Chương : Lật ngược tình thế
Ngô Sênh chỉ còn có một lá bài cắt ngang, mà sau lần cắt ngang vừa rồi, Triệu Dục Khản cũng chỉ còn lại một lá bài cắt ngang giống anh, tuy nhiên quyền kể chuyện lúc này đang thuộc về Triệu Dục Khản, bởi thế Ngô Sênh rõ ràng nằm ở thế bị động hơn...
Từ Vọng đang tính toán về tình hình chiến cuộc trong phòng chơi, lo thay cho quân sư nhà mình, âm thanh lại đã vọng xuống từ trên trần nhà --
"Muốn đốt cây, không thể sử dụng lửa thông thường mà bắt buộc phải dùng nến cầu siêu..."
Từ Vọng rợn cả gáy, nhìn sang Lạc Tỉnh với vẻ hơi cạn lời: "Nhà cậu vừa lên sóng là khung cảnh trở nên rùng rợn ghê người."
"Cốt truyện của nhà cậu mới đáng sợ ấy..." Trong đầu Lạc Tỉnh vô thức tua lại những phân đoạn "tình ý miên man", tâm trạng rất đỗi khó tả, cậu ta thà đi theo hướng truyện ma còn hơn.
"Nến cầu siêu nằm trong một cái giếng cạn trên ngọn núi sau trường..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Giếng cạn]
Lời kể vừa dứt, khung cảnh xung quanh Từ Vọng và Lạc Tỉnh đã đổi từ sân vận động sang chốn núi rừng hoang vu.
Ngay trước mặt họ là một cái giếng cạn.
Miệng giếng chốc chốc lại nổi lên tiếng gió âm u.
Từ Vọng: "..."
Đệch mợ, The Ring thật hay gì.
"Bạn học B lạc quan bước đến trước miệng giếng, cúi đầu nhìn vào bên trong, lại chợt bị thiếu niên A u buồn đẩy xuống dưới. Ra là hồn ma của A đã bị khống chế bởi Tiểu Vương..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Khống chế]
Từ Vọng: "..."
Lạc Tỉnh: "Xin lỗi nha."
Từ Vọng: "Cậu khỏi cần đẩy, tôi tự nhảy!"
Lạc Tỉnh: "Làm thế là không khớp với cốt truyện."
Từ Vọng: "Thế thì cậu đẩy cái tượng trưng tí thôi, tôi phối hợp là được chứ gì..."
Có lẽ do cảm thấy bạn học B lạc quan quá đỗi bi thảm trước cốt truyện này, Lạc Tỉnh thực sự chỉ đẩy nhẹ một cái mang tính tượng trưng.
Từ Vọng ngay lập tức cất tiếng "A --", hết sức phối hợp mà... nhảy xuống giếng.
Lẽ dĩ nhiên, cậu vẫn để mình tiếp đất bằng chân, may mà giếng không sâu lắm, lớp bùn dưới đáy giếng lại tương đối mềm, Từ Vọng rơi xuống đó nhưng cũng chẳng có vết thương nghiêm trọng nào, trừ việc chân bị tác động mạnh nên hơi tê.
Khoan đã.
Từ Vọng đứng dưới đáy giếng tối om, bất chợt phát hiện ra vấn đề.
Bọn họ đến giếng cạn là để tìm nến cầu siêu, nếu Tiểu Vương không mong cậu tìm thấy nó, thế sao còn đẩy cậu xuống giếng? Làm thế có khác nào đưa cậu đến gần với nến cầu siêu hơn không...
"Thiếu niên A đã bị khống chế, cậu thả một tảng đá cực bự xuống giếng, định đập chết bạn học B lạc quan..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Đập chết]
Từ Vọng: "..."
Hay lắm, giờ thì cậu biết vì sao người ta lại đẩy mình rồi.
Nguồn sáng duy nhất trên đỉnh đầu cũng đã bị tảng đá chắn mất, Từ Vọng ngẩng đầu lên, ngửa mặt hứng trọn cả tá bụi rớt xuống từ tảng đá to.
Cậu phun phì phì mấy phát, chờ diễn biến mới của câu chuyện.
Cùng lắm là bị đập chết rồi quay về căn phòng tối nhỏ thôi chứ gì, vừa nghĩ vậy, cậu bỗng thấy tình hình có vẻ cũng không tệ đến thế.
"Ngay lúc tảng đá rơi xuống, bạn học B lạc quan thổi sợi tóc thứ hai, tảng đá bỗng nhiên vỡ vụn ra thành từng hạt bụi, bụi phấn bay ngược ra khỏi giếng, vây khốn linh hồn A, B mau chóng bới được ngọn nến cầu sinh ra khỏi lớp bùn, nhân lúc A vẫn đang bị vây khốn, cậu trèo ra khỏi giếng cạn, trốn về trường..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Bùn]
Từ Vọng mặt mày lấm lem trèo ra khỏi miệng giếng, khung cảnh hoang vu và thiếu niên A đồng loạt biến mất, thay vào đó là sân vận động trong trường.
Cậu, mang theo nến cầu siêu, quay lại rồi.
Thực ra dù cho cốt truyện có tiến triển thế nào đi chăng nữa thì tình hình phía cậu cũng ổn thôi, kết quả xấu nhất cũng chỉ là dốc hết sức lực ra mà đánh một trận là cùng.
Phía Ngô Sênh, ấy mới thực là một cuộc chiến không thấy khói lửa.
Triệu Dục Khản chỉ còn có ba lá bài cốt truyện, lại còn nguyên một lá bài cắt ngang, một lá bài tráo đổi, một lá bài kết cục.
Ngô Sênh vẫn còn bốn lá bài cốt truyện, một lá bài cắt ngang, một lá bài tráo đổi, một lá bài kết cục.
Mà hiện giờ quyền kể chuyện đang thuộc về Triệu Dục Khản, Từ Vọng nghĩ sao cũng thấy cục diện này vô cùng vô cùng bất lợi đối với quân sư nhà mình!
"Cắt ngang." Ngô Sênh bình tĩnh lên tiếng, nhưng đằng sau sự bình tĩnh ấy là chút gì trĩu nặng.
Trong lòng Từ Vọng hơi hẫng mất một nhịp.
Ngô Sênh vốn tự phụ, kiêu hãnh là thế, khi đối mặt với khó khăn, anh vẫn luôn có chủ kiến rõ ràng, giải quyết đâu ra đấy. Hiếm lắm mới thấy một Ngô Sênh vai mang áp lực như vậy, lại khiến người ta chợt cảm thấy xót xa.
Sau khi sử dụng lá bài cắt ngang, Ngô Sênh chưa tiếp tục kể ngay, anh quay sang nói với Triệu Dục Khản: "Lẽ ra cậu phải có vô số cách để ngăn không cho tảng đá rơi xuống, không nhất thiết phải dùng đến sợi tóc thứ hai."
Triệu Dục Khản nói: "Cậu nặng tình đến thế, người đã hóa thành cát bụi cả rồi, vẫn còn để lại ba sợi tóc thoát hiểm nữa, ba "hướng đi có thể đào sâu" này, dĩ nhiên là dùng hết sớm bao nhiêu thì yên tâm bấy nhiêu rồi."
Ngô Sênh bảo: "Thế mà cậu không dứt khoát thổi bay cả hai sợi tóc còn lại luôn đi, tốt biết mấy."
Triệu Dục Khản khá chắc chắn với tính toán của mình: "Dục tốc bất đạt, dù gì cũng phải nghĩ cho tính logic của cốt chuyện tí chứ."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
Giọng của Triệu Dục Khản lại vang vọng trên nền trời của sân vận động: "Đây là lá bài cắt ngang cuối cùng của cậu rồi," Anh ta khẽ thở dài, tựa như tiếc nuối lắm, "Kể từ khi cậu đánh lá bài này, không, từ khi cậu dùng đến lá bài cắt ngang thứ hai trước tôi, cậu đã thua rồi."
Từ Vọng không ưa cái kiểu làm màu của Triệu Dục Khản.
Nhưng vẫn phải thừa nhận, những lời anh ta nói là sự thật.
Ngô Sênh giành dược quyền kể chuyện bằng lá bài cắt ngang cuối cùng, nhưng liệu anh có đánh ra được hết bốn lá bài ngay trong lượt kể này không, mà dù có làm được đi chăng nữa, Triệu Dục Khản cũng sẽ không để cho điều đó xảy ra.
Anh ta chắc chắn sẽ dùng lá bài cắt ngang cuối cùng của mình, đoạt lại quyền kể chuyện.
Đến lúc đó, Ngô Sênh đã dùng hết lá bài cắt ngang, dù có muốn hay không thì anh cũng chỉ có thể lẳng lặng ngồi nghe Triệu Dục Khản kết thúc câu chuyện.
Cơ hội duy nhất để lật ngược tình thế, ấy là "lá bài kết cục của Triệu Dục Khản không khớp với nội dung phía trước, không hợp lí".
Nhưng Từ Vọng không tin Triệu Dục Khản sẽ cho anh cơ hội đó.
Trên đỉnh đầu, Triệu Dục Khản còn "tốt bụng" đưa ra kiến nghị cho Ngô Sênh: "Tất nhiên, cậu vẫn còn một lá bài tráo đổi cuối cùng nữa, hoan nghênh sử dụng, có điều bất kể cậu đổi cho tôi cái gì thì tôi cũng đỡ được hết thôi."
Ngô Sênh khẽ cười, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng lời anh nói ra thì lại không hề yếu thế chút nào: "Tình yêu của tôi đang thuận buồm xuôi gió, một bộ bài đẹp như thế, có cho cả núi vàng núi bạc tôi cũng chưa thèm đổi, lại còn đi đổi với bộ bài ma của cậu ấy à?"
"Được thôi, cậu tiếp tục đi, tôi rửa tai lắng nghe." Giọng Triệu Dục Khản lộ rõ sự rộng lượng của kẻ tất thắng.
Từ Vọng siết chặt nắm đấm, hận một nỗi không thể xông lên lật bàn.
Ngô Sênh trước giờ vẫn luôn hiếu thắng, vậy mà lần này dường như không hề trúng chiêu khích tướng chút nào, lúc anh lên tiếng một lần nữa, nội dung đã là phần tiếp theo của cốt truyện --
"Bạn học B lạc quan trở về dưới gốc cây, đang định châm nến cầu siêu thì sáu hồn ma thiếu niên ùa ra ngăn cản, thì ra bọn họ vừa biết được rằng những người và hồn ma bị nhật kí nguyền rủa sẽ bị trói chặt với quyển nhật kí, nếu đốt nhật kí, sáu người bọn họ cũng sẽ tan thành tro bụi..."
"Bọn họ khẩn cầu bạn học B đừng đốt cây, hãy dùng lời khuyên để cảm hóa Tiểu Vương buông bỏ thù hận, tựa như cái kết của vô số bộ phim truyền hình vậy đó, phe phản diện tỉnh ngộ nhận sai, thế thì lời nguyền cũng sẽ tự động bị giải trừ, những hồn ma bị giam cầm bởi oán khí cũng sẽ được tự do, mọi người đều vui..."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện -- [Phim truyền hình]
"B từ chối. Cậu nói với sáu hồn ma, không phải chuyện gì xin lỗi thì cũng sẽ nhận được sự thứ tha. A hại chết D, A muốn giải quyết chỉ bằng một lời giải thích và xin lỗi, D có chịu không? C khiến cho B bị tổn thương, C muốn xí xóa bằng một câu xin lỗi làm hòa, chỉ vậy là B sẽ phải tha thứ sao?"
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện -- [Xin lỗi]
"Phải, các cậu không muốn ép Tiểu Vương vào chỗ chết, chỉ là đánh giỡn chút thôi, A gửi thư cho D, cũng chỉ vì muốn được yên lòng, C đẩy B ra, lại chỉ là hành động rất bản năng. Nhưng chính những người "không thấy mình sai" mới càng làm ra những chuyện tàn nhẫn, bởi vì họ không có cảm giác "làm điều ác", nên đến khi làm rồi mới càng không biết giới hạn, càng khiến cho người ta chịu nhiều tổn thương hơn. Đó chính là sự ngây thơ tàn nhẫn. Nhưng ngây thơ không phải là cái cớ để ta tàn nhẫn. Tiểu Vương không cần phải tha thứ cho các cậu, D không nhất thiết phải tha thứ cho A, B không nhất thiết phải tha thứ cho C, người đã làm sai, thì nên bị người ta ghi thù..."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện -- [Sự ngây thơ tàn nhẫn]
Dưới gốc cây nơi sân trường, Lạc Tỉnh chau mày nhìn sang Từ Vọng: "Người kể nhà các cậu... có từng làm điều gì thẹn với lương tâm à?"
Nếu không thì biết giải thích sao về sự hối lỗi nặng nề in sâu trong giọng điệu kia chứ!
Từ Vọng nuốt một ngụm nước bọt, đáy lòng sục sôi, nào còn hơi sức đâu mà để ý đến Lạc Tỉnh nữa.
Thế này là dùng câu chuyện để gửi lời xin lỗi cậu đấy hả? Từ sự hối hận ban đầu cho đến "không nhất thiết phải tha thứ" vừa xong, đều đang gửi gắm đến cậu ư?
Nếu là thật... vậy có thể nào đừng phát ngôn thay chính chủ không, bị đẩy có một cái, ai lại còn thù tới mười năm? Cậu mà cố chấp kiên trì được như thế thì đã leo lên đến đỉnh cao đời người từ đời tám hoánh rồi ấy chứ!
"Cắt ngang." Giọng nói của Triệu Dục Khản vang lên rất đúng lúc.
Từ Vọng đã đoán trước được cảnh này.
Lá bài cắt ngang không thể dùng với người đã đánh hết lá bài cốt truyện. Ngô Sênh vẫn còn một lá bài cốt truyện, một lá kết cục, nếu Triệu Dục Khản còn không cắt ngang, chờ đến khi Ngô Sênh lật nốt lá bài cốt truyện cuối cùng, thì sẽ thật sự chẳng còn cơ hội nào nữa.
"Các cậu thua rồi." Lạc Tỉnh ngồi dưới gốc cây, ung dung nhàn tản mà bứt mấy cọng cỏ dưới đất lên chơi.
Từ Vọng ngửa cổ nhìn trời: "Vẫn còn chưa đến cuối mà."
Lạc Tỉnh lắc đầu: "Hết lá bài cắt ngang rồi, không giành được quyền kể chuyện nữa, thắng sao nổi?"
"Đừng quên," Từ Vọng nói, "Đụng đến lá bài cốt truyện của đối phương, ấy cũng là một cách để trao quyền kể chuyện."
"Cậu không hiểu Khản Khản rồi, lỗi sai duy nhất của cậu ấy trong ván này là bị số dẫn dụ đến từ [Bố mẹ] và cướp mất quyền kể chuyện, càng như thế, cậu ấy sẽ càng nhớ kĩ, sẽ không phạm lại lỗi sai ấy đến lần thứ hai." Lạc Tỉnh đứng dậy, phủi đi bụi đất trên mông quần, tựa như lại vừa nhớ ra điều gì, cậu ta bèn mỉm cười, "Người kể của đội cậu giữ bộ bài nghiêng về hướng tình cảm, tôi đoán là Khản Khản cũng sẽ tránh luôn cả chủ đề tình bạn nữa kìa."
Trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói đều đều của người kể mới: "Câu chuyện của cậu rất cảm động, nhưng xin lỗi nhé, kết cục trong tay tôi chắc vẫn phải đi theo hướng kinh dị rồi."
Không thấy Ngô Sênh lên tiếng.
Tim Từ Vọng nảy vọt lên, nhưng vì có cả Lạc Tỉnh ở đây, cậu buộc phải duy trì sự bình tĩnh trên mặt, dù rằng trong lòng đã loạn tùng phèo hết cả rồi. Cậu chỉ mong sao sân trường có thêm một cái màn hình live stream, để cậu được nhìn thấy quân sư nhà mình, dù chỉ trông thấy đôi chút biểu cảm hay một ánh mắt thôi cũng được, ít nhất thì cậu cũng thấy được trạng thái của Ngô Sênh. Chứ cái kiểu lo lắng thấp thỏm đến quay quắt thế này, đến điên mất thôi.
"B từ chối lời thỉnh cầu của sáu hồn ma, đốt nến cầu siêu, nhưng ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị đốt cây thì lại phát hiện ra sáu hồn ma nọ thực chất là bảy hồn ma, chẳng biết từ bao giờ mà đã có thêm một người..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Có thêm một người]
"Ra là A, người đã bị Tiểu Vương khống chế, tựa như họa bì, cậu ta đóng giả rồi trà trộn vào trong đám thiếu niên..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Họa bì]
Anh ta chỉ còn mỗi lá bài cốt truyện cuối cùng thôi, Ngô Sênh... Từ Vọng ra sức nhìn lên bầu trời, tựa như nếu làm thế thì suy nghĩ của mình sẽ có thể truyền được đến phòng chơi.
Song người tiếp tục kể chuyện vẫn là Triệu Dục Khản.
"B nhận ra điều đó quá muộn màng, A đã nhanh tay hơn, gϊếŧ B trước, B chết oan, biến thành hồn ma, nhưng vẫn dùng hết sức lực của một linh hồn để đốt nến cầu siêu, đốt cây, tất thảy hồn ma đều tan thành tro bụi, quyển nhật kí cũng đã bị tiêu hủy như thế..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Chết oan]
Lạc Tỉnh làm động tác mở hai bàn tay ra với Từ Vọng, tỏ vẻ thản nhiên như bảo "Tôi đã nói rồi".
"Cuối cùng thì cũng tới thời khắc chứng kiến kết cục rồi," Trên đỉnh đầu vọng đến tiếng thở than như đang ra chiều tiếc nuối của Triệu Dục Khản, "Hầy, đã phải cho câu chuyện một cái kết rồi, hình như cũng không được xúc động như trong tưởng tượng nhỉ."
"Thế thì đừng kết nữa." Ngô Sênh vẫn giữ im lặng suốt hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng Triệu Dục Khản bỗng dừng khựng lại, tuy không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong phòng chơi, song Từ Vọng vẫn cảm nhận được rằng anh ta thực sự không kịp trở tay.
Lạc Tỉnh vừa rồi vẫn còn một lòng trông đợi vào kết cục của đội mình, nay cũng đã mất hết cả vẻ thong thả thoải mái, cậu ta cũng ngẩng đầu lên nhìn trời hệt như Từ Vọng, hai mắt hơi nheo lại, cả người bỗng trở nên căng cứng trong vô thức.
"Câu trước cậu vừa bảo gì?" Ngô Sênh bất chợt hỏi.
"..." Triệu Dục Khản không trả lời, tuy lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể nuốt lại được, nhưng anh ta vẫn không muốn phối hợp với đối thủ như một phản xạ tự nhiên.
Ngô Sênh cũng chẳng trông đợi gì vào sự hợp tác của anh ta, bèn tự nhắc lại luôn: "Tất thảy hồn ma đều tan thành tro bụi, quyển nhật kí cũng đã bị tiêu hủy như thế, phải vậy không?"
"Xin lỗi nhá, cậu đụng phải từ khóa của tôi mất rồi."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện -- [Nhật kí]
Lá bài cắt ngang không thể áp dụng cho người đã đánh hết lá bài cốt truyện, nhưng luật đụng từ khóa thì lại không có bất kì giới hạn nào cả. Miễn là người sở hữu lá bài có chứa từ khóa này muốn lật lá bài nọ, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, quyền kể chuyện chắc chắn sẽ phải chuyển qua cho người này.
Cả phòng chơi và không gian cốt truyện đều rơi vào khoảng lặng.
Dù là Từ Vọng vẫn đang mong mỏi vào một pha lật ngược tình thế đến từ Ngô Sênh hay là Lạc Tỉnh, Triệu Dục Khản – những người đã tính toán sẵn sàng cho tình huống xấu nhất là đối thủ trở mình, tất cả đều không thể ngờ rằng, lá bài mà Ngô Sênh giữ lại, lại là [Nhật kí].
Anh dùng [Hộp sắt] của mình để đào ra nhật kí, khiến cho cả câu chuyện phải xoay quanh quyển nhật kí này ngay từ những bước đầu, anh đã có rất nhiều cơ hội để đánh lá bài này trong từng lượt kể của mỗi người nếu muốn. Thế nhưng, anh đã giữ lại thứ mà mình tự tạo ra, giữa lại thứ gần như xuyên suốt toàn bộ nội dung câu chuyện đến cuối cùng.
Triệu Dục Khản cuối cùng cũng cất lời, vẫn cố tỏ ra kiêu hãnh như trước, xong vỏ bọc này đã xuất hiện nhiều kẽ hở: "Ngay từ khi dẫn ra quyển nhật kí trong hộp sắt, cậu đã định giữ nó đến cuối cùng để dùng làm lá bài cắt ngang rồi, phải không?"
"Đâu có." Giọng điệu của Ngô Sênh chẳng còn nặng nề chút nào, nghe ra đầy sự mãn nguyện như vừa đón gió xuân, "Từ lúc nhận được bộ bài, tôi đã quyết định sẽ dùng "Nhật kí" làm lá bài cắt ngang cuối cùng, sau đó mới dẫn dắt cho các cậu đào ra hộp sắt. Nếu tôi mà thấy ưng và chọn một bộ bài cốt truyện khác thì hướng kể chuyện này có lẽ đã khác hẳn."
Triệu Dục Khản nghe thế có hiểu hay không thì Từ Vọng không biết, chứ cậu thì hiểu rồi.
Đoạn này của quân sư nhà mình, dịch ra là vầy -- Từ khi cuộc chiến này bắt đầu, mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi rồi, lũ người trần ngu xuẩn, run sợ đi.
Từ Vọng ôm ngực, nơi đó đang co bóp rất mãnh liệt.
Nào là "giọng nói hơi nặng nề", "nghe có vẻ rất áp lực" các kiểu, thế mà cậu lại dành suốt cả nửa sau trò chơi để lo lắng thấp thỏm cho ông tướng Ngô Diễn Giỏi này thật chứ!!!
"Lẽ ra cậu nên dùng lá tráo đổi kìa, đổi được lá bài cuối cùng của tôi là cậu thắng rồi." Trong phòng chơi, Ngô Sênh thu lại vẻ tươi cười, nhìn về phía Triệu Dục Khản, "Nhưng cậu không tin lá bài cuối cùng này của tôi có thể lật ngược tình thế, ngược lại còn sợ rằng tôi cố ý giữ lá này lại tới cùng là để chờ cậu đổi, bẫy cậu, phải chứ?"
Triệu Dục Khản không nói gì, lồng ngực khẽ phập phồng lên xuống, đây là lần đầu tiên anh ta thua thảm tới vậy.
"Đó chính là lí do vì sao cậu thất bại," Ngô Sênh không hề có ý mỉa mai cười nhạo, anh chỉ bình thản nhả từng chữ một, "Cậu đánh giá mình quá cao, đánh giá người quá thấp."