Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

chương 201

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cái chuyện Cố Tấn Niên xuất hiện bên cạnh Hạ Cô Hàn, đương nhiên sẽ làm bại lộ thân phận thật sự của "Thần minh", có lẽ đám Quỷ y lo lắng Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên sẽ liên thủ giết chết "Thần minh" còn chưa sống lại. Ăn tết còn chưa xong, Mạc Cương đã vội vàng đến tìm Nhậm Học Lễ, để Nhậm Học Lễ đẩy ra "Thần Tiên Tán" đã được cải tiến.

Quỷ Y vội vàng muốn làm sống lại "Thần minh", có thể nói là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều thấy rõ.

Nhậm Học Lễ bắt được "Thần Tiên Tán",nhanh chóng dựa theo kế hoạch đem nhân mạch của mình phân tán "Thần Tiên Tán" ra ngoài.

Đương nhiên, để Nhậm Học Lễ phân tán "Thần Tiên Tán" chỉ là bước đầu của đám Quỷ y. Vì chưa đầy một tuần, những người đã dính vào "Thần Tiên Tán" sẽ chủ động đến tìm Nhậm Học Lễ, yêu cầu càng nhiều "Thần Tiên Tán". Vì thế Nhậm Học Lễ sẽ hướng Quỷ Y lấy thêm một số lượng lớn "Thần Tiên Tán".

Số lượng quad nhiều, khiến kẻ phụ trách khiếp sợ. Nếu là trước kia, Quỷ y nhất định sẽ nghi hoặc ít nhiều, vì hợp tác với Nhậm Học Lễ quá thuận lợi, khiến bọn chúng cảm thấy có kẻ đang đứng sau đang giăng lưới muốn bắt bọn chúng.

Nhưng hiện tại, với sự xuất hiện của Cố Tấn Niên, đã khiến bọn họ không còn có thể kiên nhẫn được nữa. Quýnh quáng sẽ làm chúng dễ mắc lỗi, nên không hề phát hiện kì lạ bên Nhậm Học Lễ, vừa nhận được đơn đặt hàng từ Nhậm Học Lễ chúng đã nhanh chóng điều chế rồi đưa qua.

Muốn điều chế thì cần nguyên liệu.

Lúc này Quỷ y lại phát hiện, ba cổng thông đạo từ khi nào đã đóng kín. Nói cách khác, bọn họ không thể lấy cục đá đen từ địa phủ. Đây là nguyên liệu duy nhất để tạo nên "Thần Tiên Tán", giờ lại bị chặt đứt.

Dư Bắc Quang thu được tin này, mày thiếu chút nữa thắt chặt vào nhau. Lão đi một hơi trong phòng, sau đó cầm điện thoại gọi đến Hoàng gia.

Thông đạo hai giới chính là người Hoàng gia giữ, tại sao không nói gì mà đóng lại như thế?

Hoàng gia cũng nhanh chóng đưa ra đáp án, giống như dầu đổ vào lửa, Quỷ y nghe xong càng thêm sốt ruột.

Cuộc điện thoại, người Hoàng gia chỉ hỏi lại lão một câu không rõ nghĩa, "Người các ngươi muốn sống lại thật là Hạ Phi Tinh sao?"

Chỉ một câu, trực tiếp khiến lưng Dư Bắc Quang đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt như vừa mới bị xói cả xô nước.

Không lẽ Cố Tấn Niên đã tiếp xúc với người Hoàng gia? Cho nên người Hoàng gia mới biết Hạ Phi Tinh chân chính là ai?

So với những người khác, Dư Bắc Quang là người hiểu rõ nhất, lúc trước người Hoàng gia đáp ứng hợp tác với Quỷ y chỉ có một nguyên nhân duy nhất. Đó chính là thông qua Hạ Phi Tinh mà tìm Cố Tấn Niên. Mấy trăm năm qua, vì chuyện này nên Quỷ y luôn lừa được người Hoàng gia, có thể nói hợp tác với họ Quỷ y luôn được lợi nhiều nhất.

Nếu thật sự Cố Tấn Niên đã đi gặp người Hoàng gia, vậy thì mọi chân tướng sẽ rõ ràng, bởi vì phẫn nộ nên người Hoàng gia đóng cửa thông đạo.

Hoàng gia biết "Thần minh" không phải Hạ Phi Tinh, vậy chuyện này sẽ không còn là bí mật, mà ngoại giới cũng sẽ nhanh chóng biết đến.

"Thần minh" không có "Tín ngưỡng", cũng đồng nghĩa với việc không có nguồn lực để sống lại.

Nghĩ đến vậy, Dư Bắc Quang không thể ngồi yên, nhanh chóng kêu Mạc Cương đi tìm Nhậm Học Lễ nói bóng gió, để xem Nhậm Học Lễ bán "Thần Tiên Tán" rốt cuộc bán nhiều hay ít.

Dị động bên này của Quỷ Y đều nằm trong sự khống chế của Bộ ngành đặc thù, cũng nằm trong kế hoạch của Hạ Cô Hàn và Cố Tấn Niên.

Một người một quỷ trực tiếp đài họ cho đám Quỷ Y nhảy vào, hơn nữa cái hố lại nằm lộ thiên, Dư Bắc Quang có lẽ cũng nhìn ra cái hố, nhưng hiện tại lão muốn làm sống lại "Thần minh", buộc lòng muốn hay không lão cũng phải nhảy vào.

Khi nhận được sự điện thoại của Nhậm Học Lễ, Hạ Cô Hàn đang lười biếng mà trên sofa phơi nắng ở ban công khách sạn, Cố Tấn Niên thì vẫn yên lặng ngồi một bên đọc tiểu thuyết. Sau giờ ngọ, không khí vẫn yên lặng, rất giống sự yên lặng khi giông bão kéo đến.

Thanh âm Nhậm Học Lễ từ loa điện thoại truyền ra, ông đơn giản mà nói lại chuyện Mạc Cương thúc giục đem "Thần Tiên Tán" bán ra ngoài.

Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt cả hai không giấu được ý cười, còn chứa một ít trào phúng.

"Phiền Nhậm tiên sinh đem chúng nó "bán" đi." Hạ Cô Hàn ngáp một cái, sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, làm người đều lười nhớt không muốn động đậy.

Nếu Quỷ Y muốn bán, y liền giúp chúng bán một phen, để cho càng nhiều "Người" mua lây dính "Thần Tiên Tán".

Hạ Cô Hàn thu hồi di động, đứng dậy duỗi người, nghiêng đầu cùng Cố Tấn Niên nói: "Đi, đi xem Tiểu Lộ."

Hôm nay đã là mùng tết, người Hạ gia lại lục đục dọn đồ chuẩn bị về Đàm Châu, Hạ Vân Chính còn mang Tiểu Lộ ở Đồng Châu du lịch, vẫn chưa muốn về.

Tiểu Lộ dù gì cũng là một đứa nhỏ, gặp được Năm -- liền chơi đến quên trời đất.

Ngày hôm qua Hạ Vân Chính đưa bé với ba con rối bông cùng ra biển, rạng sáng hôm nay mới trở về, nên Hạ Cô Hàn đến tìm Tiểu Lộ, bé vẫn ở trên giường ngủ đến không biết trời trăng.

Trong khoảng thời gian này bóng ma trong lòng Tiểu Lộ cũng dần tiêu tán, nhờ vào bầu không khí ấm áp của Hạ gia. Hạ Cô Hàn hơn mấy tháng rồi mới gặp lại bé, cũng nhận ra bé có cao lên và béo ra không ít, đôi mắt xanh thẳm vẫn xinh đẹp mê người, sự cẩm trọng cùng lấy lòng ở trong mắt cũng biến mất không thấy.

Có thể thấy được Hạ Vân Chính, cùng trên dưới Hạ gia đối xử với bé rất tốt, nên trải qua vài thăng đã có thể khôi phục lại sự vô tư hồn nhiên vốn có.

Lúc này Tiểu Lộ đang ngủ ngon lành với cái dáng chữ X, quả thật không còn phòng bị như lúc Hạ Cô Hàn thấy bé trong khoang ngủ vũ trụ và ở cửa hàng nhang đèn của chính mình. Cả người còn béo tròn trắng nõn,vừa nhìn liền khiến người y khác yêu thích, muốn cưng nựng không thôi.

Hạ Cô Hàn nghĩ thế nào liền làm thế nấy, y vươn tay mà bẹo má đứa nhỏ, mềm mại mịn màng. Tiểu Lộ ngủ không sâu, rất nhanh liền mơ màng mở mắt nhưng hoàn toàn không giống người muốn rời giường, khi thấy người ngồi bên cạnh là Hạ Cô Hàn, bé không nhịn được mà gọi "Anh ơi!". Giọng nói mềm như bông màng theo sự lười biếng vừa ngủ dậy, nhưng vẫn rõ ràng chính là ngập tràn tin tưởng với Hạ Cô Hàn. Không chỉ thế, bé còn chủ động vùi mặt vào lòng bàn ta Hạ Cô Hàn cọ cọ.

Hạ Cô Hàn không hề thấy áy náy khi phá hư giấc ngủ của đứa nhỏ, chỉ nhẹ vỗ lên cái má như bánh bao của bé, giọng nói đầy ôn nhu, "Tiếp tục ngủ đi."

Vì thế Tiểu Lộ lại mơ mơ màng màng mà ngủ tiếp.

Hạ Cô Hàn thấy vậy cũng không rời đi, mà bước ra ngoài phòng khách ngồi trong chốc lát. Hơn nửa tiếng sau, Tiểu Lộ mới tỉnh táo hoàn toàn. Bé xoa mắt từ phòng ngủ bước ra, vừa thấy Hạ Cô Hàn lười biếng ngồi trên sofa, ánh mắt nhanh chóng sáng lên lộc cộc mà chạy chậm đến bên cạnh Hạ Cô Hàn, mềm mại mà hô: "Anh ơi, buổi sáng tốt lành!"

"Không còn sớm," Hạ Cô Hàn cười xoa xoa đầu bé, "Đã là giữa trưa."

Tiểu Lộ có chút ngượng ngùng mà hắc hắc cười vài tiếng, sau đó hỏi Hạ Cô Hàn, "Anh ơi, anh đến tìm em sao?"

Hạ Cô Hàn "Ưm" một tiếng, sau đó nâng nâng cằm, ý bảo Tiểu Lộ nhìn về phía bàn trà. Tiểu Lộ thuận theo mà nhìn qua, liền thấy trên bàn trà đặt một xấp giấy vàng, một cây bút lông và một hộp chu sa.

Tiểu Lộ không khỏi trừng lớn đôi mắt, nhìn bàn trà rồi lại xoay sang nhìn Hạ Cô Hàn. Giông như nghỉ đông ăn chơi phè phỡn, bỗng nhiên vừa vào học liền phải kiểm tra một tiết, bé có chút không thể tin được.

Kỳ nghỉ này, quả thật Tiểu Lộ chơi đến điên, từ lúc đến Đồng Châu thì một lá bùa cũng chưa hoạ, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc ra ngoài chỗ nào chơi mới vui thôi.

Hạ Vân Chính ngồi một bên liền cảm thấy vui sướng khi người gặp hoạ, ha hả cười nói: "Anh trai đang muốn kiểm tra bài của con nha."

"Con họa." Tiểu Lộ bẹp bẹp miệng, ghé vào trên bàn trà vẽ bùa, bóng dáng nhìn cực kỳ ủy khuất tội nghiệp.

Hạ Cô Hàn cũng không quan tâm có ủy khuất hay không, chỉ yên lặng nhìn bé vẽ bùa, vì từ ngày đến Đồng Châu dug không vẽ bùa, nhưng tay cũng không thể nào cũng đến nổi động không được đi. Vì một lá bùa tốt, quan trọng là lúc đưa linh khí vào, đường cong hoạ có chút đứt quãng, nhưng đối với một đứa nhỏ, cái này đã quá xuất sắc rồi.

Hạ Vân Chính ngồi một bên nhìn không khỏi nhíu mày, vẫn tốt, nhưng ông có thể cảm nhận được động tác hoạ bùa hôm này của Tiểu Lộ có chút ngắt quãng, không mượt mà như mọi hôm.

Hạ Vân Chính đang muốn nói cái gì, lại nhìn đến Hạ Cô Hàn hướng ông mà lắc đầu, Hạ Vân Chính cũng không lên tiếng, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc. Tiểu Lộ dù có lười biếng, cũng không thể nào thụt lùi nhanh đến như vậy?

Hơn mười phút sau, Tiểu Lộ họa xong một lá phù sấm sét, bộ dáng có chút chột dạ mà đưa cho Hạ Cô Hàn. Y nhận lấy cảm thụ một chút nguồn lực trong lá phù, đột nhiên hỏi: "Cùng với hoạ lúc ở Hạ gia có gì khác nhau sao?"

Thái độ Hạ Cô Hàn đột nhiên nghiêm túc, khiến bé vừa nghe liền đứng thẳng thân mình, trong đôi mắt xanh thẳm có chút chột dạ, khẩn trương. Biết không thể trốn tránh, nên bé ngoan ngoãn mà đáp: "Cảm giác lúc vẽ không nhẹ nhàng như ở nhà, lúc ở nhà giống như...."

Bé còn nhỏ nên không biết phải hình dung như thế nào, trầm mặc trong chốc lát, mới ngập ngừng mà nói: "Giống như...... Có người ở phía sau...... Nắm tay giúp em......"

Mà hiện tại lại không còn cái cảm giác đó, nên lúc hoạ liền thấy khó khăn hơn nhiều.

Hạ Cô Hàn đại khái đã hiểu, duỗi tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của Tiểu Lộ, không chỉ trích bé, ngược lại còn mang theo chút cổ vũ cùng trấn an.

Tiểu Lộ có thể cảm giác được Hạ Cô Hàn truyền đạt cảm xúc, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn y, liền thấy y đang mỉm cười.

"Anh ơi!" Tiểu Lộ nắm chặt tay, dùng chất giọng con nít của bé đầy đảm bảo mà nói: "Em nhất định học thật tốt, tương lại sẽ trở thành một thiên sue lợi hại giống anh vậy!"

"Ngoan." Hạ Cô Hàn vươn tay xoa lấy hai cái má bánh bao của Tiểu Lộ.

Sau đó nói với bé vài câu rồi cùng Cố Tấn Niên rời đi.

Thời điểm cửa phòng đóng lại, ánh mắt Hạ Cô Hàn không còn ý cười, đôi mắt tối đen không rõ suy nghĩ.

Y mở bàn tay, trong đó là hai lá bùa, một là Tiểu Lộ vừa hoạ, lá thứ hai là Tiểu Lộ hoạ ở Hạ gia, Hạ Cô Hàn được Hạ Văn Chính đưa cho.

Cố Tấn Niên liếc mắt một cái liền nhìn ra sự khác biệt giữa hai lá bùa được hoạ ở Hạ gia dư thừa Linh khí, đường cong tuy không quá mượt mà nhưng cũng đủ lưu loát, có thể thấy đây là một lá bùa trung đẳng. Mà lá bùa còn lại, nhìn vào liền biết là dân mới vào nghề hoạ.

Cùng là một người, vì sao chì cách nửa tháng mà có thể thay đổi đến vậy?

Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên nhìn nhau một cái, một người một quỷ trong lòng đều có đáp án.

Xích hồng sắc ngọn lửa thiêu đốt, trong chớp mắt linh khí dư thừa trong lá phù sấm sét kia hoá thành tro tàn. Trong tay Hạ Cô Hàn chỉ còn lại lá bùa Tiểu Lộ vừa mới họa, rũ mắt nhìn trong lòng bàn tay đường cong méo xệch, linh khí đứt quãng, thanh âm u mang theo châm chọc cùng mơ hồ, "Đúng là con chuột cống mà."

Vĩnh viễn chỉ có thể trốn ở chỗ tối, không dám chường mặt ra gặp người. Hoặc nếu có, chỉ thập thò một chút, sau đó lại trốn vào cống ngày. Ngu xuẩn.

Truyện Chữ Hay