Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hộp bút
Mục đích ban đầu của Từ Vọng hết sức đơn thuần, cậu chỉ muốn đánh trống lảng bẻ lái chủ đề câu chuyện sang hướng khác để tránh khơi gợi lại "hành động ngu ngốc" tối qua, nhưng mà bẻ hoài bẻ mãi, lại liên tưởng luôn đến cảm giác ám ảnh bao trùm lên những lần gặp mặt đầy quỷ dị hai ngày hôm nay.
Ngô Sênh bị đống nghi vấn dồn dập như nã pháo của cậu làm loạn cả tiết tấu, sớm đã quên béng mất chuyện trước đó mình định nói là gì, đến nước này cũng chỉ đành bắt nhịp với những thắc mắc của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu tôi mà biết thì hôm qua đã không mặc bộ đồ ở nhà đấy đến diễn cảnh cửu biệt trùng phùng với cậu rồi, ít ra thì cũng nên ăn mặc đứng đắn nghiêm túc hơn một chút, như thế mới có thể thể hiện rõ sự tôn trọng đối với người bạn học cũ là cậu chứ."
"Bớt vòng vo, bộ đồ đó của cậu rõ ràng chính là đồ ngủ mà." Từ Vọng phát hiện ra rằng, cho dù đã mười năm trôi qua, nhưng có hai điều vẫn chẳng hề thay đổi, thứ nhất là việc cái người này vẫn nhất quyết duy trì thói tinh tướng bảnh chọe mọi lúc mọi nơi, thứ hai là chuyện mình vẫn giữ nguyên cái bản tính thích châm chọc giễu cợt, cái này phải gọi là dẫu trải qua một cuộc bể dâu gió dập sóng dồi vẫn không quên sơ tâm.
"Khụ," Tiếng ho rất thiếu kiên nhẫn đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí "yên vui hòa hợp", "Hai chúng tôi thật sự giống người vô hình đến thế cơ à?"
Từ Vọng giật nảy mình, lúc này mới nhìn thấy sau lưng Ngô Sênh vẫn còn có hai người nữa, một ông anh chừng gần bốn mươi với một cậu nhóc cỡ tầm tầm đôi mươi. Ông anh nọ để quả đầu húi cua, gương mặt gầy tong teo, hai tay đút túi, mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ nôn nóng sốt ruột; cậu nhóc thì tóc ngắn, mặt tròn, nom trắng trẻo sạch sẽ, cao ngang ngửa Từ Vọng, áng chừng xấp xỉ mét tám, ngũ quan cũng khá đẹp đẽ ưa nhìn, hàng lông mày trông hết sức thật thà, hai mắt vừa bắt gặp ánh nhìn của Từ Vọng, miệng liền nở nụ cười đầy thiện chí, cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường cong cong, dựa theo phương pháp phân loại hiện hành, đây hẳn là loại hình cún con đáng yêu.
"Hai người... nãy giờ vẫn ở đây hả?" Từ Vọng thật lòng không mảy may để ý tới.
Cậu nhóc gật đầu, hớn ha hớn hở đáp: "Đúng vậy, hôm qua cũng thế luôn, vẫn luôn ở đây này, nhưng mà anh căn bản không thèm nhìn bọn em..."
"Chờ đã," Từ Vọng ngắt lời hắn, khó khăn nuốt một ngụm bước bọt, "Hôm... qua?"
Cậu nhóc nọ ngượng ngùng gãi đầu, lí nha lí nhí: "Vâng, có điều thấy anh nhập tâm như thế, bọn em cũng ngại không dám lên tiếng."
Từ Vọng: "..."
Có ngại thì cũng phải là anh mày ngại chứ đám quần chúng vây xem như các người thì thẹn thùng bẽn lẽn cái quái gì!
Ngô Sênh cuối cùng cũng coi như nhờ vào sự trợ giúp của cậu nhóc mà tìm lại được tiết tấu đã đi lạc của mình, vội vàng tiến lên trước một bước, mở miệng: "Hôm qua..."
"Hôm qua mấy người đều bị tôi dọa cho chết khiếp rồi chứ gì! Haha!" Từ Vọng khua môi múa mép cực nhanh, cấp tốc cắt ngang anh, mặt tỏ vẻ hả hê mãn nguyện đúng kiểu "kế hoạch đã thành công".
Ngô Sênh choáng váng, ánh mắt vốn bình tĩnh kiên định chợt có chút dao động.
Từ Vọng giả bộ kinh ngạc, vẻ mặt chân thành đến nỗi tuyệt đối có thể đánh bại cả diễn viên đạt giải Oscar: "Đệch, đừng có nói là cậu tin thật đấy nhé, hôm qua tôi chỉ trêu cậu chút thôi!" Nói xong lại dùng sức vỗ vỗ vai Ngô Sênh mấy cái, ngữ khí quen thuộc cùng cái điệu cười hềnh hệch chẳng mấy tốt đẹp của Từ Vọng vẫn y như năm đó, "Bạn học cũ lâu năm mới gặp lại, tất nhiên là phải thêm tí gia vị khác biệt thì mới sâu sắc khó quên chứ."
Ngô Sênh nhìn cậu cả nửa ngày, mãi sau mới chậm rãi cụp mắt xuống.
Từ Vọng biết là anh tin thật, cái sắc mặt đen đặc như mây đen ngày bão kia chính là minh chứng rõ ràng nhất rồi, nhưng sự im lặng của đối phương lại khiến trong lòng cậu nổi trống, bởi lẽ dựa trên những hiểu biết của cậu về Ngô Sênh, người này tuyệt đối không phải kiểu người nhịn nhục ngậm bồ hòn làm ngọt, bất kể là bị bắt nạt hay bị người ta "chỉnh", anh đều có đến hàng trăm cách để trả thù, thành ra cái kiểu im ỉm như bây giờ lại làm người ta cảm thấy đặc biệt bất an.
Cuối cùng, Ngô Sênh thở dài một cái, chậm rãi ngồi thụp xuống, cúi đầu vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Từ Vọng có hơi áy náy, dù gì người đột ngột tỏ tình là cậu, chiếm tiện nghi của người ta là cậu, thoắt cái đã lại phủi đít bảo tất cả đều chỉ là đùa vui mà thôi cũng là cậu, nói không chừng Ngô Sênh sớm đã không còn là boy làm màu dầu muối không ăn của năm đó nữa rồi, năm tháng đã khiến cho trái tim anh trở nên dịu dàng mềm mại...
Vừa nghĩ như vậy, Từ Vọng chợt cảm thấy đau lòng khó tả, vội vàng ngồi xổm ngay xuống, cố gắng vớt vát mà dỗ dành người nọ: "Thực ra thì... Cái đệt!!!"
Một quả cầu tuyết to bằng nắm tay trực tiếp lăn vào cổ áo cậu, cái lạnh thấu xương khiến cậu phải kêu một tiếng nhảy dựng lên. Cú nhảy này thật đúng là hại chết người, quả cầu tuyết vừa được mở đường đàng hoàng lăn vào thì bị chấn động đập tan ra thành vô số mảnh tuyết vụn, rất nồng nhiệt hôn lên từng thớ thịt ở sau lưng cậu.
Kẻ đầu têu của trò này khẽ vung tay vẩy vẩy mấy giọt nước còn sót lại trên tay từ tuyết tan, vô cùng khoái chí cười vào mặt Từ Vọng.
"Ngô Sênh cậu là trẻ lên tám à!" Từ Vọng hoàn toàn quên tiệt mấy chuyện ấu trĩ để "thêm phần thi vị cho cuộc trùng phùng" mà mình vừa làm hồi nãy, nghiến răng nghiến lợi kịch liệt lên án, vừa nói vừa vén hết vạt áo lên, tay vẫn không ngừng giũ cho tuyết ở phía sau lưng rơi ra ngoài. Ai dè cậu quá mải mê chiến đấu với quả cầu tuyết đến nỗi quên mất vết thương trên vai, lỡ cử động mạnh quá liền đụng ngay đến miệng vết thương, "A --" một cái mà hít vào một ngụm khí lạnh.
"Sao thế?" Ngô Sênh đứng dậy, vẻ mặt hoan hỉ cười trên nỗi đau của người khác hồi nãy đã hoàn toàn biến mất, cái nhíu mày nhè nhẹ bất giác gợi lên một sự quan tâm thân thiết khó tả.
Từ Vọng cáu bẳn kéo cổ áo ra, để lộ một ít bông gạc ở bả vai.
Ngô Sênh vừa nhìn đã hiểu: "Con gấu hôm qua?"
"Chứ còn gì nữa. Tôi đã thảm hại như vậy rồi, cậu còn nhét quả cầu tuyết vào nữa, có nhân tính không thế hả!" Từ Vọng hận đến nghiến răng, thực ra hồi nãy đụng đến vết thương chỉ đau nhói lên một tí rồi thôi, cơn đau đã sớm qua rồi, bây giờ điều cay cú nhất là cậu vậy mà lại trúng chiêu cũ rích ấu trĩ này của Ngô Sênh!
"Trông cậu vẫn còn hăng sức như thế, vết thương chắc cũng chẳng nặng lắm đâu." Ngô Sênh ngoài miệng cứ nhất định phải kèn cựa như thế, kì thực trong lòng vẫn cảm thấy đống băng trắng xóa kia vô cùng ngứa mắt.
Từ Vọng cũng chẳng có tâm tư nào mà đấu võ mồm với anh, cậu hiện giờ chỉ muốn biết: "Chúng ta phải làm thế nào đây? Ngoại trừ bị gấu vồ ra thì có cách nào khác để trở về hiện thực không?"
Ngô Sênh bắt đầu nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên đứng đắn.
Từ Vọng nhận ra anh vẫn vậy, hễ cứ nhắc tới chính sự là không còn đùa cợt vớ vẩn ngoài lề nữa, cả người đều trở nên cực kì chuyên tâm chăm chú.
"Thứ nhất, đây không phải là mơ, cậu, tôi, và cả bọn họ cũng đều là thật, riêng về khoản này thì cũng coi như đều đã nhận thức được cả rồi; thứ hai, theo như danh sách thì hiện giờ bốn người chúng ta là một đội, mà như gợi ý trong giấy ghi chú thì chúng ta cần phải đi tới một vị trí tọa độ cho sẵn; thứ ba, sau khi tới nơi rồi phải làm gì, cái này thì vẫn chưa rõ, bởi vì hôm qua sau khi cậu biến mất, ba người chúng tôi cũng vội vàng đến điểm đánh dấu nhưng lại không có gì xảy ra, vậy nên tôi đoán rằng toàn đội có mặt đầy đủ là điều kiện bắt buộc để phát động diễn biến mới hoặc nhận được chỉ dẫn mới; thứ tư..."
Từ Vọng nghe đến váng đầu đau não, vội vã giơ tay: "Tôi có thể xin phép tìm một quyển sổ chép hết lại không?"
"Điều cuối cùng rồi," Ngô Sênh vẫn không bị lay động, hơi hơi cúi đầu, nhìn sâu vào đáy mắt cậu, "Thứ tư, nếu như cậu lại bị gấu vồ cho quay về thế giới hiện thực một lần nữa, thì cứ đứng nguyên tại chỗ cũ cấm động đậy."
Từ Vọng: "Tại sao?"
Ngô Sênh: "Bởi vì chúng ta là một team, cần phải tụ hợp lại ở thế giới hiện thực, mà hôm qua tôi với Tiểu Huống vì đi tìm cậu đã phải lái xe vòng vòng khắp cả cái thành phố Bắc Kinh này rồi, còn lạc đường ở cầu Tây Trực Môn() đến nỗi suýt chút nữa lên được mà không xuống được."
(cầu Tây Trực Môn: cây cầu vượt được coi là một trong những huyền thoại ở Bắc Kinh với tuyến đường rẽ ngang dọc chằng chịt khó nhằn đến nỗi chính người dân bản địa cũng nhiều lần đi lạc.)
Từ Vọng: "Tiểu Huống?"
Cậu nhóc trắng trẻo chìa tay qua, nở nụ cười rất thật thà: "Huống Kim Hâm."
Từ Vọng lập tức bắt tay với chiến hữu: "Từ Vọng." Sau đó lại một lần nữa đưa ánh mắt về phía Ngô Sênh, mềm mỏng thương lượng: "Thật sự phải đứng im tại chỗ không được cử động chút nào sao? Chỗ đó là ngã tư đường lớn đấy, ngại lắm, rồi còn bao nhiêu là xe qua xe lại nữa..."
Ngô Sênh nhíu mày: "Cậu không muốn mau chóng giải quyết chuyện này?"
Từ Vọng không hề do dự: "Muốn chứ!"
Ngô Sênh: "Vậy mà cậu còn lắm lời."
Từ Vọng: "Ý tôi là bây giờ đưa cho cậu số điện thoại của tôi không phải là sẽ đơn giản hiệu quả hơn sao?"
Ngô Sênh: "..."
Ông anh nãy giờ vẫn không lên tiếng, mặt đã hoàn toàn đen xì luôn rồi, cuối cùng cũng bị bào mòn hết kiên nhẫn, hất mũi giày da một cước đạp bay đống tuyết dưới chân mình: "Tôi nói này chúng ta bây giờ đã có thể chính thức bắt tay vào việc luôn được chưa? Tôi cũng không muốn mỗi ngày cứ tối đến là lại bị lôi vào cái chỗ này, thật là con mẹ nó phát điên!"
Từ Vọng có thể hiểu được cơn bạo nộ của gã, đổi lại là bất cứ ai khác đột nhiên bị lôi vào cái chốn ma quái huyền ảo này cũng không thể nào dễ chịu cho nổi, vừa định mở mồm an ủi vài câu, tiện thể làm quen với nhau một chút, tranh thủ củng cố tình anh em chiến hữu, thì bỗng dưng cảm thấy giác quan thứ sáu bắt đầu réo chuông báo động.
Bầu không khí không biết đã trở nên yên tĩnh từ lúc nào, im lặng đến nỗi tiếng những bông tuyết bị đá văng lên lại đang rơi xuống mặt đất cũng trở nên hết sức rõ ràng.
Từ Vọng căng thẳng nhìn quanh, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã bị người ta đột ngột nhào đến xô ngã!
Sau gáy lại một lần nữa ngập trong tuyết, Từ Vọng ngước nhìn Ngô Sênh đang đè trên người mình, nhất thời không biết nên gọi đây là "chuyện tốt đến cửa" hay là "tai vạ đến nơi" nữa.
Hai vị chiến hữu còn lại thì căn bản là không cần phải đợi người khác đẩy, như thể đã từng diễn tập qua rồi, "rầm" "rầm" hai tiếng, tự mình ngã vật xuống đất.
Tư thế bấy giờ của Từ Vọng quả thực không thể nhìn thấy gì ngoài Ngô Sênh, song tiếng bước chân mỗi lúc một gần của gấu đen cùng tiếng gầm gừ hoang dã trong cổ họng thì vẫn đập vào tai rất rõ ràng!
Hơn nữa không chỉ có một con!
Toàn thân Từ Vọng căng cứng, không dám động đậy lấy một cái, Ngô Sênh đang đè ở trên bất ngờ túm lấy cánh tay cậu, dùng sức ấn hai phát!
Gió to nổi lên, bầy gấu thét gào, vậy mà tiếng gió lại càng mãnh liệt hơn nữa, thậm chí còn át đi cả tiếng gầm của loài dã thú kia!
Ngô Sênh cứ như thể đã tính trước cả rồi, cũng không thèm nhìn đến những biến đổi bất thường đang diễn ra xung quanh, trực tiếp kéo Từ Vọng dậy, lại thuận thế ấn luôn cái thứ ba lên cánh tay cậu.
Lần này Từ Vọng nhìn rõ rành rành, cái mà anh nhấn mở chính là trong số bốn lựa chọn trên cánh tay cậu, bên trong có từng ô từng ô xếp thành hàng giống như giỏ vật phẩm trong các trò chơi, trước mắt thì cậu vẫn chưa biết Ngô Sênh đã chọn vật phẩm nào mà chốc lát đã nổi gió như vậy, nhưng lần thứ ba ấn nút thì chắc chắn là vật phẩm duy nhất còn sót lại -- .
(phòng: nguyên văn là 防, "phòng" trong "phòng thủ".)
Biểu tượng vừa biến mất, cũng hoàn toàn trống rỗng, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra bốn con tuần lộc kéo theo một cỗ xe trượt tuyết, trên xe treo đầy những lục lạc leng keng và cả vòng hoa giáng sinh.
"Đừng có nhìn ngây ra đấy nữa!" Ngô Sênh nhổm người dậy, bật mạnh một cái nhảy lên xe trượt tuyết.
Từ Vọng cũng lấy lại tinh thần, bò dậy đuổi kịp, nhanh nhẹn ngồi lên xe. Theo sau đó là Huống Kim Hâm, còn có ông anh mặt đen nữa. Bốn người vừa mới ngồi vững, tuần lộc đã như cảm ứng được mà phóng vụt đi. Xe trượt tuyết lao nhanh trên mặt đất tựa như cưỡi sóng đạp gió, khiến cho vụn tuyết bên đường văng lên tán loạn!
Từ Vọng nhìn đống sừng hươu lố nhố trước mắt, thốt lên lời cảm thán sâu sắc từ tận đáy lòng: "Từ bây giờ bất kể có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ chẳng ngạc nhiên, thật đấy."
Huống Kim Hâm đang chen chúc ngay bên cạnh đưa tay vỗ vai cậu, tốt bụng nhắc nhở: "Anh này, vậy anh nhìn lại đằng sau một chút xem."
Từ Vọng ngoảnh lại, xe trượt tuyết chạy như bay đã giúp bọn họ bỏ xa gấu đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ cơn lốc xoáy mà họ mở ra để chôn chân bầy gấu.
Lốc xoáy vòng vòng gào thét dữ dội.
Đám gấu nhảy tới nhảy lui rất sôi nổi, thi thoảng vồ vài chưởng còn thật sự có thu hoạch -- bên trong cơn lốc xoáy mòng mòng có cơ man nào là cá tươi đang quẫy mình tanh tách.
Từ Vọng chậm rãi thu hồi ánh mắt, thật lòng ăn năn hối cải với màn nói khoác không biết ngượng mồm lúc trước của mình: "Xin lỗi, vốn hiểu biết của tôi quả thực là quá thiển cận."
Huống Kim Hâm mang vẻ mặt "cuối cùng cũng tìm được tri âm", kích động nói: "Hôm qua em cũng vậy, lúc vừa nhìn thấy biểu tượng trong em đã nghĩ mãi, "Lốc xoáy cá" là cái quần gì? Kết quả là vừa dùng một cái liền choáng váng luôn, đúng là mở ra một thế giới mới mà!"
"Lốc xoáy... cá?" Từ Vọng thật muốn bàn chuyện nhân sinh với vị tác giả đặt ra cái tên này.
Huống Kim Hâm tiếp tục nhiệt tình giải thích: "Vâng, gọi là "Lốc xoáy cá", cũng giống như "Chuông kêu tinh tang" đó anh, có lẽ trong của mỗi một người tiến vào thế giới này đều đã có vật phẩm mặc định sẵn rồi, ba người bọn em cũng có, có điều vật phẩm của anh Ngô tối qua đã dùng hết rồi, của em với anh Tôn thì không biết sao mà hôm nay vừa vào đến nơi đã không còn nữa rồi, cũng may là vật phẩm của anh vẫn còn."
Từ Vọng gật gù, mang theo cả "thu hoạch ngoài ý muốn" nhìn về phía ông anh mặt đen ngồi kế bên, chủ động chìa ra bàn tay hữu nghĩ: "Anh Tôn?"
Ông anh mặt đen hơi sửng sốt ngẩn người ra, theo bản năng vì đang buồn bực mà rất không muốn đáp lại cái chủ đề hàn huyên rất đỗi vô dụng này, nhưng vươn tay không đánh kẻ tươi cười(), xoắn xuýt cả nửa ngày trời rồi vẫn rất không tình nguyện mà duỗi tay ra: "Tôn Giang."
(vươn tay không đánh kẻ tươi cười: ý nghĩa tương tự như câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.)
Từ Vọng vừa muốn nói thêm vài câu, lại đột nhiên cảm thấy trong chớp sáng có một bóng đen, theo bản năng quay đầu nhìn, móng vuốt gấu đen đã vồ tới ngay trước mặt!
Từ Vọng còn chưa kịp phản ứng gì, thậm chí cậu cảm thấy lông mi đã chạm đến móng vuốt gấu luôn rồi, sau gáy bỗng nhiên bị người ta kéo giựt lại, cả người lảo đà lảo đảo, nhờ thế mà trong tích tắc lại kịp thời thoát khỏi một đòn chí mạng!
"Tất cả ngồi dồn về phía trước!" Ngô Sênh buông lỏng cánh tay vừa túm chặt cổ áo cậu, lớn tiếng nhắc nhở cả nhóm.
Thực ra cũng không cần anh phải nhắc, toàn đội đều đã dồn hết lên đằng trước, thậm chí nửa người của Huống Kim Hâm đã dán chặt lên mông con tuần lộc luôn rồi.
Tuần lộc chạy càng lúc càng nhanh, nhưng con gấu đen đã đánh hụt một chưởng kia cũng không nhụt chí, vẫn thở hồng hộc truy đuổi sát sao, làm gì có loài gấu nào mà có cái tốc độ kia cơ chứ, rõ ràng là báo mà!
Từ Vọng vẫn duy trì tư thế quay đầu ra phía sau, mắt nhìn chằm chằm con gấu đen không bị lốc xoáy cá dụ dỗ, trơ mắt nhìn nó đuổi kịp tốc độ của xe trượt, gần lắm rồi, càng gần hơn nữa rồi, bổ nhào tới phía trước một cái, đôi móng vuốt đã quờ đến lưng ghế tựa rồi!
Từ Vọng sắp phát điên luôn rồi.
Chỗ này rốt cuộc là cái nơi khỉ gió chó chết nào vậy, rốt cuộc là ai đã kéo bọn họ vào đây, loại hoạt động nguy hiểm như thế này có giấy phép kinh doanh không đấy hả!!!