Khoa nội trú, bệnh viện đa khoa Giang Thành, phòng 1203.
Mỗi khi y tá trực ban đi vào phòng bệnh, khóe miệng của cô không thể nào kiềm chế được mà câu lên, bởi vì bệnh nhân trẻ tuổi nằm ở khu này thực sự rất dễ thương, lớn lên còn ưa nhìn.
Y tá thân thiện chào hỏi người trên giường bệnh: "Hạ Cát, lại xem video mấy bé thú cưng dễ thương sao, cười đến mặt nở đầy hoa rồi kia kìa."
Chàng trai đang cúi người nhìn điện thoại di động ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt long lanh to tròn sáng ngời, khóe mắt hơi nhếch, khi cười không khác gì nắng tháng năm rực rỡ.
Hạ Cát mỉm cười giơ màn hình điện thoại lên nói: "Chị y tá, chị đến xem thử đi, con mèo này dễ thương quá!"
Cô y tá giả vờ quan tâm đ ến video đem đầu ghé sát lại gần Hạ Cát, nhưng cuối cùng lại bị khuôn mặt tươi cười dễ thương của Hạ Cát làm cho giật mình, thầm nghĩ nhóc mới là người đáng yêu ý!
"Nếu thích mèo như vậy, sau khi xuất viện có thể tự mình nuôi một con."
Những gì y tá nói khiến Hạ Cát sững sờ một lúc, cậu nghĩ, có lẽ mình thực sự có thể cân nhắc việc tự mình nuôi một đứa.
Hạ Cát là một lập trình viên, mỗi ngày không phải thường xuyên tăng ca thì cũng về rất muộn. Mặc dù rất thích mèo nhưng cậu chưa bao giờ dám nuôi chúng vì sợ không còn sức để chăm, bao nhiêu năm nay bản thân đều phải dựa vào vận khí để hút mèo.
Vào ngày cách đây một tháng, sau 28 tiếng làm việc liên tục, năm ấy Hạ Cát mới 26 tuổi thiếu chút nữa đột tử ở nơi làm việc. Khi được đưa đến bệnh viện, tình trạng của cậu đã rất tệ, thức đêm và sinh hoạt không lành mạnh khiến cơ thể suy dinh dưỡng, lâu ngày dẫn đến thâm hụt dưỡng chất nghiêm trọng. Sau khi được cấp cứu, Hạ Cát đã phải trải qua một tháng trong bệnh viện trước khi lấy lại được sức khỏe như người bình thường.
Hạ Cát, người đã ở trong địa ngục một thời gian, càng quyết tâm sống một cuộc sống lành mạnh hơn. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu đã từ bỏ công việc lập trình viên ngay từ lúc còn trên giường bệnh, số tiền tiết kiệm tích lũy được sau mấy năm làm việc cũng đủ để cậu nghỉ ngơi một thời gian và tìm kiếm một công việc mới.
Dù sao hiện tại cậu cũng đang nhàn rỗi, vừa có thời gian vừa có sức lực, nuôi một con mèo chắc cũng không thành vấn đề lớn. Sau khi hạ quyết tâm, Hạ Cát liền lôi điện thoại ra tìm kiếm tất cả các thông tin liên quan.
Vào buổi chiều, chú của Hạ Cát là Hạ Quốc Chính đến đón cậu xuất viện. Cha mẹ của Hạ Cát qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi vào một năm trước khi Hạ Cát tốt nghiệp đại học. Mấy năm nay, Hạ Cát đều đón Tết Nguyên Đán ở nhà chú mình.
Khi Hạ Quốc Chính đến, ông ấy còn mang cho Hạ Cát một bộ quần áo mới: "Dì của cháu mua đấy, bà ấy nói xuất viện mặc quần áo mới sẽ may mắn."
Thứ dì mua cho cậu là một chiếc áo hoddie màu đỏ rực, mặc dù có hơi quê mùa nhưng Hạ Cát rất vui vẻ mặc vào.
Sau khi nằm viện một tháng, đồ vật Hạ Cát phải mua không ít, Hạ Quốc Chính một mình bận rộn thu dọn đồ đạc, ngăn cản Hạ Cát động chân động tay. Vừa thu dọn, ông vừa thở dài: "Cũng may lần này không có chuyện gì xảy ra. Nếu con xảy ra chuyện, chú biết giải thích thế nào với bố mẹ đã khuất của con đây? Dì của con vẫn muốn con chuyển đến ở với chúng ta để dì tiện chăm sóc. Con thật sự không đi sao?"
Hạ Cát biết kể từ khi cha mẹ cậu rời đi, gia đình chú đã đối xử với mình rất tốt nhưng cũng chính vì điều này nên cậu càng không muốn gây rắc rối gì thêm cho gia đình chú nữa. Hạ Cát đi tới, ôm lấy chú, làm nũng nói: “Chú, cháu hứa sau này sẽ sống thật khỏe mạnh và tích cực sinh hoạt, sẽ không bao giờ để chú và dì phải lo lắng nữa."
Hạ Quốc Chính nhìn cháu trai lớn lên, miệng ngọt, từ nhỏ đã thích cười, dung mạo tuấn tú, không có trưởng bối nào không yêu thích cậu. Ông biết người trẻ tuổi có chủ kiến riêng, cũng biết ở chung với người lớn tuổi sẽ không tiện nên không nài nỉ.
Hạ Quốc Chính lái đến một chiếc xe tải nhỏ, hai người đặt đồ đạc của Hạ Cát lên xe, Hạ Cát nhìn thấy trong xe chất đống mấy túi đồ giống như thức ăn chăn nuôi nên thuận miệng hỏi.
“Mấy năm trước khi ông nội của con qua đời, chú mới biết được ông ấy có mở một cửa hàng bán thú nuôi ở phố sau Tây Thành, trong cửa hàng còn mấy con thú cưng, không có người cho ăn, nên giờ cứ lúc nào rảnh chú sẽ cho chúng nó ăn." Hạ Quốc Chính lái xe với vẻ mặt bất lực.
Hạ Cát cũng rất ngạc nhiên, trước đây cậu chưa từng nghe nói về chuyện ông nội mở cửa hàng thú cưng, cậu hỏi lại chú: "Vậy cửa hàng này bây giờ thế nào rồi chú?"
"Bán đi hoặc cho thuê lại, mở cửa hàng thú cưng không dễ như vậy đâu, ông nội cháu nghĩ thế nào không biết, giờ căn bản là vực dậy không nổi."
Hạ Cát đột nhiên có hứng thú, vì vậy nói: "Chú, nếu chú bận, để cháu giúp chú cho thú cưng trong cửa hàng ăn, dù sao cháu cũng rảnh."
Hạ Quốc Chính biết từ khi còn nhỏ cậu đã cực kỳ yêu thích mấy bé động vật, vì vậy ông không nghĩ nhiều liền đồng ý, chỉ nói: "Cháu sẽ hối hận khi nhìn thấy mấy con thú cưng đó."
Hạ Cát ghé về nhà và nghỉ ngơi qua đêm. Hạ Quốc Chính đã gửi địa chỉ của cửa hàng thú cưng vào điện thoại di động của cậu, ngày hôm sau Hạ Cát lấy đủ loại thức ăn cho thú cưng rồi vội vã đi tìm cửa hàng của ông nội.
Trước kia Hạ Cát rất ít khi đặt chân đến Tây thành, dù sao nơi này cũng không phải khu thương mại, mà chủ yếu là khu dân cư, có cả mới lẫn cũ. Chỉ có một trường đại học cấp hai ở quận phía tây, và con đường phía sau trường đại học là một khu thương mại nhỏ.
Hạ Cát lang thang quanh khu vực này một lúc lâu, sau khi dò hỏi đường xá, cuối cùng cậu cũng tìm thấy con phố. Phố này không phải ngõ nằm trên mặt đường chính, mà nó được xây khuất ở phía sau mặt phố nên hơi khó tìm.
Hạ Cát nhìn xung quanh trái phải, mặt tiền và đường xá trên con phố này đều rất mới, phỏng chừng mới được tu sửa chưa lâu, chủ đầu tư có lẽ muốn xây dựng một trung tâm mua sắm và biến nó thành khu thương mại ở quận Tây Thành. Nhưng nhìn mọi thứ trước mắt, triển vọng dường như không mấy khả thi, khi nhiều mặt tiền vẫn còn bỏ trống, ước tính việc thu hút đầu tư đã thất bại, cả con phố vắng vẻ, đến người đi đường cũng chả được bao nhiêu.
Chú nói đúng, nơi này thực sự không thích hợp để mở một cửa hàng.
Hạ Cát chậm rãi đi về phía trước, rất nhanh liền nhìn thấy tấm biển duy nhất của cửa hàng ghi: Cửa hàng thú cưng trong mơ.
Hạ Cát đứng yên, kiểm tra số nhà mà Hạ Quốc Chính đã gửi cho mình, sau khi xác nhận lại mọi thứ đều chính xác, cậu lại nhìn lên biển hiệu có chút đơn giản, thầm nghĩ có lẽ đây là biển hiệu cửa hàng của ông nội.
Mặt tiền cửa hàng hầu như không có trang trí gì, từ hai cửa sổ lớn bằng kính có thể nhìn thấy bên trong cửa hàng tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy một số kệ lồ ng và đường viền trên đó. Trước cửa không có chống trộm, nghe nói ông nội cũng mua lầu hai về để tiện sinh hoạt.
Trong lòng Hạ Cát dâng lên cảm giác buồn bã khi nhìn thấy tờ giấy rao bán trên cửa sổ. Cậu lấy chiếc chìa khóa mà Hạ Quốc Chính đưa cho và mở cửa.
Hạ Cát vừa bước vào cửa hàng, đột nhiên nghe thấy tiếng máy móc bên tai.
【Ding——Đã phát hiện sự xuất hiện của người thừa kế, hệ thống Cửa hàng thú cưng trong mơ đang được ràng buộc lại. Việc ràng buộc sẽ thành công sau 30 giây, 30, 29, 28...】
Hạ Cát giật mình vì âm thanh vang lên đột ngột, thầm nghĩ đó chỉ là thiết bị cảm ứng tự động được cài đặt trong cửa hàng đang chào đón mình, nhưng khi cậu liếc nhìn cửa hàng thiếu sáng, Hạ Cát lại không thể tìm thấy bất kỳ thiết bị nào. Trước khi Hạ Cát có thể phản ứng kịp, giọng nói lại vang lên.
【Ding— đã liên kết thành công với ký chủ mới!
Hạ Cát, 26 tuổi.
Nghề nghiệp cũ: Lập trình viên
Nghề nghiệp hiện tại: Chủ tiệm của Cửa hàng thú cưng trong mơ
Nhiệm vụ chính: Tìm chủ cho thú cưng trong cửa hàng
Phần thưởng nhiệm vụ: Với mỗi thú cưng tìm được chủ nhân sẽ nhận được giá trị nguyện vọng tương ứng và một quả trứng thú cưng do hệ thống khen thưởng
Tiến độ nhiệm vụ: 0/10
Hãy đến và hoàn thành các nhiệm vụ mà hệ thống đề ra đi nào, kiếm điểm mơ ước, tạo ra một cửa hàng siêu thú cưng độc đáo và mang lại lợi ích cho toàn nhân loại! 】
Hạ Cát có thể được coi là một thanh niên thời thượng, từ lâu cậu đã nghe kể về sự tồn tại của những hệ thống kỳ lạ trên thế giới này, nhưng cậu không ngờ bản thân sẽ gặp phải chúng. Cậu còn nhớ rõ lúc mình tiến vào hệ thống có nói mấy chữ "Người thừa kế", hỏi: "Ông nội tôi là chủ nhân trước kia của cậu?"
[Khi ký chủ mới bị ràng buộc, những ký ức của ký chủ cũ sẽ tự động bị bao trùm, vì vậy Tiểu Sủng không thể trả lời câu hỏi này.]
Hạ Cát nghĩ, thật là một hệ thống đơn giản và thô thiển.
"Cậu tên là Tiểu Sủng? Mà nãy cậu vừa mới nói tới giá trị mơ ước, nó là cái gì vậy?"
[Khi kí chủ tìm được chủ nhân cho thú cưng, hạnh phúc của thú cưng và khách hàng sẽ được chuyển hóa thành giá trị mơ ước. Giá trị mơ ước là đơn vị tiền tệ phổ biến duy nhất trong trung tâm thương mại của hệ thống, kí chủ có thể sử dụng giá trị mơ ước để mua tất cả các mặt hàng trong hệ thống.]
Theo sau tiếng nói của hệ thống, một giao diện tương tự như trung tâm mua sắm xuất hiện trước mặt Hạ Cát. Hạ Cát thấy rất nhiều thanh menu đã được phân loại, chứa đầy sản phẩm khác nhau. Vẫn còn nhiều vật phẩm mà cậu chưa thấy qua, nhìn từ trên xuống dưới cũng có thể đoán được đây không phải đồ vật đến từ thế giới này; vẫn còn một số biểu tượng màu xám bên dưới và tên được thay thế bằng ký tự, như thể chúng chưa được mở khóa.
Hạ Cát nhìn trang trên cùng viết trứng thú cưng, nhớ tới có nhiệm vụ ban thưởng, liền hỏi hệ thống: "Trứng thú cưng là cái gì?"
[Trứng thú cưng có thể nở ra thú cưng. Trứng thú cưng được bán trong hệ thống này được chia thành bốn cấp độ theo độ hiếm của chúng: cấp độ phổ thông, cấp độ đặc biệt, cấp độ hiếm và cấp độ huyền thoại. Cấp độ càng cao, càng cần nhiều điểm mơ ước, thú cưng càng hiếm càng sở hữu năng lực đặc biệt.]
Là một người yêu thích Poké Ball, Hạ Cát cảm thấy nếu nói đơn giản hệ thống trứng thú cưng này là một trò chơi khá thú vị, ngay lập tức tò mò hỏi: "Nói cho tôi biết, trứng thú cưng có thể nở ra con gì?"
[Trứng thú cưng cấp độ đặc biệt trở lên có xác suất nhất định sẽ nở ra thú cưng không tồn tại ở thời hiện đại, năng lực đặc thù, có thể giúp ký chủ sáng tạo ra một cửa hàng thú cưng độc nhất vô nhị. Còn lại xin kí chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, thu được trứng thú cưng càng sớm càng tốt.]
Hạ Cát vẫn đang suy nghĩ về việc phải làm gì sau khi từ chức. Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ mình lại tìm được con đường để đi nhanh đến vậy, mặc dù đột nhiên bị hệ thống ràng buộc nhưng Hạ Cát cũng không từ chối việc phải điều hành một cửa hàng thú cưng, cậu yêu động vật, và nơi này là do ông nội để lại.
Cứ làm thôi, Hạ Cát nhìn lướt qua nội dung nhiệm vụ chính, và thấy tiến độ của nhiệm vụ được điền là 0/10. Sau đó, cậu tiến đến đếm hết số lồ ng trong cửa hàng, chính xác có mười cái, vì vậy nhiệm vụ chính là tìm chủ nhân mới cho mười con vật nuôi này.
Hạ Cát mò mẫm trong cửa hàng một hồi, cuối cùng cũng tìm được công tắc trên tường, sau khi bật đèn lên, chỉ cần một cái búng tay, cả cửa hàng trong nháy mắt đã sáng rõ. Bây giờ Hạ Cát không thể quan tâm đ ến bất cứ điều gì khác nữa, lập tức lao vào kiểm tra mười con thú cưng.
Sau khi nhìn xung quanh, Hạ Cát sững sờ.
Mười con này... chắc không thể gọi là thú cưng được.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Cát, người quản lý của cửa hàng thú cưng trong mơ, cùng các bé thú cưng đáng yêu cúi chào độc giả ~
Sếp Hạ: Cửa hàng mới khai trương! Đại cát đại lợi! Chào mừng bạn đến chơi!
Editor: Chào cả nhà đến với thế giới của các cục bông. Có lỗi chính tả thì sửa giúp mình với nha.