Cự Phách

chương 8: anh hai đẹp trai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba Vương và mẹ Vương về nhà trước khi mặt trời lặn.

Thôn Quan gia cũng cách không xa thôn Vương gia, đi xe ô tô cũng chỉ hơn một tiếng thôi, thậm chí không cần vội, vì đó là nhà mẹ đẻ của mẹ Vương, có người nhà mẹ đẻ giúp đỡ, bọn họ đã quyết định rất nhanh.

Nửa giờ nữa là đến giờ con gái tan làm, mẹ Vương cũng không nói chuyện thêm nữa, đi vào phòng bếp làm bữa tối, mì cá chiên Vương Thành làm ban ngày còn hơn nửa nồi, sức nóng lan ra, tuy mùi không ngào ngạt như lúc mới làm ra, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.

Lúc mẹ Vương nhìn thấy nó thì hơi ngạc nhiên.

Bà biết đứa con thứ biết nấu ăn, nhưng bọn họ chưa bao giờ nếm thử tay nghề của nó, lúc đó quan hệ giữa họ còn khá xa cách, mỗi lần nó xuống núi thì ở nhà không lâu, nên vẫn luôn không có cơ hội nếm thử.

"Sao vậy?" Ba Vương vào bếp định lấy vài thứ, lại thấy mẹ Vương không nhúc nhích, còn tưởng đã có chuyện rồi.

Mẹ Vương quay đầu nói: "Ba nó à, tối nay chúng ta ăn mì cá chiên."

Ba Vương thấy trên bếp có một nồi mì cá chiên, nhận ra đó là cá trắm cỏ mẹ Vương mua buổi sáng, nhưng cả ngày nay mẹ Vương đều ở với ông, chắc chắn không có thời gian để làm mì cá, nhớ người hôm nay ở nhà là ai liền lập tức hiểu ý, ông chưa từng được thưởng thức tay nghề của con thứ nên cũng rất chờ mong mùi vị của nó.

"Thơm quá!" Vương Tử Vũ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi mì thơm nức rồi, vừa lúc thấy mẹ Vương bưng một tô mì lớn từ trong phòng bếp đi ra, cô nhớ rõ đây là mì cá chiên, mẹ từng làm vài lần rồi, lần ăn gần đây nhất là nửa tháng trước, nhưng mùi hương lần này khiến cô thèm đến mức chảy cả nước miếng.

"Tiểu Vũ, mau gọi anh hai con ra ăn cơm đi." Mẹ Vương thấy cô xáp lại đây, mắt nhìn chằm chằm tô mì như thể muốn ăn ngay lập tức vậy, liền bảo cô đi kêu người.

Vương Tử Vũ lè lưỡi cười khẽ, cô cũng chỉ ngửi ngửi chứ đã ăn đâu, mẹ thật nhỏ mọn mà, đi đến cửa phòng anh cả, bây giờ anh hai đang ở đó, cô gõ cửa: "Anh hai, mẹ kêu anh ra ăn cơm, bữa tối hôm nay rất thơm, là mì cá chiên đấy, anh chắc chắn sẽ thích cho coi."

"Biết rồi, em không cần cố ý dụ dỗ anh đâu." Từ sau cửa lộ ra khuôn mặt bất đắc dĩ của Vương Thành, đương nhiên cậu biết tối nay ăn gì, nồi mì kia là cậu để lại mà.

Vương Tử Vũ hơi ngạc nhiên, hai má bỗng đỏ bừng, tới tận bây giờ cô chưa từng nhìn kỹ anh hai, mới nãy lúc anh hai lộ mặt, cô bỗng phát hiện thì ra anh hai không thua gì anh cả, nhìn kỹ xem, ngũ quan thật ra rất đẹp trai, chỉ là cái đầu trọc của anh luôn là thứ đầu tiên mà người ta chú ý, cho nên mọi người không quan tâm lắm đến khuôn mặt của anh hai.

Vương Thanh nhéo má cô: "Đứng ngẩn ra làm gì, không phải em vừa về sao, còn không mau đi rửa tay đi, chậm thì không ai chờ em đâu đấy."

"Em biết rồi, anh hai đừng có nhéo má em nữa." Vương Tử Vũ trừng mắt nhìn cậu, ôm đôi má bị véo đến đỏ hồng xoay người chạy đi.

Lát sau, một nhà bốn người vây quanh bàn ăn bữa tối, Vương Tử Vũ ăn vài miếng liền khen tay nghề mẹ Vương càng ngày càng tốt, kết quả là mẹ Vương nói cho cô mì cá chiên này là anh hai cô làm, khiến cô sặc đỏ cả mặt, ánh mắt nhìn Vương Thành càng ngày càng sùng bái, đẹp trai thì cũng thôi đi, tay nghề nấu ăn còn tốt hơn cả mẹ nữa, đây đúng là đàn ông của thế kỷ mới, chị dâu tương lai của cô chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Đến tám giờ rưỡi, ba Vương chờ mọi người xong việc liền gọi cả nhà đến phòng khách, nói về chuyện hôm nay ông và mẹ Vương đi đến thôn Quan gia, nhà đã chọn rồi, tiếp theo là chuyển nhà, theo ý của công ty Hoa Ưng thì bọn họ hy vọng người của thôn Vương gia có thể mau mau dọn đi, nên cho thời gian khá ngắn.

Ý mẹ Vương là chờ đến ba ngày cuối mới dọn đi, lý do là do em gái còn ở trong tiệm bánh bao Trương gia làm thêm, nếu dọn đến thôn Quan gia thì mỗi ngày phải rời giường sớm, người nhà sợ cô mệt mỏi quá, cho dù Vương Tử Vũ thấy không sao cả, nhưng đề nghị này vẫn được thông qua.

Vương Thành thuận thế nói chuyện ban ngày, dù sao sớm hay muộn thì họ cũng sẽ biết.

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cả nhà vẫn bị lời cậu nói làm hoảng sợ, lão hòa thượng lại cho con thứ núi Phượng Hà, nói không kinh ngạc là không thể nào, nhưng khi nghe được núi Phượng Hà đã chuyển sang tên của con thứ, bọn họ mới hơi yên tâm, có lợi hay không cũng chẳng sao, quan trọng là không có chuyện gì là được.

Trải qua nhiều khó khăn như vậy, ba Vương mẹ Vương cũng chỉ mong người một nhà bình an sống vui vẻ với nhau là được rồi.

Truyện Chữ Hay