Chiếc xe màu đen hoà với màn đêm tĩnh mịch, Tiểu Hy mất đi dáng vẻ hoạt bát thường thấy, cô yên lặng ngồi bên cửa xe nhìn những hàng cây bên đường lùi lại phía sau.
Không biết Tử Hiên của cô sao rồi?
Trần Đại nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh từ trên xuống dưới, xưa nay chỉ cần là phụ nữ mà hắn muốn đều phải tự giác bò lên giường cho hắn xơi.
Trương Tiểu Hy là một ngoại lệ mà hắn dành đặc ân đến giờ phút này vẫn chưa đụng đến nhưng hình như cô lại không cảm thấy biết ơn vì điều đó thì phải.
Tiểu Hy nhìn ánh đèn đường màu vàng đã mất hút, sự tĩnh mịch khiến con người ta trở nên chột dạ, cô không biết lần này bọn chúng giao dịch ở đâu nhưng chắc chắn không phải là địa điểm lần trước.
Mất hơn hai tiếng đồng hồ hai chiếc xe màu đen mới dừng lại bên một làng chài ven biển, vị mặn của nước biển theo cơn gió buổi đêm bám vào da vừa lạnh vừa rít, Tiểu Hy đứng sau lưng Trần Đại nghe tiếng mạn thuyền theo con sóng va đập vào nhau ở đằng xa, hôm nay gió lớn nên tàu ghe neo đậu rất nhiều.
Bây giờ đã là chín giờ tối nhưng đối tác giao dịch vẫn chưa tới, thời gian càng kéo dài càng làm Tiểu Hy lo lắng, lỡ như lại có kẻ ám sát Trần Đại như lần trước thì phải làm sao? Cô không có can đảm để đỡ đạn cho hắn lần hai, mà bây giờ hắn cũng đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi.
Chừng ba mươi phút sau bốn chiếc xe màu đen loại 16 chỗ ngồi xuất hiện, Trần Đại híp mắt cho tay vào túi quần nắm chắc khẩu súng trong tay, hôm nay lại không phải là ngày tốt rồi.
Bọn đàn em Hắc Miêu cũng nhận thấy có điều bất thường, chúng lui lại đứng xung quanh Trần Đại.
Bốn chiếc xe màu đen lần lượt mở cửa, người bước xuống đầu tiên không phải John mà là Lục Nhạc.
Lục Nhạc vác khẩu tiểu liên mà lần trước đã đấu với Triệu Tử Hiên hất cầm kênh kiệu hướng tới Trần Đại nói lớn: "Anh trai, bất ngờ lắm có phải không? Anh luôn từ chối hợp tác với thằng em này mà lại không biết, ngài John mà các người gọi lại là thuộc hạ của Lục Nhạc đây.
Ha ha… Thật tội nghiệp."
Dứt lời đám thuộc hạ của Lục Nhạc bước xuống xe, trong đó có tên John đứng sau lưng hắn, bọn chúng có hơn bốn mươi người còn Trần Đại chỉ có hai mươi, trận chiến này không hề cân sức.
Trần Đại ngồi lên mui xe, cho tay còn lại vào túi quần nhổ một bãi nước bọt rồi nở nụ cười giễu cợt: "Hôm nay mày muốn thế nào? Giết tao à? Thất bại một lần rồi vẫn chưa bỏ cuộc sao?"
Trần Đại không phải loại người bị tính kế lại tốt bụng nhắm mắt bỏ qua, lúc Triệu Tử Hiên đưa viên đạn được lấy ra từ bắp tay của Tiểu Hy hắn đã rất hoang mang, qua mấy đêm suy nghĩ hắn mới nghĩ ra một cái tên có khả năng làm chuyện đó, chính là Lục Nhạc, vì viên đạn 40 S&W được bắn ra từ loại súng Jericho 941 này là khẩu súng mà ngày bà trùm của Hắc Miêu, mẹ của hắn lúc ly thân với ba của Lục Nhạc đã ném cho hắn ta.
Tên Lục Nhạc này bị thiếu tình thương của mẹ đến phát hiên rồi, hắn ta muốn dùng chính khẩu súng mà mẹ đã cho mình để giết hắn giành lại mẹ sao? Thật ngu, bà trùm Hắc Miêu chỉ biết có tiền làm gì biết thương con.
Hắn vẫn nghĩ sau chuyến hàng này sẽ tìm "thằng em hư hỏng" này tính sổ nhưng thật không ngờ nó lại tìm tới đây, còn lừa hắn thêm một vố.
Lục Nhạc hơi sững người rồi khôi phục lại dáng vẻ bất cần của mình nhe răng cười lạnh: "Mày cũng thông minh đó, nếu không phải hôm đó có con khốn lưu manh đó đỡ cho một phát, thì bây giờ bà già phải thắp hương cho thằng con trai yêu dấu của bà ấy rồi, à mà không, bà ấy làm gì biết tiếc thương ai… Ha ha ha…"
Giọng cười khoái chí pha chút man rợ của Lục Nhạc làm tất cả phải chú tâm đứng im nhìn, thì ra người ám sát Trần Đại ngày hôm đó chính là hắn ta, chẳng trách Trần Đại không điều tra nội bộ cũng không hề nhắc đến, vì hắn đã biết kẻ đó không hề tồn tại trong Hắc Miêu.
Tiểu Hy bất giác rùng mình, thì ra tên chó chết ngày hôm đó bắn cô là hắn, còn gọi cô là con khốn lưu manh, nếu có cơ hội bà sẽ bẻ gãy xương mày.
Nhưng nói gì thì nói hôm nay xem ra sẽ rất khó để trở về rồi.
Đám đàn em của Trần Đại đã lên sẵn đạn, Trần Đại không ngại ra tay với đứa em ngỗ nghịch này nhưng hiện giờ hắn ít người hơn, nếu liều cũng đồng nghĩa với bại trận, hắn nắm chắc khẩu súng trong túi quần nhếch cao mí mắt hỏi Lục Nhạc.
"Chơi đánh úp thế này mày không thấy nhục sao? Hôm nay tao không có tâm trạng, nếu đã là mày thì tao không bán, muốn giết tao thì đợi khi nào tao rảnh đã."
Trần Đại muốn rời đi nhưng Lục Nhạc làm sao đồng ý, hôm nay chẳng những hắn muốn cướp hàng mà còn muốn chết Trần Đại, để cho người đàn bà kia biết thế nào là dằn vặt, hắn kề khẩu tiểu liên bên má thực hiện động tác ngắm bắn nói lớn.
"Lục Nhạc tao cái gì cũng không thiếu, duy chỉ không biết quy tắc là gì, hôm nay ngoài giết mày, tao còn phải bắt con khốn kia về làm ấm giường vì dám đánh lén tao."
Dứt lời đạn từ khẩu tiểu liên Uzi của Lục Nhạc rời khỏi nòng, âm thanh đau tim vang lên, đàn em hai bên bắt đầu vào trận chiến, trong lúc hai tên đầu sỏ hăng say bắn nhau thì Tiểu Hy nhanh chóng tìm chỗ nấp.
Cô kéo Trần Nhị cũng đang nấp ở đuôi xe lên đạn giúp mình rồi ôm chặt khẩu súng hộ thân.
Chuyện quái quỷ gì thế này không biết, chỉ nhìn sơ qua lực lượng hai bên cũng có thể đoán được bên nào sẽ thắng, ở đây trống trải như vậy muốn tìm chỗ an toàn để nấp cũng không phải dễ.
*********
Triệu Tử Hiên bên này không nhận được tin tức gì từ Bạch Tôn, hiện giờ khách sạn Thiên An và nơi sản xuất hàng của bọn chúng đã bị bao vây nhưng địa điểm mà Trần Đại giao dịch với tên John đó vẫn chưa biết được.
Anh sốt ruột gọi cho Hàn Đăng Kỳ nhưng hắn không bắt máy, anh nhờ đội điều tra thông tin dò tìm vị trí của Hàn Đăng Kỳ thông qua điện thoại của hắn.
Kết quả cho ra hắn đang ở quán ăn Nguyệt Lâu, tại sao hắn không đi cùng Trần Đại?
Giờ này Tiểu Hy không quay về tức là cô ấy đã đi theo Trần Đại, tình hình bây giờ rất nguy hiểm, anh không thể biết được tại nơi giao dịch có xảy ra chuyện gì hay không, vậy nên phải xuất phát càng nhanh càng tốt.
Triệu Tử Hiên cùng đồng đội di chuyển thẳng đến quán ăn Nguyệt Lâu, vết thương hành hạ anh nóng ran cả cơ thể nhưng sự đau đớn này có là gì so với việc để chuyến hàng kia trót lọt, có là gì khi thêm nhiều người nữa dấn thân vào con đường không có lối ra và có là gì so với việc thấy vợ mình cùng mình chịu nguy hiểm.
Quán ăn Nguyệt Lâu vẫn còn người canh gác ở bên trong, cảnh sát dùng dụng cụ cắt cửa sắt đi vào trấn áp bọn chúng nhưng trong số đó không có Hàn Đăng Kỳ.
Triệu Tử Hiên bắt một tên lại tra hỏi, hắn nhất quyết không khai, anh giao hắn lại cho cấp dưới dùng hình tra hỏi còn mình chạy xuống tầng hầm kiểm tra từng ngóc ngách.
Từ Nậm thấy máu chảy dài ướt từ vai áo xuống cánh tay của Triệu Tử Hiên, anh chậc lưỡi đi bên cạnh khuyên nhủ: "Cậu bình tĩnh một chút, ra ngoài xe nghỉ ngơi đi, tôi và những người khác sẽ đi tìm.".