Sáng sớm lúc Hạ Cát thức dậy, cậu hắt hơi hai lần, cảm thấy căn phòng hoàn toàn lạnh lẽo. Sau khi đứng dậy, cậu mới phát hiện cửa ban công không đóng, để lộ ra một khe hở, nhưng cậu nhớ rõ trước khi đi ngủ mình đã đóng kín rồi mà.
Cảm giác có chút ngột ngạt, Hạ Cát sụt sịt đi xuống lầu, phát hiện cửa sổ phía sau của lầu một cũng chưa đóng, nhất thời toát mồ hôi lạnh. Không thể có trộm được! Cậu khá chắc chắn việc tối qua cửa sổ đã được khóa!
Phản ứng đầu tiên của Hạ Cát là kiểm tra những con thú cưng trong cửa hàng, nhìn từng chiếc lồ ng một, Hạ Cát thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, những con thú cưng đều bình an vô sự.
Sau khi cho thú cưng ăn sáng, Hạ Cát không có cảm giác thèm ăn, cậu lên lầu pha cho mình một tách cà phê, cảm thấy như thể mình không ổn chút nào, có lẽ bị cảm rồi, để tránh lây bệnh cho thú cưng, cậu lấy ra một chiếc khẩu trang và đeo nó lên mặt.
Hạ Cát đã đặt một tấm bảng mới cho cửa hàng, nó vừa được giao vào sáng nay. Cậu treo tấm biển ngoài cửa, dùng giẻ lau hai ô cửa sổ cao từ trần đến sàn, lau xong liền bơ phờ nằm trên bàn ở quầy lễ tân, bất động nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ nắng chói chang, bầu trời trong xanh nhưng ít người qua lại, Hạ Cát nằm trên mặt đất cả buổi sáng, người qua lại trên đường chỉ cần dùng một bàn tay là có thể đếm được.
"A, chán quá! Tiểu Sủng, chúng ta nói chuyện đi."
[Ký chủ, xin hãy hoàn thành nhiệm vụ chính càng sớm càng tốt.]
Hạ Cát nhìn chằm chằm vào cột tiến độ nhiệm vụ vẫn nằm im mốc 0/10, buồn hẳn. Cậu như một vũng bùn lăn lộn trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng muốn chứ bộ, nhưng không có ai đến thì sao tôi hoàn thành đây."
Hệ thống phớt lờ cậu.
Hạ Cát nhớ tới Weibo ngày hôm qua mình đăng ký, liền lấy điện thoại ra đọc. Hóa ra đã có hơn 400 người hâm mộ trên Weibo, video con vẹt mà cậu đăng đã trở nên nổi tiếng, với lượt xem trong vòng một đêm và hơn 100 bình luận, Hạ Cát nóng lòng muốn xem thử.
"Oái, 110 đâu! Sau khi thành lập quốc không cho động vật thành tinh mà."
Hạ Cát trả lời: "Xin tha cho tôi đi ~"
"Blogger thú cưng này không đi con đường thông thường, định dựa vào chim để hot hả?"
Hạ Cát trả lời: "Không phải là blogger thú cưng, thực sự chỉ là một cửa hàng thú cưng đang tìm kiếm người có tâm để nhận nuôi."
"Con vẹt sao có thể đáng yêu như vậy? Đây rõ ràng là tiết tấu muốn lừa chúng tôi nuôi con vẹt mà!"
"Con vẹt tôi nuôi cả năm trời chỉ dạy nó chào hỏi thôi. Blogger làm sao mà dạy cả hát lẫn thơ cổ? Xin hãy truyền bí quyết đi!"
...Hạ Cát thấy đủ loại bình luận, mọi người đều rất thích con vẹt nhỏ này, triển vọng tìm người nuôi nó có khả năng hơn rồi đấy. Vì vậy, cậu hào hứng mở lồ ng, định chụp thêm vài bức ảnh về con vẹt nhỏ. Còn video... đừng quay thì hơn.
Con vẹt nhỏ đáp xuống bàn nhìn Hạ Cát hồi lâu, giống như thấy Hạ Cát đeo khẩu trang nên không nhận ra. Hạ Cát vội vàng cầm điện thoại chụp lại biểu cảm đáng yêu của nó, sau đó tháo khẩu trang ra, chỉ vào chính mình nói: "Là anh, là anh."
Con vẹt nhỏ cuối cùng cũng nhận ra Hạ Cát, vì vậy nó cúi đầu xuống bắt đầu ăn thức ăn cho chim một cách nhiệt tình, còn Hạ Cát bận đăng trên Weibo.
Chắc chắn rồi, con vẹt nhỏ ăn no không yên phận, bắt đầu lải nhải bằng giọng l0li của mình.
“Nhỏ mập mới về, giọng địa phương không đổi, thịt chất thành đống, trẻ con gặp nhau cười hỏi bạn béo này là ai”.
Hạ Cát: "..." mày dự trữ bao nhiêu thơ vậy?
Sau khi đăng Weibo, Hạ Cát muốn đặt con vẹt trở lại lồ ng như ngày hôm qua, nhưng lần này cậu bé không phối hợp nữa, bay xung quanh khiến Hạ Cát không thể nào bắt được nó.
Hạ Cát thấy nó vừa không muốn nhốt trong lồ ng, vừa không có ý định bay ra khỏi cửa hàng, bèn thả nó ra.
Kết quả là con chim cuối cùng cũng lộ ra "lỗ hổng" của mình, hóa ra là một kẻ lắm mồm! Tiếng ríu rít líu lo không ngừng vang lên, Hạ Cát bị nó làm phiền muốn chết. Hơn nữa, vốn từ vựng của loài chim này thật đáng kinh ngạc, câu nào cũng không lặp lại, đồng thời cũng là loại câu có từ biến đổi không đứng đắn!
Hạ Cát bị đau đầu, ngủ thiếp đi trên bàn, nhưng con chim ngốc nghếch này không tha, vẫn bay qua bay lại đầu cậu không ngừng hót: "Chi Chi Chi Chi cục cưng Chi Chi Chi Chi cục cưng..." Hạ Cát đầu đau như búa bổ, lâu dần, lại coi bài hát này như bài hát ru, ngủ thiếp đi trong cơn mê.
Hạ Cát có một giấc mơ, trong giấc mơ, cậu cũng đang ngủ, đột nhiên, một con mèo đen từ ngoài phòng đi vào, nó tiến đến gần Hạ Cát rồi ngửi ngửi, mèo, cảm giác đó... trơn như nước, Hạ Cát cười trong cả giấc mơ, đến lúc tỉnh nụ cười vẫn còn trên môi.
Sau khi tỉnh lại, quả nhiên nghe thấy một tràng cười, cậu dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đám học sinh tiểu học đeo cặp sách đuổi theo nhau chạy đến trước cửa hàng, nhìn vào bên trong.
Hạ Cát bàng hoàng ngồi dậy, cậu không ngờ rằng sẽ có học sinh tiểu học ở gần đây, cậu chưa kịp phản ứng thì đac thấy một cậu bé dưới sự xúi giục của các bạn cùng lớp mở cửa. Bọn họ đã vào cửa thì sẽ là khách hàng, Hạ Cát nghiêm túc đứng lên tiếp đón bọn họ, nói: "Hoan nghênh."
Các chàng trai đổ mồ hôi đầm đìa, má đỏ bừng, vẫn còn thở hổn hển. Nam sinh đi vào đầu tiên liếc nhìn Hạ Cát một cái, lớn giọng hỏi: "Cửa hàng này đã mở lại rồi? Hiện tại chú là chủ sao?"
Hạ Cát cau mày, theo bản năng sờ lên mặt, lại sờ lên khẩu trang. Cậu lập tức kéo khẩu trang xuống một chút, lộ ra khuôn mặt tự cho là đẹp trai, nói: "Thật là thất lễ! Ai là chú chứ, gọi anh trai." Mấy bạn nhỏ bên cạnh tức khắc cười vang.
Một cậu bé đeo kính kéo cậu bé đứng phía trước và hỏi: "Đại Hòa, con chim biết đọc thơ đâu rồi?"
Nhóc vỗ ngực lớn tiếng, tự tin nói: "Chờ đã, lát nữa chính là có thể chứng kiến kỳ tích." Hạ Cát ở bên cạnh nghe được liền trợn tròn mắt.
Cậu bé tên Đại Hòa đưa ngón tay lên trước miệng, phát ra âm thanh chi chít rồi đọc một bài thơ: “Thanh gươm của anh hùng chưa cũ”.
"Xoạt—" đột nhiên, con vẹt nhỏ từ trên nóc tủ bay xuống, phủ bóng đen lên đầu bọn nam sinh, sau đó chỉ có một giọng l0li mềm mại đáng yêu đáp lại: "Lão nương vẫn còn sức hút."
"Oa ha ha ha ha!" Một đám tiểu học sinh hưng phấn nhảy cẫng lên, "Thật đúng là biết đọc thơ a! Ha ha ha ha!"
Hạ Cát tức giận đến thái dương đau nhức, đây là một bài thơ sao! Cậu dám khẳng định đứa trẻ này đã dạy hư con vẹt của mình! Hạ Cát lập tức thể hiện khí thế của chủ tiệm, đuổi chúng nó đi: "Đi, đi đi, đừng dạy hư con vẹt của anh."
Đại Hòa đưa tay chạm vào con vẹt nhỏ, nói với Hạ Cát "Đệt—" một tiếng rồi cùng nhóm bạn học rời đi.
Vừa rồi Hạ Cát đã nhìn rõ phù hiệu trường học in trên đồng phục học sinh của nhóm bạn nhỏ này, nguyên lai đều là học sinh của trường tiểu học trực thuộc Đại học H, khó trách sau giờ học lại đi ngang qua đây. Ước tính khi ông mở cửa hàng, cậu nhóc có giọng nói lớn đó đều đến đây thường xuyên.
Hạ Cát thở dài, vươn ngón tay ra, để con vẹt ngồi lên trên, khổ tâm giáo dục nó: “Con phải quên hết những gì cậu ấy dạy đi, nếu không sẽ không ai thích con đâu, con biết không hả.”
Con vẹt nhỏ khó hiểu nhìn Hạ Cát, chớp chớp mắt, Hạ Cát dừng một chút, nói: "Hay là từ nay về sau anh đọc "Đường thơ và Tống từ" cho con nghe nhé?"
Chú vẹt nhỏ "chụt chụt" bay trở về lồ ng.
Hạ Cát cảm thấy hôm nay sẽ không có khách hàng nào đến cửa hàng nữa, vả lại cậu cũng đang bị cảm, vì vậy cậu định đóng cửa hàng sớm để nghỉ ngơi. Vừa quay lại, cậu liền nhìn thấy một cô gái đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ kiểu Pháp. Cô bé mặc một chiếc váy hoa, trên đầu buộc một chiếc khăn đội đầu cùng màu, ăn mặc rất thanh lịch, nhìn không khác gì con nhà giàu.
Hạ Cát đợi một lúc, thấy cô vẫn chưa đi cũng chưa vào, cho rằng cô xấu hổ, bèn mở cửa hỏi cô: “Có muốn vào xem không?”
Cô gái nhìn Hạ Cát, đôi mắt to trong veo bình tĩnh như nước, nhưng không hề rụt rè hay e thẹn như Hạ Cát tưởng tượng. Cô gật đầu và đi theo Hạ Cát vào trong.
Cô ấy nhìn kỹ từng con thú cưng, Hạ Cát đứng bên cạnh giới thiệu "Những con thú cưng trong cửa hàng của chúng tôi có thể được nhận nuôi miễn phí. Mặc dù chúng không hoàn hảo nhưng hiện tại mấy bé đều khỏe mạnh. Nếu em thích bé nào, có thể chia sẻ với cha mẹ của mình, thảo luận vấn đề nhận nuôi bé."
Cô gái gật đầu, nhưng vẫn không nói lời nào, điều này khiến Hạ Cát - người vẫn đang nói chuyện với chính mình, có chút xấu hổ. Cậu cho rằng cô gái nhỏ không muốn nói chuyện với mình nên lặng lẽ quay lại bàn nằm ngay đơ.
Cửa hàng lại trở nên im lặng, đột nhiên con vẹt nhỏ nhảy ra khỏi lồ ng, kêu to: “Chị ơi, chị có muốn lên thiên đường không?” Hạ Cát suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Cô bé cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy con vẹt đột ngột xuất hiện, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại và tiếp tục nhìn chằm chằm vào chú mèo tam thể trong lồ ng. Kết quả là, con vẹt lại nhảy lên đầu rồi mổ vào bím tóc của cô miệng thì văng ra mấy bài thơ bậy bạ.
Hạ Cát không nhìn nổi nữa, tức giận đi đến nhấc con vẹt trở lại lồ ng, tuy anh chàng này bay xung quanh cô gái, nhưng Hạ Cát vẫn không thể bắt được nó.
Hạ Cát vội vàng xin lỗi: "Làm em sợ rồi, con vẹt này hơi gầy, hình như nó thích quấn lấy em,, hơn nữa bây giờ cũng không còn sớm nữa, ba mẹ có thể sẽ lo lắng, cho nên về nhà sớm một chút."
Cô gái nhìn con vẹt, rồi vẫn im lặng nhìn Hạ Cát, gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
Hạ Cát phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa con vẹt trở lại lồ ng, lần này, để trừng phạt nó vì hành vi thô lỗ với cô gái, Hạ Cát đã đóng cửa lồ ng lại.
[Ký chủ, Tiểu Sủng nghĩ cô gái vừa nãy là một chủ nhân tiềm năng.]
Nghĩ đến cô gái đi vào cửa hàng không nói một lời nào, Hạ Cát nói: "Quên đi, cô gái nhỏ thoạt nhìn rất ít nói, nhất định không thích nói chuyện phiếm."
Điều Hạ Cát không ngờ là ngày hôm sau cô bé lại đến. Cô đã thay một chiếc váy nhỏ khác nhưng lại buộc băng đô giống hệt hôm qua. Con vẹt nhỏ trong cửa hàng vừa nhìn thấy lại quay ra mổ bím tóc của cô, rồi đọc những bài thơ vô nghĩa cho cô ấy nghe.
Hạ Cát muốn ngăn cản nó, nhưng cô gái dường như không bận tâm, cô ấy ngồi yên lặng lắng nghe con vẹt lảm nhảm. Ngày thứ ba và ngày thứ tư cũng vậy.
Hạ Cát dần dần cảm thấy có điều gì đó không ổn, chưa kể đến việc cô gái nhỏ không phải đến trường mỗi ngày, những đứa trẻ ở độ tuổi của cô ấy, hầu hết chúng sẽ không thể kiểm soát được sự tò mò của mình mà trêu chọc lại khi bắt gặp một chú chim biết nói. Sau bốn ngày, Hạ Cát không hề nghe thấy một lời nào được phát ra từ miệng cô bé. Hạ Cát cảm giác cô gái này có thể bị câm.
Không thể "bán" con vẹt biết nói, nhưng bệnh cảm lạnh của Hạ Cát ngày một nặng hơn. Hôm nay, cậu đóng cửa hàng sớm, thay thức ăn, nước uống và lót ổ cho thú cưng, uống thuốc và chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, cậu tỉnh dậy vì nghẹt mũi, trong lúc ngủ cứ thở bằng miệng, cổ họng khô rát, định dậy uống nước thì nghe thấy tiếng động nhẹ từ tầng một. Những ngôi nhà xung quanh cửa hàng thú cưng đều không có người ở nên ban đêm rất yên tĩnh, bất kỳ âm thanh nhỏ nào cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Hạ Cát lo lắng đi xuống lầu kiểm tra, vừa bước xuống cầu thang liền chạm mặt với một bóng đen đang tiến lại gần mình.
Hạ Cát dụi dụi mắt, nhìn rõ ràng đứng trước mắt mình là một... con mèo đen? Nó là con mèo!
Cặp mắt miêu nô của cậu "vèo" một cái sáng rực lên.
...
Tác giả có lời muốn nói: Con vẹt nhỏ: Quan khách ~ Để ta hát cho cậu nghe một bài! chíp chíp chíp chíp babybabybaby~ chíp chíp chíp chíp babybabybaby~~