Đại Cảnh triều xưa nay có quy củ.
Phi tần nội cung không được thư từ qua lại với bên ngoài, chính là nhà mẹ đẻ cũng phải tránh hiềm nghi họ ngoại tham gia vào chính sự.
Cho nên Diệp Tư Nhàn ngay cả cảnh tượng ca ca kết hôn long trọng như vậy cũng không lộ diện, chỉ đưa hạ lễ theo thường lệ.
quà mừng
Rốt cuộc kề đến tết Trung thu, nàng nói thế nào cũng muốn về nhà ngắm nghía cẩn thận một chút.
Qua mùng mười tháng tám, trong cung vô cùng náo nhiệt treo hoa đăng lên, Diệp Tư Nhàn cũng có chút ngồi không yên.
Cùng bọn nhỏ không yên lòng mà đi tới đi lui hái hoa quế trong Ngự hoa viên.
''Không biết Vương phủ kia tình hình thế nào, dù sao cha mẹ ta chắc chắn là ở không quen''
Diệp Tư Nhàn lo lắng.
''Nương nương cứ yên tâm đi'' Viên Nguyệt cười.
''Chỉ nghe nói ai ai cũng đều chen nhau đi lên, có lẽ Diệp phu nhân cũng không khó thích ứng lắm''
''Chỉ mong vậy'' Diệp Tư Nhàn khẽ than.
Từ kiệm thành sang thì dễ, từ sang thành kiệm mới khó, nàng làm sao không biết cuộc sống phú quý ung dung thì tốt hơn.
Nhưng mẫu thân thẳng thắn, phụ thân ngay thẳng, ca ca lại thô kệch.
Công chúa kia cũng không biết tâm địa gì, ngộ nhỡ đầy một bụng độc kế, một nhà này ngu ngơ ngay cả một người biết đánh cũng không có, tháng ngày làm sao mà sống?
Diệp Tư Nhàn có chút thở dài.
Cả vườn hoa quế ngập hương thơm, trời xanh mây trắng thời tiết trong lành đặc trưng đón mùa thu, càng thêm lộ ra lầu cao gác tía mênh mông trong cung, nguy nga hùng vĩ.
Quang cảnh 'ngày mùa thu hơn hẳn sớm mai mùa xuân'
''Mẫu phi, mẫu phi!''
Bé con sáu tuổi không biết từ chỗ nào chạy tới, đầu đầy mồ hôi vẻ mặt hưng phấn, trong tay còn giơ một cái roi ngựa vàng.
''Cửu thúc thúc của con cho đó, thúc thúc nói muốn dạy con cưỡi ngựa!''
Còn chưa dứt lời, tiểu Công chúa cả người áo đỏ lảo đảo, giẫm lên mép váy nhỏ của mình ngã sấp mặt.
''Cảnh Châu''
Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười.
Cung nữ thái giám cô cô bên cạnh sớm đã như ong vỡ tổ đỡ Công chúa dậy, Cảnh Châu tùy tiện lay váy mình vài lần, vẫn bừng bừng vui vẻ chạy đến bên cạnh mẫu phi.
''Mẫu thân, đây là roi vàng mà Cửu thúc thúc tặng cho con, người nói xem có đẹp không?''
Roi vàng sáng loáng được ánh nắng vừa chiếu lên, chiếu sáng rạng rỡ, tay cầm gỗ trầm hương khảm châu ngọc bảo thạch lớn bằng đầu ngón cái, từng khớp được rèn đúc tinh xảo chặt chẽ móc lại.
Toàn bộ roi ngựa như một cái đuôi kim xà thành thạo điêu luyện, dùng chút sức cổ tay liền du long hí phượng nhảy lên trong gió.
Quả nhiên là cực phẩm quý giá, đủ thấy Vương gia sủng ái đối với cháu gái nhỏ.
''Đẹp lắm, Cửu thúc thúc con tránh thoát hòa thân, không biết đang lén lút vui mừng ở đâu ấy chứ'' Diệp Tư Nhàn trêu ghẹo.
Cảnh Châu không để ý chuyện này, tiểu cô nương áo đỏ líu ríu.
''Cửu thúc thúc nói còn muốn đưa con đi cưỡi ngựa, dùng cái roi này''
''Cửu thúc thúc còn nói, roi ngựa này là thúc ấy tìm rất lâu mới tìm ra được cho con, thấy roi như thấy người, sau này có ai cả gan dám bắt nạt con, con sẽ dùng roi vàng này hung hăng quất hắn''
Tiểu Công chúa áo đỏ nhếch lông mày lên, như đuôi Khổng Tước dựng đứng.
Nữ hài tử được nuông chiều, đầy người đều là hồng ngọc kiêu ngạo.
Suy nghĩ đến Di An một chút.
Diệp Tư Nhàn nhàn nhạt thở dài.
Từ sau khi mẫu phi nàng qua đời, cả người nàng như mất hồn, ánh sáng bên trong đôi mắt cười trên mặt đều biến mất hầu như không còn nữa.
Cả ngày cơm nước không vô, không bước khỏi đại môn nửa bước, ngay cả một chút sức sống cũng mất.
''Cửu thúc thúc của con xưa nay thương con, nhưng con cũng không được quậy phá''
Thu hồi tâm tư, Diệp Tư Nhàn ôm nữ nhi vào lòng, lời nói ý vị sâu xa.
''Di An tỷ tỷ của con xưa nay thương con, tỷ ấy không có mẫu phi nên khổ sở trong lòng, con có rảnh thì bồi tỷ tỷ nhiều một chút''
''Huống hồ...''
Ánh mắt rời vào Cảnh Nghiên ở cách đó không xa đang chăm sóc hai đệ đệ, ngữ khí Diệp Tư Nhàn ung dung.
''Con là tỷ tỷ, về sau phải học cách chăm sóc đệ đệ muội muội''
''Mẫu phi!'' gương mặt Cảnh Châu lập tức muốn xụ xuống.
Diệp Tư Nhàn nghiêm túc: ''Đây là đạo lý cơ bản, con tức giận khóc lóc om sòm cũng không được đâu''
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẫu thân, lúc này Cảnh Châu mới bất đắc dĩ bĩu môi.
''Dạ, nữ nhi biết rồi''
Diệp Tư Nhàn chọc chọc trán nữ nhi, oán trách.
''Tính tình này của con không sửa đổi một chút, về sau phải bị thiệt thòi''
''Mẫu phi'' Cảnh Châu cọ xát trên người nàng, rất có ý kiến: ''Sao người có nhiều đại đạo lý vậy chứ''
''Con đó''
Diệp Tư Nhàn điểm một cái lên trán nữ nhi, nội tâm kỳ thật cũng không muốn gò bó nàng quá chặt.
Nàng cũng không muốn làm con mình thấy khó chịu.
...
Lại qua mấy ngày, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc chuẩn bị kỹ càng, chọn ngày mười bốn về nhà sớm một ngày.
Trung Vương phủ sớm đã nhận được tin, sáng sớm cửa phủ mở ra, tất cả mọi người hàng ngũ chỉnh tề lẳng lặng chờ.
Diệp Tư Nhàn trang bị nhẹ nhàng chạy tới, bị chiến trận này làm cho giật mình.
''Nương, mọi người sao vậy...?''
Còn chưa dứt lời, đám người bên dưới quỳ bịch xuống, hô to 'Quý phi nương nương kim an'
''Đứng dậy, mau đứng dậy đi, nương, mọi người cố tình đúng không?''
Diệp Tư Nhàn tự tay qua đỡ từng người.
Đợi nhìn thấy phụ thân tóc mai bạc trắng, thân hình còng xuống, hốc mắt lập tức đỏ lên.
''Cha, nữ nhi bất hiếu''
Ngày đó cũng là nũng nịu lớn lên trong ngực cha, từ lúc vào cung năm đó.
Máu mủ tình thâm cốt nhục quả thực như núi cao sông dài, mấy năm không gặp mặt.
Cho dù là Diệp Tư Quân, cũng là năm gần đây mới ló đầu ra, mấy năm trước còn không biết y ở đại doanh nào làm tiểu binh khiêng binh khí, liếm máu trên lưỡi đao.
Cả nhà trải qua long đong, rốt cuộc đoàn tụ.
''Tốt! Tốt!''
Diệp phụ nắm cánh tay nữ nhi, quan sát từ trên xuống dưới ba lần.
Thấy sắc mặt nữ nhi hồng nhuận, khí sắc vẫn tốt, sau lưng có bốn bé con không lớn không nhỏ như đúc từ ngọc đi theo.
Tấm lòng niềm vui thú tuổi già của lão nhân gia liền mềm thành một vũng nước.
''Đây là Nhị công chúa và Tam công chúa sao?''
''Đây là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử?''
Diệp Tư Nhàn rưng rưng gật đầu: ''Phải''
Tự tay dìu phụ mẫu cao tuổi vào phủ, Công chúa và Hoàng tử đi theo sau lưng, Diệp Tư Quân cùng Vân Châu đi cuối cùng.
Vào chính sảnh, cả nhà mới thật dễ nói chuyện.
Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh ca ca một hồi, mới nhẹ nhàng cười.
''Chắc hẳn vị này chính là tẩu tẩu''
''Thần phụ Vân Châu tham kiến Quý phi nương nương'' Vân Châu cẩn thận tiến lên hành lễ.
''Tẩu tẩu không cần phải khách khí, về sau chúng ta là người một nhà'' Diệp Tư Nhàn cười đến không để lại dấu vết.
Bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.
Có lẽ Vân Châu cũng cảm thấy ngượng, lúc này nàng vái chào.
''Thần phụ bất tài, chuẩn bị vài món thức nhắm quê nhà, chuẩn bị mời nương nương nếm thử, thần phụ xin cáo lui trước''
''Tẩu tẩu có lòng''
Diệp Tư Nhàn cười ôn tồn lễ độ.
Nói mấy câu thì dừng lại, Công chúa Vân Châu này xem ra là một người hiểu chuyện.
Sau khi nàng rời đi, Diệp Tư Nhàn liền xua hết hạ nhân đi, chỉ giữ lại vài người cực kỳ tâm phúc ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn một nhà bốn miệng, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc cởi ngụy trang xuống, quỳ bịch xuống trước mặt song thân.
''Cha, mẹ, nữ nhi bất hiếu, nhiều năm như vậy chưa từng tận hiếu bên cạnh''
Nàng khóc cực kỳ thương tâm.
Trước kia luôn cảm thấy bọn nhỏ còn nhỏ, thời gian của nàng còn nhiều, chờ thêm chút nữ xuất cung cũng được.
Hiện tại xem ra, câu nói con muốn nuôi nhưng cha mẹ không đợi là chuẩn xác đến mức nào.
Rõ ràng cảm giác mới chỉ trôi qua trong chớp mắt, bên tóc mai của song thân đã đầy tóc trắng.
''Đứng dậy đi, đứa nhỏ ngốc, con khóc cái gì chứ''
Diệp phu nhân cởi mở hào phóng, trái lại Diệp phụ lau lau đôi mắt.