Chương : Súp nấm
Đội trưởng Từ vốn định lôi việc "giải cứu cô gái nọ" ra để đánh trống lảng cho vụ trí tưởng tượng bay cao bay xa đáng xấu hổ của mình, các bạn cậu thì quyết không nhượng bộ, nhưng cô gái trên giá hành hình lại đã nhìn sang bên này trước rồi.
Trên gương mặt cô hẵng còn vương vệt nước mắt chưa khô, ánh mắt đờ đẫn, xen lẫn cả đôi phần sợ sệt.
Từ Vọng dám chắc, đối phương và mình, đã nhìn thẳng vào nhau.
"Ê này," Từ Vọng vẫn nhìn chăm chú không rời mắt, song tay lại không ngừng vẫy gọi thêm những người khác, "Hình như cô ấy nhìn thấy chúng ta đấy..."
Mười bốn người vừa bị lừa tình bởi kịch bản của nhà họ Từ, theo bản năng thì dứt khoát không tin, nhưng ngẩng đầu trông lên mới thấy, cô gái ấy thực sự đang nhìn về phía họ.
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, nhích lên một cách thận trọng.
Ánh mắt cô gái sáng rực lên, như thể đang nói "cứu tôi với" trong câm lặng.
"Còn ngây ra đấy làm gì, cứu người đi thôi." Kế Vân Lôi, tức bạn nam có nước da nâu màu lúa mạch, bước một chân qua, đống củi xếp chồng lên nhau đã sụp ngay mất một nửa.
Thầy Ngụy đau đầu, nhìn Phùng Nhượng.
Bạn học Phùng day cái bọng mắt thâm xì, cũng rất khó xử: "Tôi đã bảo rồi mà, tôi canh chừng không nổi đâu."
"Canh chừng Kế Vân Lôi" là chỉ thị của đội trưởng, nhưng người đồng đội này lúc ngồi im thì hệt như tượng đá, hễ hành động là y như hổ xuống núi vậy, một người trần mắt thịt bình thường cỡ Phùng Nhượng thì quả là khó mà hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
May mà vẫn chưa thấy có biến cố gì.
Hai chân Kế Vân Lôi đã dẹp sạch hết chỗ dưới chân cây thánh giá, những người khác cũng cuống cuồng cứu cô gái bị trói gô trên cột xuống.
"Cảm ơn các anh đã cứu tôi..." Cô gái quỳ dưới đất, không ngớt lời cảm ơn, giọng nói run rẩy, kèm theo cái ngẹn ngào vì thoát chết sau cơn hoạn nạn, đầu tóc xõa bung cả ra, những vết bẩn trên mặt bị nước mắt gột cho thành ra mảng trắng mảng đen, khiến người ta không trông rõ được dáng vẻ bề ngoài.
"Người cứu cô không phải là chúng tôi đâu," Từ Vọng nhặt lấy cánh hoa còn vương trên mái tóc của cô gái, "Là nó kìa."
Cô gái nhìn cánh hoa màu xanh nhạt, tỏ vẻ mờ mịt như mới thấy lần đầu.
Từ Vọng bất ngờ: "Cô không nhận ra à?"
Cậu vừa mới đổi cốt truyện sang thành "tình người duyên hoa", thế mà lại sai rồi à?
Cô gái trẻ lắc đầu, nói bằng chất giọng khản đặc: "Tôi chưa từng thấy loài hoa nào có màu như thế này."
Từ Vọng: "Thế một chàng trai tựa chàng tiên hoa thì sao?"
Cô gái: "..."
Đội Ngụy Mạnh Hàn: "..."
Đội Hàn Bộ Đình: "..."
Quỳ xuống cầu giời cho ai đó quẳng ngay cho đồng chí đội trưởng này một phát !!!
"Cô tên gì?" Ngô Sênh bước đến, hùng hổ tham gia vào cuộc trò chuyện.
Cô gái: "Cornina."
"Sao họ lại muốn thiêu sống cô?"
"Bọn họ bảo tôi là phù thủy."
"Cô đã có những hành động khiến họ phải nghi ngờ hay sao?"
"Không hề, mới hôm qua còn đang yên đang lành, đột nhiên đến hôm nay mới sáng ngày ra họ đã ập vào nhà tôi, khăng khăng kêu tôi là phù thủy..."
"Bọn họ?"
"Người trong làng ấy, rõ là hôm qua vẫn còn tình thương mến thương lắm..."
"Thế người nhà cô đâu?"
"Tôi không có người nhà, bố mẹ đã mất hết từ khi tôi còn nhỏ rồi."
"Người đã bị thiêu chết... hình như tên cổ là Amy, hai người có quen nhau không?"
"Cô ấy là bạn thân nhất của tôi..."
"Trông chả giống tẹo nào."
"..."
"Cô ta nói cô ta sẽ biến thành ác linh, từ địa ngục quay về tìm cô."
"..."
Quân sư Ngô không phải kiểu người biết cách giao tiếp với mọi người, cách đặt câu hỏi của anh gần như là đơn giản thô bạo, lối đáp trả cũng không có lấy một xu uyển chuyển dịu dàng, nhưng Cornina rõ là rất mực vui lòng với phong cách trò chuyện mà như làm đúng theo quy trình thế này, câu nào trả lời được thì nói, không nói được thì cứ việc giữ im lặng.
"Chàng trai ở bên cạnh cô ấy, cô có quen anh ta không?"
"Chàng trai?"
"Ở ngay dưới gốc cây đó, lúc cô bị trừng phạt, bọn họ đang bên nhau."
"Amy chưa bao giờ nói rằng cô ấy có người thương..."
"Giờ cô định về nhà đấy à?"
"Đúng vậy, tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa cả."
"Cô không sợ dân làng sẽ lại đến bắt mình à?"
"Tôi không biết nữa, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, có lẽ tất cả chỉ là cơn ác mộng..."
"Chúng tôi có thể tới ở nhờ nhà cô một đêm không?"
"Tất nhiên rồi, các anh là ân nhân của Cornina mà."
Cô gái trẻ đứng dậy, tỏ ý muốn bắt đầu "dẫn đường".
Ngô Sênh gật gù, quay đầu xác nhận lại với chúng bạn: "Còn gì muốn hỏi không, nếu không thì tiếp tục đi theo tình tiết câu chuyện thôi."
Hàn Bộ Đình lắc đầu, dù đã che giấu rất kĩ, song đáy mắt vẫn để lộ vẻ "công nhận" hiếm thấy.
Thầy Ngụy thì trực tiếp đưa tay ra làm động tác xin mời: "Đi thôi --"
Cornina đi trước dẫn đường, Từ Vọng và Ngô Sênh với tư cách là các lãnh đạo chủ chốt của tuyến tình cảm, theo sát phía sau, tiếp đến mới là mười ba người bạn còn lại.
Vì giữa mọi người hoàn toàn không có cái gọi là "sự đoàn kết", thế nên cả một tập thể cùng nhau lên đường mà đội ngũ vẫn cứ rời rạc.
Thế lại vừa tiện cho hai bạn trẻ Sênh, Vọng thì thầm mùa xuân.
Lẽ dĩ nhiên, nội dung cuộc trò chuyện này chủ yếu vẫn là đội trưởng Từ đơn phương "phê bình" quân sư Ngô.
"Mấy câu hỏi của cậu hồi nãy, đúng thật là khô không khốc." Đội trưởng Từ là người có tiêu chuẩn nhất định đối với nghệ thuật ngôn từ.
Quân sư Ngô không tiếp thu phê bình: "Cái này cũng chỉ như mấy cuộc hội thoại theo tình tiết trong trò chơi thôi, cách nhanh nhất là liên tục ấn Enter."
Từ Vọng bảo: "Đây đâu phải trò chơi."
Ngô Sênh nói: "Tôi biết chứ."
Từ Vọng cau mày: "Nếu cậu còn chẳng thèm coi NPC là người thì cậu tính dạy họ làm người kiểu gì?"
Ngô Sênh nhìn vào bóng lưng của Cornina, điềm tĩnh đáp lời: "Tôi chưa bao giờ coi họ là thứ không có sinh mệnh."
Ánh mắt của quân sư nhà ta không giống như đang nói dối.
Thế nhưng cách nói khi nãy của quân sư nhà ta...
"Ban nãy rõ ràng là cậu máy móc đi theo quy trình." Từ Vọng nói.
Ngô Sênh lắc đầu: "Lần này là tình huống đặc biệt."
Từ Vọng đoán mò: "Vì đây là thế giới trong tranh? Ba tầng không gian song song?"
Ngô Sênh: "Vì chúng ta còn đi cùng hai đội nữa, không thể hành động tùy thích được."
Từ Vọng ngớ ra, không ngờ Ngô Sênh còn biết lo nghĩ cho người khác đến vậy.
"Thôi được," Cậu thừa nhận là mình suy nghĩ chưa được chu toàn, "Đúng là không thể cứ tùy theo ý mình mà làm lỡ dở đến thời gian của người khác được."
Ngô Sênh nhìn cậu như thằng ngớ ngẩn: "Ý tôi là, trước mặt đối thủ, nhất định phải thể hiện năng suất cao nhất của mình, thế mới đủ ngầu."
Từ Vọng: "..."
Cái tính hiếu thắng chết tiệt gì thế này!!!
Thầy Ngụy bọc hậu suốt từ đầu, đi ở mãi tận cuối hàng, cạnh đó là Huống Kim Hâm mải mê nghiên cứu hoa cỏ ven đường và Tiền Ngải sợ để hắn đi lạc, ba người cùng đi tụt lại ở phía sau.
Thầy Ngụy vội vàng nắm bắt cơ hội, hỏi cho rõ nút thắt trong lòng: "Có thể tiết lộ đôi chút về tiêu chuẩn lựa chọn đội trưởng của các cậu được không?"
Huống Kim Hâm vẫn đang cúi đầu chăm chú kiếm tìm "kẻ tình nghi cứu người".
Tiền Ngải nghiễm nhiên tiếp nhận câu hỏi: "Bỏ phiếu công khai, dựa vào lòng dân là chính."
Đến giờ, Ngụy Mạnh Hàn vẫn còn nhớ rõ như in cái tâm trạng khó tin của mình lúc điểm lưu trữ bị quân sư đội bạn hỏi dồn, "Trí tuệ và năng lực kiểm soát tình hình của quân sư nhà cậu đỉnh thế rồi mà còn chưa đủ chiếm được lòng mấy người à?"
"Chiếm được rồi đấy chứ," Tiền Ngải chẳng hề chần chừ, "Nhưng cậu ấy bỏ phiếu bầu cho đội trưởng của chúng tôi rồi."
Ngụy Mạnh Hàn: "..."
Tiền Ngải nghĩ ngợi một hồi, lại lật đật bổ sung thêm: "Thực ra cậu ấy cũng không giỏi toàn diện đâu, anh cứ tiếp xúc lâu ngày rồi sẽ hiểu, lắm lúc nghe cậu ấy nói mà chúng tôi chẳng hiểu gì."
Ngụy Mạnh Hàn ngước lên, nhìn về phía hàng đầu, nơi có hai bóng lưng vai kề vai thân mật đang thì thầm to nhỏ: "Tôi thấy đội trưởng nhà các cậu vẫn giao tiếp với cậu ấy như thường đấy chứ."
"Hai cậu ấy tất nhiên là được rồi," Tiền Ngải còn chẳng buồn nghĩ ngợi, "Ngủ chung phòng suốt ba năm trời, phải bõ công ngủ chứ."
Ngụy Mạnh Hàn: "..."
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, làm Tiền Ngải tỉnh cả người, vội vàng nuốt ngược câu "Hồi cấp ba..." đã ra đến khóe miệng vào trong, gã còn thầm tự trách mình suýt thì đã khai tuốt tuồn tuột chuyện đội nhà ra với người ngoài, rõ là cuộc họp nội bộ hôm trước còn vừa mới nhấn mạnh, để đảm bảo an toàn, từ nay về sau không được để lộ thân phận thật ngoài đời ở trong "Cú" nữa.
"Anh cứ coi như tôi chưa nói gì đi nhé," Tiền Ngải vội vàng thương lượng, "Anh cũng chưa nghe gì cả nhá."
Thầy Ngụy trịnh trọng gật đầu: "Yên tâm đi, tôi hiểu mà."
Tiền Ngải gãi đầu, không hiểu vì cớ gì mà trong mắt thầy Ngụy lại lóe lên ánh sáng "vai mang trọng trách" như vậy.
Nhà của Cornina nằm ở mãi cuối làng, cách khu quảng trường nhỏ nơi hành hình khá xa, nhà cửa của hàng xóm láng giềng kế bên trông cũng còn tạm được, chỉ riêng mình căn nhà gỗ hai tầng nho nhỏ của Cornina là cũ nát thôi rồi.
"Cha mẹ chỉ để lại cho tôi có mỗi ngôi nhà này, nhà cũ rồi, ngặt nỗi không có tiền để mướn người đến sửa..." Cornina ngại ngùng giải thích, dẫn cả hàng người bước vào cửa.
Nhà nát thì nát thật, nhưng cũng rộng ra phết, tầng một có một phòng khách, một phòng ngủ và phòng bếp, tầng hai có hai gian phòng ngủ, mỗi tội chẳng thấy bày biện đồ đạc gì hết, đâu đâu cũng trống toang hoác, cũ nát tồi tàn, nhất là khu trên tầng hai, vừa nhìn đã biết là nhiều năm không có người ở, chỉ có độc một cái giường lớn đã phủ cả một lớp bụi dày, dĩ nhiên cũng sẽ chẳng có chăn ga gối đệm gì.
"Chắc các anh cũng đói rồi nhỉ, ta nấu chút súp nấm nhé..." Cô gái vừa nói vừa đi vào phòng bếp.
Ba vị đội trưởng cùng cất lời --
Từ Vọng: "Không cần phiền cô vậy đâu."
Hàn Bộ Đình: "Thôi khỏi."
Ngụy Mạnh Hàn: "Súp nấm bơ sữa hả?"
Từ Vọng, Hàn Bộ Đình: "..."
Ngụy Mạnh Hàn: "Tôi chỉ hỏi thế thôi..."
Cornina đã ở trong phòng bếp rồi, xem ra đây có vẻ như là quy trình cố định của tuyến nhiệm vụ này.
Hàn Bộ Đình cũng thôi không xoắn xuýt mãi chuyện này nữa, anh ta hỏi Từ Vọng: "Tiếp sau đây cậu tính làm thế nào?"
Từ Ngải: "Amy nói cô ta sẽ biến thành ác linh, trở về tìm Cornina từ địa ngục."
Ngô Sênh bổ sung: "Cho nên việc mà chúng ta phải làm là ở lại đây, chờ cho ác linh tự tìm đến cửa."
Hàn Bộ Đình không có ý kiến gì với đáp án này, dù sao thì cốt truyện trước mắt cũng chẳng có hướng đi nào khác.
Nhưng cái cảnh mười mấy con người ngồi nhìn nhau như vậy, kì cục quá.
"Tôi với mấy người trong đội lên lầu nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì cần thì cứ việc gọi chúng tôi." Anh ta dẫn cả đội đi đến trước cầu thang, lại quay đầu dặn, "Không tính chuyện súp nấm xong rồi nhé."
Năm người đội Hàn Bộ Đình lên tầng.
Ngụy Mạnh Hàn cũng đã quyết xong xuôi: "Tầng trên có hai phòng ngủ lận, tụi tôi cũng chiếm một phòng để nghỉ ngơi lấy sức, đánh ác linh chắc phải căng lắm đây."
Trâu Quân, Phùng Nhượng, Kế Vân Lôi: "Ơ thế không ăn súp nấm nữa à?"
Chu Mặc: "Chừng nào ăn súp thì lại xuống."
Trâu Quân, Phùng Nhượng, Kế Vân Lôi: "À, thế thì được."
Tiểu đội Từ Vọng: "..."
...
Trong nhà gỗ, phòng ngủ số một.
Hàn Bộ Đình khép chặt cửa phòng, vừa xoay người lại, chờ đón anh ta là cả loạt ánh mắt đổ dồn về phía này của thành viên đội mình.
"Đánh bại ác linh, rất có thể là họ sẽ nộp bài được luôn." Lại Hạ tựa vào cửa sổ, vừa cố gắng đứng xa cửa ra vào hết sức có thể, vừa đè thấp giọng xuống: "Chúng ta định giúp thật à?"
Lý Tử Cận gật đầu cái rụp, tỏ ý rằng mình đồng tình với Lại Hạ.
"Vấn đề bây giờ không phải là mình có muốn giúp hay không," Ánh mắt Hàn Bộ Đình hờ hững, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh, "Mà là nếu chúng ta muốn rời khỏi bức tranh thì chỉ còn cách giúp họ thôi."
Lại Hạ nhướn mày: "Cược?"
Hàn Bộ Đình gật đầu: "Đúng vậy, cược rằng rời khỏi tranh sơn dầu không phải là cái kết trong tuyến nhiệm vụ của họ."
Lại Hạ: "Thế nếu phải thì sao?"
Hàn Bộ Đình nhún vai: "Chấp nhận thôi, mai lại đến."
"Thế ta cứ thẳng tay xử đẹp bọn họ, rồi đánh ác linh để rời khỏi bức tranh là được rồi," Lý Tử Cận không quen đánh kiểu chiến thuật đường vòng thế này, "Sao phải cược vào xác suất %?"
Hàn Bộ Đình day day thái dương, ra hiệu cho Lại Hạ nói thay.
Anh ta đã bị cái tuyến tình cảm này – mà thực chất là cái đội chọn đi tuyến tình cảm này – giày vò đến mức tinh thần suy nhược luôn rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà đi đối phó với cục cưng đơn bào trong đội mình nữa.
Lại Hạ kéo Lý Tử Cận lại chỗ mình: "Bởi nếu không có bọn họ thì xác suất chúng ta có thể đi khỏi tranh sơn dầu là %."
Lý Tử Cận: "Tại sao?"
Lại Hạ: "Hộp bút của em còn dùng được không?"
Lý Tử Cận: "Không dùng được, từ lúc vào đây là đã xám xịt rồi."
Lại Hạ: "Thế có phải là xong phim không."
"Nhưng của họ cũng xám rồi mà... Chẳng phải là vì vẫn chưa rờ đến tình tiết quan trọng đó sao?" Lý Tử Cận vẫn cứ đinh ninh tưởng rằng chỉ cần ác linh ra mặt là hộp bút sẽ tự động có hiệu lực trở lại.
Lại Hạ: "... Lần sau em mà còn có chuyện gì nghĩ không ra thì nhớ hỏi thẳng, đừng có tự bôi ra."
Lý Tử Cận bĩu môi, nghĩ bụng, anh với đội trưởng toàn người này mặt lạnh hơn người kia, ai thèm đi hỏi mấy anh.
Lại Hạ đi guốc ở trong bụng cậu ta, nhưng cũng lười so đo, nói thẳng vào ý chính: "Lúc đánh ma quỷ, chúng ta dùng lá bùa màu vàng có được ở lâu đài cổ, tương tự như vậy, muốn đối phó với ác linh ở đây, cũng chỉ có thể dùng đạo cụ của riêng tuyến tình cảm mà thôi."
Lý Tử Cận cuối cùng cũng nhớ ra, trong cuộc đánh lộn ở , những công cụ mà hai đội kia dùng để đối phó với ma quỷ đều chẳng có ích gì, đến cả công cụ của đội mình mà cũng chỉ có tí tác dụng trợ giúp gọi là, cuối cùng vẫn cứ phải dựa vào lá bùa màu vàng đã lấy được từ căn phòng trước đó.
Nghĩ đến đây, cậu ta nhíu chặt hàng lông mày: "Bọn họ rốt cuộc đã có được vũ khí gì? Mãi chưa thấy thò ra?"
Lại Hạ bình tĩnh nói: "Chờ ác linh tới thì khắc biết."
...
Trong nhà gỗ, phòng ngủ số hai.
Trâu Quân: "Cứ thế thật đấy à?"
Phùng Nhượng: "Đã vào đến tuyến nhiệm vụ của người ta rồi, còn làm gì được nữa."
Trâu Quân: "Đi may áo cưới giùm người ta, không cam tâm."
Chu Mặc: "Thì cũng ăn ké được của người ta một điểm lưu trữ đấy còn gì."
Trâu Quân: "Bọn họ còn lừa mất của mình một bữa cơm nữa!"
Phùng Nhượng: "Cậu nói thế là không đúng sự thật rồi, lúc đấy người ta bảo để người ta mời, cậu nhất quyết không cho, chia đều AA, cậu cũng lại chẳng chịu, cứ phải giành lấy để mình trả cơ."
Trâu Quân: "Chủ động thanh toán cũng là cư xử phải phép."
Kế Vân Lôi: "Hay còn dịch ra là thừa tiền đem đốt."
Ngụy Mạnh Hàn: "Mấy cậu có ngửi thấy mùi gì chưa?"
Trâu Quân, Phùng Nhượng, Kế Vân Lôi: "Ừm!"
Chu Mặc: "Súp nấm xong rồi."
...
Tầng một.
Cornina bưng ra một nồi súp nấm to, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, khiến cho người ta không đói cũng phải thấy đói.
Từ Vọng vừa định lên tầng gọi mọi người thì đã thấy thầy Ngụy chạy "lạch bạch lạch bạch" xuống đến nơi rồi, gã ta nhanh nhẹn và canh thời gian chuẩn chỉnh đến nỗi người ta không khỏi nghi ngờ rằng trên tầng hai có máy bộ đàm nối thẳng với phòng bếp.
Cornina múc cho mỗi người một bát, cuối cùng mới nhìn khắp xung quanh với vẻ ngờ vực: "Hình như thiếu mất mấy người lận?"
"Bọn họ không có phúc ăn," Kế Vân Lôi húp sạch chỉ trong một hơi, lại chìa cái bát không ra, "Cho xin thêm bát nữa."
Cornina mau chóng múc cho cậu chàng thêm một bát súp đầy, tiếp đến mới ngẩng đầu trông lên tầng: "Tôi múc sẵn ra mang lên cho họ vậy."
Nói xong, cô quay vào trong bếp, rồi lại mau chóng bưng thêm một cái khay với vài chiếc bát rỗng ra ngoài, tự tay chuẩn bị.
Mới đầu Từ Vọng cũng tính ngăn cản, nhưng nghĩ đến việc "thân thiện hiếu khách" có lẽ là điểm quan trọng trong tính cách của Cornina nên lại thôi, cứ tùy theo ý cô.
Lúc Cornina đi lên tầng, Tề Thiểm vẫn luôn cặm cụi "chuyên tâm sáng tác" ở đằng kia cuối cùng cũng đã làm xong việc lớn.
Nhà Cornina không có giấy bút, hắn ta đành phải dùng luôn cây bút cảm ứng đi kèm theo điện thoại của mình để phác họa tạm trên cái màn hình nhỏ hẹp.
"Giống ghê á." Huống Kim Hâm ngồi cạnh hóng hớt suốt từ đầu, đến cả lúc ăn súp cũng vẫn giữ im lặng, mãi tới khi trông thấy hắn ta nhấc bút thì mới thật thà khen ngợi.
Tề Thiểm cười cười: "Cũng tàm tạm hén."
Huống Kim Hâm lắc đầu: "Rất chuyên nghiệp."
Tề Thiểm nói: "Ngón nghề tay ngang của tôi, tự học lấy đấy, kiếm miếng cơm thôi."
"Cậu là họa sĩ?" Từ Vọng chưa bao giờ hỏi về nghề nghiệp của Tề Thiểm, chỉ biết hắn ta từng ước ao được trở thành game thủ chuyên nghiệp, hơn nữa đó còn là một ước mơ chưa thành hiện thực, bởi vậy khi Tề Thiểm bảo có thể vẽ lại hình dáng của chàng thanh niên dưới gốc cây, thực lòng Từ Vọng cũng không dám chắc lắm.
Nào ngờ, người đồng đội mới không thể hiện "tài lẻ", mà là "kĩ năng".
Tấm chân dung phác thảo trên màn hình điện thoại với thanh niên dưới gốc cây, gần như là giống nhau y đúc.
"Họa sĩ thì chịu rồi," Tề Thiểm vui vẻ, "Đời này chắc cũng chỉ làm một người vẽ tranh thường thường vậy thôi."
Câu chuyện đang dang dở thì Cornina đi đưa súp xong xuôi đã lại bước xuống từ trên tầng hai.
Tề Thiểm vội vàng giơ điện thoại ra, hỏi: "Người này, cô có quen anh ta không?"
Lúc trước bọn họ hỏi Cornina xem cô có quen biết gì với chàng trai dưới gốc cây không, nhưng Cornina thậm chí còn chưa nhìn thấy có người đứng dưới tán cây, thế nên Tề Thiểm mới nghĩ đến chuyện vẽ lại.
Cornina vừa nhìn thấy bức tranh chân dung là đã ngây cả người, rõ ràng là cô biết người này.
Tiểu đội Từ Vọng xáp ngay lại, đến cả đội của thầy Ngụy đang ngồi húp xì xà xì xụp bên bàn cũng phải tạm ngưng mà buông bát xuống, yên lặng dõi theo.
"Đây là York, cũng là người trong làng này." Cornina nói rồi cúi gằm mặt xuống, đôi gò má bỗng chốc ửng hồng.
Cái mớ bong bóng màu hồng này rõ ràng đến nỗi ngay cả quân sư Ngô cũng còn nhìn ra được.
"Cô thích anh ta?" Từ Vọng kế thừa phong cách của quân sư nhà mình, hỏi han cứ phải gọi là thẳng thừng trực tiếp.
Cornina lí nha lí nhí thừa nhận.
Từ Vọng lại hỏi: "Thế anh ta có thích cô không?"
Cornina đã ngại ngùng đến mức không dám nhìn lên nữa rồi: "Tôi không biết... Tôi còn chưa bày tỏ lòng mình với anh ấy..."
Từ Vọng nhíu mày, lại là yêu thầm à?
Ơ, sao cậu phải dùng từ "lại" kia chứ...
"Vậy là hai người chỉ là bạn bè thôi?" Ngô Sênh rút ra ý chính.
Cornina gật đầu.
Ngô Sênh: "Amy thì sao? Cô ta với York có quan hệ gì?"
Cornina chớp mắt đầy ngơ ngác: "Bọn họ?"
Ngô Sênh gật đầu: "Đôi trẻ hẹn hò dưới gốc cây lúc cô bị hành hình chính là bọn họ."
Cornina mở to hai mắt, tròng mắt phút chốc đã phủ một tầng hơi nước, nom rất mực đáng thương: "Không đâu... Sao Amy có thể... Cô ấy đâu có thích York... Cô ấy từng nói rằng sẽ giúp tôi tỏ tình..."
Từ Vọng đưa mắt nhìn tất cả các bạn trẻ trong căn nhà nhỏ -- tôi đã nói gì nào, là tình tay ba đó!
Tất cả các bạn trẻ trong nhà: "..."
"Rầm --"
"Rầm --"
Ngụy Mạnh Hàn và Kế Vân Lôi chẳng hề báo trước đã ngã sõng soài, rõ là đang đứng sừng sững ngay đấy, thế mà chớp mắt một cái, người đã ngã lăn kềnh.
Trâu Quân, Phùng Nhượng, Chu Mặc sợ hết hồn, vội vàng chạy tới xem, nhưng mới vừa đi được hai bước thì chính mình cũng ngã nhào ra đất.
Năm người nằm lộn tùng phèo dưới đất, ý thức mơ màng, cánh tay khua loạn xạ, nom như thể trúng tà.
Từ Vọng sửng sốt, định mở miệng nói chuyện, chẳng hiểu sao lại cũng thấy chóng mặt buồn nôn, chân mềm nhũn, cả người liền đổ rầm xuống đất.
Ngô Sênh nhanh tay nhanh mắt ôm chầm lấy cậu, sợ đến nỗi tim hẫng mất một nhịp: "Sao thế?"
"Chóng mặt..." Từ Vọng chỉ kịp nói có đúng hai chữ này, đầu óc đã đặc sệt cả lại, mọi thứ trước mắt đều trở nên vặn vẹo cong queo, cậu như không còn kiểm soát được não bộ của mình nữa, trong đầu đã bắt đầu tự gõ nhịp bùm bùm chát chát rồi.
Cùng lúc đó, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm cũng thấy có triệu chứng tương tự.
"Tầng trên, xuống đây giúp cái --" Ngô Sênh hét to hết mức có thể, vội đến gần như lạc cả giọng.
Đội Hàn Bộ Đình mau chóng xuất hiện ngay ở đầu cầu thang, thấy vậy thì cũng ngơ ngác lắm nhưng vẫn bước xuống tầng, tiến hành công tác viện trợ theo chủ nghĩa nhân đạo.
Tổng cộng có tám người nằm dàn hàng trên mặt đất, cùng xuất hiện triệu chứng khác thường, ai nấy đều mất tỉnh táo, tay khua loạn cả lên, cứ như thể phía trước có thứ gì đang quấy rầy bọn họ, phải đuổi đi cho bằng được vậy.
Tình cảnh kì dị thế này khiến cho Hàn Bộ Đình cũng thấy hơi chùn lòng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nấm có độc." Ngô Sênh vừa nói vừa dùng ngón tay móc họng cho Từ Vọng, giúp cậu nôn ra.
Mặt mũi Cornina trắng bệch, chưa gì đã sốt ruột phát khóc: "Tôi, tôi
không làm gì hết, nấm này tôi hái ở vùng ngoại ô..."
Ngô Sênh cũng chẳng buồn quan tâm xem cô ta vô tình hay cố ý, kêu to: "Tề Thiểm, cậu đi pha nước muối loãng đi, càng nhiều càng tốt!"
"Tôi đi --" Cornina như muốn chứng minh mình trong sạch, xung phong chạy vào trong bếp.
"Yên tâm, để tôi đi giám sát." Không phải chờ đến Ngô Sênh dặn dò, Tề Thiểm đã biết rõ nhiệm vụ của mình, xông thẳng vào phòng bếp.
Từ Vọng cuối cùng cũng nôn ra được.
Ngô Sênh vừa vỗ lưng cho cậu, vừa ngẩng đầu quát Hàn Bộ Đình: "Còn ngây ra đấy làm cái gì, giúp một tay đi!"
Hàn Bộ Đình: "..."
Đội trưởng Hàn đó giờ chưa từng bị ai sai bảo như lẽ dĩ nhiên thế này, dù là trong "Cú" hay ở ngoài đời thực.
Nhưng không giúp mà được à? Đối phương mà về nhà thì bọn họ cũng đừng hòng ra khỏi tranh sơn dầu nữa.
Gặp phải đội này, chắc chắn là nghiệp từ kiếp trước.
"Làm thế nào đây?" Hàn Bộ Đình nghiến răng nghiến lợi, hỏi.
Ngô Sênh: "Ép nôn ra!"
Hàn Bộ Đình: "..."
Ngô Sênh: "Dùng ngón tay của anh móc họng cho người ta..."
Hàn Bộ Đình: "Không cần giải thích kĩ vậy đâu!"
Sáu người bạn, đối phó với tám người trúng độc, hiệu suất cuối cùng cũng được nâng cao.
Rất mau sau đó, cả tám người đều đã nôn xong một trận xây xẩm mặt mày, ý thức vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng hiện tượng vung tay khua khoắng loạn xạ thì đã đỡ hơn phần nào.
Hàn Bộ Đình dẫn đầu cả đội, chung tay vào giúp chuyển mọi người sang chỗ sạch sẽ hơn: "Đúng là chúng tôi không ăn súp nấm thật, nhưng sao cậu dám chắc là nấm có độc?"
Ngô Sênh khẽ khàng đặt Từ Vọng xuống: "Đây là triệu chứng ảo giác người tí hon điển hình, là loại ảo giác điển hình sẽ xuất hiện sau khi trúng độc bởi một loại nấm nào đó."
Lý Tử Cận: "Người tí hon?"
Tề Thiểm vội vàng trở ra, tay bưng theo một cái chậu gỗ gần đầy: "Có nước muối loãng rồi đây --"
Ngô Sênh vừa chỉ huy mọi người cho những người bị trúng độc uống nước, vừa giải thích: "Tức là người trúng độc sẽ cảm thấy trước mặt mình có vô số người tí hon, họ vây quanh người đó mà cãi cọ, gây hấn, cho nên người đó sẽ không ngừng khua khoắng, gạt tay để xua đuổi."
Lý Tử Cận: "Người tí hon như thế nào?"
Ngô Sênh: "Tùy từng người sẽ trông thấy những người tí hon khác nhau, tôi biết thế nào được!"
Lại Hạ kéo Lý Tử Cận đang ồn ào sang một bên, ép cậu ta tập trung vào việc bón nước muối loãng cho mọi người.
Hàn Bộ Đình vẫn chưa hiểu: "Nếu cậu đã biết rõ như thế, sao lúc thấy họ ăn súp, cậu lại không can?"
Ngô Sênh nói: "Trong đầu tôi có lưu trữ dữ liệu hình ảnh của nấm tươi trên mạng, riêng màu sắc và hình dáng do góc chụp đã khiến nó trông khác đi nhiều rồi, không thể nào đem so với loại nấm đã nấu lên thành súp được, cũng tại tôi sơ ý."
Hàn Bộ Đình: "..."
Trong mắt đối phương đầy vẻ áy náy ân hận, nhưng sao lời nói ra mồm, anh ta không hiểu nổi một câu nào vậy trời!!!
Giày vò suốt hơn một tiếng đồng hồ, tám người bạn bị trúng độc cuối cùng cũng chịu yên.
Thêm hai tiếng nữa trôi qua, bọn họ lục tục tỉnh lại.
Ngô Sênh xem giờ, đã sắp giờ sáng rồi, thế nhưng họ vẫn chưa bị xuyên về hiện thực.
Phía Từ Vọng cũng bắt đầu có động tĩnh.
Quẳng hết suy tư ra sau đầu, Ngô Sênh lập tức đỡ người ta dậy: "Thấy trong người thế nào?"
Từ Vọng nghiêng đầu cảm nhận một chốc, nuốt hai ngụm nước bọt: "Không thấy có vấn đề gì nữa, chỉ hơi đau họng thôi."
Ngô Sênh hơi hối hận vì mình ra tay không biết nặng nhẹ gì, nhưng người không sao mới là quan trọng nhất: "Các cậu trúng phải độc của nấm."
Từ Vọng sửng sốt: "Sao cậu không hề hấn gì?"
Đầu Ngô Sênh đầy sọc đen, nghe có vẻ tiếc nuối quá nhỉ!
"Tôi không ăn."
"Bọn họ thì sao?" Từ Vọng nhìn về phía đội Hàn Bộ Đình, tuy là trông cũng khá giống vừa phải vật lộn khổ sở, nhưng giữa đám đông đồng nghiệp mắt mũi mơ màng thì "bộ mặt u ám" của toàn đội bọn họ từ trên xuống dưới nom vẫn khá là tỉnh táo.
"Chắc họ cũng không ăn." Ngô Sênh nói.
Từ Vọng nghi hoặc: "Chẳng phải Cornina đã đặc biệt mang lên tận nơi đấy ư?"
Ngô Sênh thở dài: "Cậu cảm thấy họ là kiểu người sẽ cảm động trước sự nhiệt tình à?"
Từ Vọng gật gù: "Cũng phải."
Hàn Bộ Đình lẳng lặng ngước nhìn trần nhà, không ngừng tự nhủ với lòng mình, gϊếŧ người là phạm pháp.
Trong thôn làng, đêm đã về khuya.
Ngọn gió đêm luồn vào qua khe cửa, càng lúc càng lạnh.
Sau khi đội Ngụy Mạnh Hàn tự tỉnh dậy thì chỉ ngoan ngoãn ngồi trong xó tường, không nói chuyện, cũng thôi bông đùa, chìm đắm trong "nỗi đau ăn tạp".
Chẳng ai để ý đến vách tường sau lưng bọn họ, có cái bóng nhàn nhạt.
Cái bóng nọ chuyển động một cách im hơi lặng tiếng, cứ thế thuận theo chỗ nấp, lẻn vào phòng bếp.
Cornina đang dọn dẹp trong phòng, lúc trước chuẩn bị nước muối loãng cho bọn họ nên cả căn bếp đã lộn xộn hết cả.
"Á --"
Ngay khi ánh lửa sáng bừng lên, từ trong bếp cũng vọng lại tiếng thét của Cornina.
Các bạn trẻ chờ suốt cả buổi tối, lại thêm cả chật vật vì nấm độc, giờ phút này ai nấy đều vừa mệt vừa buồn ngủ rồi, tiếng hét đã vang lên được hai giây, họ mới nhìn nhau đầy bối rối, đứng bật dậy, lao thẳng vào nhà bếp!
Góc váy của Cornina đã bị thiêu cháy rồi, may sao cái khó ló cái khôn, cô hất nốt nửa thùng nước còn lại lên người mình, dập tắt ngọn lửa.
Lúc đám Từ Vọng chạy vội vào đến nơi thì đã thấy Cornina với chiếc váy ướt sũng và bóng ma cháy rực ở trên tường.
"Phù thủy... phải... bị thiêu chết..."
Tiếng rít gào thê lương đã không còn nghe ra tiếng người, truyền vào đến tai của mười lăm người bạn, khiến người ta tê rần cả da đầu.
Bóng ma lại bổ nhào về phía Cornina!
"Còn ngơ ra đấy à, dùng đạo cụ đi --" Lý Tử Cận cũng sốt ruột thay cho đám Từ Vọng!
Ngô Sênh kéo Cornina một nhát, bóng ma vồ hụt xuống đất, cháy đen ngòm cả một mảng.
"Dùng được thì đã dùng lâu rồi," Tiền Ngải gắt trả lại, "Không mở được hộp bút á!"
Lý Tử Cận: "Ai kêu mấy người dùng hộp bút, dùng đạo cụ ấy, đạo cụ của tuyến tình cảm!"
Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm, Tề Thiểm cùng quay sang nhìn cậu ta, ngây thơ vô tội: "Hả?"
Nhìn nhau năm giây.
Lý Tử Cận ý thức được rằng họ chẳng có cái vẹo gì cả, lơ mơ nhìn sang đội trưởng nhà mình.
Tâm trạng Hàn Bộ Đình rất bình tĩnh, cứ như thể đã ăn phải nấm độc vậy, yên ổn êm vui.
Bóng ma lan rộng ra, thiêu thành một tấm lưới địa ngục, vây lấy cả gian phòng bếp, cũng vây khốn tất cả mọi người.
Hắt nước cũng chẳng còn ích gì nữa, cánh hoa thần kì cũng không còn xuất hiện.
Giữa đám cháy chí mạng, mười lăm người bạn nghe thấy tiếng gọi của thiên đàng --
[Cú: Cục cưng~ Nghỉ sớm chút nhé, đưa cậu về nhà nè.]