Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ nhớ bồi bổ đầy đủ, ăn nhiều đồ chứa canxi và vitamin một chút, dạ, đón rồi, lần sau hai người đừng làm thế nữa, như vậy con chẳng yên tâm được, có gì thì phải báo con biết, được rồi được rồi, khuya lắm rồi, mau ngủ đi.” Khâu Thiên cúp cuộc điện thoại gọi cho mẹ Khâu, ném điện thoại lên chiếc bàn của khách sạn, anh khoanh tay, lạnh lùng nhìn Kim Đa Bảo đang tỏ vẻ ngoan ngoãn ngồi trên giường.
“Bác gái vẫn chưa ngủ hả?” Kim Đa Bảo bị gương mặt nghiêm khắc của anh dọa sợ, không dám cười.
“Ừ, hỏi em đã đến khách sạn chưa.” Khâu Thiên nói xong thì không thèm nói nữa, mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Kim Đa Bảo bị nhìn như vậy nên khá sợ, đứng lên muốn kéo tay Khâu Thiên, nhưng Khâu Thiên bỗng trừng mắt, “Ngồi lại đó.”
“Oh…” Kim Đa Bảo đành ngồi xuống lại, sau đó bắt đầu diễn khổ nhục kế, “Tay đau lắm.”
Khâu Thiên liếc nhìn bàn tay thê thảm như cái bánh tét của cô, sau đó dời tầm mắt lên mặt cô, mắt cô rưng rưng, nhìn anh rất tủi thân. Lòng mềm nhũn, nhưng anh vẫn tỏ vẻ không vui, nói: “Đừng tỏ vẻ đáng thương.”
“Thực sự rất đau…” Kim Đa Bảo ngồi lùi ra sau, thấy mình đã đi từ rất xa đến đây, nhưng bây giờ Khâu Thiên lại chỉ lo tức giận với cô, làm như vậy là không đúng, cô lại chẳng làm gì sai, anh hung hăng như vậy thì được gì chứ.
Khâu Thiên thấy cô cúi đầu, làm như đang không vui, anh dằn cơn giận sắp trào lên của mình, “Em nằm xuống đi.”
“Hả?”
“Anh muốn đánh em.” Khâu Thiên không khách khí nói.
“…!” Kim Đa Bảo đá bay dép, bò vào trong giường, tức giận hét lên với Khâu Thiên, “Em muốn về nhà!”
Khâu Thiên xắn tay áo, đứng bên mép giường ra lệnh cho Kim Đa Bảo, “Lại đây.”
“Không đấy!” Kim Đa Bảo tức đến mức tóc dựng thẳng lên, sao anh có thể vô lí như vậy, mới nãy ngồi trên taxi, anh đã nghiêm mặt suốt quãng đường từ sân bay về, bây giờ lại muốn đánh cô, hỏi xem còn vương pháp không chứ!
Khâu Thiên cởi giày leo lên giường, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của Kim Đa Bảo, kéo mạnh người cô qua, giống như muốn đánh vào mông cô, Kim Đa Bảo xoay trái xoay phải chặn lại, cô giơ tay trái uy hiếp anh, làm anh không dám dùng quá nhiều sức.
Hai người ầm ĩ một lúc lâu, náo loạn đến mức tóc Kim Đa Bảo xổ tán loạn, cuối cùng Khâu Thiên đè Kim Đa Bảo lên đùi, không dùng quá nhiều sức đánh vào mông cô hai cái. Còn muốn đánh tiếp, Kim Đa Bảo đã giãy giụa đứng lên, dùng cánh tay không bị thương kéo cổ Khâu Thiên xuống hôn, nhưng vừa chạm vào miệng anh, Khâu Thiên đã ngăn cô lại, “Có chuyện cần nói, đừng có mà giở trò cũ.”
Kim Đa Bảo vẫn cảm thấy chỉ cần giở trò này một chút, thì có thể giải quyết vấn đề rất nhanh, cô lại xáp tới hôn anh, anh đẩy vài cái, không đẩy cô ra được, đành bực bội nhận lấy nụ hôn của cô.
Kim Đa Bảo đang nhắm mắt bỗng lén mở hi hí, thấy Khâu Thiên cũng nhắm mắt, bắt đầu đáp lại, cô nổi ác tâm, đưa lưỡi mở hàm răng anh ra, chủ động vờn lấy lưỡi anh.
Bọn họ chưa hôn sâu được mấy lần, đa số là phớt nhẹ, Kim Đa Bảo lại thích anh ôm và hôn lên mặt mình hơn. Đối với hai người mà nói, nụ hôn mang theo cảm giác ướt át này đều rất mới lạ. Khâu Thiên cảm nhận nụ hôn dè dặt, còn có chút lấy lòng của cô, anh giận dỗi, cắn đầu lưỡi đang trườn vào miệng mình một cái, cô sợ đau nên rút về, sau đó tiếp tục vờn lấy miệng Khâu Thiên.
Hôn hơn mười phút, hôn đến mức lưỡi tê cứng, Kim Đa Bảo tách khỏi anh, im lặng quan sát sắc mặt của anh. Mặt Khâu Thiên hơi đỏ lên, ánh mắt cũng không tỉnh táo lắm, vẻ mặt như vừa tỉnh ngủ, môi đo đỏ. Hơi thở của anh nóng hổi, giọng nói dịu dàng gợi cảm hơn rất nhiều, “Em đừng tưởng hối lộ anh như thế thì xong chuyện.”
Kim Đa Bảo huơ huơ tay trái của mình, “Em đã thảm như vậy rồi!”
“Ồ, anh bảo em phải thảm như vậy à? Em có bản lĩnh thật đấy.” Khâu Thiên nhìn tay cô vẫn thấy rất giận, loại tức giận này không chỉ vì cô làm mình bị thương, mà hơn hết là vì anh chẳng hay biết gì cả, bản thân còn thấy hơi tự trách, qua lâu như vậy mà vẫn không phát hiện cô có điểm gì không đúng.
“Lúc đó bác gái ngửa ra sau thế này này, ngã từ từ xuống như phim quay chậm, em sợ hết hồn, liền phóng một bước tới đó, ném cà mèn trong tay, vững vàng chộp được vai của bác gái, giảm chút lực ngã cho bác ấy, sau đó em và bác cùng lăn đùng đùng đùng xuống cầu thang, tay em mới chống ra sau, đã nghe răng rắc, nhưng lúc đó em chẳng thấy đau, còn đỡ bác gái dậy, hỏi bà có bị gì không…”
Kim Đa Bảo miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng mình đã anh dũng cứu người thế nào, miệng liên tục mở ra khép lại, có lẽ do hơi hưng phấn, nên ngữ tốc rất nhanh, câu này nối tiếp câu kia, mới đầu Khâu Thiên còn tập trung nghe, nhưng một lúc sau thì có chút thất thần. Có lẽ đây là lần đầu anh thấy Kim Đa Bảo thê thảm đến thế, tính cả lúc gặp lại, cô cũng tỏ vẻ đáng thương, nên trong lòng anh, hình tượng của cô luôn là một người yếu đuối cần được bảo vệ. Thật sự anh không thể tưởng tượng được cô đã lao mình đón lấy mẹ anh, còn làm mình gãy xương thế nào, gãy xương xong lại không cho người nhà báo anh biết, chỉ len lén dưỡng thương.
Cô nói xong, mở to mắt chờ Khâu Thiên khen mình, vẻ mặt như đang tranh công muốn được người khác tuyên dương. Khâu Thiên giơ tay xoa xoa đầu cô, kéo cô cùng nằm lên đầu giường, “Sau này đừng như vậy nữa.”
“Em sợ anh lo lắng cho em, không tập luyện mà lén chạy về nhà.” Kim Đa Bảo ngẩng mặt nhìn cằm anh.
“Em hiểu anh thật đấy.” Khâu Thiên cười mỉa.
Kim Đa Bảo nhìn dáng vẻ khó tính của anh, nhịn không được lấy cánh tay bị bó bột đấm nhẹ lên ngực anh, “Bởi vậy anh mới thích em ~”
“Hừ.”
“Anh mà cứ đáng yêu như thế, em sẽ hôn anh đó!” Kim Đa Bảo tiếp tục đấm đấm.
“Tới đây, anh sợ em chắc?” Khâu Thiên lườm cô một cái.
“Hì hì, thích quá ha!” Kim Đa Bảo nằm không được thoải mái lắm, bèn quỳ dậy cúi đầu nhìn anh, “Sáng mai anh phải về huấn luyện à?”
“Không, xin nghỉ rồi.” Vừa kết thúc thi đấu, vốn cũng không phải huấn luyện nhiều, Khâu Thiên uể oải nói với cô, “Nhìn như vầy lỗ mũi em lớn thật, còn có hai cái cằm.”
“…” Kim Đa Bảo lật đật lấy tay che mũi và miệng lại, giọng truyền qua kẽ tay, “Nói bậy bạ!”
Khâu Thiên giật tay cô ra, bao trong tay mình, “Sau này có chuyện gì cũng không được gạt anh, với lại phải biết bảo vệ mình thật tốt, đừng để mình gặp nguy hiểm, cho dù là vì anh cũng không được.”
“Ừm.” Kim Đa Bảo ngoan ngoãn nghe lời giáo huấn, “Anh nói phải bảo vệ mình thật tốt, nhưng thấy bác gái té ngã, chẳng lẽ em không quan tâm sao…”
Khâu Thiên im lặng một lát, “Anh cũng sẽ dạy lại bà ấy.”
“Phụt ——” Kim Đa Bảo nhảy sang bên cạnh mấy bước, nhấc chân ngồi lên eo anh, “Đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ, tình chàng ý thiếp, anh cứ muốn dạy này dạy nọ làm gì…”
Khâu Thiên tìm vị trí để nằm thẳng lại, nhìn Kim Đa Bảo đang ngồi trên eo mình, thở dài, “Cái tay của em làm ảnh hưởng tâm trạng quá, đừng trêu chọc anh, vô dụng thôi.”
Kim Đa Bảo ngồi lùi ra sau một chút, gập chân đạp đạp, “Cứng đó.”
“Anh thật…” Khâu Thiên phình to trong im lặng, đến khi Kim Đa Bảo có mắt, leo xuống dưới, co người chui vào ngực anh, anh mới nhìn cô sâu xa, “Xem ra em thật sự rất nhớ anh.”
“Ừ, mỗi ngày đều nhớ anh.” Giọng Kim Đa Bảo ngọt chảy nước, cô kéo cổ áo anh xuống, hôn lên mặt anh một cái, “Mệt quá, chúng ta ngủ thôi.”
Trời đã rất khuya, Khâu Thiên nhìn Kim Đa Bảo ngáp ngắn ngáp dài, định bụng hôm sau sẽ nói chuyện thẳng thắn về vấn đề tín nhiệm với cô, kết quả sau khi nén giận trong bụng, ôm bạn gái ngủ thẳng một giấc, lúc thức dậy thì cơn tức đã mất sạch.
Vừa mở mắt đã thấy cô nhìn mình bằng đôi mắt lấp lánh, trong ánh mắt đều chứa vẻ yêu mến dành cho anh, thấy anh tỉnh dậy, cô liền xít tới hôn anh một cái, vui vẻ nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Sao lại có một cô gái đáng yêu như thế chứ, Khâu Thiên cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ hẳn, bèn cạ cạ mặt vào gối, lúc quay mặt lại, Kim Đa Bảo vẫn ở đó ngắm anh như trước, hơn nữa lại tới gần hôn anh một cái, “Anh đang ngủ nướng đó hả?”
Cô dùng bàn tay trái đang bó bột sờ sờ tấm lưng trần của anh, “Tụi mình ra ngoài chơi đi.”
Sáng sớm là thời gian dồi dào sức sống của Khâu Thiên, anh nắm tay phải Kim Đa Bảo, trượt từ ngực xuống bụng dưới, “Cảm giác thế nào?”
“Dáng anh được đó!” Kim Đa Bảo khen ngợi thật lòng.
“Của em hết, muốn không?” Anh tiếp tục kéo tay cô xuống dưới, cách quần, đè tay cô vào chỗ nào đó, “Hửm?”
Kim Đa Bảo huơ bàn tay bị bó bột của mình, hỏi anh: “Em thấy dùng thứ có cảm giác gồ ghề thế này giúp anh giải quyết vấn đề sẽ kích thích hơn, anh muốn thử tí không?”
“…” Khâu Thiên đẩy tay cô ra, hất chăn ngồi dậy, “Em là biến thái à…”
Kim Đa Bảo cười, dán lên lưng anh, cắn tai anh nhỏ giọng nói, “Chờ tay em lành đi…”
Anh hơi kinh ngạc, định quay đầu lại nhìn cô, nhưng bị cô ngăn lại, “Anh đừng nhìn em, em xấu hổ… Chờ tay em khỏi hẳn…”
“Bây giờ anh còn xấu hổ hơn em đó.” Khâu Thiên cũng không quay đầu lại, “Thật ra thì, cái đó, anh cũng không… Ừm, nói thế nào nhỉ, em không cần áp lực quá, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, nếu em không muốn, anh sẽ không ép.”
“Thật sao?” Kim Đa Bảo thở phào, “Vậy thì tốt, em nghĩ đợi thêm hai năm nữa rồi hẵng làm cái đó…”
“Không được.” Khâu Thiên ngắt ngang lời cô, “Mới khách sáo với em một chút em đã tưởng thật, cứ chờ tay em lành đi.”
Chùa miếu ở vùng sông nước phía nam rất nhiều, Khâu Thiên ở khu huấn luyện cả ngày, nên cũng chưa tới chơi lần nào, rốt cuộc Kim Đa Bảo vẫn là người phải lên mạng dò các trang hướng dẫn du lịch, tìm được ngôi chùa lớn nhất nằm trên núi, kéo Khâu Thiên lên núi bái Phật.
“Nghe nói ở đây cầu nhân duyên rất linh!”
“Nhân duyên? Không phải em có nhân duyên rồi à, còn muốn cầu thêm mấy cái nữa?” Khâu Thiên đi sau lưng cô, sợ đường núi nhỏ gập ghềnh, cô đi không vững sẽ té xuống.
“Không phải, cầu nhân duyên lâu dài.”
“Vậy em cầu Phật thì có ích gì, phải cầu anh mới đúng.”
“Không được nói bậy!” Kim Đa Bảo quay đầu nhắc nhở anh, “Vào chùa phải cung kính, không được nói vớ vẩn!”
“Ừm.” Khâu Thiên ngậm miệng, bước lên bậc thang cao nhất, nắm tay Kim Đa Bảo bước vào cửa chùa.
Trong chùa có rất nhiều người thắp hương quỳ lạy, tiếng chuông chùa và tiếng nhà sư tụng kinh cũng làm Khâu Thiên cảm thấy khá trang nghiêm. Anh cùng Kim Đa Bảo đi lấy nhang, đốt xong thì quỳ trước lư hương vái lạy, cầu cho Kim Đa Bảo sớm khỏe lại, người nhà không bệnh tật, không gặp tai ương.
Lúc hai người đi ra sau núi, thấy phía sau núi có một hàng rào treo rất nhiều tấm gỗ bằng lụa đỏ, trên các tấm gỗ viết đầy các ước nguyện. Kim Đa Bảo đến mua hai tấm, chia cho Khâu Thiên một tấm.
“Viết gì đây?” Khâu Thiên nhìn qua bên Kim Đa Bảo.
Kim Đa Bảo lấy tay che lại, “Tự viết của mình đi, viết cái anh muốn làm cùng em sau này ấy.”
“Ồ… Nhiều quá viết không nổi.” Khâu Thiên nhìn cô cười.
“Biến ngay! Anh đứng đắn một chút đi!” Kim Đa Bảo lườm anh.
Khâu Thiên cầm bút, nhìn tấm gỗ ngẩn người, anh thấy mình không thể nói ra những thứ như hứa hẹn gì đó, vào những lúc thế này, anh bỗng rất hối hận vì đã không đọc nhiều sách một chút, hình như lúc nãy anh thấy trên tấm gỗ của người ta đều viết thơ ca này nọ, nếu anh viết ra mấy câu linh tinh, có phải sẽ giống văn chương trên lá xăm không nhỉ?
Kim Đa Bảo đã viết xong, Khâu Thiên thấy cô viết “Bạc đầu không xa rời”, bỗng có linh cảm, nhanh chóng viết lên tấm gỗ một câu đối rất tinh tế.
Anh che lại, không để Kim Đa Bảo xem, đến khi cột lên hàng rào mới để tấm gỗ lộ ra bộ mặt thật, Kim Đa Bảo bước tới xem, sau khi xem xong, cô bất chấp bàn tay đang đau, dùng cả hai tay đánh Khâu Thiên, “Anh muốn kết bái huynh đệ với em à!”
Trên tấm gỗ kia là câu viết rồng bay phượng múa: “Không nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.”