Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở về nhà, qua phòng Tiểu Vân nhìn một chút, thấy cô nàng vẫn chưa tỉnh, cô bèn ngồi trong phòng khách ăn một mình, đặt phần của Tiểu Vân trong nhà bếp. Lại dán một tờ giấy lên cửa phòng cô nàng, để khi cô nàng thức dậy sẽ biết đường ăn cơm.
Hôm qua Tiểu Vân tìm cô chạy bộ đã làm cô nhớ đến một chuyện, hình như cô có một phiếu tập của trung tâm thể hình, lúc đang đi trên đường, cô bỗng bị một tiểu soái ca ưa nhìn giữ lại quảng cáo, sau khi lấy được thông tin liên lạc, cứ ba lần một ngày trung tâm lại gửi tin nhắn đến cho cô, cuối cùng không chịu nổi phiền phức, cô đành mua đại một phiếu. Trên phiếu có mười hai ô trống, chỉ có ô trống đầu tiên được đóng mộc, Kim Đa Bảo nhìn thời gian, phát hiện chưa hết hạn, nên quyết định sáng hôm nay sẽ đến đó tập yoga giãn gân cốt một chút, suốt ngày ngồi làm việc trong phòng, làm thắt lưng và xương cổ cô hơi mỏi.
Cô vác đệm tập yoga mua từ trung tâm thể hình, rón rén ra khỏi nhà, làn gió se lạnh phả lên mặt, còn có ánh sáng dìu dịu lúc sáng sớm, lá rụng trải đầy con đường nhỏ trong sân trường, cô bỗng cảm thấy như được trở về thời gian tự do tự tại lúc còn ở giảng đường.
Thầy giáo dạy yoga là một người rất tử tế, giọng nói nhẹ nhàng, luôn nhấn mạnh: “Chỉ cần tự mình xoạc ngang là thành công.”
Không biết là do mới sáng sớm ăn uống quá nhiều, hay là do có yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân, mà cô gái bên cạnh cô, mỗi khi đến nhịp cuối trong tám nhịp, cô ta lại luôn đạp nhịp mạnh hơn một chút, uốn éo hông, sau đó đánh cái rắm không lớn không nhỏ.
“Năm sáu bảy “phụt” —— “
Chính là tiết tấu như vậy, mọi người trong phòng đều cố nhịn cười, cô gái kia cũng không thấy xấu hổ. Thầy giáo đã lập lại vài lần “Đừng miễn cưỡng quá”, có lẽ là muốn giảm bớt không khí ngộp ngạt, giúp mọi người thả lỏng cơ thể hơn.
“Khom lưng, nâng mông, khép đùi lại, thả lỏng mông ra… Cảm nhận tỉ mỉ cảm giác mông được thả lỏng, giống như nở hoa vậy, thả lỏng…”
???
Suýt chút nữa Kim Đa Bảo đã lộn nhào xuống đất, cô cúi gằm mặt để che nụ cười trên mặt mình, so với lúc nghe bạn học kia đánh rắm mỗi tám nhịp, bây giờ cô còn thấy buồn cười hơn. Đây là loại miêu tả quái quỷ gì thế? Mông nở hoa?
Rèn luyện thể xác và tinh thần hơn hai tiếng, cô ra một thân mồ hôi, thoải mái đi về nhà, dự định gọi Tiểu Vân ra ngoài ăn một bữa ngon lành. Mới đi tới dưới lầu, cô đã thấy Tiểu Vân đứng kí nhận bưu kiện, nhưng sao biểu cảm của Tiểu Vân và anh bưu tá kia lại quái dị thế nhỉ?
“Tiểu Vân.” Kim Đa Bảo bước tới cạnh cô, khi thấy rõ mặt cô nàng thì hoảng hồn “A” một tiếng, “Lông mày cậu bị sao vậy?”
Tiêu Vân đưa hộp bưu kiện cho Kim Đa Bảo ôm, còn mình thì bụm mặt chạy lên lầu, cả người rất bi phẫn.
Kim Đa Bảo vừa vác đệm vừa ôm hộp chạy phía sau, khẽ hô, “Nặng quá đi, cậu mua cái gì đó?”
Giọng Tiểu Vân truyền qua kẽ tay, “Sách tham khảo giao dịch.”
Hì hục vác đồ về tới nhà, rốt cuộc Kim Đa Bảo cũng bắt được cô nàng đang che mặt kia, lông mày bên trái của Tiểu Vân có một đường kẻ màu đỏ rất đậm, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
“Cũng không phải do anh bưu tá kia gọi đến lúc tớ chưa rời giường sao, hại tớ phải gấp gáp mặc quần áo… Cậu cũng biết tớ rất chú trọng hình tượng, hôm qua tớ mới tỉa lông mày, nên lúc nãy định vẽ thêm một chút, kết quả tớ cầm nhầm bút làm bài hôm qua, chưa nhìn kĩ đã vẽ lên mặt… Anh bưu tá lại gọi điện hối tớ, nên tớ đành phải để như vậy ra ngoài, còn chạm mặt dì sống ở đối diện nữa, hình như bà ấy bị tớ dọa sợ…”
Kim Đa Bảo im lặng nhìn cô, “Qua từng ngày, kịch hài của cậu ngày càng nhiều rồi.”
Chiều mùa thu, đột nhiên cảm thấy hơi lười, Kim Đa Bảo chọn một quyển sách ra bàn ngồi đọc, đọc một hồi thì thấy hơi lạnh, cô bèn đứng dậy vào nhà bếp hâm một cốc sữa tươi.
Đi ngang qua cửa phòng Tiểu Vân, thấy cô nàng đang nâng má cau mày ôn tập, Kim Đa Bảo cũng không hiểu độ khó của cuộc thi này lắm, chỉ nghe nói năm ngoái cô nàng thi không qua, cho nên năm nay chăm chỉ vô cùng… Nhưng mà hình như, cũng không chăm chỉ lắm? Kim Đa Bảo nhìn cô nàng sung sướng lôi điện thoại di động ra, yên lặng đi vào nhà bếp.
Lúc cầm sữa nóng đi ra thì bị Tiểu Vân gọi lại, cô nàng có vẻ rầu rỉ hỏi Kim Đa Bảo, “Bảo ơi, cậu nói xem, màu xám đẹp hay là màu đen đẹp? Tớ khó chọn quá!”
“Cái gì màu đen hay màu xám?” Kim Đa Bảo bước tới nhìn vào điện thoại di động, phát hiện Tiểu Vân đang chọn áo, quả nhiên là không tập trung ôn bài…
“Màu đen đi, màu đen hoạt bát hơn.”
“Nhưng mà tớ nghĩ quần jean, áo khoác hay đồ dùng màu xám thì thanh thuần hơn.” Lúc đầu mắt Tiểu Vân phát sáng, nhưng sau đó khi nghĩ đến dáng vẻ lúc mặc vào của mình, “Nhưng mà màu xám sẽ lộ mỡ, nhất là ngực to, mặc cái gì cũng thấy mập… Haizz, ước gì ngực tớ phẳng một chút, mặc đồ mới đẹp!”
“…” Chọn áo thì chọn áo, sao đột nhiên lại công kích dáng người chứ?
Kim Đa Bảo cầm li lui về phòng mình, uống một ngụm sữa nóng, mỗi khi vào thu, cô đều có thói quen uống sữa nóng, khỏe người chắc xương, hơn nữa nói không chừng… Cô nhìn xuống ngực mình, thương cảm hai giây.
Đại khái là do lâu lắm chưa vận động cao độ như vậy, nên hôm sau lúc đi làm, Kim Đa Bảo cảm thấy cả cánh tay, bắp đùi, và thắt lưng đều rất nhứt, giống như bị người ta trùm bao đánh cho một trận.
Ngồi trong phòng làm việc sửa bản thảo, bảo vệ bỗng gọi điện bảo cô ra kí nhận bưu kiện, xuống lầu ôm chiếc túi đồ chơi bằng vải bố kẻ ca rô lên, đồng nghiệp đều tò mò hỏi thăm, Kim Đa Bảo giải thích, “Lúc tác giả ra ngoài chơi, thấy vài món đồ chơi đẹp mắt nên mua một túi, bảo mình tổ chức hoạt động tặng độc giả.”
“Tốt như vậy sao, đồ chơi gì thế?” Đồng nghiệp chủ động đưa kéo cho Kim Đa Bảo mở túi, sau đó khẽ reo lên, “Chú chó đáng yêu quá đi! Vừa xấu vừa dễ thương, ha ha ha!”
“Uhm, rất dễ thương.” Kim Đa Bảo bắt đầu tìm hộp để chất đồ vào, “Tác giả nói muốn chọn vài độc giả, một người tặng hai con.”
“Một… hai… ba bốn… ủa? Có phải thiếu một con không nhỉ? Tôi đếm ra số lẻ.” Đồng nghiệp lại đếm thêm lần nữa, “Qủa thật thiếu một con.”
Kim Đa Bảo vừa ngắm nghía vừa xếp các món đồ vào hộp, xếp xong thì lấy băng keo dán lại, còn sót lại một con trên bàn, cô vui vẻ nói với đồng nghiệp, “Không phải thiếu, do tác giả trả giá với chủ tiệm, nên chủ tiệm tặng thêm một con, sau đó tác giả nói con này tặng cho tôi.”
“À~” Đồng nghiệp thấy Kim Đa Bảo ngắm nghía chú chó đặt bên cạnh máy tính, do dự một chút mới mở miệng nói, “Nhưng mà người khác đều được tặng một đôi, của cô chỉ có một con… Tác giả của cô, không phải đang chế giễu cô là chó độc thân chứ?”
“?” Kim Đa Bảo mơ màng nhìn chằm chằm con chó ngốc đang thè lưỡi kia, thừa dịp đồng nghiệp không chú ý, lặng lẽ nhét con chó kia vào trong ngăn kéo.
Bởi vì cả người đau nhứt, nên buổi trưa cô bật giường xếp nằm nghỉ ngơi một chút, lúc nghỉ ngơi còn không quên cầm điện thoại chất vấn tác giả đã mắng cô là chó độc thân.
[Cá chép gấm]: Tại sao cô chỉ cho tôi một con chó?
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Bởi vì chủ tiệm chỉ tặng tôi một con mà.
[Cá chép gấm]: Thật vậy sao?
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Cái giọng chất vấn này của cô là sao hả?
[Cá chép gấm]: Tôi… không…
[Cá chép gấm]: À, do hôm nay sửa bản thảo, đọc được một tình tiết rất ngọt! Nên trái tim thiếu nữ của tôi bắt đầu bùng phát!
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Đừng có nói sang chuyện khác, giọng điệu chất vấn lúc nãy của cô là sao hả? Giải thích đi! Thấy một con chó quá ít đúng không! Hôm qua tôi mới thấy một đôi voi rất dễ thương, mấy ngày nữa sẽ tặng cho cô.
Kim Đa Bảo ngồi phiên dịch một chút, một đôi voi, có nghĩa là đối tượng sao? Qủa nhiên cô ả đang chế giễu cô không có đối tượng!
(Trong tiếng Hán, “đôi voi” đọc là “duì xiàng” (对象), từ này hoàn toàn trùng âm và trùng cách viết với từ “đối tượng” – có nghĩa là “người yêu” (对象))
[Cá chép gấm]: Bổn thiếu nữ không chơi với cô nữa, nghỉ trưa đây!
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Kim Đa Bảo mở lớn hai tấm hình đó ra, là hai đoạn bách khoa giải thích, “Thiếu nữ: từ chỉ những cô gái vị thành niên, độ tuổi từ đến .”, “Nếu định nghĩa theo pháp luật, nữ từ tuổi trở lên thì được gọi là phụ nữ.”
Tôi còn chưa yêu lần nào mà! Sao đã không còn là thiếu nữ chứ! Tôi không phục!
Kim Đa Bảo tức giận xoay người, đang muốn nhắn tin cãi lại, chiếc giường bỗng kêu ken két, sau đó ầm một tiếng, cô còn chưa phản ứng kịp thì giường đã sập, mà lúc cô té từ trên giường xuống, đầu bỗng đập mạnh vào thềm xi măng dưới đầu giường.
Thế giới xoay tròn trong nửa phút, chờ đến khi trước mắt không còn tối đen cũng không còn trắng toát nữa, cô mới có thể bò khỏi chiếc giường bị ngã sập dưới đất. Cô xoa đầu, nhặt điện thoại di động lên, mặt trên không bị vỡ, nhưng tối đen.
Nhấn nút nguồn một lúc, điện thoại bắt đầu khởi động trở lại, một lát sau mới nhận tín hiệu, tin nhắn liền nhảy ting ting ra ngoài.
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Sao cô không nói gì thế! Tới đây! Đá đểu nhau đi!
Hay lắm, có vẻ vẫn còn dùng được.
Kim Đa Bảo kê giường vào góc tường, cũng không dám nằm nữa, đành nằm úp xuống bàn làm việc, mê man chịu đựng đến lúc tan ca.
Trời càng ngày càng lạnh, một tay Kim Đa Bảo dùng sức khép chặt cổ áo khoác, tay kia ôm phần đầu bị thương của mình, đề phòng bị gió thổi lạnh mà hỏng. Đi qua mấy tiệm ăn trên phố, ngay cả lòng dạ mua cơm cũng không còn.
Mùi trà sữa bay đến, hương vị ngọt ngào bị gió thổi phai đi rất nhiều. Kim Đa Bảo đi chậm lại, bước hai bước về phía tiệm trà sữa, lúc đến gần bỗng nhìn thấy một bóng người rất quen, cô vội cúi đầu, xoay người rời đi.
“Này!” Đáng tiếc đã bị phát hiện.
Kim Đa Bảo đành phải quay đầu lại, cố nở nụ cười, “Hi!”
Lại không gọi tên cô, thật không lễ phép!
Khâu Thiên cầm tiền thối và đồ uống từ tay nhân viên phục vụ, đến gần cô, “Cô uống cái này không? Tôi phải ngồi xe nhưng không mang theo tiền lẻ, nên tới đây phá ra. Không uống cái này được.”
Kim Đa Bảo nhìn li giấy trong tay anh ta, chắc là đồ uống nóng, bèn hỏi một câu, “Cái này, có thể uống sao?”
Khâu Thiên nở nụ cười, “Không phải vừa nãy cô muốn đến đây mua à? Cầm đi.” Anh bỏ tiền vào ví, sau đó rút một tờ mười đồng ra ngoài, kéo hành lí phía sau, “Còn nóng thì uống đi, tôi phải về đội đây.”
“Cảm ơn.” Kim Đa Bảo cầm thức uống nóng hổi, uống một hớp nhỏ, cảm giác ngọt ngào, ấm áp như thấm vào ruột gan, cô vẫy tay chào tạm biệt Khâu Thiên, sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía nhà mình, lòng bàn tay được li trà sữa sưởi ấm, cô nhẹ nhàng xoa tay lên chỗ bị đau trên đầu.
“Kim Đa Bảo.” Lại nghe thấy tiếng Khâu Thiên gọi cô, lần này anh rốt cuộc đã chịu gọi tên cô.
Kim Đa Bảo quay đầu nhìn, Khâu Thiên đã băng qua đường đi về phía cô.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Khâu Thiên nhìn đầu cô một chút, lúc anh băng qua đường chờ xe, đã thấy cô luôn ôm lấy đầu. Anh cởi mũ lưỡi trai trên đầu mình, đội lên đầu Kim Đa Bảo, “Không có gì, về đi.”
Nói xong thì xoay người rời đi, kéo hành lí băng qua đường lẫn nữa, trên đoạn đường lúc tối lúc sáng, từ từ đi xa.