Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôi~
Kim Đa Bảo nhịn cười, há miệng cắn một miếng khoai lang, khoai lang nướng nóng hổi bùi bùi tan trong miệng, hơi ấm lan xuống lồng ngực.
Khâu Thiên vừa lột vỏ khoai vừa đưa đến miệng Kim Đa Bảo, cô cũng nhanh chóng quen với cách ăn uống thân mật này, ngoan ngoãn im lặng để người ta đút. Chỉ là lúc muốn há miệng cắn thêm miếng nữa, Khâu Thiên bỗng giơ tay lên, nhìn nửa phần khoai lang còn dư, “Ăn ít một chút.”
Nói xong anh cầm phần khoai còn dư của cô, không quan tâm cắn một miếng…
Kim Đa Bảo xoay mặt qua bên kia nhìn trời, chẳng dám nhìn anh.
Cô chợt nhớ tới lúc nói chuyện phiếm với bác bảo vệ, hỏi: “Cậu sẽ vào đội tuyển quốc gia à?”
“Vẫn chưa có quyết định đưa xuống.” Khâu Thiên liếm khóe môi, “Nghe ai nói vậy?”
Tầm mắt của Kim Đa Bảo hoàn toàn bị đầu lưỡi và khóe môi anh hấp dẫn, chỉ mãi tập trung nhìn anh, không nghe thấy anh hỏi gì, “Hả?”
Khâu Thiên nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, cầm miếng khoai lang cuối cùng nhét thẳng vào miệng cô, cười bất đắc dĩ, “Sao cô tham ăn thế?”
“…” Kim Đa Bảo im lặng nhai, đầu suy nghĩ lung tung, cái này rõ ràng là ăn chung uống chung!
“Cô đang vui vẻ gì vậy?” Khâu Thiên bỗng cúi đầu tiến lại gần tai cô, nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì.”
“Nói dối.” Khâu Thiên càng áp lại gần hơn, cười khẽ, “Cô đang vui vẻ vì ăn chung với tôi đúng không?”
“Im miếng!” Cổ họng Kim Đa Bảo bị nghẹn, vội sửa lại, “Im miệng!”
Khâu Thiên càng cười dữ dội hơn, bắt chước bộ dạng lúc nãy của cô, “Im miếng! Im miếng!”
Kim Đa Bảo tức giận, gấp gáp nhảy lên che miệng anh, nhưng Khâu Thiên lại nhảy lên cao hơn, làm cô với không tới. Sức bật của anh rất tốt, nửa ngày cô cũng không chạm được miệng anh, ra một thân mồ hôi, cuối cùng đành làm hòa, vào một quán cơm nhỏ.
Ăn cái gì cũng không quan trọng, Kim Đa Bảo chỉ cảm thấy hôm nay mình có chút ngớ ngẩn trước mặt Khâu Thiên, nên bây giờ không nói gì nữa, tập trung ăn uống nho nhã, ăn xong thì ngồi tại chỗ chờ Khâu Thiên.
Trời đã tối hẳn, Khâu Thiên sợ để cô đi đường đêm không an toàn, nên về xin nửa tiếng để tiễn cô ra bến xe điện.
“Chừng nào cậu được nghỉ?” Lúc đến cửa an ninh, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, hỏi anh.
“Cuối tháng.” Khâu Thiên để túi của cô lên băng chuyền kiểm tra, vỗ đầu cô nhè nhẹ, “Về sẽ tìm cô, đi đi.”
Kim Đa Bảo bước qua cửa an ninh để lấy túi, quay đầu lại thấy anh vẫn đứng đó, cô bất mãn lầm bầm một câu, “Không được vỗ đầu tôi nữa.”
Khâu Thiên bỗng nhấc chân, theo cô bước qua cửa an ninh, giơ tay nhào nặn cặp má phúng phính của cô, sau đó cười lùi ra sau, “Không muốn.”
Buổi ký tặng lần trước đạt hiệu quả rất tốt, chủ biên gọi Kim Đa Bảo vào văn phòng để hỏi chút chuyện, “Trong tay cô còn một quyển sách trọng điểm trong năm nay của công ty chúng ta đúng không? Sắp tới tổ chức giao lưu bạn đọc, liên hệ với nơi tổ chức lần trước, cô xử lí được chứ?”
“Là nhờ quan hệ riêng của Đinh Đinh Mai…” Kim Đa Bảo ngượng ngùng trả lời, “Nơi tài trợ và sảnh tổ chức đều nhờ bạn của Đinh Đinh Mai giúp đỡ, tôi chỉ chạy một chân thôi.”
“Vậy hả.” Chủ biên suy nghĩ một chút, “Hữu Đồ là khu cao ốc sách tân tiến lớn nhất thành phố, cô xem thử xem, có thể liên lạc với người ta không, tổ chức một lần.”
Kim Đa Bảo cắn môi, về bàn làm việc khổ não, đương nhiên liên hệ để tổ chức hoạt động thì không thành vấn đề, nhưng nhất định sẽ vượt quá ngân sách… Lần trước là nhờ bạn bè có vai vế của tác giả, lần này cô cũng đâu thể tiếp tục để Đinh Đinh Mai làm phiền bạn bè nữa…
Sờ sờ đầu, hơi nóng một chút, hai ngày nay nhiệt độ giảm khá nhanh, cô có cảm giác hình như mình sắp cảm lạnh.
Buổi tối về nhà, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi h gần trường học, cô vẫn chưa ăn gì, bèn ghé vào mua lẩu Quan Đông, ngồi xuống cạnh cửa kính, tùy tiện cho qua bữa cơm tối. Nước lẩu nóng mang theo mùi thuốc là lạ trôi xuống bụng, dạ dày ấm hẳn lên, cô thoải mái thở phào một hơi.
(Quan Đông: vùng đất ở phía Đông Sơn Hải Quan, gồm các tỉnh Đông Bắc Trung Quốc)
“Ting tong ——”, “Kính chào quý khách——”, một người đàn ông bước vào cửa hàng yên tĩnh, cầm gói thuốc lá trên quầy, đưa tiền rồi xoay người rời đi.
Kim Đa Bảo chỉ mới nhìn một bên mặt đã nhận ra người kia chính là Thẩm tổng của Hữu Đồ, nhớ tới chuyện chủ biên giao cho lúc sáng, cô vội nhảy xuống ghế, đuổi theo ra ngoài. Bây giờ đầu cô đã hơi nóng, mí mắt nặng trĩu, gió thổi qua mới tỉnh táo một chút, nhưng cơ thể lại khó chịu hơn, chạy cũng không nổi, bèn gấp gáp gọi to, “Thẩm tổng, xin chờ một chút!”
Thẩm Tùng Nguyên nghe tiếng nên dừng bước, quay đầu nhìn Kim Đa Bảo đang chạy về phía mình, cuối cùng giống như chiếc xe bị đứt thắng, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Anh ta tới đỡ nhẹ, nhận ra đây là cô biên tập trẻ đã cùng dùng cơm cách đây không lâu, nói đùa, “Đây là chiêu đụng độ giữa đường mới à?”
Kim Đa Bảo cười yếu ớt, cố đứng thẳng, “Thẩm tổng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ được không?”
Bắt đầu không khách sáo như vậy, Thẩm Tùng Nguyên chưa từng gặp qua, anh ta gật đầu, “Cô nói đi.”
Kim Đa Bảo cảm thấy bây giờ hơi thở của mình rất nóng, “Ngài có thể, ngài có thể để lại cho tôi cách thức liên lạc không, sáng ngày mai đi làm, tôi sẽ nói với ngài?
Thẩm Tùng Nguyên có cảm giác bị tiếp cận, anh ta đẩy kính, “Tôi không mang danh thiếp, gọi vào số di động cho tôi.”
Kim Đa Bảo vội mở bàn phím, dùng hai tay lưu số vào điện thoại của mình, nhìn số di động của anh ta một chút, sau đó cung kính cảm ơn, “Cảm ơn ngài.”
“Không có gì.” Thẩm Tùng Nguyên nhìn gương mặt đỏ bừng không tự nhiên của cô, “Cô không sao chứ? Bị bệnh à?”
“Bị sốt nhẹ.” Kim Đa Bảo đứng cách anh ta một khoảng ngắn, gập người chào, “Không sao đâu ạ, tôi cũng ở gần đây.”
Cô đã nói như vậy, nên Thẩm Tùng Nguyên cũng không hỏi thêm gì nữa, anh ta bước vào xe, lấy hộp thuốc mới mua, cánh tay đang khoác lên bệ cửa sổ rút thuốc hơi đờ ra. Kính chiếu hậu vẫn phản chiếu bóng lưng của cô gái kia, anh ta suy nghĩ một chút, cố nhớ lại tên cô ta, nhưng chợt phát hiện hôm đó trên bàn cơm cũng không có ai giới thiệu về cô.
Nhìn bước chân hơi nặng nề đó, dường như làm anh ta nhớ lại lúc mình vừa bắt đầu sự nghiệp, khi ấy dù bị bệnh nặng thế nào, anh ta đều phải gồng mình chịu đựng, cũng ngây thơ không biết nhìn sắc mặt người khác, nắm bắt tất cả cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ như vậy. Dập tàn thuốc, anh ta lái xe rời đi, nghĩ nếu là chút chuyện nhỏ, có thể nhân tiện giúp cô ta một chút cũng được.
Hôm sau cô không thể đi làm, thức dậy kẹp nhiệt kế, đã sốt . Cô đành gọi điện thoại xin nghỉ, vùi trong chăn ngủ đến hơn nửa ngày.
Buổi chiều bò dậy nấu chút cháo trắng ấm bụng, nhưng đầu căng như dây đàn, mãi mà vẫn không biết nên làm gì.
Cô cầm điện thoại nhìn một lúc, gửi tin nhắn cho Khâu Thiên nói mình bị sốt, nhưng giống như dự đoán, không nhận được tin trả lời.
Buồn bã nằm xuống, cô cầm đầu điện thoại huơ huơ trước mặt, chợt nhớ ngày hôm qua đã nói sẽ liên lạc với Thẩm tổng, trong nháy mắt liền nhảy dựng lên, chạy đi uống một li nước để thanh giọng, sau đó thấp thỏm quay số.
Không ngờ Thẩm tổng lại rất dễ nói chuyện, lúc cô rụt rè nói ra nguyện vọng của mình, anh ta lại dễ dàng đồng ý, “Ngày mai cô đến Hữu Đồ một chuyến, tôi sẽ cho người nói chuyện với cô, giá cả thì cứ tính như lần trước là được.”
“Cảm ơn Thẩm tổng! Thật sự đã làm phiền ngài!” Hai người cũng không tính là quen biết, đây rõ ràng là chiếm tiện nghi một cách trắng trợn.
“Đứng khách sáo.” Thẩm Tùng Nguyên ngừng lại, “Cứ xem là trả nợ cho con thỏ của cô đi.”
Tiết kiệm tiền cho công ty, Kim Đa Bảo vô cùng vui mừng, húp thêm hai chén cháo, cảm thấy bệnh đã khá hơn phân nửa. Lãnh đạo mới giao nhiệm vụ hôm qua, hôm nay đã giải quyết ổn thỏa, thử hỏi xem, đi đâu mới tìm được nhân viên tài giỏi như cô đây!
Đang tự vui vẻ một mình, cô nhìn điện thoại di động, vẫn không thấy tin nhắn của Khâu Thiên, bèn dùng ngón trỏ gõ lên màn hình cho hả giận. Hiếm khi được nghỉ ngơi thế này, cô dứt khoát quấn chăn ngủ tiếp.
Ngủ mơ màng, tiếng điện thoại rung lên đánh thức cô. Cô không nhìn tên người gọi, khàn khàn trả lời: “Alô?”
“Uống thuốc chưa?” Là Khâu Thiên.
“Ăn rồi… Đang ngủ, đau đầu lắm.” Trong vô thức, giọng Kim Đa Bảo có chút nũng nịu, “Cậu tập xong chưa?”
“Ừm, mai tôi về, dẫn cô đi ăn canh gà.” Khâu Thiên thấy giọng cô hơi khàn, động viên, “Ngủ tiếp đi.”
“Được…” Kim Đa Bảo nói được mấy câu đã ngủ thiếp đi, chưa tắt điện thoại. Khâu Thiên im lặng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, mãi đến khi đồng đội gọi mới cúp máy.
Cô phát bệnh rất nặng, nhưng ngủ một ngày đêm đã khá hơn rất nhiều. Cô đến thẳng cao ốc sách để bàn chuyện thuê sảnh hoạt động, vào phòng làm việc mà Thẩm Tùng Nguyên đã nói. Đón tiếp cô là một nhân viên nam còn khá trẻ, anh ta vào thẳng vấn đề, nói sếp đã dặn trước, sau đó lấy hợp đồng để cô xem thử, cho cô kí tên là xong.
Kim Đa Bảo nhìn sơ lược, thấy khoản tiền thuê là đồng một giờ, suýt nữa đã rơi nước mắt, đây rõ ràng là không lấy tiền!
Cô vui sướng kí tên, cùng người phụ trách đi một vòng sảnh đường, nói rõ khu vực cần dùng và quy trình hoạt động cụ thể.
“Chỗ mọi người xuất bản sách đúng không? Thẩm tổng đã dặn chúng tôi nhập một nghìn bản sách của mọi người, trưng bày trong khu triễn lãm và khu tiêu thụ lân cận.” Người phụ trách có chút hâm mộ, hỏi, “Cô là bạn của Thẩm tổng chúng tôi à?”
Kim Đa Bảo không thể mặt dày mà thừa nhận được, chỉ nói là do công ty hợp tác.
Bàn bạc ổn thỏa, đang định rời đi, cô bỗng nhận được điện thoại của Thẩm Tùng Nguyên, “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Vâng, đã xong rồi, làm phiền Thẩm tổng.”
“Không có gì, đúng lúc tôi cũng được về, không phải cô bệnh sao, để tôi cho cô đi nhờ một đoạn.” Thẩm Tùng Nguyên vừa bước xuống lầu vừa nói qua điện thoại, nâng mắt thấy hai người đang đứng trong sảnh, “Tôi thấy cô rồi.”
Kim Đa Bảo ngẩng đầu theo bản năng, nhìn Thẩm Tùng Nguyên bên trên, dường như mỗi lần gặp, anh ta đều mặc âu phục và giày da, trông rất nho nhã. Tuy là thương nhân, nhưng có lẽ so với những người buôn bán khác, người bán sách sẽ có chút trí thức hơn.
Không thể từ chối, Kim Đa Bảo đi theo Thẩm Tùng Nguyên. Ngồi trên xe cũng không biết phải nói chuyện gì, Kim Đa Bảo bèn ngồi ngay ngắn, đặt hai tay lên đầu gối, trông rất yên tĩnh.
Thoáng cái đã tới trường học, cô thở phào khe khẽ, chỉ đầu đường trước mặt, nói với Thẩm Tùng Nguyên, “Cho tôi xuống đó là được.”
Thẩm Tùng Nguyên đậu xe vào lề đường, đợi cô xuống xe vẫy tay chào rồi xoay đầu xe rời đi.
Kim Đa Bảo nhìn chiếc xe đã đi xa, đang muốn bước vào trường, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói làm cô giật thót.
“Này!”
Cô vội quay đầu lại, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi, “Sao cậu đã về rồi?”
“Hôm qua tôi có nói.” Khâu Thiên nhíu mày, anh vừa ra khỏi trạm xe đã thấy Kim Đa Bảo bước xuống từ chiếc xe của một người đàn ông trông như thương nhân, hơn nữa cô hoàn toàn không phát hiện anh đang đứng bên kia.
Kim Đa Bảo gõ gõ đầu, “Hôm qua bị sốt hôn mê, quên hỏi cậu thời gian cụ thể.”
“Vẻ mặt bây giờ của cô, rất giống người bị bắt gian tại trận.”
“… Nói bậy bạ gì đó.”
Hình như tâm trạng Khâu Thiên không tốt lắm, một đường đều không nói chuyện, đến khi hai người một trước một sau lên lầu, anh mới đột nhiên hỏi một câu, “Ai chở cô về vậy?”
“Đối tác công việc.” Kim Đa Bảo đáp đơn giản.
Khâu Thiên làm như không quan tâm, tiếp tục hỏi, “Ồ, là nam hả?”
Cô đi phía trước, chợt xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống, “Ai cho cậu quản tôi?”
“Tôi không được quản?” Chân mày anh làm như không giãn ra được nữa, nãy giờ vẫn nhíu chặt, “Tôi không có quyền quản cô sao?”
“Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi?”
Khâu Thiên đặt vali lên bậc thang, bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt cô mấy giây, gương mặt kiềm nén, “Tôi cứ tưởng là chúng ta đang yêu nhau.”
“Chúng ta yêu nhau bao giờ?”
Khâu Thiên làm như bị chọc giận, nhếch miệng cười, “Không phải yêu nhau? Vậy chúng ta đang làm gì vậy?”
“Đương nhiên không phải.” Kim Đa Bảo đáp kiên định, còn mang theo chút buồn bực, “Yêu nhau không phải như vậy.”
Khâu Thiên khoanh tay, gương mặt tối lại như khối băng đông cứng, “Ồ, vậy cô có thể nói tôi biết yêu nhau là thế nào không?”
Kim Đa Bảo nhìn anh chằm chằm, sau đó nghiêng người, phớt lên đôi môi hơi khô ráp của anh một nụ hôn, “Đây mới gọi là yêu nhau này.”