Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chơi đến lúc xế chiều, ông chủ quán cà phê đem rượu nho do chính tay bà chủ cất ra mời, còn ngọt hơn rượu điều vị, nhưng nồng độ nhiều hơn một chút. Kim Đa Bảo chỉ cảm thấy giống nước trái cây bỏ nhiều đường, nhịn không được uống khá nhiều, không ngờ lúc uống thì không sao, nhưng nửa tiếng sau đầu đã bắt đầu choáng váng, nhìn ai cũng thấy hai ba lớp bóng xếp chồng.
Rượu tự cất có tác dụng chậm nhưng mạnh, rất nhiều người trong quán đã uống say ngất, cũng may cạnh quán cà phê có khách sạn, hầu hết độc giả đều đi thành nhóm ba nhóm năm nên cũng không đáng lo.
Thẩm Tùng Nguyên cũng uống rượu nên không thể tự lái xe, bèn gọi điện cho thư kí đến đón. Nhìn Kim Đa Bảo mơ màng ngồi trên chiếc ghế chân cao, anh ta đi qua, vỗ vỗ vai cô, “Tiện đường, cô đi nhờ về không?”
Kim Đa Bảo leo xuống đất, thử đi hai bước, chân mềm nhũn, khom người gần chín mươi độ cảm ơn, “Làm phiền ngài!”
Thẩm Tùng Nguyên thấy cô như vậy thì hơi buồn cười, đợi một lúc đến khi thư kí tới, anh ta để nữ thư kí dìu cô lên ghế lái phụ, còn mình mở cửa sau xe ngồi vào, “Tiểu Giang, cuối tuần còn để cô tăng ca, vất vả rồi.”
Thư kí Giang đưa bình thuốc giải rượu ra ghế sau, “Thẩm tổng, cần dùng không?”
“Không cần đâu, không uống nhiều lắm.” Thẩm Tùng Nguyên xua tay, bảo cô cứ khởi động đi trước, sau đó bổ sung, “Thắt dây an toàn giúp cô ấy.”
Kim Đa Bảo mơ màng nhìn phong cảnh dần dần quen thuộc ngoài cửa sổ, Mặt Trời từ từ hạ xuống, sau đó bỗng nhận được điện thoại của Khâu Thiên.
“Chừng nào tan ca?”
“Em đang về.” Kim Đa Bảo chợt nhớ lần trước Khâu Thiên từng thấy Thẩm tổng, lúc về nhà còn tỏ vẻ bực bội. Cô giật nảy mình, tỉnh táo hơn một chút, nói với thư kí Giang đang lái xe, “Phiền cô để tôi xuống cửa Bắc là được.”
Nói xong mới nhớ còn đang mở điện thoại, cô vội thông báo cho Khâu Thiên, “Sắp về tới nơi rồi.”
“Ừm.” Khâu Thiên đáp, cúp điện thoại đi ra cửa Bắc.
Đúng lúc anh vừa tới cửa Bắc, đã thấy Kim Đa Bảo bước xuống từ một chiếc xe thương nhân, chính là chiếc xe anh đã thấy cách đây không lâu. Trong bụng hơi nổi nóng, anh đút tay vào túi quần thể thao đứng chờ cô, lúc cô vui vẻ chạy tới thì hơi né đi, mất hứng hỏi, “Ai chở em về vậy?”
“Đồng nghiệp.” Kim Đa Bảo nói xong, thấy không chính xác lắm, “Sếp lớn!”
Câu bổ sung của cô càng làm mặt Khâu Thiên thối hơn, “Nam?”
Kim Đa Bảo nhạy cảm nhận ra Khâu Thiên đang không vui, cô không trả lời, nhào vào lòng anh, nhưng Khâu Thiên lại dùng một tay đẩy đầu cô ra, “Nghiêm túc chút đi, nói chuyện trước đã.”
Bàn tay to trên đầu rất ấm, Kim Đa Bảo nghiêng đầu, cọ cọ mặt mình vào tay anh, trẻ con đáp, “Ừm.”
“Đừng có mà làm nũng, đứng thẳng dậy.” Khâu Thiên thu tay về, giọng điệu rất nghiêm khắc, “Em đã biết sai chưa?”
Kim Đa Bảo dừng lại, mơ màng nhìn anh, mắt long lanh ánh nước.
Trong làn gió lạnh thấu xương, Khâu Thiên chợt ngửi thấy hơi thở nóng hổi của cô, “Em còn uống rượu?”
Hai tay Kim Đa Bảo đan vào nhau, dường như đã biết mình làm vậy là không đúng, muốn nhào vào lòng Khâu Thiên lần nữa, nhưng lại bị Khâu Thiên đẩy ra một cách vô tình.
“Em là con gái, sao có thể uống rượu một mình bên ngoài hả? Còn nếu đã lỡ uống, sao không gọi điện bảo anh tới đón em?” Khâu Thiên nén giận dạy bảo cô, “Để thằng đàn ông khác chở về, còn trong tình trạng say khướt như vậy, nhỡ hắn làm chuyện gì xấu với em thì sao?”
Đầu Kim Đa Bảo vừa nóng vừa căng, chỉ muốn nằm phịch lên giường ngủ một giấc, đứng trước cổng bị gió thổi khó chịu, Khâu Thiên còn liên tục giáo huấn cô. Cô ấm ức nhào vào lòng Khâu Thiên lần thứ ba, lần này Khâu Thiên không đẩy cô ra, chỉ xị mặt hỏi cô, “Em biết sai chưa?’
Kim Đa Bảo ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái, “Biết rồi.”
“…” Anh đang nghiêm túc nói lý, cô lại tỏ ra đáng yêu như vậy, thử hỏi anh còn nghiêm mặt thế nào?
Kim Đa Bảo hôn xong, thấy anh không phản ứng, giơ ngón trỏ nói đâu ra đấy, “Nụ hôn hôm nay.”
Khâu Thiên hoàn toàn không giận dỗi được nữa, thôi vậy, chờ cô nàng này tỉnh rượu sẽ nói sau.
Cảm giác tâm trạng anh khá hơn một chút, Kim Đa Bảo cũng thả lỏng, nhón chân kề lại gần miệng anh, thấy môi anh hơi khô bèn liếm một cái, hôn chụt rồi rời đi, sau đó tiếp tục đưa ngón trỏ lên trời, “Nụ hôn cho ngày mai.”
Quên đi, Khâu Thiên nghĩ, cô đáng yêu như vậy ai nỡ lòng mắng cô đây.
Lúc về Kim Đa Bảo đã bắt đầu đánh loạn xạ, còn khăng khăng nói phải mau về ngủ, làm người nhìn cứ thấp thỏm như lúc xem xiếc đi dây. Khâu Thiên kéo cô lại, ra trước mặt cô ngồi xổm xuống, “Lên đi anh cõng.”
Tuy trời đã tối hẳn, nhưng sinh viên xuống sân trường ăn cơm hay lên lớp vẫn không ít, nếu là bình thường, có đánh chết Kim Đa Bảo cũng sẽ không để anh cõng, nhưng bây giờ mơ màng, vừa thấy lưng Khâu Thiên liền leo tọt lên như con khỉ, cánh tay vòng qua cổ anh, phối hợp kẹp chân vào thắt lưng anh.
Khâu Thiên cố gắng chọn những đường nhỏ ít người đi, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt quan sát của người ven đường.
“Em có nặng không?” Kim Đa Bảo gục lên vai anh hỏi.
“Không nặng.”
“Hì hì.” Kim Đa Bảo cười tự đắc, “Anh cũng không nặng.”
Đây có được tính là khen ngợi không nhỉ, Khâu Thiên bất đắc dĩ trả lời, “Cảm ơn.”
“Không có gì ~” Kim Đa Bảo khách sáo kết thúc cuộc nói chuyện.
Đi dưới đất còn tạm ổn, nhưng leo sáu lầu thì rất mệt, Khâu Thiên đi đến lầu bốn đã thở hổn hển, thả thẳng người xuống đất, “Tự đi đi.”
Kim Đa Bảo ôm eo Khâu Thiên từ phía sau, không chịu động đậy, ăn vạ như muốn được cõng tiếp.
“Lưng đau rồi.” Khâu Thiên lau mồ hôi trên trán, không muốn để ý đến cô.
Cô giống như cái đuôi nhỏ của anh, anh đi lên, cô cũng đi theo lên lầu, nhưng chủ yếu là bám vào để anh kéo lên.
Từ trước đến nay Khâu Thiên không nghĩ Kim Đa Bảo lại quấn người khác như vậy, dù giận chuyện cô uống rượu, nhưng cũng hơi thích cảm giác được cô dựa dẫm thế này. Anh cúi đầu cắn mạnh lên miệng cô một cái, sau đó cam chịu ngồi xổm xuống cõng cô lên lầu.
Cô về sớm hơn bình thường, Tiểu Vân vẫn chưa tan ca, anh tìm trong túi cô một hồi mới móc được chùm chìa khóa, loay hoay thử từng chìa một, mở đến chìa thứ ba mới mang được Kim Đa Bảo vào nhà.
Về tới nhà Kim Đa Bảo lại có thể tự đi, lón nhón vào phòng mình, nhào lên giường, sau đó quờ quạng cởi áo khoác, kéo chăn lên ngủ.
Khâu Thiên đứng trước cửa phòng ngủ nhìn cô, người mệt lã tỏa ra hơi nóng, nhưng không thể nói lý với cô. Anh rót ly nước ấm gọi cô dậy uống, sau đó giúp cô cởi quần ngoài, nhìn chiếc quần mùa thu màu xanh táo của cô, không hiểu sao thấy hơi buồn cười, xốc áo len lên một chút, chiếc áo mùa thu có hình quả bóng cũng màu xanh táo, lần này anh bật cười hoàn toàn.
Anh nâng người cô lên, một tay đỡ lưng một tay giúp cô cởi áo len, sau đó để cô mặc bộ đồ màu xanh táo kia nằm ngủ, đắp chăn kéo rèm cửa sổ. Anh giơ tay bóp má cô, làm miệng cô nhọn như miệng gà con, tâm trạng thoải mái đôi chút, huýt sáo đóng cửa về nhà mình.
Hôm sau trời vừa sáng, Kim Đa Bảo đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc đầu cứ tưởng là đồng hồ báo thức vang lên, một lúc sau mới nhớ ra hình như hôm nay là cuối tuần, vì vậy nằm xuống ngủ tiếp.
Nhưng điện thoại di động vẫn kiên trì kêu không ngừng, cô đành phải cầm lên nhìn thử, lúc này mới phát hiện là Khâu Thiên gọi cho cô.
“A lô… ” Kim Đa Bảo uể oải trả lời, cổ họng hơi đau.
“Dậy đi.” Giọng Khâu Thiên rất trong, dĩ nhiên đã dậy từ rất lâu.
“Cuối tuần mà… Em muốn ngủ… ” Cô cáu kỉnh đổi sang tai bên kia, “Để em ngủ… Em mệt lắm… “
“Do không vận động nên mới dễ mệt đó, mau dậy đi.” Khâu Thiên quả quyết nói, “Nửa tiếng sau xuống lầu, anh ở dưới lầu chờ em.”
“Anh cứ chờ đi, em không xuống đấy… ” Kim Đa Bảo được nước, vẫn ngoan cố, hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại, tiếp tục ngủ.
Năm phút sau, cô buồn bực chậc khẽ một tiếng, vuốt vuốt tóc, vén chăn lên bắt đầu mặc quần áo. Trong lúc rửa mặt, ý thức chậm rãi ùa về, chợt nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, diễn biến không đầy đủ lắm, nhưng vẫn có thể nhớ chuyện Khâu Thiên đã cõng cô về.
Hình như anh nói là lưng đau, còn cô vẫn mặt dày đòi anh cõng?
“Khụ khụ.” Bị bọt kem đánh răng làm sặc, Kim Đa Bảo càng nhớ ra nhiều chuyện hôm qua càng thấy xấu hổ, sau này cô sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Qúa mất mặt!
Xuống lầu mới biết Khâu Thiên thật sự dắt cô đi vận động, chỉ đơn giản là chạy bộ, cùng một nhóm sinh viên tham gia cuộc thi chạy định hướng, giáo viên phụ trách tổ chức cho sinh viên… chính là ba Khâu Thiên.
(Chạy định hướng: trong tiếng Anh là “orienteering”, gần giống như chạy việt dã, được tổ chức trong môi trường thiên nhiên như ngoại ô, đồi, núi rừng… nhưng khác ở chỗ phải tìm đủ các trạm trên bản đồ.)
Khâu Thiên nhìn Kim Đa Bảo quấn thật dày, đưa bản đồ thi đấu và phiếu qua trạm cho cô, “Ăn gì chưa?”
“Chưa.” Kim Đa Bảo tò mò nhìn những vật trong tay, lắc đầu.
Khâu Thiên đeo một chiếc ba lô giản dị, mở ra lấy túi bánh bích quy và phích nước nóng cho cô, “Ăn tạm hai cái bánh lót bụng đi.”
Cô vâng lời chỉ ăn hai cái, uống nước trong phích của anh, nghỉ ngơi xong liền cùng anh duỗi tay duỗi chân làm nóng người.
Vì để đảm bảo an toàn cho sinh viên, khu vực hoạt động chạy định hướng chỉ trong khuôn viên trường, ngay cả la bàn cũng không cần, chỉ cần chạy quanh các dãy lầu trong trường rồi đánh dấu qua trạm thôi.
Khâu Thiên và Kim Đa Bảo chạy cuối đội, Kim Đa Bảo mới ăn cách đây nửa tiếng, Khâu Thiên không cho cô chạy nhanh, một lát sau hai người đã bị đội bỏ lại cả khoảng xa.
“Em còn nhớ hôm qua đã làm chuyện tán tận lương tâm gì với anh không?” Anh bỗng quay đầu nhìn cô, giọng hờ hững.
“Hả?” Kim Đa Bảo suy nghĩ một chút, quả quyết đáp, “Uống hơi say, không nhớ rõ.”
“Chậc chậc ——” Khâu Thiên tặc lưỡi, “Hôm qua không cho anh về nhà, bắt anh phải ngủ cùng em, còn cắn anh không chịu nhả ra nữa, em quên hết rồi à?”
Kim Đa Bảo nghĩ lại thật cẩn thận, hoàn toàn không ấn tượng, cô ngập ngừng hỏi anh, “Gạt em à?”
“Ừ, gạt em.” Khâu Thiên nhếch miệng, chân thành thừa nhận.
“Này!” Kim Đa Bảo tức đến thở hổn hển, đuổi theo muốn cắn anh, anh chạy nhanh hai bước kéo dài khoảng cách, sau đó sau người chạy thụt lùi, chọc tức cô: “Đánh không tới ~ Đánh không tới ~”
Kim Đa Bảo lấy hết sức lực mình đã dùng thi tốt nghiệp tám trăm mét trước kia để đuổi theo anh, thấy anh bỗng đột ngột dừng lại, nhét phiếu qua trạm của hai người vào hộp đánh dấu trên cành cây, nói lẩm bẩm, “Tích —— phiếu của ốc tiêu chân ngắn.”