Cửa nhà họ Tạ mở rộng, cả người bên trong lẫn bên ngoài đều bối rối, hồi lâu không ai nói lời gì.
"Sao hai người đứng ở cửa không vào thế?" Tạ Ngôn ló đầu ra từ sau lưng Tạ Gia Tuấn, cậu ta nhìn túi đồ dưới chân Hạ Cát bèn chép miệng với Tạ Gia Tuấn: "Ngơ ngẩn gì thế? Còn không mau phụ anh hạ xách đồ vào?"
Tạ Gia Tuấn lấy lại tinh thần, không nói câu gì, cúi đầu xách đồ đi vào nhà.
Tạ Ngôn tìm một đôi dép đi trong nhà cho Hạ Cát, cậu vừa đổi dép vừa thắc mắc: "Sao cậu ấy lại ở nhà cậu thế?"
"Cậu ấy? Cậu đang nói tới Tạ Gia Tuấn à?" Tạ Ngôn thản nhiên đáp: "Nó là em họ tớ, gần đây đang sống ở nhà tớ."
"...." Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Hạ Cát không khỏi cảm thán.
"Hạ Cát à, mau tới đây cho dì xem nào." Dì Tạ từ phòng khách gọi ra.
Hạ Cát thay dép xong, vội vàng tới, chào một tiếng: "Con chào dì."
Hạ Cát và Tạ Ngôn là bạn cùng lớp cấp hai, bắt đầu từ khi quen biết nhau đã thường xuyên đến nhà nhau chơi. Dì Tạ cũng chơi rất thân với bố mẹ Hạ Cát, có thể nói là dì nhìn Hạ Cát từ nhỏ đến lớn. Sau khi ba mẹ Hạ Cát qua đời, dì Tạ cũng rất quan tâm chăm sóc cậu. Trong lòng Hạ Cát, dì Tạ chính là một phụ huynh trong gia đình.
"Đẹp trai hơn rồi!" Dì Tạ kéo Hạ Cát nhìn từ trên xuống dưới, khen một câu, lại nhíu mày phàn nàn: "Nhưng mà gầy quá con ạ!"
"Con có gầy đâu dì." Hạ Cát ngại ngùng cười cười.
Con trai ruột Tạ Ngôn đứng bên cạnh giở giọng chua lè: "Sao mẹ đối xử với Hạ Cát khác biệt như vậy? Vừa gầy lại vừa đẹp trai? Sao chuyện tốt gì cũng rơi lên đầu cậu ấy thế? Con trai mẹ thì mẹ chê vừa béo vừa xấu."
Dì Tạ không chút lưu tình: "Tiếu Cát đẹp trai hơn con nhiều! Nhìn con suốt ngày làm đủ trò, tóc một tháng đổi bảy màu! Đáng đời đồ không lấy được chồng!"
Đúng vậy, Tạ Ngôn đã come out với gia đình từ hồi cấp 3, dì Tạ xem như là một phụ huynh tân tiến, không gây áp lực quá lớn với con trai. Mặc dù Hạ Cát và Tạ Ngôn có mối quan hệ rất tốt, dì vẫn không hỏi Hạ Cát phương diện này, sự tinh tế tỉ mỉ của dì khiến Hạ Cát cảm kích vô cùng.
"Con không nói với mẹ nữa đâu." Tạ Ngôn giận lẫy.
Dì Tạ mặc kệ con trai, vội vàng vào phòng múc một bát canh sườn nóng hôi hổi, gọi Hạ Cát ngồi xuống ăn. Trong phòng có bật điều hoà, nhưng canh còn rất nóng, dì Tạ bật quạt hướng thẳng vào Hạ Cát, dì chỉ sợ cậu bị nóng.
Hạ Cát cúi đầu ăn canh, hưởng thụ sự quan tâm giống như người nhà này.
Dì Tạ ngồi bên cạnh nói chuyện cùng cậu: "Dì nghe Tiểu Ngôn nói con tự mình mở cửa hàng thú cưng, có phải cực quá không con? Chứ sao lại gầy thành thế này?"
Hạ Cát ăn hết một bát canh, cả người nóng hầm hập, chóp mũi toát hết cả mồ hôi, cậu dùng tay lau: "Không phải đâu dì, con không cực mấy đâu. Chắc là do mùa hè nóng quá, con ăn ít nên trông gầy đi dì ạ."
"Thế thì con phải tới đây ăn cơm thường xuyên đấy nhé, dì làm đồ ăn ngon cho con."
Dì Tạ ngồi cạnh cằn nhằn đủ thứ chuyện, Hạ Cát vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, Tạ Ngôn lại nghe không nổi nửa: "Mẹ à, mẹ hít thở trước đi rồi nói tiếp được không ạ?"
Dì Tạ trừng mắt lườm Tạ Ngôn: "Đi mang canh sang biếu cậu mày đi!"
Hạ Cát mang chăn tơ tằm ra, vừa trải chăn đã cảm nhận mát mẻ, sờ tay lên thấy vừa mịn vừa mát. Tạ Ngôn đêm nào cũng phải cuốn cái chăn này đi ngủ, có cái chăn này rồi, điều hoà cũng không cần mở, người ngợm thoải mái hẳn.
Tạ Ngôn cảm thán: "Bộ ngủ bằng lụa của tớ không ít, nhưng chưa thấy cái nào qua mặt được chăn của cậu đâu. Nếu mà có đi bán, chắc chắn sẽ hot cho mà xem, có khi còn lãi hơn cậu kinh doanh cái cửa hàng thú cưng kia nhiều."Hạ Cát cười khan, bé Tằm Ngọc đúng là rất thích nhả tơ, nhưng thực sự vẫn chưa sẵn sàng để sản xuất chăn hàng loạt.
"Như vậy khó lắm, tớ chỉ có thể làm cho họ hàng bạn bè mà thôi." Hạ Cát lại hỏi: "Sức khoẻ của cậu dạo này thế nào?"
"Cậu tớ đang nằm nghỉ trên lầu hai, nếu không thằng nhóc kia cũng chẳng tới làm gì." Tạ Ngôn đáp.
Hạ Cát nhìn thoáng qua Tạ Gia Tuấn đang làm ổ trên ghế sofa chơi điện thoại, trong lòng không biết là cảm xúc gì. Nhưng dù gì đối phương cũng là em họ của bạn thân, nói thế nào cũng phải nhìn mặt mũi Tạ Ngôn, vì vậy cậu cố gắng không nghĩ đến Bé Chuột còn đang ở nhà.
Tạ Ngôn tiếp tục nói: "Nghe nói cậu tớ quen với một người bạn từ bạn đại học của ông ấy, họ thường xuyên giao lưu hội nhóm với nhau. Nhưng sở thích của người bạn kia khá kỳ lạ, người ta thích nuôi chó, nuôi mèo, nuôi chim, ông ấy lại thích động vật máu lạnh, hết rắn lại đến thằn lằn....Cậu tớ tò mò bèn đến nhà ông ấy chơi một lần, kết quả đêm về bèn nằm mộng. Mới đầu người nhà còn thấy buồn cười, nói cậu nhát gan quá. Nhưng về sau cứ trời tối là lại gặp ác mộng, huyết áp lúc nào cũng cao, lúc này người nhà mới thấy lo lắng."
"Bây giờ cậu vẫn gặp ác mộng à?" Hạ Cát lo lắng hỏi.
"Đúng vậy. Cho nên cậu không dám về nhà, nhất định phải mang theo thằng con tới nương nhờ mẹ tớ. Nhưng kiểu gì cũng trốn không thoát, ở nhà tớ rồi vẫn cứ gặp ác mộng như thường." Tạ Ngôn phàn nàn.
Tạ Gia Tuấn vẫn luôn cúi đầu chơi game ngẩng phắt đầu lên, hờ hững đáp: "Xin nhờ, cứ làm như em muốn đến nhà anh lắm đấy."
"Thằng nhãi này!" Tạ Ngôn ghét bỏ nhìn cậu ta một cái, cậu ta rất ghét việc nhìn thấy thiếu niên đẹp trai lung la lung linh ngay trước mặt mình.
Tạ Ngôn quay đầu chuẩn bị nói tiếp, lại phát hiện Hạ Cát đang lom lom nhìn Tạ Gia Tuấn, mà thằng nhãi kia lại có biểu hiện tránh né ánh mắt Hạ Cát, cậu ta nhạy cảm đánh hơi được mùi drama, nhíu mày hỏi: "Hai người các cậu...quen nhau à?"
Hạ Cát thu tầm mắt, đáp: "À, cậu ấy có qua quán mấy lần."
"Ôi trời, trùng hợp thế à?" Tạ Ngôn kinh ngạc thốt lên.
"Bạn cùng lớp của em hay đến đó, em cũng chỉ tiện đi cùng mà thôi." Tạ Gia Tuấn giải thích.
Hạ Cát âm thầm phàn nàn trong lòng: Nhãi ranh này gan lớn ghẹo con giai nhà người ta, sao bây giờ nhìn cứ héo queo thế.
Tạ Ngôn thấy Hạ Cát dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Tạ Gia Tuấn, gạt suy nghĩ trong đầu, hỏi: "Thằng nhãi này đang tuổi nổi loạn, nó có gây phiền phức gì cho cậu không?"
"Anh mới nổi loạn ấy!" Tạ Gia Tuấn mất kiên nhẫn đứng bật dậy, vùng vằng lên lầu.
Tạ Ngôn khó thấy được lúc Tạ Gia Tuấn thẹn quá hoá giận, không khỏi càng thêm lo lắng: "Thằng nhóc này không làm chuyện gì trái lương tâm đúng không?"
Hạ Cát dùng vẻ mặt phức tạp hỏi lại: "Em họ cậu...cũng là vậy à?"
"Cũng là cái gì?" Tạ Ngôn ngơ ngác hỏi lại.
"À, không có gì đâu." Hạ Cát nghĩ chuyện này cứ tiêu diệt từ trong trứng nước trong âm thầm là được rồi, không cần phải nói ra miệng.
Dì Tạ đi trên tầng xuống, trông thấy chăn tơ tằm trên ghế sô pha, cười nói: "Dì vừa nói với cậu Tiểu Ngôn rằng Tiểu Cát mang chăn tới, lần này có thể ngon giấc rồi. Dì đi rửa bát, Tiểu Ngôn mang chăn lên cho cậu con đi."
Hạ Cát đứng dậy theo Tạ Ngôn: "Con cũng nên đi thăm cậu một chút mới phải phép."
Hạ Cát theo Tạ Ngôn lên tầng hai, vào trong phòng cậu. Bên trong phòng khá tối, rèm phòng kéo kín mít cửa sổ, chỉ có duy nhất ánh sáng màu vàng cam toả ra từ chiếc đèn ngủ đầu giường, cậu Tạ Ngôn đang tựa đầu giường đọc sách.
Tạ Ngôn mang chăn Hạ Cát đem tới đưa cho cậu, cậu sờ sờ chăn, cảm thán: "Quả nhiên là khác, vừa mát mẻ vừa dễ chịu, hy vọng chốc nữa cậu có thể ngủ ngon." Cậu nói lời cảm ơn với Hạ Cát: "Anh bạn trẻ, cảm ơn con rất nhiều! Con đúng là ân nhân cứu mạng của cậu!"
"Cậu khách sáo quá, cũng chỉ là chút việc nhỏ thôi ạ." Hạ Cát vội thưa.
Mặc dù ánh sáng trong phòng tương đối mờ, nhưng Hạ Cát cũng có thể thấy rõ quầng thâm trên mắt cậu, tơ máu đỏ ngầu đôi mắt. Khi ba mẹ Hạ Cát vừa mới qua đời, cậu thường xuyên gặp ác mộng và mất ngủ nghiêm trọng, vậy nên cậu hiểu sâu sắc cảm giác mỏi mệt nhưng không cách nào có thể vào giấc ngủ.
Hạ Cát an ủi cậu Tạ Ngôn vài câu rồi rời phòng, không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa.
Trước đó Hạ Cát không biết cậu bị mất ngủ nghiêm trọng đến vậy, nói đến đây cậu đột nhiên nhớ ra Ếch Mộng Mơ. Theo như 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' có nói, năng lực của Ếch Mộng Mơ bao gồm cả việc nuốt chửng cả ác mộng.
Vì vậy Hạ Cát nói với Tạ Ngôn: "Chăn tơ tằm cùng lắm cũng chỉ có tác dụng thoải mái cơ thể, vào thời tiết này khiến người ta cảm thấy ngủ ngon hơn thôi, tớ không chắc nó có tác dụng an thần hay không. Cậu cậu cứ như vậy cũng không ổn, nếu như đêm nay vẫn bị ác mộng quấn thân, cậu nói với tớ, tớ nghĩ cách khác."
Tạ Ngôn tò mò: "Cậu còn cách khác á? Cách gì thế?"
Hạ Cát không trả lời, chỉ nói: "Cậu nhớ không được thì phải gọi ngay cho tớ đấy nhé."
"Bí bí mật mật, được rồi, đã nhớ rồi Hạ tiểu thần y." Tạ Ngôn bĩu môi.
....
Hạ Cát quay lại cửa hàng, phát hiện mọi người đang tổ chức cuộc thi 'Tranh tài kéo co' giành cho Ếch Mộng Mơ và tiểu Thanh Tước. Dây kéo là ruy băng trên hộp bánh, trên bàn đầy tràn bánh quy nhỏ, A Phượng và Bé Tiên Cá sử dụng những đồng bánh quy này làm tiền cược, ai thắng người đó được tất.
Hạ Cát thở dài, cái tốt không học, toàn học được những trò xấu.
Kể từ khi Ếch Mộng Mơ phá vỏ, nó đã uống rất nhiều thuốc tăng trưởng và thuốc đề cao năng lực, nhưng cũng chẳng lớn được là bao, vẫn chỉ là một bé ếch bé tin hin mà xanh biếc.
'Green Battle' đã đến hồi gay cấn, A Phượng hét lớn: "Oa oa cố lên!"
Ếch nhỏ nắm chặt đầu dải ruy băng, dùng sức bật ra sau, kéo tiểu Thanh Tước ngã lăn lông lốc trên bàn mấy vòng.
"A a a! Tuyệt vời! Chỗ này là của anh tất!!!!" A Phượng vội vàng ôm toàn bộ chỗ bánh quy nhỏ vào trong lòng.
"Khụ khụ." Hạ Cát đứng xem rất lâu, ho khan một tiếng, mọi người kinh hãi quay đầu. Ếch Mộng Mơ nhảy bật lên trên đỉnh đầu Hạ Cát, cậu ôm nó xuống ấp vào lòng.
Cuộc 'tụ tập đánh bạc' bị ép phải kết thúc sớm, mọi người hậm hực giải tán.
Hạ Cát nói chuyện cậu Tạ Ngôn cho Long Uý nghe, biểu thị rằng muốn sử dụng năng lực của Ếch Mộng Mơ giúp cậu Tạ Ngôn, cậu muốn nghe ý kiến của Long Uý. Dù sao nếu muốn sử dụng năng lực của ếch nhỏ, cậu phải để nó ở nhà Tạ Ngôn một đêm, đây là lần đầu tiên cậu để thú cưng nở từ trứng thú cưng ra bên ngoài ở.
"Anh Long, anh thấy sao ạ?" Hạ Cát ôm ếch nhỏ hỏi.
Long Uý suy nghĩ một hồi rồi mới đáp: "Nếu là bạn của cậu thì có thể bảo đảm sự an toàn của ếch nhỏ, chỉ cần nó an toàn thì đều không sao hết. Ếch Mộng Mơ trời sinh có năng lực nuốt chửng ác mộng, có lẽ chuyện này cũng có ích trong việc tăng khả năng của nó."
"Vâng, vậy quyết định như vậy đi ạ."
Ngày hôm sau quả nhiên Tạ Ngôn gọi điện thoại tới, tình trạng cậu không khá hơn là bao, vậy là Hạ Cát ôm Ếch Mộng Mơ tới nhà Tạ Ngôn.
Để tránh người khác tò mò, Hạ Cát giấu ếch nhỏ vào mô hình nhà cây, sau đó đặt nó trên tủ đầu giường cậu. Lúc mọi người hỏi cậu đây là cái gì, cậu chỉ trả lời mơ hồ rằng đây là linh vật cậu mua được ở nước ngoài, dân bản xứ tin rằng thứ này có thể xua tan ác mộng.
Ngay từ đầu không mấy ai tin tưởng, Tạ Ngôn thậm chí còn muốn đưa Hạ Cát đến gặp bác sĩ tâm lý. Không ngờ rằng mô hình nhà cây kia lại có tác dụng, cậu Tạ Ngôn có một đêm ngon giấc mà không hề gặp một cơn ác mộng nào cả!
Hôm sau Tạ Ngôn mang mô hình nhà cây kia tới cửa hàng thú cưng, còn tấm tắc khen hay: "Thứ này cũng thần kỳ quá rồi! Cậu tớ nói hôm qua không hề mơ thấy ác mộng, ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh, cậu nói cảm giác cứ như thể được sống lại vậy!"
Hạ Cát cười đáp: "Có thể giúp cậu là tốt rồi."
Sau khi Tạ Ngôn rời đi, Hạ Cát nhanh chóng ôm ếch nhỏ từ mô hình nhà kia ra. Ếch nhỏ nhảy lên lòng bàn tay cậu, ngửa đầu kêu 'Ộp' một tiếng.
"Vất vả con rồi!" Hạ Cát dùng ngón tay xoa xoa đầu ếch nhỏ, chợt phát hiện trên lưng ếch xanh xuất hiện một đường xoắn ốc màu đen, vừa dày đặc vừa hỗn loạn.
Hạ Cát nhanh chóng kiểm tra lại 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện'.
[Xin ký chủ đừng lo lắng, sau khi Ếch Mộng Mơ nuốt chửng giấc mơ, căn cứ vào nội dung giấc mơ mà xuất hiện những đường xoắn ốc mang màu sắc khác nhau, điều này có nghĩa Ếch Mộng Mơ đang tiêu hoá giấc mơ. Sau khi đã tiêu hoá toàn bộ giấc mộng, đường xoắn ốc sẽ tự động biến mất. Việc tiêu hoá giấc mơ rất có lợi trong việc nâng cao năng lực của Ếch Mộng Mơ.]
"Thì ra là thế!" Hạ Cát thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hạ Cát ngoài ý muốn phát hiện ra nhiệm vụ trung cấp vốn không có động tĩnh gì, ấy vậy mà đã yên lặng phát sinh biến hoá, tiến độ nhiệm vụ đã biến thành: 2/100.
Lúc này Hạ Cát mới nhận ra rằng trường hợp mới được cộng thêm vào này hẳn là trường hợp của cậu Tạ Ngôn.
Như vậy, yêu cầu của nhiệm vụ trung cấp là tiếp đãi một trăm khách hàng, không tính khách hàng đến quán cà phê thú cưng, chỉ tính việc khách hàng đang gặp rắc rối và cần phải có sự giúp đỡ của thú cưng mới là phù hợp yêu cầu. Hạ Cát đột nhiên nảy ra chút ý tưởng về yêu cầu nhiệm vụ trung cấp này.
Hai ngày sau, Hạ Cát lại một lần nữa nhận được điện thoại của Tạ Ngôn, nói rằng người bạn có sở thích kỳ lạ kia của cậu cũng bị ác mộng quấn thân đã lâu, hy vọng được mượn ngôi nhà trên cây kia của Hạ Cát một đêm.
Hạ Cát lập tức đồng ý, một mặt có thể giúp người làm niềm vui, lại vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, một mặt cậu lại cảm thấy chuyện này không đơn giản. Vậy là ngay hôm sau Hạ Cát ôm Ếch Mộng Mơ cùng Long Uý đi ra ngoài.
Chú nọ sống trong một khu dân cư kiểu cũ bảy tầng, nhà chú ở tầng năm, Hạ Cát và Long Uý mới chỉ leo đến nửa đã nghe thấy tiếng cãi vã trên hành lang.
"Tôi không biết! Tôi muốn trả lại! Chính là do tôi mua cái thứ đồ tà môn này của cậu mới hại tôi mấy tháng nay không đêm nào ngon giấc!" Ông chú tức giận cãi.
Một giọng nói như cười như không vang lên, Hạ Cát nghe thấy cũng giật mình.
"Chú à, lúc sang tay cho chú cũng đã thoả thuận rồi gì, trừ khi bệnh tật hoặc bị thương quá nghiêm trọng, nếu không không được trả hàng. Hôm nay cháu có ý qua kiểm tra sức khoẻ của thú cưng, thấy vẫn rất khoẻ mạnh, chú lấy loại lý do này nghe không hợp lý tẹo nào."
Tác giả có lời muốn nói:
A Phượng đại đại trốn trong chăn đếm bánh quy: Một đồng bánh quy, hai đồng bánh quy, ba đồng bánh quy.... - Sau đó cứ thể ngọt ngào đi vào giấc mộng.
Ếch Mộng Mơ: Ộp! Giấc mơ này thật là thơm!