ảnh chụp khiến cô phát cáu, ít nhất anh không ghét cô ta, nếu không tại sao anh lại để cô ta dựa vào người chứ?
Cô muốn học giọng điệu ngông cuồng không ai bì nổi của Hoa Trân nói với anh: "Bà đây không thèm anh nữa! Cút càng xa càng tốt cho tôi!"
Nhưng tình yêu đâu đơn giản như vậy, cô không nỡ, trong lòng cô đang có một giọng nói không ngừng giải thích cho anh, là do người kia quá chủ động, anh không kịp phản ứng.
Nhưng nghĩ tới hai người dựa sát vào nhau như vậy, cô tức giận không chịu nổi.
Đẩy anh ra, cô đùng đùng chạy đến phòng để quần áo, bắt đầu thu dọn hành lý.
Từ Cảnh Tu đi theo, muốn lấy đồ trong tay cô.
Cô tức giận vứt quần áo xuống mặt đất: "Đừng đụng vào tôi! Từ Cảnh Tu, tôi muốn ly hôn!" Nói xong cô lấy chìa khóa xe đạp cửa bỏ đi.
Từ Cảnh Tu sửng sốt trong giây lát, không dám ngăn cản cô, cũng vội vàng đi theo xuống tầng.
Triệu Mộc Thanh lái chiếc xe trắng của mình, cả đường đi không ngừng rơi nước mắt.
Từ Cảnh Tu lái chiếc xe màu đen theo sát phía sau.
Cô trở về nhà cũ ở Tây Thành.
Cũng mặc kệ nước ngọt trong tủ lạnh đã hết hạn chưa, cô vặn nắp, nắp chai vang lên tiếng “Xì” thật dài.
Ngửa đầu uống một ngụm lớn, nước ngọt lạnh khiến cô bình tĩnh hơn.
Từ Cảnh Tu dừng xe dưới tòa nhà, ngồi im trong xe. Căn nhà của cô đã sáng đèn.
Trong xe còn một bao thuốc lúc trước để lại, anh cầm lấy rồi lại đặt xuống.
Từ Cảnh Tu tìm thấy chiếc chìa khóa đã chuẩn bị thật lâu trước đây, xuống xe rồi lên tầng.
Mở cửa vào nhà.
Cô không thay quần áo mà nằm im trên giường, dường như ngủ rồi.
Anh biết cô thật sự tức giận, cô chưa bao giờ có phản ứng lớn như vậy.
Muốn đi qua sờ mặt cô, lại sợ khiến cô tỉnh giấc.
Đã một thời gian không ai ở đây, mùi trong phòng không tốt lắm.
Triệu Mộc Thanh ngủ không được sâu, anh mở cửa cô lập tức tỉnh, càng tức hơn, đến đây mà anh cũng có chìa khóa.
Thấy mí mắt cô động đậy, anh ngồi xổm xuống, khẽ nói bên tai: "Vợ ơi, ở chỗ này ngủ không ngon, anh ôm em về ngủ được không, nếu em không muốn thấy anh, anh sẽ đi khách sạn."
Cô không phản ứng.
Từ Cảnh Tu thử thăm dò chạm vào người cô, cô cũng không phản kháng, lúc này mới dám khom lưng ôm lấy cô.
Vùi mặt trong cánh tay anh, Triệu Mộc Thanh tin lời anh, nhưng nhớ tới tấm ảnh kia, cô vẫn rất tức giận.
Thì ra dục vọng chiếm hữu của cô với anh lại lớn như vậy, không chịu được bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào anh.
Anh đưa cô quay về vườn Điệp Thúy, sau đó xuống tầng mua hai túi thức ăn đặt trên bàn.
Trước khi đi anh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Triệu Mộc Thanh ngủ một giấc đến tận ba giờ chiều, hôm qua sau khi đi thì anh không quay lại nữa.
Nói đi là đi, không phải da mặt anh dày lắm à, sao bây giờ lại không biết ăn vạ chơi xấu nữa rồi?
Trong lòng đã không còn tức giận nhiều nữa, cô cầm lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn, soạn rồi lại xóa, mãi vẫn không gửi đi.
Chuông cửa vang lên, anh về sao? Kỳ lạ, chẳng phải anh cũng có chìa khóa với thẻ ra vào còn gì?
Cô mở điện thoại xem camera.
"Thanh Thanh, mở cửa!"
Là Hoa Trân, Triệu Mộc Thanh mở cửa đợi cô ấy vào.
Triệu Mộc Thanh đỡ cô ấy vào nhà, "Sao cậu lại tới đây? Anh Xung... Anh cũng tới à?"
Thẩm Xung mặt lạnh ôm hai túi đồ đi theo sau Hoa Trân.
Đặt đồ vào nhà, anh ta nhìn Hoa Trân, "Anh đi đây! Nhớ gọi cho anh đấy!"
Đóng cửa rồi rời đi.
Triệu Mộc Thanh không hiểu gì, "Anh ấy làm sao vậy?"
Hoa Trân xua tay, "Dì cả đến ý mà, mặc kệ anh ấy. Hai ngày nay tớ sẽ ở đây, đồ dùng sinh hoạt mang đến cả rồi."
Triệu Mộc Thanh há miệng nhìn hai túi đồ.
"Hai người cãi nhau à? Cậu bỏ nhà đi trốn sao?" Cãi nhau cũng phải có hội à?
"No no no! Tớ không bao giờ phải làm loại chuyện uất ức này. Nếu bọn tớ cãi nhau, người bỏ nhà đi trốn chắc chắn không phải tớ."
"Vậy đây là...?"
"Tớ ở chỗ anh ấy đến phát ngán rồi, muốn đổi chỗ khác. Có chỗ cho tớ ở không?"
"Có chứ, bây giờ cậu còn nghén không?"
"Qua ba tháng rồi, ăn gì cũng được! Cậu đi xem trong nhà có gì ăn thì mang hết ra đây!"
Phụ nữ có thai là lớn nhất, Triệu Mộc Thanh mang đồ ăn vặt hoa quả mà Từ Cảnh Tu mua trước khi đi ra.
Hoa Trân chọn một túi hạt óc chó, vừa ăn vừa nhìn cô, "Cậu vẫn còn giận à?"
"Nếu là cậu, cậu có giận không?"
"Nếu là tớ, một cái tát là xong chuyện!"
"Tớ tát rồi."
"Vãi! Cậu tát Từ Cảnh Tu á? Anh ta phản ứng thế nào?"
"Anh ấy tự tát mình hai cái."
"Vì sao? Anh ta thật sự có gian tình với người phụ nữ kia ư?" Hoa Trân phát cáu.
"Không phải. Chuyện đó là ngoài ý muốn."
"Vậy thì tại sao?"
Triệu Mộc Thanh chột dạ, "Anh ấy muốn tớ mau hết giận."
"Đậu… má!"
"Vậy mà cậu đuổi anh ta đi à?"
"Làm sao cậu biết?"
"Anh ta không ở nhà, còn không phải bị cậu đuổi đi à?"
Hoa Trân mở điện thoại xem Weibo.
"Ái chà, cô minh tinh mới kia thảm rồi!"
"Hả? Làm sao vậy?"
"Anh hùng giận dữ vì hồng nhan này!" Nói xong cô ấy đưa di động cho cô.
Triệu Mộc Thanh xem thử, công ty truyền thông Quất Tử hàng đầu trong nước đưa tin: Vì muốn tăng độ hot cho ngôi sao mới mà đưa tin không đúng sự thật về anh Từ Cảnh Tu, lừa dối công chúng, gây tổn hại tới danh dự cá nhân. Hiện tại, đại diện bên Từ Cảnh Tu yêu cầu mở họp báo công khai xin lỗi, nếu không sẽ kiện đến cùng, truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Phía dưới là một video ngắn, Triệu Mộc Thanh ấn vào xem, là cảnh cắt băng khánh thành ngày hôm ấy, thực sự đúng như Tư Cảnh Tu nói.
Hoa Trân cũng xem, cô ấy cười mỉa, "Nhìn giống giả vờ ngã thế, xem ra kĩ thuật diễn còn chưa đến nơi đến chốn lắm."
Phía dưới đã có hơn hai vạn bình luận, cô đọc một vài bình luận đứng top.
"Người bên cạnh còn chưa đụng vào cô ta, sao lại ngã được thế?"
"Thế này thì kinh rồi! Chắc chắn Từ Cảnh Tu có người yêu, nếu không thì sao lại ghét dính tin đồn với Ông Tiểu Khê thế!"
"Hai tay Từ Cảnh Tu đều ở phía sau, rõ ràng không muốn đụng vào cô ta đến mức nào chứ, ha ha!"
"Mau vào xem đi, Từ Cảnh Tu đã mở Weibo rồi!"
Hoa Trân ăn hạt óc chó, "Vị kia nhà cậu mở Weibo rồi."
Triệu Mộc Thanh cầm điện thoại xem tin hot, quả nhiên bài đăng đầu tiên mới nhất là từ mười phút trước.
[Từ Cảnh Tu V]: Đã kết hôn, sợ vợ, đừng làm phiền.
"Phì! Ha ha ha!" Hoa Trân phun hạt óc chó, phong cách làm việc này thật con mẹ nó thoải mái!
Hoa Trân nhìn cô, "Thế này đã hài lòng chưa?"
Triệu Mộc Thanh bối rối, cũng không cần phải nói là sợ vợ mà!
Hai người gọi cơm tối, Hoa Trân thoải mái ăn uống, Triệu Mộc Thanh vẫn không có tinh thần, cô không yên lòng cho lắm.
Hoa Trân xoa cái bụng phình to của mình, "Đừng lề mề nữa, muốn đi thì đi đi."
"Mất mặt quá..."
"Nói không chừng người ta đang nản lòng thoái chí, lấy nước mắt rửa mặt đấy!"
"... Tớ cứ đi như vậy sao?"
"Không thì sao? Còn nhiều đồ ăn này, cậu xách qua để hai người cùng ăn đi?"
Thế là Triệu Mộc Thanh thật sự gói đồ ăn lại, chần chừ một chút, "Vậy cậu thì sao?"
"Thôi đi, cậu thật sự cho rằng tớ muốn đến ở nhà cậu à? Là có người sáng tinh mơ đã tìm tớ nhờ vả đấy, Thẩm Xung còn không cho tớ đi, lát nữa tớ gọi anh ấy đến đón, lại chả hợp ý anh ấy quá."
Đến khu nhà ở của An Khí, cô nói cô là vợ anh, quên mang thẻ ra vào, cô lễ tân lần trước còn nhớ cô nên đưa thẻ luôn.
Triệu Mộc Thanh nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, đặt túi xuống.
Anh đang nằm ngủ trên ghế sofa rộng.
Cô ngồi xổm bên cạnh lẳng lặng nhìn anh.
Sáng nay chắc hẳn anh không cạo râu, cả cằm đen sì.
Không kìm được vươn tay lên sờ lại bị anh bắt được.
Theo phản xạ có điều kiện, cô xoay người muốn chạy, nhưng chạy làm sao được, anh vươn tay ôm chặt cô trong ngực, kéo cô nằm sấp trên người anh.
Cô rất căng thẳng, lắp bắp nói, "Em mang đồ ăn đến cho anh." Nói xong còn chỉ vào đồ ăn trên bàn, muốn bò dậy.
Anh không động đậy, vẫn ôm chặt cô như cũ, "Cả đêm qua anh không ngủ nổi, đây là buổi tối đầu tiên chúng ta xa nhau từ khi kết hôn."
Triệu Mộc Thanh bĩu môi, vẫn khá tủi thân, "Tại sao anh không tránh cô ta ra? Em không thích nhìn anh và cô ta dựa vào nhau, ngoài ý muốn cũng không được! Em rất khó chịu!"
Nâng đầu cô lên, Từ Cảnh Tu thở ra một hơi, "Anh biết rồi, không bao giờ có lần sau nữa đâu."
Anh hôn lên mắt cô, còn có vị mặn của nước mắt.
Triệu Mộc Thanh cũng hôn lên cằm của anh, sờ mặt anh, "Mặt còn đau không?"
"Còn hơi đau, em hôn nữa đi."
Cô lại dịu dàng kề sát vào mặt anh, lập tức bị miệng anh bắt được.
Hôn hồi lâu, cả hai không giữ được bình tĩnh nữa, anh trở mình đè cô xuống dưới.
"Em biết không, anh muốn làm em trên chiếc ghế sofa này từ lâu rồi."
Triệu Mộc Thanh chủ động cởi khuy áo của anh, cô biết, từ lần đầu tiên thấy cái sofa này cô đã nghĩ đến rồi.
Cả hai bắt đầu triền miên kịch liệt...