CHƯƠNG
Mưa rào đầu mùa xuân, rơi từng giọt từng giọt.
Giơ lên vạt áo màu xanh bị mưa ướt, ở trong gió phát ra tiếng vangphác phác. Nước theo cổ áo màu hồng cánh sen chảy xuống, đọng lại trên lòng bàn chân thành một vũng nước, mùi máu loãng nồng đậmbốc lên.
“Tôichỉ muốn ở lại đây chờ em, chỉ muốn nhìn xem em có nguyện ý quay đầu lại nhìn tôi hay không.”
Thanh âm mềm dẻo, uyển chuyển, mang theo một tia cười khổ cùng tình cảm sâu đậm, trong đêm mưa phiêu tán.
Đối diện cô gái đang ngẩng đầu, đôi mắt dài nhỏ hiện lên tia lưu luyến, thất thần.
Giờ khắc này, bên tai chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
“Cắt!”
“Tôn Dung, lời thoại của cô đâu?”
Thanh âm của đạo diễn vang lên, kéo thần trí của mọi người còn đắm chìm trong cảnh quay, nữ chính phục hồi lại tinh thần, hai bên tai nháy mắt đỏ lên, “Xin lỗi, hãy cho tôi thử lại một lần nữa.”
Buông xuống cây dù trong tay, cô vẫn không dám tin nam nhân đối diện mình, không tin một diễn viên hạng ba vô danh trước mặt lại làm mình quên lời thoại, nam nhân này là ai, thanh âm sao lại… Kỳ quái như vậy, quả thực làm cho người ta nghiện.
“Quên đihôm nay tới đây thôi, cô trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút, mười phút sau tiếp tục.”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, chung quanh năm người trợ lý cầm chiếc khăn lông lớn đi ra, trùm lên trên người Tôn Dung, có người đưa khăn tay cho cô, có người lau tóc cho cô, mà người nam nhân đối diện cô lại đứng một mình, dùng tay áo đã sớm ướt đẫm xoa nước dính trên mặt, cười với cô, không nói gì, xoay người bước đi.
“Chờ một chút, cậu tên là gì?”
Cô diễn viên gọi lại hắn, nam nhân vừa định mở miệng, chợt nghe tiếng người đại diện đứng ở xa xa gọi, “Lạc Khâu Bạch, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau lại đây!”
“Đến ngay.” Hắn đáp lại một tiếng, hướng cô lễ phép gật gật đầu, xắn tay áo đi ra ngoài, thần sắc thay đổi từ bộ dáng u buồn lạnh lẽo vừa rồi thành bộ dáng vui vẻ, mang theo ý cười, ngược lại làm nổi bật diện mạo bình thản của hắn, mắt sáng thêm vài phần.
Nhìn chằm chằm bóng dáng Lạc Khâu Bạch đã đi xa, biên kịch vừa lòng gật đầu, “Ông cảm thấy thế nào?”
Đạo diễn lật tư liệu của Lạc Khâu Bạch, nhìn nhóm diễn viên nhỏ đang chạy loanh quanh một cái, suy nghĩ mình ba năm nay không có tác phẩm xuất sắc nào, ngược lại đắc tội không ít quý nhân.
Ông tiện tay ném tư liệu ra sau nói, “Diễn xuất cũng không tồi, chỉ có điềusắc mặt có hơi kém một chút, chỉ bằng diện mạo này của hắn này đã có thể thu hút rất nhiều người, diễn xuất biến hóa không ngừng.”
“Chính là ánh mắt của hắn phi thường tốt, đặc biệt vừa rồi dùng ánh mắt kia nhìn chằm chằm Tôn Dung, chậc chậc, nếu như không phải đang quay, tôicòn cho rằng hắn đối với Tôn Dung là yêu sâu đậm.”
Biên kịch say sưa nhắc tới cảnh quay vừa rồi kia, tựa như chưa thỏa mãn vuốt cằm nói, “Còn có thanh âm của hắn, thật đặc biệt, ngay cả tôimột đại nam nhân vừa nghe xương cốt đều đã tê rần lên, lời thoại sến như vậy, tuyệt đối có thể mê hoặc không ít tiểu cô nương.”
Đạo diễn cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu, “Vậy thì có ích gì, so sánh với diễn viên hạng ba kia, tôi ngược lại tình nguyện quay bối cảnh đẹpcó hoa cỏ, ít nhất ngắm được cảnh đẹp ý vui.”
Cầm trang phục diễn đứng ở cách đó không xa, Lạc Khâu Bạch nghe vậy, cước bộ dừng lại, xoa xoa nước trên mặt còn chưa kịp khô, nhịn không được nhếch khóe miệng.
Có thể được khen một câu diễn xuất tốt, cũng coi như đáng giá.
Hắn diễn xuất có thể không tốt sao, cùng ảnh đế tướng tăm lừng lẫy Mạnh Lương Thần nói chuyện yêu đương một năm, mưa dầm thấm đất cũng học được chút ít cách diễn xuất chứ.
Huống chi, hắn cũng không có hứng thú nói cho người khác biết, vừa rồi lời thoại kia, hắn đã từng nói như vậy với Mạnh Lương Thần, nhưng kết quả là gì? Hắn nguyện ý chờ ở một chỗ, nhưng người đó căn bản là khinh thường, hoặc có thể nói nói là đã từng quay đầu lại, lấy lý do biện hộ là thị lực không tốt không thấy khuôn mặt mệt mỏi của mình.
“Bởi vì trong đám người chỉ liếc mắt một cái” là cái gì chứ, đặt trên người Lạc Khâu Bạch, vĩnh viễn là một trò cười.
Hắn nghĩ đem mình làm trò cười, bộ dáng làm bộ cái gì cũng không biết, cầm trang phục diễnđưa cho biên kịch.
Đạo diễn ở bên cạnh thậm chí một cái liếc mắt cũng không thấy, ngoài cười nhưng trong không cười đánh giọng”Tiểu Lạc a, cậu vừa rồi diễn không tồi, nhưng chúng tôi vẫn suy nghĩ mãi, cậu không thích hợp với vai diễn kia, hôm nay vất vả cho cậu rồi, không bằng giữa trưa đi theo đại gia ăn cơm trưa rồi hãy về.”
Cái gọi là cơm trưa, nếu không có lời thoại, chính là cơm đặt trong cặp g cơm mà thôi.
Lạc Khâu Bạch nghĩ thầm nếu không phải đây là thái độnhư bố thí, chắc hắn còn ý mặt dày mày dạn nhận lấy cặp g cơm, tiền thuê nhà của hắn đã tới hạn phải trả, tiền trong sổ tiết kiệm cũng không còn nhiều, nếu không tiết kiệm một chút, chỉ sợ phải ra ngoài đường mà ngủ.
Đáng tiếc chuyện ấm no là vấn đề quan trọng, nhưng hắn vẫn có tự tôn của chính mình, không thể vì vài đồng tiền mà ném đi lòng tự trọng, vì thế cười tủm tỉm mở miệng nói, “Đa tạ Triệu đạo diễn, đây là tác phẩm của đại chế tác danh tiếng, nên không thể để cho tôi vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi đúng không? Hôm nay quấy rầy ngài rồi, lần sau nếu có cơ hội tôi nhất định phải cùng ngài hợp tác một lần.”
Nói xong, hắn ngoan ngoãn thức thời xoay người bước đi, kết quả người đại diện bên cạnh Lý Kim Hâm một phen giữ chặt hắn hung hăng mà trừng mắt, quay đầu lại khuôn mặt tươi cười nói, “Triệu đạo diễn, ngài xem hắn diễn vai nam thứ, có phải hay không còn có vai diễn linh tinh khác còn trống? Cho dù là vai người qua đường, có thể được đóng phim của Triệu đạo diễn, cũng là vinh hạnh của chúng tôi.”
Đạo diễn được nịnh nọt có vài phần đắc ý, càng thêm kiêu căng, vừa định vênh mặt hất hàm sai khiến nói thêm hai câu nữa, kết quả liếc mắt một cái thấy một nam nhân xinh đẹp cách đó không xa, lúc này biến sắc, đẩy ra Lạc Khâu Bạch đang cản đường tiến lên đón mừng.
“Đây không phải là Tiểu Thụy sao, hôm nay sao lại đến đây, vai nam không phải giao cho cậu thìgiao cho ai, tôi chờ cậu suốt cả ngày hôm nay rồi!”
Thần tình dữ tợn của đạo diễn đột nhiên biến thành đóa hoa cúc, đoàn người phía sau vượt lên trước, tiến đến bên nam nhân xinh đẹp kia, Lạc Khâu Bạch nhận raanh ta, đúng là ca sĩ thần tượng nổi danh gần đây.
Nguyên lai đã sớm chọn người, đang chờ nam chính đại giá quang lâm, hắn đơn giản chỉ là con cờcủa Thái tử, dầm mưa tới trưa, đơn giản là lăn qua lăn lại, còn không bằng ở nhà ngủ còn dễ chịu hơn.
Lạc Khâu Bạch bĩu môi, duỗi thắt lưng xoay người tiến vào trong xe.
Lý Kim Hâm lãnh mặt theo sát đi vào, vừa lên xe liền không chút do dự chửi ầm lên, “Thật vất vả mới tranh thủ được vai nam thứ, lại bị người ta cướp đi! Loại ca sĩ nhỏ bé thế kia, chỉ dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, diễn xuất thì cứng ngắc, nếu không phải bò lên giường của Vương tổng, xemnó còn kiêu ngạo như vậy không!”
Anh ta càng mắng càng khó nghe, vừa quay đầu lại đã phát hiện Lạc Khâu Bạch đang che áo khoác ngủ, lúc này liền nổi giận.
“Tôisao lạilo lắng chocon người vô dụng như vậy chứ! Nhìn bộ dángcậu, mặt không ra mặt mũi không ra mũi, không có gia thế, bộ dạng như thế cũng muốn tham gia giới giải trí? Cũng không có đức hạnh gì! Nếu không phải tôi ở trong công ty gây ra chuyện, bị phân đến chỗ này, có thể mệt chết như bây giờ sao?”
Những lời này Lạc Khâu Bạch nghe được trong lỗ tai đều lùng bùng, hắn ngáp một cái, mở đôi mắt xếch dài nhỏ gật đầu, “Đúng vậy, tôi đích xác không mặt mũi không gia thế, cho nên phiền anh giơ cao đánh khẽ, cho tôi yên tĩnh một chút được không?”
Lý Kim Hâm vừa nghe thanh âm của hắn, tâm can liền rối bời, cảm xúc an ổn nửa ngày lại hiện lên hỏa khí, một phen kéo lấy cổ áo hắn, “Cậu nói cậu có thanh âm dễ nghe như vậy vì cái gì không hảo hảo lợi dụng hả? Lúc trướcgiám chế Tôn cảm thấy hứng thú với cậu như vậy, bất quá chỉ sờ soạng vài cái, uống chút rượu thôi, có chết ai không? Kết quả cậu lại đắc tội người ta, hiện tại thấy cậu liền oán hận, cậy cả đời chỉ diễn mấy vai tôm tép, cả diễn viên mới cũng không bằng!”
“Còn có lần trước chuyện ông Danh kia, gia đình toàn tai to mặt lớn, kêu cậu lên giường, cậu trực tiếp cho hắn hai cái tát, hiện tại cả giới giải trí đều có thành kiến với cậu, cậu cố ý gây khó dễ cho tôi có phải không? Cậumuốn húp cháo hay không thì tùy cậu, nhưng ngàn vạn lần đừng bắt tôi chịu tội thay!”
Nhắc tới chuyện này, Lạc Khâu Bạch sắc mặt thay đổi, tình tình hắn luôn rất tốt, đối với ai đều cười nói, nhưng lúc này phá lệ.
“Đủ rồi, Hâm ca, tôi đã nói rồi, loại chuyện này tôi làm không được.”
Lý Kim Hâm hừ lạnh một tiếng, khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, “Sao vậy, cậu còn ra vẻ thanh cao? Trong cái thế giới lộn xộn này, có mấy người là sạch sẽ, đừng nói là diện mạo của cậu, cho dù có đẹp đến đâu cũng không dám làm bộ làm tịch, nên ôm đùi thì ôm đùi, thân thể đáng giá mấy đồng tiền? Có tiền mới tốt. Cậucó thể trèo lên cao, tôi cũng được thơm lây.”
Nói xong hai tay của hắn tạo thành hình chữ thập niệm một tiếng “A di đà phật”, Lạc Khâu Bạch bị đùa giỡn nở nụ cười.
Kỳ thật hắn cũng không phải không biết điều này, Mạnh Lương Thần là thiên vương cấp ảnh đế, mấy ngày hôm trước anh ta còn là bạn trai hắn, nếu Lý Kim Hâm biết chuyện này có thể ngất xỉu hay không?
Không, lấy tính cách của anh ta, bởi vì mình không kêu cha gọi mẹ Mạnh Lương Thần chắc chắn anh ta sẽ tức đến hộc máu cho mà xem.
Xe chậm rãi chạy ở trên đường, mưa bụi tinh mịn vỗ vào lớp thủy tinh trong suốt, lúc đi ngang qua cầu vượt, nhìn thấy biển quảng cáo thật lớn dựng thẳng trên một tòa nhà nhà cao tầng, ngũ quan anh tuấn bức người của Mạnh Lương Thần rạng rỡ, lấp lánh giữa màn mưa, ánh mắt sắc bén mang theo thần sắc ôn nhu, nhìn xuống, giống một vị vương giả quân lâm thiên hạ nhân ái.
Người nam nhân này đã từng thuộc về hắn, bọn họ dưới ánh mặt trời vụng trộm hôn môi, trong đêm đen gắt gao mà ôm chầm lấy nhau, như tình lữ, cùng chia sẻ một ly cacao nóng, chỉ là bây giờ người nam nhân thuộc về mọi người, không còn thuộc về một mình Lạc Khâu Bạch hắn nữa.
Xe đi qua quên đi quá khứ, thân ảnh Mạnh Lương Thần biến mất trong tầm mắt, thời điểm Lạc Khâu Bạch quay đầu lần thứ hai, đã không còn nghe rõ Lý Kim Hâm đến tột cùng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ những gì.
Trên tóc nước còn chưa khô, trên quần áo ướt sũng lạnh lẽo, hắn càng vùi sâu vào trong áo khoác, nhắm mắt lại, theo xe bị động đi điến đến địa điểm kế tiếp.
Thời gian chung quy cũng tiếp tục trôi, chỉ là chia tay thôi, có gì đặc biệt đâu, hắn tự nói với mình như vậy, lại nhịn không được hắt hơi một cái thật mạnh.
Thao, thật mẹ nó lạnh.
Lời của editor: Mới vào đã thấy u ám rồi.