Chương : Sổ tay
"Ding --"
Tiếng thông báo vang lên thêm lần nữa, cắt ngang cuộc thảo luận ở đằng kia, và cũng làm cho cuộc đọ mắt phía bên đây phải gián đoạn.
Năm người bạn đồng loạt nhìn vào cánh tay, lần này họ nhận được điểm định vị của /.
"Trùng Khánh." Nghĩ ngợi vài giây, Ngô Sênh đã quy đổi được thành địa danh ở ngoài đời.
"Lẩu này xiên này bún chua cay mì trộn..." Tiền Ngải chưa gì đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, tâm hồn treo ngược cành cây vì đang thỏa sức tưởng tượng.
"Cả đường tàu trên cao nữa!" Huống Kim Hâm đã từng xem trên video, những đoàn tàu đi xuyên qua nhà lầu ở tầm cao nơi phố núi, vừa kì diệu lại vừa hiện đại!
"Trùng Khánh à..." Đội trưởng Từ vẫn một lòng mong nhớ Bắc Kinh, tâm trạng lúc này hơi phức tạp.
Trì Ánh Tuyết nhìn cảnh Ngô Sênh phán đoán ra địa điểm ngay trong giây lát và ba người còn lại thì cứ thế tin sái cổ không mảy may nghi ngờ, tâm trạng lại càng phức tạp hơn... Hắn ta đã bỏ lỡ mất khâu dùng công cụ để đối chiếu địa điểm nào rồi à?
Theo dòng thời gian, phần lớn những người muốn vượt ải đều đã tụ họp lại với nhau, rời khỏi phòng tiệc, số còn lại hoặc là như bọn họ - không cần vượt ải, hoặc là nhóm chưa có đủ người và người chưa tìm được nhóm.
Huống Kim Hâm đi lấy vài miếng bánh ngọt nom tương đối ngon miệng trên bàn ăn, đem về chia cho các bạn, lúc chia đến Trì Ánh Tuyết thì lại đụng phải vách tường.
"Tôi ghét ăn đồ ngọt." Trì Ánh Tuyết từ chối thẳng thừng.
"Ồ." Mỗi người đều có sở thích riêng, Huống Kim Hâm tôn trọng điều đó, hắn đưa miếng bánh vốn định cho Trì Ánh Tuyết sang cho Tiền Ngải, người đang nhìn mình bằng ánh mắt thiết tha mong mỏi.
Bạn học Tiền ngoạm hai miếng là xơi hết cái bánh, ngoạm bốn miếng xơi hết bay hai cái bánh, ăn xong, gã mới vừa lau miệng vừa dạy dỗ Huống Kim Hâm: "Lần sau nhớ lấy, món ngon cỡ nào, cũng phải đưa cho người biết thưởng thức nó."
Huống Kim Hâm khắc ghi trong lòng: "Lần sau mà có món nào ngon, em cho anh hai phần."
Tiền Ngải lấy làm yên tâm xoa đầu cậu nhóc.
Trì Ánh Tuyết chán chả buồn xem tình đồng đội mến thương của hai người họ, hắn ta cụp mắt, gỡ bỏ băng vải trên cánh tay, ai ngờ lỡ mạnh tay quá, khiến cho bảng vải bị thắt thành nút chết, càng gỡ càng bực, hắn bèn dồn sức giựt phăng luôn lớp vải băng bó, cánh tay vừa mới chữa lành chưa được bao lâu, nay lại hằn thêm vài vệt đo đỏ.
Giữa lúc áp suất thấp đang bủa vây quanh mình, có ai đó chìa ra trước mặt hắn một miếng bánh hình vuông nho nhỏ nhạt màu.
Trì Ánh Tuyết chau mày ngẩng đầu.
Mặt Huống Kim Hâm rất đỗi thật thà: "Tôi thử rồi, cái này không ngọt đâu."
Trì Ánh Tuyết: "..."
Một bàn tay ma quỷ lại thò ra từ phía kế bên.
Chướng mắt.
"Bốp --"
Tiền Ngải trộm bánh thất bại, mu bàn tay sưng vù cả lên, gã ôm lấy bàn tay vừa bị đánh, vẻ mặt đầy đau khổ: "Có cần phải chơi ác thế không, cậu đang nô đùa với chiến hữu hay đang báo thù rửa hận vậy hả trời!!!"
Trì Ánh Tuyết làm như không nghe thấy gì, cầm lấy miếng bánh vuông, bỏ tọt vào miệng.
Đúng là không ngọt thật, chỉ hơi thoang thoảng vị bơ, đi kèm với hương thơm dìu dịu của một loại quả nào đấy.
Trì Ánh Tuyết khẽ liếm ít vụn bánh còn vương lại trên đầu ngón tay cái, vẫn hơi chưa đã thèm, bỗng dưng lại muốn trò chuyện thêm mấy câu với Huống Kim Hâm, nào ngờ vừa ngước mắt lên thì khung cảnh trước mặt đã đổi sang thành hai bản mặt của đội trưởng Từ và quân sư Ngô, một người cười tươi roi rói, khoe ra hai hàm răng trắng sáng, một người mang ánh mắt tỏ tường nhìn xa trông rộng, xen lẫn đâu đó là niềm vui thú mong chờ rằng "Tôi cảm thấy chúng ta có thể ngồi xuống đây cùng làm nghiên cứu".
Huống Kim Hâm đã bị Tiền Ngải lôi tuột ra chỗ dãy bàn dài có này thức ăn, hạnh phúc đắm chìm trong cuộc dạo chơi giữa biển cốc chén bánh ngọt donut hoa quả salad sandwich đủ các loại.
Sau khi di dời tầm mắt ra khỏi khu vực bàn dài mà không để lộ dấu vết gì, Trì Ánh Tuyết nhướn mày với hai người trước mặt như muốn hỏi: "?"
Từ Vọng dịu dàng mở lời: "Tiểu Tuyết..."
Trì Ánh Tuyết mỉm cười: "Nói, chuyện, chính."
Đội trưởng Từ phát hiện chiêu tỏ vẻ dễ thương này không phù hợp với đồng đội mới cho lắm, bèn đổi ngay sang phong cách nghiêm túc đàng hoàng: "Muốn trò chuyện thêm với cậu về chuyện lấy huy chương."
Trì Ánh Tuyết nghe thế là hiểu ngay, không chờ cho Từ Vọng hỏi thêm, hắn nói luôn: "Hiện giờ tôi có năm tấm huy chương, trừ huy chương Lâu đài cổ ra, tôi có huy chương của các ải , , , , trừ /, nếu các cậu muốn thu thập những tấm còn lại, tôi đều có thể dẫn đường."
Từ Vọng lấy làm kinh ngạc trước sự thẳng thắn của hắn ta.
Ngô Sênh thì lại để ý đến thông tin ẩn chứa trong đáp án hơn: "Vị trí giấu huy chương trong mỗi cửa ải sẽ không bao giờ thay đổi?"
Trì Ánh Tuyết chưa từng nghĩ đến vấn đề này thật, vừa bị hỏi như thế, ánh mắt hắn lập tức trôi dạt về tận nơi nao, chìm vào trong hồi ức.
Rất lâu.
"Không chắc lắm," Trì Ánh Tuyết lắc đầu, đưa ra thông tin chân thực nhất mà hắn có thể cung cấp, "Huy chương ở , , , , tôi cũng chỉ mới tìm thấy lần đầu, chỉ có huy chương của ải là đã tìm được ba lần rồi, mỗi lần đi với một đội khác nhau, vị trí của lần một và lần ba là như nhau, chỉ có lần thứ hai là bị đổi chỗ."
Từ Vọng: "Trước đây cậu có bảo huy chương sẽ liên quan đến những ải từ sau /..."
"Từng góp mặt trong một đội đi lùng huy chương, họ vô tình buột miệng nói ra," Trì Ánh Tuyết thở dài một cái, nửa đùa nửa thật, như thể còn hơi tiếc nuối, "Nếu biết trước sẽ cần dùng đến cho hôm nay thì hồi đó tôi đã nghe lỏm nghiêm túc hơn rồi."
Từ Vọng cũng tiện thể đùa với hắn: "Thế rốt cuộc là người ta buột mồm hay là cậu cố tình nghe lỏm đây."
Trì Ánh Tuyết vui lắm, như vừa nhớ lại điều gì thật ý nghĩa vậy: "Tôi thấy là vế trước, nhưng đối phương lại cứ khăng khăng nghĩ là vế sau."
"..." Một đội đề phòng cảnh giác cao độ đối với đồng đội mới, một người mới không hề muốn hòa nhập với đội, đứng trước một bi kịch đã được định sẵn thế này, Từ Vọng quả thực không biết nên bình luận sao cho phải nữa.
Đến giờ, thông tin đã rõ, đồng đội mới chỉ có thể cung cấp thông tin "liên quan đến các ải từ sau /" và "thông tin về vị trí của bốn tấm huy chương", vế sau còn chưa dám chắc là vẫn còn dùng được.
Ngô Sênh chìm vào suy tư.
Sau giây phút trầm ngâm do dự, Từ Vọng lại nhanh trí đổi sang phương án B, cậu đưa mắt kiếm tìm quanh phòng tiệc, quả nhiên, đã bắt gặp gương mặt quen thuộc giữa bao người.
Suốt từ đầu cuộc trò chuyện, Trì Ánh Tuyết vẫn đang đợi Từ Vọng hỏi han điều gì đó, nhưng chờ mãi đến tận bây giờ, thấy đối phương sắp sửa quay đi, hắn ta không nhịn được nữa, chủ động đề ra luôn: "/, không hỏi thử xem sao à?"
Từ Vọng lại nhìn hắn lần nữa.
[Trừ /, nếu các cậu muốn thu thập những tấm còn lại, tôi đều có thể dẫn đường.]
Đó là nguyên văn những lời mà đồng đội mới đã nói.
Ý tứ nằm trong đó đã quá mức rõ ràng, Từ Vọng vẫn tưởng đối với những chuyện lòng tự hiểu không nói ra thành lời thế này, tôi hiểu cậu cũng hiểu, giờ xem ra, quả nhiên vẫn cứ phải tích cực trao đổi thôi.
"Người đi tìm tấm huy chương đó, không phải cậu." Từ Vọng chỉ trần thuật sự việc một cách hết sức đơn thuần, không đặt quá nhiều chiều hướng cảm xúc nào trong đây cả.
Đây không phải lần đầu Trì Ánh Tuyết nói thẳng với đội mới của mình về việc đa nhân cách, nhưng đúng là lần đầu tiên hắn gặp phải một đội trường bình thản như thế này.
Hắn bỗng thấy hiếu kì: "Nếu có một ngày tôi biến mất, cậu ta xuất hiện thế chỗ tôi, cậu có đá ra khỏi đội không?"
Từ Vọng quả thực đã từng nghĩ đến vấn đề này rồi: "Nếu như cậu hỏi tôi từ hôm qua, có thể tôi sẽ còn do dự, dù sao thì kí ức hồi ở công viên giải trí cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam."
Trì Ánh Tuyết thôi không cười nữa, hỏi với giọng lạnh nhạt: "Giờ thì đổi ý rồi?"
"Huy chương tối qua là do hai cậu phối hợp với nhau nên mới giành được," Từ Vọng nói rất chậm và đầy vẻ chân thành, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, như muốn nhìn xuyên qua đáy mắt ấy, đối diện với linh hồn còn lại, "Từ giây phút cậu ấy ra tay, cậu ấy đã trở thành một phần của đội này rồi."
Trì Ánh Tuyết nheo mắt lại, quan sát hồi lâu, vỡ lẽ: "Cậu ta còn chưa thức tỉnh, không nghe thấy cậu nói gì đâu."
"Sao cậu không nói sớm." Từ Vọng trợn mắt với hắn một cái như đang hờn trách, vị đội trưởng tình sâu nghĩa nặng ban nãy cứ như một ảo giác thoảng qua vậy.
Trì Ánh Tuyết: "..."
Đây không phải lần đầu tiên hắn ta thẳng thắn thành thật với đội mà mình với gia nhập về việc đa nhân cách, nhưng lại là lần đầu tiên gặp phải một đội trưởng lo xa rào trước như thế, chưa gì đã bắt đầu chèo kéo dụ dỗ người còn lại ngay trước mặt hắn...
"Các cậu nói chuyện trước đi, tôi đi đây cái rồi về." Trông thấy mục tiêu của mình đang bàn bạc rất xôm với một đội thiếu người, có chiếu hướng sắp gia nhập vào đội, Từ Vọng không chờ thêm được nữa, bỏ lại một câu như thế rồi quay người đi ngay, phòng trước cái cảnh còn chưa hỏi được chuyện mình muốn thì người ta đã biến mất vào ải với đội mới mất rồi.
Trì Ánh Tuyết nhìn cậu rảo chân gộp ba bước thành hai, đi về phía cậu lính đánh thuê tên Vương Sở Minh, lăn tăn một lúc, cũng lờ mờ hiểu ra được mục đích của cậu.
Thu tầm mắt lại, hắn nhìn sang Ngô Sênh vẫn đang đứng trước mặt mình, tạm thời không nghĩ ra được, mình với người này thì có gì để mà "các cậu nói chuyện trước đi".
Ngô Sênh đã xử lí xong thông tin về các đầu mối liên quan đến huy chương, cuối cùng có thể tạm khép lại chuyện này, bắt tay vào vấn đề thứ hai: "Sở trường của cậu nghiêng về đánh giáp lá cà ở cự li gần hay là tấn công tầm xa hơn?"
Trì Ánh Tuyết: "Hử?"
Quân sư Ngô tự tiếp tục cuộc trò chuyện: "Tôi thấy cậu có vẻ không thích dùng quá nhiều công cụ liên tằng tằng, có thể nói rõ hơn về khuynh hướng công cụ của cậu không?"
Trì Ánh Tuyết: "Khuynh hướng?"
Ngô Sênh: "Thích dùng công cụ Phòng hay Vũ hay Huyễn? Thích dùng hệ tấn công hay là hệ điều khiển?"
Trì Ánh Tuyết: "..."
Ngô Sênh: "Không phải lo, tôi không định đề ra cho cậu chiến thuật phức tạp hay gì đâu, hiểu rõ hơn về sở thích của cậu, là để dành cho cậu nhiều không gian phát huy hơn nữa."
Trì Ánh Tuyết: "..."
"Cậu còn đắn do gì nữa?" Ngô Sênh không sao hiểu nổi sự im lặng của đối phương, "Nhiệm vụ tìm huy chương tối qua, cậu đã hoàn thành rất xuất sắc." Anh vỗ vai đối phương mấy cái, dốc sức truyền đạt thứ sức mạnh khiến người khác yên lòng thông qua ánh mắt đầy kiên định, "Kiên trì nỗ lực, tôi sẽ thỏa mãn mọi niềm mong mỏi của cậu trong chiến đấu."
Trì Ánh Tuyết: "..."
...
:: giờ Bắc Kinh.
Từ Vọng kết thúc cuộc trò chuyện bí mật với Vương Sở Minh, quay trở về gọi tất cả các bạn mình vào một góc an toàn, chia sẻ thông tin tình báo sốt dẻo.
"Sổ tay huy chương?" Kể cả Trì Ánh Tuyết, tất cả mọi người ở đây đều chưa từng nghe đến thứ này bao giờ.
Từ Vọng gật đầu, đảo mắt nhìn khắp xung quanh, xác định không có đôi tai nào nghe ngóng được nữa, bấy giờ mới thấp giọng mà rằng: "Đúng thế, trong cuốn sổ tay này có gợi ý địa điểm của huy chương các ải từ -."
"Tôi bảo rồi mà," Mối nghi trong lòng Tiền Ngải cuối cùng cũng được giải đáp, "Tìm cái huy chương bé tí trong cả cái ải to đùng như thế, dù nó có phát sáng thì cũng phải tìm đúng chỗ mới được chứ, làm gì có chuyện dễ dàng tìm đâu chuẩn đấy được."
Ngô Sênh hỏi: "Phải làm sao để có được cuốn sổ tay này?"
Từ Vọng đáp: "Mua."
Huống Kim Hâm, Tiền Ngải: "Mua?"
Từ Vọng nói: "Có thể mua ở bất kì cửa hàng nào trong bất kì cửa ải nào của Cú."
Tiền Ngải: "Dùng nhân dân tệ?"
Từ Vọng: "Đúng."
Tiền Ngải: "Nhiêu?"
Từ Vọng: "Mười vạn."
Tiền Ngải: "... Thực ra mò kim đáy bể cũng ổn mà, thật đấy."
"Đội trưởng," Huống Kim Hâm nhớ ra một vấn đề khác, "Chuyện cơ mật như thế này, anh hỏi cái là Vương Sở Minh trả lời luôn à?"
"Tôi xin được kiểm điểm với mọi người, tình huống đặc biệt, thế nên tôi đã dùng đến quỹ chung," Từ Vọng nói, "Phí tình báo, hai vạn."
Tiền Ngải: "Hai vạn?!"
Từ Vọng: "Lâu lắm rồi người ta không kiếm chác được gì, có độc mỗi hai thông tin này để dành ăn tết thôi đấy."
Trì Ánh Tuyết: "Hai thông tin?"
Từ Vọng ngừng một lái, xác nhận lại rằng chung quanh không có ai nghe lỏm, rồi mới lại chậm rãi nói nốt tin tình báo thứ hai: "Mười ba tấm huy chương, là chìa khóa để mở ra những cửa ải sau /."
Huống Kim Hâm: "Nhưng đã có đội nào đi được đến sau / đâu?"
Từ Vọng lắc đầu: "Không phải chưa ai đi được, mà là bảng xếp hạng của chúng ta hiện giờ, chỉ hiện thị từ - thôi."
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm ù ù cạc cạc.
Trì Ánh Tuyết lờ mờ hiểu hơn được một tí, song vẫn chưa đủ thấu triệt.
Ngô Sênh vẫn luôn yên lặng suốt từ bấy giờ, chợt lên tiếng: "Cấp ba với đại học."
"Đúng rồi," Từ Vọng biết chắc là quân sư nhà mình sẽ hiểu ra ngay mà, " ải trước, với ải sau, như thể hai ngôi trường khác nhau ấy, xếp hạng thành tích tất nhiên cũng sẽ riêng biệt ra, vả lại những đội đã vào đến / thì sẽ không bị đẩy lùi lại nữa."
"Vậy là đã có thể lí giải được, vì sao bảng tốc độ nộp bài lại có nhiều cái tên xa lạ đến thế," Ngô Sênh cuối cùng cũng giải đáp được mối nghi đã vấn vít mãi trong lòng, "Những đội đã ghi kỉ lục mới ấy, tất nhiên cũng có thể về sau đã từ bỏ, nhưng khả năng lớn hơn cả là họ đã vào đến cửa ải cao hơn rồi."
"Nếu như không bị lùi lại," Tiền Ngải vẫn rất khó hiểu, "Thế thì Vương Sở Minh nghe tin này từ đâu?"
"Thu thập được ở Biển vô tận đấy," Từ Vọng thở dài, "Thấy bảo giá mua vào không rẻ đâu."
Tiền Ngải: "Hẳn là không rẻ rồi, bịp được của mình tận hai vạn còn gì."
Từ Vọng: "Cậu ta đòi bán năm vạn."
Tiền Ngải: "Đội trưởng, tôi biết ngay là tin cậu không sai mà."
Trì Ánh Tuyết: "..."
Ngọn ngành đầu đuôi đã rõ, Ngô Sênh nhìn sang Từ Vọng, hỏi thẳng vào trọng điểm: "Cửa hàng? Trả tiền?"
"Tất nhiên là hỏi rồi," Từ Vọng gửi tặng hắn một ánh mắt "tôi đã ra tay thì cậu cứ yên tâm", "Trong ải này có cửa tiệm đây, ở tầng hầm ngay dưới phòng tiệc này, giao dịch bằng tiền mặt, nhưng có sẵn cây ATM."
Huống Kim Hâm: "Ở đây có thể rút tiền ạ?"
Từ Vọng: "Với điều kiện là Vương Sở Minh không nói dối."
Tiền Ngải: "Cậu ta cầm lắm tiền như thế rồi mà còn dám đưa tin tình báo giả, tôi sẽ đuổi gϊếŧ cậu ta đến tận chân trời góc bể..."
Chẳng mấy chốc, năm người đã đi đến trước cầu thang thông xuống lầu dưới theo như lời Vương Sở Minh, ấy là một cánh cửa nhỏ không hề bắt mắt, phía sau cánh cửa là những bậc thang trải dài dẫn xuống phía dưới trong ánh sáng nhập nhoạng tù mù.
Từ Vọng, Ngô Sênh dẫn đầu, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm đi giữa, Trì Ánh Tuyết đi cuối.
Lúc xuống cầu thang hắn ta vẫn đang suy nghĩ, sao chỉ từ bốn chữ "cửa hàng, trả tiền" rất đơn giản của Ngô Sênh mà Từ Vọng có thể đưa ra đáp án đầy đủ ngay tắp lự như thế, cảnh tượng tương tự đã diễn ra trên một lần rồi, ngoài việc mang sẵn bên mình một công cụ được kích hoạt một cách bị động ra, Trì Ánh Tuyết không nghĩ ra được cách giải thích nào khả thi hơn nữa...
Ba phút sau, hàng người đi đến cuối cầu thang, điều đang chờ đón họ là một cửa tiệm tạp hóa nom hết sức giản tiện, như một sạp hàng có thể thấy ở bất cứ đâu trong chợ vậy, một ít hàng hóa bày lẫn lộn cả vào với nhau, một bà lão híp mắt cười ngồi phía trong quầy, suốt từ khi bọn họ xuất hiện ở đầu cầu thang, bà đã đón tiếp họ bằng ánh mắt hiền hòa.
"Tầng hầm" ở đây thực chất chỉ là một khoảnh đất bé tí teo, đủ bày một tiệm tạp hóa, một cây ATM, rồi để chừa chỗ đứng cho năm người bọn họ nữa, thế là coi như không còn thừa ra được tí diện tích nào nữa rồi.
"Muốn mua gì nào?" Bà lão hỏi với giọng hiền từ, "Kẹo? Hoa quả? Bánh mì?"
Từ Vọng bước lên trước một bước, nói to dõng dạc từng chữ một: "Cháu muốn mua sổ tay huy chương."
Bà cụ vẫn cười hiền: "Hai mươi vạn, trả bằng tiền mặt nhé."
Từ Vọng, Tiền Ngải: "... Không phải là mười vạn à?!"
Bà lão mờ mịt: "Hả?"
Các bạn trẻ không hẹn mà cùng trông sang phía đội trưởng nhà mình.
Đội trưởng Từ rất áp lực: "Vương Sở Minh đã nói rất chắc chắn là mười vạn, hơn nữa giá đấy là mua ở chính ải này mà, chẳng qua đấy là chuyện từ nửa năm trước thôi, cũng có khả năng là giá cả leo thang mà..."
Trên đầu Tiền Ngải nổi đầy sọc đen: "Vật giá tăng cỡ này có hơi điên cuồng quá không..."
Ngô Sênh thở dài, đặt ra câu hỏi thực tế nhất: "Trong tài khoản chung còn bao nhiêu tiền?"
Tiếng thở dài của Từ Vọng còn nặng nề hơn anh: "Vừa tiêu hết hai vạn, còn mười bốn vạn."
Bọn họ kiếm tiền trên biển vô tận suốt cả tháng trời, tài khoản chung cũng chỉ tích cóp được ngần ấy, cứ tưởng chỉ cần không vung tay quá trán thì thể nào cũng tiêu được một thời gian, giờ thì hay rồi, số dư về âm chỉ trong một đêm.
"Chúng ta góp thêm đi," Trái tim nhỏ bé của Tiền Ngải đã bị đâm thành cả trăm nghìn lỗ rồi, "Dù gì cũng phải mua, mua sớm xong sớm." Nếu còn dây dưa lần lữa về sau, giá cả lại tăng thêm, gã sợ rằng sau này mỗi lần trông thấy quyển số tay, gã đều sẽ lên cơn đau tim đến mức phải về nhà sớm mất thôi.
Từ Vọng: "Đành vậy thôi."
Được cái là hòm tiền mặt ở Biển vô tận không sung công hết toàn bộ, họ vẫn để một phần tiền trong đó cho bạn trẻ nào mở hòm.
Trông tình huống hiện giờ, cũng chỉ có thể cố gắng góp thêm thôi.
Từ Vọng đưa thẻ ngân hàng của tài khoản chung về phía máy ATM, chuẩn bị rút hết chỗ tiền trong đó ra trước.
Tấm thẻ vừa mới chìa ra, đã có một bàn tay từ trên trời rơi xuống, chặn ngay trước cửa nhận thẻ.
Từ Vọng nhìn men theo cánh tay, tìm đến gương mặt điển trai của chủ nhân nó tức bạn học Trì: "Sao thế?"
Trong mắt Trì Ánh Tuyết có một sự nghi vấn nhẹ: "Tài khoản chung?"
Từ Vọng chỉ mới nói chuyện tình cảm với đồng đội mới, định bụng chờ đến khi thiết lập quan hệ vững vàng ổn định hẳn rồi mới bàn đến chuyện tiền nong, nếu không nhỡ hôm nay nộp tiền mai tách đội mà lại còn dây đến chuyện trả lại nữa thì ngại lắm.
Nhưng nếu đồng đội mới đã chủ động hỏi trước rồi, cậu cũng nhân tiện phổ biến luôn: "À, chúng tôi lập một tài khoản ngân hàng chung của đội theo hình thức AA, dùng cho mọi khoản chi tiêu của cả đội."
Trì Ánh Tuyết nghĩ một hồi, xác nhận lại lần nữa: "Hiện giờ trong tài khoảng chỉ còn mười bốn vạn?"
"Đúng." Nói đến đây rồi, Từ Vọng nghiễm nhiên không che giấu gì nữa.
Trì Ánh Tuyết móc ví ra khỏi túi áo, rút ra một tấm thẻ rồi nhét vào máy ATM: "Tôi đã nghe được tình báo rồi, sổ tay tôi cũng có phần nữa, sao có thể không nộp tiền được."
Lần đầu tiên Từ Vọng thấy có người chịu rút tiền mau lẹ như thế, còn đang định nói thêm gì nữa thì người ta đã nhập mật mã thẻ luôn rồi.
Bốn người bạn quay lưng lại theo phản xạ, tránh trông thấy thứ không nên nhìn.
Thế là suốt cả mấy phút sau đó, bốn người bạn cứ đứng nghe tiếng máy đếm tiền "soạt soạt soạt" với tiếng nhả tiền "roẹt roẹt roẹt" vọng lại từ phía sau.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc yên tĩnh trở lại, các bạn trẻ xoay người lại, Trì Ánh Tuyết đang ôm nguyên một vốc tiền giấy, trông cứ phải gọi là kì quan hùng vĩ.
"Chỗ này của cậu... bốn vạn?" Tiền Ngải ra sức chớp mắt, cảm thấy mức độ nhận biết của mình đối với tiền cứ mơ hồ thế nào.
"Mười vạn." Trì Ánh Tuyết nói.
Từ Vọng đỡ trán, trình độ tính toán của đồng đội mới đối đúng là đáng quan ngại: "Cứ cho là tính thêm hai vạn khi trước nữa đi, thế thì tài khoản chung cũng là mười sáu vạn rồi, mỗi người bốn vạn, cậu rút ra mười vạn để làm gì?"
Trì Ánh Tuyết nói: "Bốn vạn tiền học, sáu vạn tiền ủng hộ chuyển trường."
Huống Kim Hâm: "Chuyển trường?"
Tiền Ngải: "Ủng hộ?"
Từ Vọng nhìn đồng đội mới nhà mình với tâm trạng phức tạp: "Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, người bạn học lấp lánh ánh sáng đồng tiền này, sao bạn lại sa sút đến mức không trường nào muốn nhận thế?"
Khóe miệng Trì Ánh Tuyết khẽ cong lên nhè nhẹ: "Chắc có lẽ họ vẫn cảm thấy, tiền bạc không quan trọng bằng tính mạng."
Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm: "..."
Đồng tiền dữ lúc nửa đêm() hay gì!!!
(nhái theo tên bản dịch tiếng Trung của bộ phim kinh dị The Ring, Tiếng chuông dữ lúc nửa đêm, ý chỉ bạn học Trì đang diễn phim ma.)
"Được thôi, nếu đã vào đội chúng tôi rồi, cho dù nhà cậu có mỏ vàng thì cũng phải làm theo quy tắc của tụi tôi," Từ Vọng nói, "Tiền mua sổ tay huy chương, mọi người chia đều AA."
Ý đội trưởng đã quyết, không được chống đối lại.
Dưới sự giám sát của đồng đội, Trì Ánh Tuyết gửi hết số tiền thừa vào lại trong tài khoản, lúc nghe tiếng máy đếm tiền, hắn ta ngờ rằng mình là vì khách đầu tiền sử dụng đến "tính năng gửi tiền" của cái máy này.
Hai mươi vạn tiền mặt trao tay, bà lão đếm kĩ lại một lượt, đếm đến tờ cuối cùng, tất cả tiền mặt đều đột nhiên
biến mất.
Cùng lúc này, cả năm người đều nghe thấy một tiếng "Ding --"
Trong , trên giao diện của hộp bí mật nơi lưu giữ huy chương, góc dưới bên tay phải đã có thêm một biểu tượng "Sổ tay".
Mở ra, gợi ý về nơi cất giấu huy chương của ải -, bày rõ ra trước mắt --
/: Vuốt gấu.
/: Nơi ngập tràn tình yêu và lòng tham.
/: Số hàng .
/: Vầng trăng khuyết.
/: Quỷ trong tường.
/: Hoa súng.
/: ...
Ngô Sênh: "Gợi ý của / và / không khớp với cách thức và địa điểm mà chúng ta đã tìm ra huy chương."
Từ Vọng: "Vương Sở Minh bảo rồi, những gợi ý này sẽ thay đổi định kì theo từng huy chương tương ứng bị tìm thấy."
Tiền Ngải: "Tôi có thể xin được nhảy cóc qua ải số trọn đời không..."
Huống Kim Hâm: "Anh Tiền, anh thích xem phim kinh dị lắm mà? Phim nội địa rồi cả Âu Mĩ Nhật Hàn Ấn Độ Thái Lan á."
Tiền Ngải: "Thích xem, nhưng thế đâu có đồng nghĩa với việc thích đục tường tìm ma đâu..."
"Đã nhận được sổ tay cả chưa?" Lời hỏi thăm đầy quan tâm của bà lão vang lên từ sau đống hàng hóa lỉnh kỉnh.
Từ Vọng đáp lời cụ bằng một nụ cười lòng đau nhưng không thất lễ: "Dạ, nhận được rồi."
Mỗi người bốn vạn đấy trời!
"Nhận được là tốt rồi," Bà lão nghe thế mới yên tâm, bà giơ tay ra chạm vào chiếc chuông tay kiểu Âu được làm bằng gang để ngay cạnh đó, "Tiếp theo đây là quà tặng kèm."
Năm người bạn: "... Quà tặng?"
"Ding dong ~~~"
Tiếng kêu của chuông tay nghe hết sức cổ xưa, năm người bạn chỉ thấy trước mắt chợt tối sầm xuống, cả người bỗng nhẹ bẫng.
Mở mắt ra lần nữa, họ đã đang đứng giữa mảnh vườn kiểu Âu quen thuộc.
"Ding --"
: Chào mừng đến với [Phòng nghỉ VIP trên chuyến bay]
"Ding --"
: Xin chào quý khách, tôi là Đảo Bay Nhỏ - quản gia ở đây! Sau đây tôi xin được dẫn đường cho quý khách, nhất định sẽ khiến quý khách hừng hực khí thế trước khi trận chiến lúc nửa đêm lại bắt đầu đó nha ~~
"Đội trưởng!" Huống Kim Hâm vui ngỡ ngàng, nhìn về phía Từ Vọng, "Đây là phòng nghỉ VIP trên chuyến bay đấy!"
Tiền Ngải không kìm được phải vỗ vai đội trường nhà mình: "Đỡ được tiền vé máy bay rồi! Haha!"
Ngô Sênh cũng rất mực hài lòng: "Có thể tập trung thiết kế chiến thuật rồi."
Trì Ánh Tuyết chẳng có cảm xúc gì mấy đối với vấn đề ăn ở đi lại, nhưng nếu có thể tránh được mệt nhọc thì tất nhiên là vẫn tốt hơn phải bôn ba đường dài.
Trong tất cả các bạn trẻ, chỉ có mỗi mình đội trưởng Từ là lặng lẽ nhìn trời.
Cậu muốn về Bắc Kinh cơ!
Thứ quà tặng độc ác gì mà "vèo --" một cái còn bay thẳng đến Trùng Khánh xa hơn nữa thế này!!!
...
Hai mươi hai tiếng sau, :: giờ Bắc Kinh.
Hiếm lắm mới có thời gian nghỉ dài như thế này, nhờ thế mà các bạn trẻ tinh thần khoan khoái tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết. Ngay cả đội trưởng Từ rầu rĩ cũng đã nhìn thoáng hẳn ra sau một giấc ngủ nướng, dù gì cũng đã đợi cả mười năm nay rồi, đợi thêm dăm ba ngày nữa có xá gì.
Đối với cửa ải / này, thông tin mà Trì Ánh Tuyết cung cấp rất chi là rõ ràng dễ hiểu -- board game.
Không có bản đồ, không có thế giới mới, không có tuyến nhiệm vụ, chỉ là mỗi đội cử ra một đại diện, ở trong một căn phòng chỉ có độc mỗi chiếc bàn tròn, tiền hành một cuộc đấu chơi board game.
Còn về nội dung board game và chuyện trong quá trình liệu có còn xen thêm vào cốt truyện hoặc nhiệm vụ nào không, Trì Ánh Tuyết không biết gì hết -- lần duy nhất vào /, vừa mới đưa mắt tiễn đại diện của đội mình vào phòng chiến đấu, cơ thể hắn đã đổi người rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Ngài Trì Trác Lâm, trong hôm nay, đã nhận được hai tin nhắn từ ngân hàng, tất cả đều là giao dịch của thẻ phụ, một tin thông báo, đã rút ra vạn, một tin thông báo, đã gửi lại , vạn.
Tổng giám đốc Trì trước giờ chưa từng nhận được "tin báo gửi tiền" từ em trai ruột của mình, chìm vào suy tư...