Chương : Đĩa bay
Khi lá cây lại một lần nữa nhẹ nhàng lay động phát ra âm thanh xao xác khẽ khàng, Từ Vọng biết rằng tuyến tình cảm đã được trọn vẹn rồi.
Quả nhiên, lời chúc nghịch ngợm thong thả vang lên trong làn gió nhẹ --
[Cú: Chúc mừng qua ải, / thuận lợi nộp]
Trong nhóm năm, có người đã dự đoán được trước như Từ Vọng, cũng có kẻ giống Tiền Ngải, nghe thấy thông báo mới mừng ra mặt, nhưng cả bọn đều thở phào một hơi trong tiếng chúc mừng, không chừa một ai.
Nào ngờ một hơi này cũng khựng lại theo âm thanh đang vang lên bỗng ngưng bặt.
Thuận lợi nộp?
Bài đâu? Còn cả câu "Bạn thân yêu, mai gặp nhé" cố định đâu?!
Mọi người đều bất giác quay sang nhìn đồng đội, để rồi nhận ra, mình không phải là người duy nhất ngơ ngác.
Thế này đã được coi là nộp bài chưa? Chắc chưa đâu nhỉ, nếu không thì họ đã phải về hiện thực rồi.
Nhưng dựa vào cái gì mà lại không được tính là nộp bài chứ? Rõ ràng đã hoàn thành tuyến nhiệm vụ rồi mà!
"Công cụ." Trì Ánh Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, hay nói cách khác, là trực giác chiến đấu nhanh nhạy của hắn.
Lời vừa dứt, âm thanh nhắc nhở bị tấn công mới biếng nhác mà đến muộn, như thể xác nhận lời hắn nói vậy --
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Bóng tối khổng lồ cũng kéo tới theo âm thanh này.
Năm người lùi lại vài bước, ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc đĩa bay chở năm người đang đậu lơ lửng ngay trên ngọn cây to lớn.
Cái đĩa đó chỉ là một cái đĩa sứ trắng nông lòng ngày thường hay dùng để đựng thức ăn, có điều đã được phóng to gấp mấy mươi lần, năm người đồng nghiệp ngồi trên đó, hoặc khoanh chân, hoặc nửa nằm, coi đó như sô pha nhà mình vậy, vô cùng nhàn nhã thoải mái.
Khoảnh khắc Từ Vọng trông thấy đĩa bay đã lập tức đoán ngay công cụ pháp thuật là của họ, nhưng đến khi nhìn rõ bộ dạng lười biếng của từng người ngồi trên đó lại thấy hơi do dự.
Đây đâu phải trạng thái chuẩn bị khai chiến.
"Chúng tôi không làm nhiệm vụ không nộp bài, cũng không rảnh để tiễn mấy cậu về nhà đâu, không cần phải căng thẳng thế." Vị khách bất ngờ mở miệng đầu tiên là người có tư thế ngả ngốn nhất trên đĩa bay, khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, đầu tóc bù xù như thể vừa ngủ dậy, mặt mày cũng có vẻ vẫn còn buồn ngủ chưa tỉnh hẳn, nói xong lại ngáp dài một cái, nửa nằm nửa ngồi ở đó, chẳng hề có vẻ gì là giống người phụ trách ngoại giao cả.
Từ Vọng nghĩ, cũng có thể vị này quả thực là sát giờ mới bị kéo đến thế chỗ, không thì chẳng cách nào giải thích cho lời mở đầu chỉ tổ gây thù chuốc oán kia được.
Chí ít thì "người bị giao tiếp" là cậu, chẳng hề cảm nhận được tí tôn trọng nào.
"Cậu nghĩ hơi nhiều rồi, chúng tôi không căng thẳng," Từ Vọng bình tĩnh nhìn cậu ta, sắc mặt chẳng có chút lay động nào, "Còn về chuyện chúng tôi có tức giận hay không thì phải xem lời giải thích của các cậu thế nào."
Lời này thực ra cũng mang hơi hướm đối đầu trực diện, nhưng người trong đĩa dường như vẫn không hề nghe ra, liếc bừa sang đồng đội bên cạnh một cái, rồi lại nhìn về phía họ, đưa ra lời giải thích còn tùy tiện hơn: "Tìm chút đồ thôi."
Kết hợp với câu "Chúng tôi không làm nhiệm vụ không nộp bài" lúc trước, Từ Vọng nghĩ, chắc hẳn ý đối phương là "Tìm chút đồ thôi, tìm xong sẽ giải trừ công cụ, các cậu tiếp tục nộp bài", nhưng từ miệng đối phương nói ra lại là phiên bản siêu gọn, từ sắc thái đến ngữ điệu đều mang vẻ đối phó.
Đĩa bay đột nhiên hạ xuống vị trí ngay sát ngọn cây.
Người đồng đội ban nãy bị Bù Xù liếc một cái tức thì thay đổi vẻ lười nhác, chọn một cành cây hơi to làm chỗ đặt chân, nhảy phắt xuống cây, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, sau khi đứng vững bèn vạch cành lá ra, bắt đầu chăm chú tìm kiếm.
Đúng là tìm chút đồ thật.
Từ Vọng mím chặt môi, đám người này quả thật không đến đây để gây rắc rối cho họ, không, phải nói là đối phương quá lười để gây rắc rối cho họ.
Từ đầu đến cuối, đối phương đều thong thả như đi du xuân, không phải là vì mục tiêu không xung đột, vì thật ra kể cả mục tiêu không xung đột thì bọn họ cũng vẫn có thể gây rối kiểu chỉ hại người mà chẳng lợi mình. Bản chất của sự thong dong nhàn nhã này, là do đội mình vẫn chưa đủ tư cách lọt vào mắt người ta, đến cả nói dối đề phòng một chút người ta cũng chẳng thèm.
"Xin hãy nói với tôi rằng, cái cảm giác nhục nhã khi bị coi thường ban nãy chỉ là ảo giác." Tiền Ngải nhìn năm vị khách không mời mà tới ở trên cao, lồng ngực khẽ phập phồng.
Từ Vọng thở dài một tiếng: "Đội trưởng không làm được."
"Bọn họ rốt cuộc đang tìm cái gì?" Huống Kim Hâm rất thắc mắc, "Trên cây chỉ có hoa phụ sinh thôi mà, nhưng họ có vẻ còn chẳng thèm nhìn."
"Không cần biết là cái gì, nhưng quả thực hoàn toàn không liên quan đến tuyến nhiệm vụ," Ngô Sênh híp mắt lại, ánh mắt anh hết sức sắc bén, "Nếu không thì bày trận lớn như thế, hẳn phải kích hoạt kịch bản từ lâu rồi."
"Nhỡ đâu bọn họ tìm sai chỗ rồi thì sao, hoặc cũng có thể kịch bản chỉ đơn giản là tìm tìm tìm trong hòa bình." Đã bước một chân qua vạch đích rồi, thế mà chân còn lại lại bị người khác túm lấy, thật sự khiến Tiền Ngải rất khó chịu.
"Huy chương." Trì Ánh Tuyết thì thầm, không phải kiểu hạ thấp âm thanh vì sợ người khác nghe thấy, mà càng giống như đang cố ý kiềm chế cảm xúc nào đó của chính mình, "Bọn họ đang tìm huy chương."
Bốn người bạn ngây cả người, Từ Vọng lập tức mở mục ẩn trong hộp bút ra, giơ [Huy chương mê cung Ánh Trăng] ra cho Trì Ánh Tuyết xem: "Cái này á?"
"Ừ." Trì Ánh Tuyết nhàn nhạt đáp, rồi mới nhìn rõ trong mục vật phẩm ẩn của Từ Vọng chỉ có một biểu tượng.
Nhìn giao diện trống huơ trống hoác, hắn lập tức hiểu ra tiến độ cập nhật thông tin của đồng đội mới, không đợi hỏi đã trực tiếp nói: "Mỗi ải đều có vài cái huy chương được giấu ở các ngóc ngách khác nhau, tìm thấy một cái là được."
"Tìm?" Từ Vọng ngạc nhiên, "Huy chương không phải phần thưởng cho việc phá kỉ lục một ải ư?"
Trì Ánh Tuyết nói: "Đấy là ngẫu nhiên gặp vận may thôi, thường thì đều phải tìm trong cửa ải."
Từ Vọng: "Tìm kiểu gì?"
Trì Ánh Tuyết: "Chỗ nào có huy chương thì thỉnh thoảng sẽ lập lòe ánh sáng mờ ảo, đội nào tập trung muốn tìm thì chắc chắn sẽ thấy."
Ngô Sênh hỏi: "Tìm thấy rồi thì sao?"
"Không rõ," Trì Ánh Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi, cuối cùng cũng vớt được một vài thông tin từ trong dòng hồi ức đứt đoạn, "Hình như là có liên quan gì đến cửa ải sau /."
Sau /?!
Sức tấn công của đáp án này đối với bốn người Từ Vọng mà nói, thật sự là quá mạnh rồi.
Mao Thất Bình từng nói, đội có thành tích tốt nhất cũng mới chỉ đến ải thứ mười ba, mà lần duy nhất bảng tốc độ nộp bài mở ra, kỉ lục cũng chỉ mới đến /, điều này chứng tỏ vẫn chưa có ai nộp bài qua ải /, trùng khớp với những lời Mao Thất Bình nói.
Vậy thì những người chưa từng vượt qua ải / này, dựa vào đâu mà bảo huy chương liên quan đến các ải sau đó?
Hay là bọn họ từng nhận được lời nhắc nhở bí mật trong giấy ghi chú?
Bốn đôi mắt lập tức quay phắt sang nhìn chằm chằm vào mặt Trì Ánh Tuyết.
Trì Ánh Tuyết không tài nào thích ứng nổi với ánh mắt nồng nhiệt như vậy, lập tức thanh minh: "Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, không tin thì các cậu có thể dùng công cụ pháp thuật tra hỏi tôi."
Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm: "..."
Thẩm vấn cha xứ, tra hỏi bản thân... Tại sao lần nào đề nghị của đồng đội mới nghe cũng giống nhân vật phản diện thế nhỉ!!!
"Các cậu muốn không?" Trì Ánh Tuyết đột nhiên hỏi.
Bốn đồng đội sững người, nhất thời chưa hiểu ra.
"Mặc dù không rõ tác dụng cụ thể của huy chương là gì, nhưng nhất định là có tác dụng," Trì Ánh Tuyết hơi nghiêng về phía trước, ghé lại gần bốn người bạn, cả giọng nói và khóe miệng đều khẽ nâng lên, thứ cảm xúc nào đó lúc trước bị kìm nén phát ra ánh sáng u ám mà tràn ngập mong đợi trong đáy mắt hắn, "Muốn thì tôi có thể cướp cho các cậu."
Giọng nói của hắn cực kì dịu dàng, tựa như âm thanh ma quỷ đang dụ dỗ những con người lương thiện.
Từ Vọng hỏi: "Cậu có huy chương của ải này không?"
Trì Ánh Tuyết khựng lại một lát, rồi mới lắc đầu: "Không có."
Tiền Ngải cạn lời: "Vậy đây phải gọi là "Chúng ta cùng đi cướp", hiểu chưa?"
"..." Trì Ánh Tuyết không hiểu, vì sao mấy người này lại cứ kì kèo chuyện "chúng ta" hay là "các cậu" như thế, quan trọng ư?
"Không phải cậu chỉ muốn tìm một cái cớ để ra tay thôi sao," Từ Vọng nhướng mày nhìn hắn, "Muốn đập cái đĩa đó, diệt sạch đám người đó."
Trì Ánh Tuyết chết điếng, lần này thật sự rất kinh ngạc.
Huống Kim Hâm nhìn hắn, thở dài lắc đầu: "Sát khí của anh quá dễ nhận biết."
Tiền Ngải lườm hắn: "Cứ muốn đánh nhau là lại phấn khích, đến tôi cũng hiểu ra quy luật rồi."
Từ Vọng vỗ vai hắn, nở nụ cười đầy tin tưởng: "Đề xuất của cậu, tôi thông qua rồi."
Cậu quay lại hỏi Ngô Sênh: "Còn cầm cự được bao lâu?"
Quân sư Ngô nhún vai: "Đến lúc nào các cậu đánh thắng."
Từ trong biểu cảm "mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay" này, Trì Ánh Tuyết thấy được đầu mối: "Cậu đang dùng công cụ à?"
Chẳng trách nào đối phương tìm đến tận giờ này mà vẫn chưa thấy gì.
Thực ra một khi đã khoanh vùng phạm vi rồi, huy chương không hề khó tìm chút nào, ban nãy lúc xin ra trận, hắn còn lo chưa kịp đánh nhau, vật đã vào tay đối phương rồi.
"Bọn họ muốn tìm đồ thì có thể dùng công cụ pháp thuật với chúng ta, ngăn chúng ta nộp bài," Ngô Sênh ngước mắt nhìn bóng người đang bận rộn trên cây, "Đáp trả một công cụ phòng thủ cũng không quá đáng."
Trì Ánh Tuyết có hơi thắc mắc: "Cậu ta không nghe thấy tiếng nhắc nhở trúng công cụ phòng thủ ư?"
Ngô Sênh đáp: "Tất nhiên là xài với cây rồi, ."
Trì Ánh Tuyết: "..."
Chiến thuật gì đó, vẫn cứ là để dành cho người cẩn thận thì hơn.
"Rốt cuộc các cậu đã bàn bạc xong nên đánh thế nào chưa --" Bù Xù nằm bò bên mép đĩa, hai tay chống cằm, đầy vẻ mất kiên nhẫn, "Công cụ phòng thủ cũng xài rồi, còn gì mà phải lề mề nữa."
Năm người bạn tức thì chết sững.
Giữa bọn họ không chỉ có khoảng cách chiều ngang mà còn có độ cao chiều dọc nữa, tiếng nói chuyện riêng nhỏ như muỗi ban nãy không thể nào truyền đến đó được, vậy thì sao Bù Xù lại biết có công cụ phòng thủ?
Còn đang ngơ ngác, một tờ giấy nhớ màu xanh lá cây bỗng bay lên từ bãi cỏ dưới chân năm người, màu xanh này hoàn toàn hòa làm một với màu cỏ, nó lắc lư trôi nổi, bay về lòng bàn tay của một thanh niên tóc xoăn đang ngồi trong đĩa.
"