Chú ý: Công là Trình Trừng Chi, thụ là Cảnh Phong, nếu muốn xem tác giả xác định ai công ai thụ, thì inbox mình đưa link gốc của truyện. Xin đừng comment nghịch CP (đổi công thành thụ, thụ thành công, công giống thụ quá, công phải làm thụ mới đúng v.v...) dưới mọi hình thức, cám ơn các bạn đã hiểu và hợp tác ạ.
"Chúng ta chia tay đi."
Trình Trừng Chi cúi đầu, ngón tay vô thức chà xát trên vạt áo sơ mi, khiến cho nó bỗng nhiên xuất hiện những nếp nhăn, anh không dám ngẩng mặt nhìn hắn.
Người đối diện bị lời nói của Trình Trừng Chi thoáng làm chấn động một lúc, động tác lột tôm trên tay cũng ngừng lại, nhưng ngay lập tức khôi phục như cũ, vẫn thong thả tiếp tục lột vỏ tôm còn bỏ dở, sau đó hắn chấm với một ít tương, đưa đến trước mặt Trình Trừng Chi, cất giọng cực kỳ êm ái:
"Em có thể biết lý do tại sao không?"
Trình Trừng Chi ngẩng đầu lên ngay, ánh mắt bỏ qua con tôm trắng nõn như ngọc đã được lột sạch sẽ, chẳng hề có ý muốn ăn nó, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cảnh Phong, gằn từng chữ: "Thất niên chi dương." (lời nguyền năm)
Mí mắt Cảnh Phong không kiềm chế được mà giật vài cái, rồi hắn dịu dàng nở nụ cười, vẫn chủ động đưa con tôm đã được chấm tương đến bên mép Trình Trừng Chi: "Nước Chanh Nhi (Tranh Trấp = nước chanh, đồng âm với Trình Trừng), chúng ta yêu nhau đã bao lâu rồi?"
"Ơ..." Trình Trừng Chi đớp con tôm theo thói quen, anh mới chột dạ nhận ra mình vừa ầm ĩ đòi chia tay, bèn nhăn mũi trả lời một cách rầu rĩ: "À... khoảng năm."
"Lâu rồi ha."
Cảnh Phong nhúng bàn tay vào bát nước bên cạnh rửa sạch sẽ, đảm bảo không còn chút mùi tanh nào có thể gây khó chịu cho Trình Trừng Chi, mới đưa tay lên vuốt ve mái tóc Trình Trừng Chi, nhìn anh tràn ngập cưng chiều: "Yêu nhau lâu như vậy, anh cho rằng em không biết ngôn ngữ cơ thể của anh mỗi khi anh dối lòng sao? Lúc chột dạ, anh luôn nhìn chăm chú vào mắt em, hòng tăng cường độ tin cậy của lời nói."
Bị đánh trúng tim đen, Trình Trừng Chi như quả bóng xì hơi, cả người đều héo hon, anh lẩm bẩm: "... Nhưng anh vẫn muốn chia tay."
"Không thể nói em biết nguyên nhân?"
"... Không."
Toàn thân Trình Trừng Chi khẽ run một chút, anh cúi đầu, trề môi, ra vẻ như mình tủi thân lắm.
Cảnh Phong và anh thi nhau im lặng trong chốc lát, nhưng hắn chẳng nỡ nhìn dáng dấp oan ức của anh, bèn thở dài: "Thế anh định chuyển đi?"
Không chờ Trình Trừng Chi đáp lời, hắn lại nhìn sang nơi khác, "Bây giờ tình hình thuê mướn nhà đang căng thẳng, anh mà ra ngoài tìm phòng mắc hơn chỗ này cũng chả có đâu, nếu không ngại, anh cứ ở đây tiếp tục, làm bạn cùng phòng của em cũng được."
Trình Trừng Chi băn khoăn cắn môi, Cảnh Phong làm bên bất động sản, lời của hắn quả thực rất đáng tin. Hơn nữa giá cả thuê nhà ngoài kia cũng quá cao, anh lại chẳng muốn share phòng với người lạ, phải tiêu tốn đến vài ngàn mỗi tháng lương chỉ để trả tiền mướn nhà đúng là quá nặng nề. Ít ra trước khi tìm được chỗ ở thích hợp, ngoại trừ tiếp tục ở lại nơi này thì chẳng còn biện pháp nào khác.
"... Anh sẽ chia tiền thuê."
Cảnh Phong gật đầu, xoay người rót hai cốc rượu, đưa cho Trình Trừng Chi một cốc: "Vậy thì, chào mừng anh, bạn cùng phòng mới của em."