Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Kim Đa Bảo xuống máy bay, đứng trong xe khách, mới nhớ là mình đã quên đưa nhẫn cho Khâu Thiên. Trong xe khách có đứa trẻ khóc dữ dội, Kim Đa Bảo đứng tại nơi có nhiều tiếng ồn ầm ĩ thế này, đột nhiên thấy rất chán nản, chán nản vì bản thân khi gặp lại Khâu Thiên, đầu tiên là bị mắng, sau đó lại hưng phấn đến mức rối loạn nội tiết tố, không biết nghĩ cái gì mà quên lấy cả món quà mình đã mang theo.
Cô lấy chiếc túi nhỏ bằng vải nhung màu đen trong ba lô hai lớp ra, lúc còn đang ngẩn người, xe khách đã tới nơi, Kim Đa Bảo tiện tay nhét chiếc túi vào túi quần, xách ba lô, theo tốp người xuống xe, bên ngoài, ánh hoàng hôn đã ráng màu cả bầu trời.
Bước ra khỏi cửa ga, vào sảnh sân bay, thấy những người đến tiễn đang ôm người phải rời đi, cô chợt nhớ trưa hôm nay Khâu Thiên cũng ôm cô như thế, còn hôn lên mặt cô, bảo cô phải dưỡng tay cho tốt, hai tuần sau anh thi đấu xong sẽ lập tức về tìm cô.
Trải qua chuyến bay Nam Bắc này, cô và người cùng thức dậy lúc sáng sớm kia đã bị ngăn cách ở hai nơi rất rất xa, trong lòng Kim Đa Bảo rầu rĩ, bước vội qua sảnh đi về phía cửa ra.
Lúc bước tới cửa, cô bỗng khựng lại, ở đó có một bóng dáng khá quen mắt đang định rời đi, người nọ cũng nhìn thấy cô.
“Đa Bảo?” Thẩm Tùng Nguyên cũng hết sức kinh ngạc, sau đó cười bất đắc dĩ, “Tuy là trùng hợp tới đáng sợ, nhưng thực sự tôi tới đây để tiễn bạn.”
“Đúng là trùng hợp thật.” Kim Đa Bảo cười khan hai tiếng.
“Đón xe chắc phải xếp hàng rất lâu, muốn ngồi xe tôi về không?”
Kim Đa Bảo hơi do dự, dù sao cũng coi như là bạn bè, trong công việc cũng hay qua lại, cô không muốn làm quá gay gắt, “Cảm ơn Thẩm tổng.”
Thẩm Tùng Nguyên dẫn cô đến bãi đổ để lấy xe, cô nhìn chiếc xe đang đỗ, thêm tin là anh ta chỉ trùng hợp tới đây tiễn bạn. Bộ dạng mà cô tự cho là ung dung cẩn thận kia đã bị Thẩm Tùng Nguyên nhìn thấu, anh ta nhíu mày hỏi cô, “Tôi gây rất nhiều phiền phức cho cô sao, hình như cô rất sợ tôi.”
“Không có…” Kim Đa Bảo phủ nhận, sau đó lại gật đầu, “Qủa thật có chút bối rối.”
“Vì tôi bảo cô suy xét, xem tôi có thể thích hợp hơn bạn trai cô hay không ư?” Thẩm Tùng Nguyên là một người rất thiết thực, có lẽ vì tuổi đã lớn, nên anh ta thấy những chuyện yêu đương thế này rất viển vông, không thực tế, nhưng rất khó để gặp được cô gái mình thích, anh ta không thể tỏ ra tốt bụng nữa, lại dụ dỗ vài câu, “Tôi nghĩ suy xét một chút cũng không thua thiệt gì, dù cuối cùng cô nghiêng về bên nào, thì ít nhất trong quá trình cân nhắc, cô có thể nghĩ ra cuộc sống mà mình muốn có trong tương lai ra sao. Là một cậu bạn trai mà những lúc cô bị thương cũng không thể ở bên, bình thường lại không thể chăm sóc cô, hay là một người đàn ông có thể trao cho cô môi trường sống tốt hơn, đồng thời sẵn lòng dốc hết sức để ở bên cạnh cô?”
Kim Đa Bảo tự hỏi, không biết có nên nói là thật ra, bạn trai cô có rất nhiều tiền hay không, sau đó lại nghĩ nó quá tục tĩu, nên không nói ra, “Thẩm tổng, bạn trai không dùng để so sánh, nếu tôi thật sự ở bên anh, anh không lo lắng là sau này, nếu có người còn có điều kiện tốt hơn anh xuất hiện, tôi cũng sẽ bỏ anh để chọn thứ tốt hơn sao?”
Thẩm Tùng Nguyên nghe cô nói thế thì thoáng im lặng, “Xuất phát từ thể diện, có lẽ tôi sẽ chúc phúc cho cô, nhưng nếu xuất phát từ tình cảm, chắc chắn tôi sẽ thấy khó chịu, nói không chừng còn mắng cô một trận.”
Hai người đều bật cười, Thẩm Tùng Nguyên nói chậm rãi với cô, “Đa Bảo, mỗi người có quyền được chọn cách sống khác nhau, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô, tuy rằng tôi cảm thấy nó không quá sáng suốt, nhưng đây cũng là điểm mà tôi thích ở cô, không nóng vội, không chỉ vì cái trước mắt. Cho nên tôi đã nghĩ, nếu cô thực sự chọn tôi, sau này nếu gặp người có điều kiện tốt hơn, cô cũng sẽ không dễ thay lòng.”
“Thẩm tổng, tôi nghĩ anh không thật sự thích tôi.” Kim Đa Bảo đưa mắt nhìn Thẩm Tùng Nguyên, “Nếu thật sự thích một người, sẽ không thể có nhiều sự so sánh lựa chọn như vậy, thích một người sẽ không mong muốn gì cả, chỉ muốn đối tốt với cô ấy. Anh nói anh thích tôi, nhưng anh không muốn đối tốt với tôi, anh chỉ luôn muốn tôi thích anh trước, chọn anh trước, sau đó mới tiến lên, đây chỉ là lợi ích cá nhân thôi.”
Cô vạch trần quan điểm tình yêu không ngay thẳng của anh ta một cách trắng trợn như thế, Thẩm Tùng Nguyên biết cô nói rất đúng, nhưng anh ta không muốn trao đổi chuyện “Sợ tình đầu tiến vào càng sâu sẽ tổn thương càng nhiều” với cô, nói cho cùng, quả thật anh ta vẫn chưa đủ sâu đậm, cho nên mới để lại một con đường, cho mình một đường lui.
“Thật là vô lương tâm, sao lại không muốn đối tốt với cô chứ, cô mau nhổ rau dưa mà tôi tặng ra đây.” Thẩm Tùng Nguyên hóa giải câu chuyện xấu hổ mới nói lúc nãy một cách đơn giản, tự nhiên như bọn họ chỉ đang trò chuyện về đề tài lưu hành sách trong thị trường gần đây.
Kim Đa Bảo hạ giọng cười, “Tôi không có ăn, kêu Tiểu Vân ăn hết!”
Đưa Kim Đa Bảo tới gần trường học, lúc cô muốn xuống xe, Thẩm Tùng Nguyên bỗng nói, “Nếu ngày nào đó cô và bạn trai chia tay, có thể tới tìm tôi.”
“Hả?”
“Sau đó tôi sẽ dứt khoát cự tuyệt cô, cho cô biết xã hội này tàn khốc thế nào.” Thẩm Tùng Nguyên cười, vẫy tay chào cô, “Tạm biệt.”
Tạm biệt Thẩm Tùng Nguyên, Kim Đa Bảo cảm thấy tảng đá lớn nhất trong lòng đã rơi xuống, anh ta đã nói như vậy, chắc là sẽ không tiếp tục thích cô nữa. Thật nguy hiểm, không ngờ được người khác thích lại là chuyện nặng nề như vậy, nhưng lúc Khâu Thiên thích cô, cô lại chẳng thấy khó chịu chút nào. Lần sau Khâu Thiên về, nhất định cô sẽ nhớ đưa nhẫn cho anh, còn phải nhắc anh trong lúc thi đấu không được đeo, ủa… nhẫn đâu?
Kim Đa Bảo sợ hết hồn, mò tay vào túi một lúc lâu, móc cả túi áo cũng không thấy. Cô sốt ruột nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ lúc xuống sân bay, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy có lẽ đã đánh rơi trên xe Thẩm Tùng Nguyên, tốt nhất là như vậy, nếu chẳng may rơi trên đường thì không thể tìm về được… Cái đó đã ngốn hơn nửa tháng tiền lương của cô!
Cô lập tức cầm điện thoại gọi cho Thẩm Tùng Nguyên, bên kia vừa nối máy, cô liền nói mục đích gọi điện của mình, “Thẩm tổng, ngài tới đâu rồi? Có thể dừng lại một chút, xem giúp tôi trong xe có cái túi nhỏ bằng vải nhung màu đen nào không?”
Thẩm Tùng Nguyên đỗ xe vào bên đường, mở cặp đèn, sau đó tháo dây an toàn, một tay cầm điện thoại di động, một tay mở tấm đệm lót trên ghế xe, “Rơi cái gì?”
“Một chiếc túi nhỏ màu đen, bên trong có một chiếc nhẫn.”
“À, tìm thấy rồi, rơi ở dưới ghế.” Thẩm Tùng Nguyên trả lời, “Nhưng mà chỉ có túi thôi, không có nhẫn.”
“Hả? Ngài nhìn lại xem, có thấy chiếc nhẫn rơi ra không?”
“Ừm…” Thẩm Tùng Nguyên do dự một lúc lâu, “Gạt cô đó.”
“…” Tim Kim Đa Bảo đã nhảy tới cổ họng, bị câu “Gạt cô đó” của anh ta làm tức muốn chết, nhưng không thể nổi giận, “Ngài đang ở đâu, tôi tới lấy.”
“Đi xa rồi, cô tới cửa Tây chờ đi, tôi lái qua.”
Tâm trạng của Kim Đa Bảo lên lên xuống xuống như lúc ngồi tàu lượn siêu tốc, cả người như đã già đi vài tuổi. Cô đi tới cửa Tây, không ngờ lại chạm mặt mẹ Khâu và Tiểu Vân, thấy hai người kia vừa nói vừa cười, mỗi người xách một túi rau củ, cảnh tượng vô cùng hài hòa.
“Bảo Bảo! Con về lúc nào thế!” Mẹ Khâu thấy cô từ xa, thân mật gọi cô một tiếng, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Tưởng con tới tối mới về, còn tính bảo bác trai của con gọi điện hỏi thời gian để đi đón con đây.”
“Khâu Thiên phải về đội huấn luyện, nên con về từ giữa trưa rồi ạ.” Kim Đa Bảo muốn tới cầm lấy chiếc túi trong tay mẹ Khâu, nhưng bị mẹ Khâu đẩy ra.
“Đừng xách.” Mẹ Khâu dỗ dành Kim Đa Bảo, “Chờ xong đợt này, bác bảo Khâu Thiên dắt con ra ngoài chơi.”
Đang nói chuyện, Thẩm Tùng Nguyên đã lái xe tới, lúc thắng xe, thấy rõ người đứng bên cạnh Kim Đa Bảo là ai, anh ta không đợi Kim Đa Bảo nói ra, đã xuống xe chào hỏi mẹ Khâu trước, “Chị hai.”
“Viên Viên?” Mẹ Khâu cũng bất ngờ khi thấy thằng em họ luôn bận rộn của mình tới đây, bất ngờ xong liền kéo Kim Đa Bảo, giới thiệu với anh ta, “Đây là bạn gái của Tiểu Thiên, Bảo Bảo, còn đây là cậu út của Khâu Thiên, con cũng gọi cậu út đi.”
“Cậu… út.”
“…”
Mới ban nãy tạm biệt còn là “Thẩm tổng”, sao mới làm rơi một món đồ, trở lại đã biến thành “Cậu út”?
Hai người mặt đối mặt, ngơ ngác lúng túng không nói nên lời, ngay cả người qua đường như Tiểu Vân cũng không nhịn được, kinh ngạc, “Anh là cậu út của Khâu Thiên?”
Mẹ Khâu nhìn ba người nghi ngờ, sau đó hỏi Thẩm Tùng Nguyên, “Sao em tới mà không nói tiếng nào thế?”
“À, em đi ngang qua, có chút chuyện.” Thẩm Tùng Nguyên vội kết thúc không khí yên lặng quái dị này, anh ta bước tới vỗ vỗ vai Tiểu Vân, dẫn cô nàng sang một bên, đầu tiên là đưa chiếc túi nhỏ màu đen cho cô, “Đưa cái này cho Kim Đa Bảo.” Sau đó móc một tấm thẻ ra, “Đây là phiếu mua sắm của chi nhánh nhãn hiệu đồ chua, phí hội lộ, đừng nói quan hệ của tôi và Kim Đa Bảo ra ngoài.”
“Anh và Đa Bảo? Không phải là quan hệ giữa lãnh đạo và cấp dưới à?” Tiểu Vân ngạc nhiên, nhận lấy phiếu mua sắm.
Thẩm Tùng Nguyên rất hài lòng với câu nói của Tiểu Vân, “Ừ, chính là như vậy.”
Mẹ Khâu đứng bên kia, nhìn hai người đang nói chuyện riêng, chợt nhớ là Thẩm Tùng Nguyên từng nói mình đang theo đuổi cô bé nào đó, bà bỗng nhiên hiểu ra. Chờ Thẩm Tùng Nguyên tạm biệt bọn họ, lái xe rời đi, ánh mắt mà mẹ Khâu nhìn Tiểu Vân chợt quái lạ hơn rất nhiều, quả nhiên ngay từ đầu trực giác của bà đã quá chuẩn, còn bé này không phải là người nhà của họ sao!
Tối đó mẹ Khâu bảo hai cô gái đến nhà ăn cơm, đến lúc về nhà mình, cuối cùng Tiểu Vân mới có cơ hội mở miệng, hỏi Kim Đa Bảo, “Cậu và anh chàng lãnh đạo kia, còn có quan hệ khác à?”
“Không có, chỉ là quan hệ công việc thôi.”
“Vậy hả.” Tiểu Vân lấy cái túi đen và phiếu mua sắm ra, “Thế anh ta thần thần bí bí bảo tớ không được nói ra quan hệ của hai người làm gì, còn đưa phí hối lộ cho tớ?”
Kim Đa Bảo cầm lấy chiếc túi, giao phiếu mua sắm cho Tiểu Vân, “Chắc thấy cậu dễ thương nên muốn tặng tiền đó.”
Trước khi ngủ, Kim Đa Bảo nhận được điện thoại của Thẩm Tùng Nguyên, cô gọi một tiếng “Cậu út” lanh lảnh, làm Thẩm Tùng Nguyên cả buổi chẳng nói được gì, cuối cùng, anh ta chỉ nói ngắn gọn cho cô biết, “Đời người chắc chắn phải cất giấu một hai bí mật nhỏ… Chuyện tôi khoét góc tường, cô đừng nói với Khâu Thiên.”
Ngoài cười ra, Kim Đa Bảo cũng chẳng biết có thể nói thêm gì.
“Thật đó, đừng nói với nó, thằng nhóc ấy là Hỗn Thế Ma Vương, lúc nó còn nhỏ, tôi lỡ làm hư một món đồ chơi của nó, nó ghi thù tôi hơn nửa năm, mỗi lần tới nhà nó ăn cơm, nó toàn bỏ muối vào chén cơm của tôi.” Thẩm Tùng Nguyên rất đau đầu, nhưng giọng nói lại có chút cưng chiều, “Dù sao đầu óc thằng nhóc đó cũng nhỏ nhen, chuyện này, cô đừng nói.”
Kim Đa Bảo đáp “Vâng”, cô cũng biết Khâu Thiên là một vại giấm, nếu nói chuyện này ra thật, có lẽ sẽ rất lộn xộn.
Đầu bên kia, Thẩm Tùng Nguyên cúp điện thoại, vỗ hai cái lên trán, người ta nói “Cháu trai giống cậu”, quả là giống y như đúc.