Hứa Tâm An cố gắng chạy thật nhanh, nhưng mới chạy được vài bước, hai chiếc xúc tu đã bay tới, trói chặt hai chân cô.
Hứa Tâm An như chó gặm bùn, trực tiếp ngã xuống đất, "Bốp" một tiếng, ngã vô cùng quyết đoán.
Chỗ này là chị tác giả viết thế, không phải thitthit, thương Tâm An.
Huyền Linh châu bị đánh bay tứ tán, không kịp tụ lại ứng cứu.
Hứa Tâm An lại bị nhấc ngược lên, cô tức điên, "Phì phì" phun từ trong miệng ra cả đống bùn, oa oa kêu lớn: "Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc muốn dây dưa đến bao giờ, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mỗi chiêu này?"
Chúc Dung không thèm để ý, một chiếc xúc tu vươn tới quấn lấy eo cô, một chiếc khác hướng về phía cổ cô.
Lại muốn ép hồn cô ra!
Đúng lúc ấy, một đám cát vàng bất ngờ bay đến, che khuất tầm mắt của Chúc Dung. Một vị lão nhân đạp cát mà lên, vài bước đã tới đầu rồng, một chân đá vào mắt Chúc Dung.
Hứa Tâm An vừa nhìn thấy cát vàng đã biết người đến là ai. Tuy cô không thấy rõ được dáng vẻ, nhưng vẫn nhìn ra được tư thái. Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, thân thủ mạnh mẽ, bước lên cát vàng vô cùng tự nhiên, Hứa Tâm An cuối cùng cũng cảm nhận được rõ ràng, vị lão nhân này đúng là cao thủ.
Chúc Dung không đoán được, bất ngờ bị đạp trúng, đôi mắt đau đớn, xúc tu cuốn lấy Hứa Tâm An vì thế mà buông lỏng.
Hứa Tâm An thét chói tai, mẹ nó, đừng có đột ngột buông cô ra giữa không trung, sẽ ngã chết người!
Đúng lúc này, cô lại thấy một cảnh tượng kinh khủng khác, bốn phương tám hướng, trên vách động, trong đất, trên thạch nhũ có vô số rắn bò ra.
Xà vương đã chết thẳng cẳng rồi, các ngươi làm tiểu đệ có cần tích cực phấn đấu quên mình như thế không?
Hứa Tâm An hét lên, cảnh báo cho mọi người: "Mọi người chú ý, rất nhiều rắn, rất nhiều xà yêu, aaa!" Nhìn thấy rõ ràng chính là yêu quái, mắt cận thị của cô quá tiện lợi!
Nhưng cũng vì cận thị nặng mà cô nhìn không rõ phản ứng của mọi người, chỉ tiếp tục hét lên, Huyền Linh châu bay tới, chặt đứt xúc tu, cô lại nhanh chóng rơi xuống.
Cô lộn nhào giữa không trung, hai viên Huyền Linh châu bay tới dưới chân, nâng cô lên. Hứa Tâm An lại không thể giữ thăng bằng, hai tay khua loạn, há miệng gọi lung tung. Cô không phải Na Tra. Hứa Tâm An lại lộn nhào, ngã xuống.
Một bóng người phi đến, ôm lấy Hứa Tâm An, lại trượt một đoạn trên mặt đất, đưa cô an toàn hạ xuống.
Là Tất Phương. Anh biến trở về hình người, cánh tay bên trái máu chảy không ngừng, vô cùng chói mắt.
"Bản lĩnh kém cỏi nhất là cô, nói nhiều thích gây chuyện nhất cũng là cô." Tất Phương nói.
"Cảm ơn đánh giá của anh." Hứa Tâm An không phục lắm, cô cũng không thích gây chuyện như thế, cô rõ ràng là thục nữ.
Tất Phương không đợi cô nói xong đã xoay người bay lên, lần thứ hai gia nhập cuộc chiến.
Đuôi Chúc Dung tấn công về phía nhóm người Long Tử Vy, mọi người lớn tiếng kêu chú ý.
Trên đỉnh lồng sắt, Hoàng Thiên Hạo vung roi Xích Thiếc, roi biến dài ra hơn m, quấn lấy một cây thạch nhũ ở gần đấy, dùng sức kéo. Phương Thư Lượng phối hợp, kéo lồng sắt ra xa, tránh đi đuôi rồng.
Một chân Long Tử Vy đá lên côn lập Thiên, thân côn lại trở lên to lớn hơn, phù ấn trên thân côn lóe sáng, thúc dục pháp lực, chọc về phía đuôi rồng.
Quách Tấn giẫm lên thân côn, tay cầm đoản kiếm Song Ngư, côn Lập Thiên mang theo anh tấn công về phía Chúc Dung. Đoản kiếm Song Ngư chém tới, trượt một đoạn dài trên thân rồng, nhưng lại không khiến nó bị dù chỉ một chút thương tổn.
Quách Tấn lắp bắp kinh hãi, cũng không ham chiến, thuận thế từ trên thân côn nhảy xuống, trách được đòn tấn công của đuôi rồng.
Đuôi rồng đánh lên côn Lập Thiên, "uỳnh" một tiếng, côn Lập Thiên muốn đổ xuống. Long Tử Vy lui về sau một bước mới đứng vững được, làm chỉ quyết, côn Lập Thiên xoay tròn, đánh lên đuôi rồng, rồi lại nhanh chóng tránh đi.
Côn Lập Thiên bay về phía Phù Lương, anh hét lớn: "Long tỷ, hỗ trợ." Nói rồi lập tức nhảy lên đầu côn.
Nhiều năm hợp tác ăn ý khiến Long Tử Vy hiểu rõ ý đồ của Phù Lương, bà vừa xoay cổ tay, lật bàn tay, côn Lập Thiên đã theo tay mà dựng lên, đưa Phù Lương lên cao. Phù Lương chiếu điện thoại về phía Chúc Dung, "Tách tách" một tiếng, đèn flash sáng lên, phát ra một phù chú ánh sáng chiếu vào mắt Chúc Dung. Chúc Dung nghiêng đầu, tránh đi phù chú kia. Tần Hướng Vũ cũng chạy tới, bổ đao Huyết Phù về phía thân rồng. Chỉ nghe "Keng" một tiếng, đao như thể vừa chém vào tấm thép, rung lên, khiến tay anh tê dại.
Long Tử Vy liếc sang thấy Hà Nghĩa đang ứng cứu Hứa Tâm An, bà không dám phân tâm, thi chú để côn Lập Thiên đưa Phù Lương xuống, lại chuyển hướng côn, chặn đứng xúc tu đang tấn công Tần Hướng Vũ.
Đúng lúc ấy, cát vàng bay tới, Hoàng Thiên Hạo ở trên đỉnh lồng sắt nhìn thấy, kêu lên: "Cao Lão tiên sinh tới."
Cao Kiến Nghiêu tấn công mắt Chúc Dung, Hà Nghĩa phối hợp chặt chẽ, chặt đứt xúc tu, cứu Hứa Tâm An.
Trong lúc Hứa Tâm An đang thét chói tai, bọn họ nhìn thấy có vô số xà yêu phi tới.
Quách Tấn kêu to: "Mẹ kiếp mẹ kiếp!!!" Đoản kiếm Song Ngư như nước chảy mây trôi, chặt đứt hơn mười xà yêu.
Long Tử Vy làm chỉ quyết, côn Lập Thiên lấy lồng sắt của Hứa Đức An làm trung tâm xoay tròn, Phù Lương lấy bột chu sa từ ba-lô ra, ném tứ phía, lại dùng bột vẽ bùa. Quách Tấn và Tần Hướng Vũ ra sức chém, giết sạch sẽ xà yêu ở xung quanh.
Chúc Dung bị Cao Kiến Nghiêu chọc trúng, lửa giận ngút trời, nó tru lên một tiếng, thân rồng điên cuồng uốn éo, hất tung bụi đất, Cao Kiến Nghiêu bị quăng ra, quay vài vòng trên không rồi vững vàng đáp xuống đất, nhưng ông không biết đuôi rồng đã ở phía sau chờ sẵn, mắt thấy đuôi rồng sắp quất tới người, Tất Phương chạy tới.
Tất Phương nắm tay đấm vào đuôi rồng, "oanh" một tiếng, ngăn lại nó. Cánh tay trái bị thương phất một cái, đẩy Cao Kiến Nghiêu bay về phía Hà Nghĩa. Hà Nghĩa vội chạy lên, đón được sư phụ.
Đuôi rồng bị chặn, lại muốn quất về phía Tất Phương, Tất Phương lắc mình tránh về phía thân rồng, thân rồng lại xoay chuyển, cùng với xúc tu tấn công Tất Phương.
Huyền Linh châu tập trung lại, bắn về phía xúc tu.
Cao Kiến Nghiêu chạm vào sa bàn, cát vàng lại tràn ngập trong không gian, tấn công xà yêu ở xung quanh. Xà yêu bị cát vàng đánh lui, rất nhiều con bị cát vàng bao bọc, vặn vẹo giãy giụa một lúc liền nằm im không nhúc nhích, hóa thành cát bụi, dần dần biến mất.
Huyền Linh châu tấn công về phía xúc tu, xúc tu sinh sôi liên tục, Huyền Linh châu cũng liên tục chặt đứt chúng.
Chúc Dung nghiêng đầu, đập vỡ một ít Huyền Linh châu, lại há miệng nuốt một ít.
Tất Phương đã nhảy lên đầu nó, một bên đấm vào mắt nó, cào vào giác mạc, một bên dùng chân đạp vào mắt nó.
Chúc Dung không nuốt được Huyền Linh châu, lại tàn nhẫn quét đuôi.
Hà Nghĩa chỉ chú ý thi thuật, không phòng bị sang lưng.
Cao Kiến Nghiêu thấy thế, bàn tay lập tức vung ra, sa bàn bay tới, che trước ngực Hà Nghĩa.
Hà Nghĩa cảm giác được bất thường, đột ngột lăn một vòng, nhưng vẫn bị đuôi rồng quét trúng.
"Bang" một tiếng, sa bàn chặn được đòn trí mạng, nhưng Cao Kiến Nghiêu lại bị pháp lực phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
Hoàng Thiên Hạo và Phương Thư Lượng ở trên đỉnh lồng sắt xem xét bình pha lê chứa linh vũ, không thể đập vỡ, chỉ có thể dùng phù chú phá.
Phù Lương ném điện thoại lên: "Dùng cái này."
Hoàng Thiên Hạo đón được, mở khóa màn hình, dùng camera quét một vòng lên phù ấn trên bình, phần mềm lập tức tìm kiếm.
Đuôi rồng vừa rồi đánh trúng, lại muốn quất xuống.
Toàn thân Chúc Dung như điên cuồng, tất cả xúc tu cuốn về phía Tất Phương, đuôi rồng vút lên, mạnh mẽ quất xuống Cao Kiến Nghiêu.
Tất Phương nhảy lên thân rồng muốn lăn đi, nhưng vẫn bị một chiếc xúc tu quấn lấy cánh tay bị thương, tiếp theo lại bị thêm vài chiếc xúc tu quấn lấy chặt chẽ, lôi kéo, muốn xé đôi người anh.
Hứa Tâm An đang cố gắng dùng kiếm linh vũ giết xà yêu, nhìn thấy Tất Phương ở xa gặp nguy cấp, giận dữ vung tay, ném ra kiếm linh vũ, kiếm liền bay về phía mắt Chúc Dung.
Chúc Dung nghiêng đầu, kiếm đâm vào vảy rồng, không hề hiệu quả. Hứa Tâm An xoay cổ tay, làm chỉ quyết, kiếm theo tay chuyển động, mạnh mẽ bổ về phía xúc tu đang quấn lấy Tất Phương.
Cao Kiến Nghiêu ở bên này thấy đuôi rồng quất tới, vội lăn một vòng.
Đuôi rồng quật lên đất, "uỳnh" một tiếng vang lên, khiến mọi người đều chấn động.
Cao Kiến Nghiêu vững vàng bình tĩnh, tay trái làm chỉ quyết, tay phải đẩy ra, cát vàng từ khắp nơi rút về, tấn công đuôi rồng.
Trong chớp mắt, cát vàng vây lấy đuôi rồng, chui vào các kẻ hở bên dưới vảy rồng. Chúc Dung kêu lớn, đau đến mức buông lỏng Tất Phương ra, mấy chiếc xúc tu đang quấn lấy anh cũng bị Hứa Tâm An chém đứt.
Hai tay Hà Nghĩa vung lên, Huyền Linh châu đánh úp về phía xà yêu, lập tức giết chết một đám.
Ở bên kia, điện thoại "Ting" một tiếng, thông báo kết quả, bên dưới là hình ảnh bùa chú phá phù ấn. Hoàng Thiên Hạo kích động: "Tìm được rồi, đợi tôi giải quyết nó."
Chúc Dung vừa nghe thấy, đầu rồng vung lên, đánh về phía bọn họ. Phương Thư Lượng lập tức vung tay, bắn ra hai tấm bùa về phía mắt nó. Chúc Dung không dám mạo hiểm, đành phải nghiêng đầu tránh đi, nhưng không hề thay đổi thế công, mạnh mẽ đánh tới.
Trên đầu rồng, Tất Phương lôi kéo xúc tu, nhảy lên không, một chân đá vào cổ Chúc Dung, bắt nó thay đổi phương hướng. Côn Lập Thiên của Long Tử Vy cùng lúc vung lên, chống lấy đầu rồng, theo lực tấn công của Tất Phương mà thi chú, chống lại đòn của Chúc Dung.
Trên lồng sắt, Hoàng Thiên Hạo dùng bột chu sa vẽ bùa, rồi cùng với Phương Thư Lượng làm chỉ quyết, niệm chú, chỉ nghe "Choang" một tiếng, bình pha lê chứa linh vũ vỡ nát, phản lực đánh bay Phương Thư Lượng và Hoàng Thiên Hạo ra xa.
Lồng sắt treo Hứa Đức An cũng rơi xuống.
Long Tử Vy vội vàng thu lại côn Lập Thiên, xoay côn, chống lấy lồng sắt, khiến nó từ từ hạ xuống. Hứa Đức An cũng đã sớm chuẩn bị, ông ngồi xổm, túm chặt lấy song sắt, an toàn đáp đất.
Phương Thư Lượng và Hoàng Thiên Hạo lại không may mắn như thế, phản lực hất tung họ lên. Hứa Tâm An không nhìn rõ là ai, chỉ thấy có hai bóng người bay lên giữa không trung rồi rớt xuống.
Cô vung tay, kiếm linh vũ bay tới, nháy mắt biến thành vũ thảm, "bụp" "bụp" hai tiếng, đỡ lấy Phương Thư Lượng và Hoàng Thiên Hạo, mang theo bọ họ trượt đi, cuối cùng an toàn rơi xuống đất.