Editor: Hà Mễ
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi làm việc được một tuần, cuối cùng Triệu Mộc Thanh cũng kéo được hồn về mặt đất, tập trung vào công việc.
Sau đó chuyện của Triệu Lộ cũng không thấy bị nhắc tới nữa, chắc là thầy chủ nhiệm đã dùng quan hệ ém đi, dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì, lộ ra thì danh tiếng của trường cũng hỏng.
Tiết học đầu năm, các bạn học sinh vẫn chưa lấy lại tinh thần nên hôm nay chỉ làm các hoạt động đơn giản.
Tan học, Triệu Mộc Thanh ra khỏi lớp, theo thói quen đi qua con đường nhỏ bên vườn hoa.
"Cô giáo Triệu!" Hứa Chính Minh từ phía xa đi tới.
Triệu Mộc Thanh gật đầu mỉm cười. Một người phụ nữ hơn tuổi có vẻ vội vã đi lướt qua, hai người còn lơ đãng nhìn nhau.
Triệu Mộc Thanh nhìn mồ hôi trên trán anh ta, "Thầy Hứa vừa lên lớp sao?"
"Đúng vậy! Lần này trùng hợp thật, không như lần trước..." Hứa Chính Minh hơi xấu hổ.
"Nghe nói anh và Tiểu Nhã đang hẹn hò hả?" Triệu Mộc Thanh cười hỏi.
"Ừ." Hứa Chính Minh gãi đầu ngượng ngùng, "Tôi với Tiểu Nhã nói chuyện khá hợp, hơn nữa còn có nhiều sở thích chung."
"Anh rất may mắn đó, chúc mừng anh." Triệu Mộc Thanh thật lòng mong họ hạnh phúc.
"Cảm ơn cô." Hứa Chính Minh liếc nhìn ngón tay cầm sách của cô, "Cô đã kết hôn với người mình thích rồi à?"
Triệu Mộc Thanh nhìn chiếc nhẫn trên tay trái, hào phóng thừa nhận, "Phải, chúng tôi đăng kí kết hôn rồi."
"Chúc mừng nhé." Hứa Chính Minh đưa tay ra, Triệu Mộc Thanh thoải mái bắt tay.
Lúc Triệu Mộc Thanh về đến văn phòng, mọi người đều đang chuẩn bị tan làm.
Triệu Lộ vừa vào phòng liền thấy Triệu Mộc Thanh đang thu dọn đồ đạc, "Mộc Thanh, cùng đi đi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc sắp đến cổng trường, vẻ mặt Triệu Lộ đột nhiên có gì đó không đúng.
"Chị để quên điện thoại trong văn phòng rồi, để chị quay lại lấy." Nói rồi đưa chiếc túi LV trong tay cho Triệu Mộc Thanh.
Cô không thể làm gì khác là cầm túi hộ Triệu Lộ rồi đến cổng trường chờ.
Ngoài cổng vẫn còn một vài phụ huynh đến đón con với cô giáo chủ nhiệm lớp dưới.
Triệu Mộc Thanh đến nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm lớp một - Vu Mạn.
Vu Mạn trêu, "Mộc Thanh chờ bạn trai đến đón à?"
Triệu Mộc Thanh cười, "Tổ trưởng Triệu nhờ em cầm hộ túi, cô ấy quay lại văn phòng lấy điện thoại để quên."
Lúc này, một người phụ nữ đi tới.
"Cô họ Triệu?"
"... Vâng."
"Cô dạy mỹ thuật?"
"Vâng, chị là..." Còn chưa dứt lời, một chiếc túi xách tay đã bay đến.
"Á!" Triệu Mộc Thanh chỉ cảm thấy mặt đau rát, người cũng bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất.
"Trời ơi! Bà... bà làm gì thế? Chưa nói rõ ràng đã đánh người? Bảo vệ, bảo vệ đâu!" Tiếng Vu Mạn hét lên.
"Tao đánh chết con hồ ly tinh này, trông cũng trắng trẻo xinh xắn mà lại đi làm chuyện không biết xấu hổ. Đồ tiểu tam phá hoại gia đình người khác mà cũng xứng làm cô giáo à? Đúng là dạy hư con nhà người ta!" Tiếng người phụ nữ chửi bới vang lên.
Triệu Mộc Thanh thật sự bị dọa đến nỗi mờ mịt rồi, cô sờ tay lên trán, ẩm ướt dính dính, toàn là máu. Nước mắt rơi xuống không dứt, cô biết mình bị phá tướng là cái chắc.
"Mẹ mày, lại còn giả vờ đáng thương, đồ đê tiện không biết xấu hổ!" Người phụ nữ còn định lao đến đánh tiếp nhưng bị Vu Mạn và bảo vệ giữ lại.
Triệu Mộc Thanh muốn đứng lên nhưng mắt cá chân đau nhói, nước mắt càng như vỡ đê. Từ Cảnh Tu, anh ở đâu? Anh không đến đón cô sao?
Từ Cảnh Tu tới chậm một chút, hôm nay anh phải xử lý một bưu kiện. Đỗ xe bên đường xong, chỉ thấy một đám người đang tập trung lại, có vẻ có việc gì đó.
Vừa sang đường liền nghe tiếng phụ nữ gào thét, anh nhìn quanh nhưng không thấy Thanh Thanh đứng ở chỗ mọi hôm vẫn chờ.
"Cô giáo Triệu, cô thế nào rồi?"
Âm thanh vọng ra từ đám người, trong lòng lập tức cảm thấy bất an, nhìn qua khe hở của đám người liền thấy một góc áo khoác màu hồng, anh vội vàng chen vào trong.
"Thanh Thanh!"
Triệu Mộc Thanh sốt ruột ngẩng đầu tìm kiếm, "Từ Cảnh Tu!"
Vừa nhìn lòng anh đã đau đến thắt lại, "Sao lại thế này?"
"Hu hu hu..." Triệu Mộc Thanh như bắt được cọng cỏ cứu mạng, "Đau quá! Có phải em bị hủy dung rồi không?"
Từ Cảnh Tu lao đến ôm lấy cô, xem vết thương của cô rồi quét mắt nhìn xung quanh, "Ai làm?"
Ánh mắt dừng lại ở người phụ nữ đang phát điên, "Là bà?"
"Đúng... Là tôi." Người phụ nữ bị khí thế của anh dọa, còn cố mạnh miệng chỉ vào chiếc túi trên mặt đất, "Tiền chồng tôi kiếm được đều bị con hồ ly này tiêu hết, tôi... tôi đánh cô ta... danh chính ngôn thuận."
"Không phải em, không phải... em không có, không có..." Triệu Mộc Thanh núp trong ngực anh giải thích.
"Được rồi, anh biết." Từ Cảnh Tu an ủi.
Quay sang người phụ nữ, anh cười mỉa, "Chồng bà là ai?"
Người phụ nữ không dám lên tiếng.
"Được thôi." Từ Cảnh Tu rút điện thoại ra, cất giọng nói lạnh lẽo đầy kìm nén, "Diên Tân, vợ em bị người ta đánh ở cổng trường tiểu học, anh đến đây ngay đi."
Rồi nói với bảo vệ, "Bây giờ tôi đưa vợ đến bệnh viện, giao người này cho các cậu trước, mong mọi người trông coi cẩn thận, cảnh sát sẽ tới ngay. Nếu người này bỏ đi mất thì mấy cậu cứ cẩn thận."
Nói xong nhanh chóng bế Triệu Mộc Thanh lên xe.
Vừa vào đến xe, Triệu Mộc Thanh khóc òa lên, nước mắt nước mũi lẫn với máu trên mặt.
"Được rồi, không sao đâu, đừng khóc." Một tay Từ Cảnh Tu cầm vô lăng, tay kia lấy giấy lau nhẹ cho cô.
"Sao em đen đủi thế này, hu hu hu, bị hủy dung rồi, em hủy dung rồi anh có cần em nữa không?"
Lúc này trong lòng Từ Cảnh Tu vừa vội vừa đau, xe dừng ngay cổng bệnh viện cũng không kịp chú ý vị trí có đúng hay không.
Bế cô chạy thẳng vào trong, bác sĩ thấy mặt cô toàn máu cũng nhanh chóng chuyển vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ Trương nhận được điện thoại của con rể, chạy xuống đến nơi thấy con gái như vậy cũng bị dọa hết hồn.
Sau khi bình tĩnh xem xét, thực ra chỉ nhìn đáng sợ vậy thôi. Vết thương do móc cài kim loại trên túi xách tay cứa vào, nằm ngang trên lông mày bên trái cm, dài cm, máu chảy hơi nhiều.
Máu chảy qua mắt xuống má trái, cô lại lấy tay lau, mới nhìn chỉ thấy nửa mặt toàn máu.
Khi bác sĩ sát trùng vết thương, Triệu Mộc Thanh lại khóc lóc hồi lâu, thực ra đã bôi thuốc tê không đau nhưng vì bị dọa đến nỗi run rẩy không kiềm chế được.
Từ Cảnh Tu ôm chặt không cho cô lộn xộn, liên tục nhẹ giọng dỗ dành, đau lòng đến nỗi viền mắt đỏ hoe.
Bác sĩ khâu vết thương trêu cô, "Con gái đừng động đậy nữa, nhỡ mà khâu lệch thì không trách được bác đâu đấy. Nhưng mà gương mặt xinh xắn này lại không đẹp nữa rồi."
Quả nhiên Triệu Mộc Thanh ngồi im không giãy giụa nữa, Từ Cảnh Tu nắm tay cô, thương tiếc hôn lên đỉnh đầu.
Bác sĩ nhìn bác sĩ Trương, "Cậu con rể này của chị được đấy."
Bác sĩ Trương cũng tán thành.
Lại kiểm tra đến cổ chân, mô mềm bị xây xát, may mà không gãy xương nên xử lý bằng cách chườm túi lạnh.
Cuối cùng được đưa vào phòng bệnh, Từ Cảnh Tu mới coi như yên tâm.
Bố Triệu đang ở nhà nấu cơm, nhận được tin vội chuẩn bị đồ đưa vào bệnh viện cho con gái. Nhìn vết khâu trên gương mặt trắng trẻo, còn cả túi chườm ở chân, ông thấy ruột gan như quặn lại.
"Chuyện gì thế này?"
Từ Cảnh Tu đứng lên, "Chắc cô ngốc này đỡ đạn thay người khác rồi."
Điện thoại reo lên, là Hứa Diên Tân, "Được, em qua ngay đây."
Anh cúi người sờ đầu Triệu Mộc Thanh, nhẹ giọng nói, "Anh đến đồn công an xử lý chuyện này, sẽ về ngay thôi."
Cô ngước mắt cặp mắt sưng vù ngoan ngoãn gật đầu.
Bác sĩ Trương giục, "Cảnh Tu, con cứ đi đi! Ở đây có bố mẹ rồi."
Khi Từ Cảnh Tu đến đồn công an, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Sự việc rất đơn giản, người phụ nữ đó là Vương Tuệ Ngọc, vợ thầy chủ nhiệm Chung Nghị ở trường Triệu Mộc Thanh.
Bà ta đã kết hôn với Chung Nghị mười mấy năm, trước nay vợ chồng vẫn luôn tương kính như tân. Mấy ngày trước, bà ta phát hiện trong túi áo chồng có hóa đơn thanh toán một chiếc túi LV, ngày ghi trên đó là ba ngày trước.
Bà ta vốn tưởng chồng mua túi tặng mình, lén tìm khắp nhà lại không thấy đâu nên nảy sinh nghi ngờ. Chung Nghị luôn chăm lo cho gia đình con cái, bình thường bà ta rất tin tưởng chồng, chưa từng nghi ngờ điều gì.
Con người một khi đã nghi ngờ thì đối phương làm gì cũng thấy có vấn đề. Khuya hôm trước ông ta nói chuyện điện thoại, còn chạy ra ban công rất lâu.
Trước đây ông ta cũng hay như vậy, vừa nghe điện thoại vừa hút thuốc ngoài ban công, căn bản đều nói chuyện công việc.
Vương Tuệ Ngọc thuận miệng hỏi là ai, ông ta cũng rất tự nhiên nói là cô giáo Triệu dạy mỹ thật, bàn chuyện công việc bình thường.
Sau đó thừa dịp anh ta đi tắm, bà ta bèn lén kiểm tra điện thoại, nhật kí cuộc gọi đúng là ghi cô giáo Triệu, lướt tiếp xuống, tên liên lạc này xuất hiện khá thường xuyên.
Lại kiểm tra WeChat, gần đây nhất là một người tên Lulu, nội dung chỉ có một tin nhắn duy nhất là của Chung Nghị nhắn nửa tiếng trước: "Biết rồi."
Chắc chắn là nội dung trước đó đã bị xóa hết, chỉ còn lại mỗi cái này chưa kịp xóa.
Bà ta lại vào danh sách bạn bè của Lulu, không thấy thông tin gì có ích, cũng không có bức ảnh nào.
Thế là chiều hôm nay, nhân lúc Chung Nghị đi tham gia cuộc họp của Bộ giáo dục thành phố, Vương Tuệ Ngọc không đi làm mà đến trường tìm hiểu.
Lúc trong vườn hoa, bà ta nghe thấy một thầy giáo gọi "Cô giáo Triệu", là một cô giáo trẻ tuổi rất ưu nhìn, lúc đó bà ta còn thấy mình nghĩ nhiều, cô giáo này vừa nhìn đã thấy trong sáng hiền lành.
Lúc tan học, Vương Tuệ Ngọc nấp ở một bên cổng trường ôm cây đợi thỏ. Cuối cùng cũng thấy một cô gái xách túi LV, chính là cô giáo họ Triệu ở vườn hoa kia. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp thế?
Bà ta bước đến hỏi cô có phải họ Triệu không, có phải dạy mỹ thuật không, cô đều thừa nhận. Không còn nghi ngờ gì nữa, bà ta liền thẳng tay cho cô một trận.
Người tận mắt làm chứng Vu Mạn cũng ở đó, cô ấy thuật lại lời Triệu Mộc Thanh, cho biết chiếc túi LV là của một cô giáo khác cũng họ Triệu dạy mỹ thuật.
Vương Tuệ Ngọc biết mình đánh nhầm người thì che mặt khóc nức nở. Đúng lúc Chung Nghị chạy đến, Vương Tuệ Ngọc vừa thấy liền lập tức cho ông ta hai cái tát.
Trong văn phòng cục trưởng.
"Em dâu sao rồi?" Hứa Diên Tân đưa cho anh điếu thuốc.
"Mặt bị khâu mấy mũi, trật chân."
"Bên kia biết đánh nhầm người nên muốn hòa giải, họ đồng ý bồi thường."
"Không chấp nhận hòa giải, em đã bảo Duy Kinh rồi."
"Được!" Hứa Diên Tân không nói chuyện đó nữa mà đấm anh một cái, "Kết hôn thật hả? Tên nhóc này nhanh tay đấy. Thế mà không nói cho anh một tiếng."
Lúc anh ta nhận được điện thoại của Từ Cảnh Tu còn chưa hiểu gì, tưởng vẫn là cô vợ cũ như tiên trên trời kia. Đến lúc xem camera an ninh mới biết là một cô bé đáng yêu, lại nhớ hôm trước Ôn Hòa có từng nhắc đến chuyện Từ Cảnh Tu đang quen một cô bạn gái nhỏ, vậy hẳn là vị này rồi.
"Cuối tháng ba mời anh đến uống rượu mừng." Từ Cảnh Tu lộ ra nụ cười duy nhất trong ngày hôm nay.
"Chúc mừng!" Hứa Diên Tân vỗ vai anh, thật lòng vui vẻ cho bạn thân mình.