Chương : Bẫy nhau
Chân Dài đánh [Lá bài cắt ngang] thì sướng tay lắm, nhưng cắt ngang rồi đến lượt mình kể tiếp thì lại chẳng được vui đến thế.
Diễn biến mới nhất của câu chuyện là vầy: B vui vẻ chạy mất hút, thám tử C quyết định dẫn theo hai linh hồn bảo vệ đã bị trói buộc với mình là A u buồn và D nhiệt huyết, chuẩn bị dấn thân vào "chuyến phiêu lưu tiêu hủy nhật kí".
Trong khi đó lá bài còn lại của Chân Dài lần lượt là --
[Bão tuyết]
[Chẳng còn lại gì]
[Tôi làm chứng]
[Bữa tối cuối cùng]
[Kêu cứu]
[Pháp luật không có chỗ cho tư tình]
[Chìa khóa]
[Bất hạnh]
[Sự ngây thơ tàn nhẫn]
[Suýt thành lại bại]
[Bát]
Lá bài kết cục là -- [Chân tướng chỉ có một]
lá bài như vậy, nếu cứ tiếp tục đi theo mạch phá án, hắn ta có thể nghĩ ra đến hàng trăm mẩu chuyện về đề tài trinh thám hình sự, thế quái nào mà lại phải bước vào con đường mê tín dị đoan không lối thoát mang tên "nhật kí ma" kia chứ!!!
Mang một nỗi lòng đầy phức tạp, Chân Dài cuối cùng cũng chậm rãi cất lời: "C biết rõ, chuyện tiêu hủy quyển nhật kí ma là một việc hết sức nguy hiểm, bởi thế C quyết định..." Ngập ngừng giây lát, giọng hắn ta bỗng chốc lại trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, "Cứ ăn miếng bánh mì mang sẵn theo trong túi cái đã, coi như là bữa tối cuối cùng!"
Chân Dài: Lá bài cốt truyện -- [Bữa tối cuối cùng]
Ngô Sênh: "..."
Triệu Dục Khản: "..."
Áo Xám: "Này số , hành vi của anh rất chi là phá hoại cảm xúc của thính giả đấy nhé..."
Chân Dài cũng tự biết rõ rằng lá bài này không hề đóng góp được gì cho sự tiến triển của cốt truyện chính, thế nên hắn chỉ có thể vờ như chẳng nghe thấy gì.
"Đang định ăn, cậu chợt nghe thấy tiếng kêu cứu của B – người đã chạy mất từ trước..."
Chân Dài: Lá bài cốt truyện -- [Kêu cứu]
Cuối cùng thì Ngô Sênh, Triệu Dục Khản và Áo Xám đã đồng loạt lựa chọn giữ im lặng, chờ xem Chân Dài sẽ bịa tiếp ra sao.
Vầng trán Chân Dài ứa mồ hôi, giờ đây hắn cảm thấy lá bài còn lại trong tay mình tựa như rắn săn mồi, cứ nuốt dần nuốt dần từng tế bào não một. Lá bài thứ ba buộc phải có liên quan đến cốt truyện chính, nếu cố vẽ ra một nhánh mới cứng đơ đơ kiểu như "trời bỗng nổi bão tuyết" hoặc "nhặt được chiếc chìa khóa kì lạ" thì chắc chắn "cảnh báo lần hai" sẽ réo, nhóm họ sẽ bị loại khỏi cuộc chơi.
Thế nên mạch truyện sắp tới ắt sẽ phải đi theo tiếng kêu cứu của bạn học B. Ví như tại sao B phải kêu cứu? Kêu cứu ở đâu? Phải cứu người ra sao? Mấy hướng này đều khá được, nhưng cái chính là chẳng có hướng nào gần với mấy lá bài cốt truyện của hắn ta cả! Cũng đâu thể để B kêu cứu trong [Bát] được chứ!!
Khoảng thời gian dừng lại giữa hai lá bài quá dài, người kể sẽ buộc phải bị cắt ngang.
Chân Dài không làm khó mình thêm nữa, thẳng tay ra ngay lá bài [Trao đổi] duy nhất.
"Tôi muốn đổi lấy một lá của anh." Hắn ta nhìn về phía Ngô Sênh, mục tiêu hết sức rõ ràng.
Chọn đổi bài với người chơi số , ấy là kết quả mà Chân Dài đưa ra sau một hồi suy nghĩ kĩ lưỡng.
Thứ nhất, người chơi này đã tạo bước đệm dẫn dắt cho tuyến tình cảm của B và C phát triển kha khá rồi, nếu không xét về "độ vi diệu" thì câu chuyện hoàn toàn có thể tiếp tục phát triển theo hướng này, mà rất có thể những lá bài của anh ta đều sẽ thuộc vào "phong cách ngôn tình", đổi lấy một lá chắc chắn sẽ dễ đánh hơn.
Thứ hai, số đã đánh ra tới lá bài, dẫn trước tất cả mọi người, đổi cho anh ta một lá bài cọc cạch lạc quẻ cũng là cách để phần nào ngăn cản anh ta về đích.
Ngô Sênh hơi nhướn mày, không có vẻ gì là đang buồn bực vì mình bị chọn trúng, ngược lại còn có vẻ như hơi mong chờ vào sự đổi khác của lá bài cốt truyện.
"Tôi muốn đổi cho anh..." Chân Dài nhìn lướt qua những lá bài cốt truyện còn lại ở chỗ mình, cuối cùng chọn lấy một lá mà hắn thực lòng không biết phải dùng ra làm sao, "Lá này."
Ngay khi Chân Dài đưa ra lựa chọn, từ trong lá bài còn lại của Ngô Sênh, [Xuyên việt] đã bị chuyển sang bên hắn, đến khi bài lật lại lần nữa, chỗ nọ đã đổi thành [Sự ngây thơ tàn nhẫn].
[Xuyên việt] bị đổi đi bằng cách rút ngẫu nhiên.
[Sự ngây thơ tàn nhẫn] thì được tống tiễn đến đây bởi lựa chọn của người sử dụng quyền.
"Tôi thực sự không cắt nghĩa nổi cụm từ đấy, đành phải để cậu vất vả tí vậy." Chân Dài làm bộ áy náy cho có.
Quân sư Ngô khẽ mỉm cười, một nụ cười xuất phát từ niềm vui thực thụ, vui không kìm được hai khóe môi cong cong: "Vất vả gì đâu." Anh nhìn vào lá bài nọ, thong thả buông lời thở than, "Cậu thấy chật vật khó khăn, chứ với tôi thì đúng là đỉnh hết chỗ nói."
Chỉ hai người trong cuộc mới biết lá bài bị tráo đổi là gì, thế nên Áo Xám và Triệu Dục Khản không rõ nội tình chỉ có thể tự đưa ra phán đoán về kết quả trao đổi dựa trên nét mặt của hai người còn lại.
Xét về lý, Chân Dài đổi đi được lá bài mà mình không muốn, hắn hài lòng mãn nguyện cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng tình hình hiện tại là thế này, số đột nhiên bị đổi mất một lá bài, lại bị nhét cho một lá bài mà người khác không muốn giữ, nom cũng rất mực vừa lòng, à không, nét mặt kia trông còn hạnh phúc hơn cả Chân Dài ấy chứ.
Chân Dài chỉ là kiểu nhẹ nhõm vì "hóa giải được mối nguy cấp bách", còn bạn học số là rất hài lòng vì "lại viết tiếp được diễn biến đặc sắc hơn cho câu chuyện".
Dù là thông minh như Triệu Dục Khản hay hiếu kì như Áo Xám, đều không sao đọc vị được tình thế lúc này.
Tráo đổi kiểu này mà còn có thể vẹn cả đôi đường được cơ à? Lá bài cốt truyện vừa bị Chân Dài hắt hủi lại vừa được người chơi số nhiệt liệt chào mừng, nội dung của nó rốt cuộc là gì đây!
Tuy Chân Dài không thể xác định được thái độ của Ngô Sênh là xuất phát từ cảm xúc chân thực hay là binh bất yếm trá, nhưng ít ra thì hắn ta cực kì ưng ý với lá bài đổi được, cảm hứng sáng tác lập tức tuôn chảy dào dạt --
"Tiếng kêu cứu của B phát ra từ trong quyển nhật kí, giữa lúc C đang chưa biết phải làm sao thì nhật kí bỗng lóe lên một tia sáng, hút cả C lẫn AD vào trong đó, hay nói cách khác, tổ hợp một người hai quỷ, cùng nhau xuyên việt..."
Chân Dài: Lá bài cốt truyện -- [Xuyên việt]
"Trong thế giới nhật kí, ngôi trường vẫn ở đó, nhưng lại có vẻ bị bỏ hoang đã lâu, cỏ dại mọc đầy trên sân vận động, cây dây leo trên các tòa nhà dạy học đều héo khô héo quắt, một người hai quỷ lần theo tiếng kêu cứu, chạy vào tòa nhà dạy học, tất nhiên là trong đó cũng chẳng có giáo viên hay học sinh nào, cuối cùng, bọn họ phát hiện ra B bị nhốt ở dưới tầng hầm..."
"Cánh cửa tầng hầm đã bị khóa trái, phá mãi mà không hỏng, về sau bạn học C nhanh trí quay về đào tung gốc cây thứ hai dưới sân trường, lại đào ra được một cái hộp sắt nữa, thế nhưng chiếc hộp này không đựng nhật kí, mà có chứa chìa khóa của tầng hầm..."
Chân Dài: Lá bài cốt truyện -- [Chìa khóa]
Triệu Dục Khản: "Cậu vẫn chưa giải thích xem tại sao B lại bị nhốt ở đây."
Áo Xám: "Mà sao đang từ chuyện tình lấp lửng lại bẻ lái sang hướng trốn thoát khỏi mật thất thế này..."
"... Ừm." Có bao nhiêu lời thì đối thủ đã nói hết cả rồi, quân sư Ngô đành phải phụ họa một cách không thể đơn giản hơn.
"Vội gì, cứ từ từ," Chân Dài tạm nghỉ trong giây lát, sắp xếp lại các tế bào não đang bị tổn thương nghiêm trọng, "Nãy tôi nói đến đâu rồi? À phải rồi, tìm được chìa khóa, thế là một người hai quỷ lại vội vã quay về dưới tầng hầm, mở cửa, cuối cùng thì ABCD cũng được gặp lại nhau trong thế giới nhật kí..." Kể đến đây, hắn ta trịnh trọng nhìn sang Áo Xám, "Cậu tiếp đi."
Áo Xám chưa kịp chuẩn bị tâm lí cho cú ngoặt này, anh ta vẫn đang mải tưởng tượng xem Chân Dài sẽ dẫn dắt cốt truyện đi về đâu, bị nêu tên đột xuất nên rõ là ngơ ngác: "Tôi á?"
"Ừ, cậu đó, không kể tiếp được thì có thể chỉ định người kể tiếp lời còn gì, tôi chọn cậu đó." Chân Dài chẳng quan tâm dư luận mà thẳng thắn thừa nhận sự thật mình bị "bí cảm hứng sáng tác", cốt truyện đấy, ai thích nối tiếp thì nối, chứ đầu hắn ta đã sắp sửa nổ tung luôn mất rồi.
Áo Xám: "..."
Cuối cùng anh ta cũng hiểu, cái câu "Vội gì, cứ từ từ" của Chân Dài chỉ là phiên bản tóm tắt thôi, cả câu đầy đủ phải là "Vội gì, tôi mà không giải thích được thì vẫn còn người kể phía sau nữa mà, cứ từ từ".
Về phần lí do khiến Chân Dài chọn anh ta, anh ta cũng biết tỏng. Ai cũng thấy rất rõ, trước mắt thì câu chuyện đang được lái theo bộ bài của số và số , một đằng là mê tín dị đoan bao trùm lên cả cốt truyện chính, một bên là tình yêu vô địch, hễ cứ đụng đến BC là tứ văn lại dạt dào, nếu còn trao quyền kể chuyện cho bọn họ nữa thì trò chơi kết thúc luôn là vừa. Nhưng nếu để anh ta kể tiếp thì khác, cả bộ bài của anh ta đều xoay quanh tuổi thanh xuân nhiệt huyết, đánh hay thì có thể xoay chuyển tình thế, đánh dở thì sẽ tự loại mình khỏi cuộc chơi. Dù cái kết có ra sao, thì Chân Dài vẫn không thiệt miếng nào.
Phân tích tình hình có chuẩn thế chuẩn nữa cũng vô ích, Áo Xám nhìn lá bài cốt truyện còn lại trên tay mình, tương tự như Chân Dài, tế bào não của anh ta cũng đã đứng bên bờ diệt vong --
[Không bao giờ từ bỏ]
[Phạm quy]
[Bạn bè bên nhau suốt một đời]
[Hội thao]
[Băng bảo vệ cổ tay]
[Lớp kế bên]
[Kiểm tra thể dục]
[Ước mơ]
[Mang theo vết thương ra trận]
[Nhỏ bé]
...
Trong cốt truyện, dưới tầng hầm của ngôi trường bỏ hoang.
Bốn người "bạn học cùng lớp" tức Từ Vọng, Áo Đỏ, Trắng Toát, Lạc Tỉnh, một nhà bốn người ABCD, cuối cùng cũng tề tựu đông đủ.
Dù cho bầu không khí trong phòng chơi có căng thẳng cỡ mấy, thì với vai trò là "nhân viên cốt truyện", bốn người bạn đưa mắt nhìn nhau, vẫn cứ cảm thấy gần gũi vì "đều là phận người cùng khổ giữa bể đời".
Tính đến nay, người có đất diễn ít nhất là Từ Vọng, mà phần lớn các cảnh đều là màn diễn đôi với bạn học thám tử C, bởi vậy cậu vẫn chưa có cơ hội làm một bài giới thiệu bản thân chính thức với hai người còn lại.
Tranh thủ lúc Áo Xám còn đang suy nghĩ về cốt truyện, cậu bèn nở nụ cười thân thiện với bộ đôi AD: "Tại hạ, bạn học B lạc quan."
"Học sinh thể thao D nhiệt huyết." Thanh niên mặc áo gió màu đỏ rượu thở dài thườn thượt một cách rất thiếu sức sống. Sau trận chiến bóng đè, bạn học D này nom rõ là mệt mỏi rã rời và mang đầy năng lượng tiêu cực, khác hẳn so với thiết lập nhân vật của mình, nghe mà đau, thấy mà xót.
Đồng cảnh ngộ, Lạc Tỉnh cũng hoàn toàn tương phản với hình tượng nhân vật. Thiếu niên A u buồn này, từ đầu đến chân chả thấy có miếng u buồn nào sất, trông còn vui tươi xán lạn hơn cả bạn học B lạc quan do Từ Vọng thủ vai.
"Chắc tôi khỏi cần phải giới thiệu rồi nhỉ," Lạc Tỉnh nhìn về phía Áo Đỏ đầu tiên, "Tôi gϊếŧ cậu nè," Rồi lại nhìn sang thám tử C, "Tôi đánh con quỷ bóng đè giùm cậu á," Rồi cuối cùng mới nhìn vào Từ Vọng, "Chúng ta ở phòng tối nhỏ, hê hê hê."
Áo Đỏ D: "..."
Trắng Toát C: "..."
Từ Vọng: "Hai ta chỉ mới nói được vài câu ngắn ngủi ở trong phòng tối nhỏ..."
Trắng Toát trong vai thám tử C, suốt cả quá trình đều chẳng buồn ừ hử gì.
Anh ta đâu có cần giới thiệu gì nữa, nếu như buộc phải tìm ra một vai nam chính cho câu chuyện tiếp lời này, thì nhân vật mang sẵn chữ C trong tên này ra mắt ở vị trí Center là khỏi bàn cãi luôn rồi, một nhân vật có mối liên hệ với mọi nhân viên cốt truyện, đoạn nào cũng được cho lên sóng, cảnh văn cảnh võ đủ cả, lại còn có cả "cảnh hôn giả" suýt thì đã hôn thật dưới ánh trăng! Nào có ai hay rằng anh ta chỉ muốn làm một vai phụ giản đơn!!!
Bầu không khí đang phát triển theo xu hướng hòa hợp vui vẻ, lời kể chuyện lại vọng xuống từ trên trần nhà của tầng hầm --
"Bạn học B lạc quan hỏi thám tử C, sao cậu lại đến đây? Chỗ này nguy hiểm lắm đó cậu có biết không! Thám tử C bảo tôi biết chứ, nhưng tôi vẫn phải vào đây, vì chúng ta là bạn mà, bạn bè bên nhau suốt một đời!"
Áo Xám: Lá bài cốt truyện -- [Bạn bè bên nhau suốt một đời]
Từ Vọng: "Đây chỉ là một câu chuyện tiếp lời thôi..."
Lạc Tỉnh: "Không cần phải lồng tiếng kiểu tràn trề xúc cảm như thế đâu..."
Trắng Toát: "Mà sao lại sa đà vào tuyến tình cảm rồi?"
Áo Đỏ: "..."
Đội trưởng, cậu kiềm chế chút đi, đừng nhập vai quá chứ!
Trong khi Từ Vọng và Trắng Toát ở bên đây đang đọc lời thoại nhiệt huyết "Bạn bè bên nhau suốt một đời", Áo Xám ở phòng chơi như thể nghe thấy tiếng lòng của đồng đội nhà mình thật, bởi thế nên khi giọng anh ta lại vang lên một lần nữa, âm thanh đã bớt phần nhiệt huyết --
"Bốn người đang chuẩn bị rời khỏi tầng hầm thì chợt phát hiện ra một chiếc băng bảo vệ cổ tay nhuốm máu ở dưới đất, trên đó có ghi tên của chủ nhân cuốn nhật kí, tức thiếu niên bỏ mạng vì bạo lực học đường mười năm về trước... Tiểu Vương!"
Áo Xám: Lá bài cốt truyện -- [Băng bảo vệ cổ tay]
Toàn thể các bạn trẻ trong phòng chơi và trong cốt truyện: "..."
Sao không đặt tên là Tiểu F cho phong cách nó được thống nhất đi!!!
"Số , cậu tiếp đi." Áo Xám cũng không bịa thêm được nữa, đẩy lại về cho Chân Dài.
Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, giọng nói trầm lắng nọ lại vang lên --
[Chú ý, quyền kể chuyện không được nhượng qua nhượng lại liên tục giữa hai người kể chuyện với nhau.]
Tim Áo Xám hẫng mất một nhịp, suýt thì tưởng mình phải về nhà luôn rồi, mãi đến khi nghe rõ từ "Chú ý" chứ không phải là "Cảnh cáo lần hai", anh ta mới dám thở phào một cái như vừa thoát kiếp nạn.
Không thể chỉ định Chân Dài, vậy thì chỉ còn lại số và số , số đã đánh ra lá bài cốt truyện, hễ nắm bắt được cơ hội là chàng trai này lại ra bài nhanh như gió; số mới đánh có lá, nhưng chỉ lá bài này đã đủ để định hình cốt truyện theo hướng kinh dị kì bí rồi. Cả hai đều chẳng phải dạng vừa...
"Số ." Áo Xám cuối cùng cũng đưa ra lựa chọn.
Số mới đánh ra lá, đây có thể là kế hoạch được tính toán kĩ càng, song cũng rất có thể là bởi quá mức bảo thủ nên mới im lặng mãi thế; còn số , ngoài khả năng ra bài nhanh như gió, câu chuyện của người này còn có sức hấp dẫn diệu kì đối với người nghe, so ra thì số vẫn đỡ nguy hiểm hơn.
Dưới tầng hầm, bốn người đã nhặt chiếc băng bảo vệ cổ tay lên, đang đợi chờ "sự tiếp nối của số mệnh".
Rất nhanh sau đó, giọng nói đều đều không nhanh không chậm của Triệu Dục Khản vọng xuống từ trên trần nhà --
"Thiếu niên A u buồn bảo với BCD rằng hình như mình từng thấy món đồ này ở đâu đó rồi, nhưng tạm thời cậu ta vẫn chưa nhớ ra. Cùng lúc này, hai người hai ma đều nghe có tiếng động vọng vào từ bên ngoài, bọn họ sợ sẽ bị thế lực tà ác nhốt lại dưới tầng hầm, bèn quyết định ra ngoài trước rồi tính tiếp. Cuối cùng BCD đi ra khỏi tầng hầm trước, A vẫn mải nghĩ về chuyện băng bảo vệ cổ tay nên tụt lại ở phía sau, nhưng cậu còn chưa kịp đi lên thì cánh cửa tầng hầm đã bất chợt bị BCD đóng sầm ngay lại..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Thế lực tà ác]
"Thì ra đây nào phải thế giới trong nhật kí gì cho cam, quyển nhật kí chỉ là lối vào thôi, thiếu niên ôm hận chết tức tưởi mười năm trước... à, Tiểu Vương, đã lôi cả hai người hai ma vào thế giới cõi âm này bằng nỗi oán hận của mình, thế giới cõi âm tựa như không gian đảo ngược của cõi dương vậy, ví như chỗ này là trường học trong đời thực thì ở đây cũng vậy, có điều nơi đây chẳng còn có thầy cô hay học trò gì nữa, chỉ còn lại hồn ma lơ lửng..."
"BCD lên đến nơi trước đã trông thấy rất nhiều hồn ma tụ về đây, bởi vì hồn ma phát hiện ra có người dương số chưa tận, chúng muốn hút lấy những năm tuổi dương kia để được sống lại, trở về trần thế..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện -- [Dương số chưa tận]
"BCD khép chặt cánh cửa tầng hầm, kêu A nấp trong đó đừng ra ngoài, để ba người bọn họ ra mặt chiến đấu. Sau một hồi chiến đấu gian khổ, họ đã chiến thắng vô số hồn ma..."
Từ Vọng B, Trắng Toát C, Áo Đỏ D: "..."
Chiến thắng, vô số, hồn ma?!
Ông có giỏi thì bẫy bọn này kinh hơn tí nữa xem nào!!!
"..." Từ Vọng ngửa cổ nhìn trời, trong lòng đã thầm chửi rủa Ngô Sênh đến cả ngàn vạn lần, chửi không trượt phát nào!
Chẳng phải cậu đã biết là cốt truyện đang diễn ra thật đấy sao? Đội trưởng nhà cậu sắp bị người ta bẫy cho nát bét rồi đây này, rốt cuộc cậu có tính toán gì không đấy!
"Có hai vấn đề..." Như để đáp lại nỗi lòng cậu, phía trên thực sự vang vọng lời chất vấn của Ngô Sênh, "Thứ nhất, A đã trở thành linh hồn bảo vệ của C rồi, sao có thể rời C ra được? Thứ hai, ba người đối phó với rất nhiều ma quỷ, mà cuối cùng còn giành chiến thắng, nghe rất thiếu logic."
Từ Vọng muốn vỗ tay cho quân sư nhà mình!
Nhưng Triệu Dục Khản còn giải đáp nhanh hơn thế nữa, vẫn là vẻ tự tin và thong thả như cũ: "Dựa theo luật chơi, nếu Cú không bắt bẻ gì tôi, thì tức là nội dung tôi kể hoàn toàn hợp lí, có điều mọi người cùng ngồi chơi một ván thế này, cậu đã có lời hỏi, thì tôi cũng cho cậu tâm phục khẩu phục..."
"Thứ nhất, việc A bị trói buộc thành linh hồn bảo vệ của C là khế ước trong đời thực, đây là thế giới âm, khế ước ở đời thực đã bị vô hiệu hóa, mà cứ cho là vẫn còn hiệu lực đi chăng nữa, thì đây là do C yêu cầu A ở lại trong tầng hầm, A phục tùng mệnh lệnh, hợp tình hợp lí..."
"Thứ hai, cậu đừng đánh tráo khái niệm, không phải là ma quỷ, mà là hồn ma, ma quỷ thì khó đánh, nhưng hồn mà thì yếu xìu à, hơn nữa á, người sợ ma ba phần, chứ ma sợ người bảy phần lận đó, lại còn có cả học sinh thể dục D nhiệt huyết nữa, với khí chất chính nghĩa đầy mình của cậu ta, việc quét sạch kẻ địch giành chiến thắng chắc là không thành vấn đề."
Nghe vậy, Từ Vọng và Trắng Toát chậm rãi quay đầu nhìn về phía học sinh thể dục D – Áo Đỏ.
Áo Đỏ ngửa cổ nhìn trời, cách không tố tội thằng khốn tác giả: "Đệch mợ ai cho ông cái niềm tin đấy thế hả!!!"
"Ding --"
phút đếm ngược bắt đầu, phòng chơi nghỉ ngơi thả lỏng, cốt truyện lâm vào cuộc chiến.
Trên hành lang tầng một của tòa nhà dạy học nơi Từ Vọng, Trắng Toát và Áo Đỏ đang đứng, quân đoàn hồn ma ồ ạt kéo đến như thủy triều!
Dưới tầng hầm, thiếu niên A u buồn Lạc Tỉnh ghé tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trên, thực lòng cảm thấy hơi u buồn: "Khản Khản, cậu chơi kiểu kéo thù chuốc hận như thế, nếu đợt này mà không xử được dứt điểm bạn học B thì cái thân đội trưởng nhà cậu là tôi đây, chắc cũng chẳng còn êm xuôi được mấy tí đâu..."