Chương : Tỏ tình
Lúc nộp bài ở /, Ngô Sênh đã chuẩn bị sẵn tâm lí để đón nhận tất cả mọi phản ứng của Từ Vọng. Nhưng Từ Vọng không hề nhắc đến "chuyện tình cảm giữa bạn học B lạc quan và thám tử C", dù chỉ một chữ.
Trở về Bắc Kinh, anh đã tự thuyết phục bản thân mình đừng nghĩ đến chuyện này nữa, trong chuyến đi Hà Bắc hai ngày, việc sửa chữa cho hạng mục của khách hàng lớn bận đến nỗi gần như không có thời gian để chợp mắt lại càng giúp anh xoa dịu nốt chút dao động cuối cùng, giờ đã có thể coi là tâm lặng như nước rồi. Thế mà Từ Vọng lại gợi ra chuyện này, đã vậy còn chẳng thèm rào trước về B hay C gì đấy tí nào, trực tiếp tia thẳng về mười năm trước.
Thư từ của mười năm trước, ấy là chuyện cũ mà Ngô Sênh thậm chí không dám lôi ra dùng lúc kể chuyện, lại cứ thế bị người ta gạt mất lớp filter làm mờ, để lộ ra dáng vẻ rõ ràng sắc nét vốn có trong quá khứ.
Trời đã sập tối, đèn đường ngoài kia đều bật sáng cả rồi, xe cộ trên phố vẫn đông như mắc cửi.
Nhưng phòng khách rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi Ngô Sênh có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập, nghe thấy tiếng thở của Từ Vọng, thậm chí là nghe tiếng Từ Vọng khẽ chớp mắt trong lúc chờ đợi câu trả lời của anh.
Đêm mưa trong phòng học mười năm trước, Từ Vọng cũng từng nhìn anh như thế, điểm khác biệt duy nhất là, ngày ấy, trên mi mắt cậu vẫn còn vương giọt lệ.
Hình như lúc nào anh cũng làm cậu buồn, Ngô Sênh nghĩ.
Bầu không khí yên tĩnh như thể sắp đông cứng lại, sự xúc động của Từ Vọng dần dần vơi đi trong cái im lặng của Ngô Sênh.
Cậu cúi đầu, nhìn xuống đầu gối mình, gom hết chút dũng khí cuối cùng, hỏi lại một lần nữa: "Không thể viết đơn giản hơn được à..."
Giọng nói mỏng manh đến nỗi gần như không thể nghe ra được.
Cuối cùng, câu trả lời của Ngô Sênh cũng vang lên bên tai, giọng anh trầm trầm và hơi khàn: "Tôi sợ."
Trái tim Từ Vọng rung lên một nhịp.
Cậu chưa từng biết rằng, Ngô Sênh, cũng sẽ thấy sợ.
Trên sô pha, hai người ngồi rất gần nhau, gần đến nỗi cậu phải hơi nghiêng người đi mới có thể thấy được gương mặt của Ngô Sênh.
Nhưng Từ Vọng không dám động đậy.
"Tôi vừa sợ, lại vừa hi vọng cậu có thể phát hiện ra." Ngô Sênh ngẩng đầu nhìn bức tường trước mặt, màu sơn trắng đến chói cả mắt, anh nở nụ cười giễu cợt, tựa như có thể trông thấy phiên bản ngốc nghếch lo trước lo sau của mình trong quá khứ thông qua mảng tường trắng ấy.
Nhịp tim Từ Vọng đập rất nhanh, đập mạnh đến đau cả ngực.
Trước giờ cậu chưa từng được nghe "tiếng lòng" của Ngô Sênh, điều đó khiến cậu có cảm giác hơi hư ảo. Cậu gắng sức nắm chặt tay lại, muốn điều chỉnh nhịp thở cho bình ổn, chỉ sợ lỡ như mình thở mạnh quá, bong bóng xà phòng xinh đẹp kia sẽ vỡ tan ra mất.
Bất chợt, tiếng thở dài của Ngô Sênh lọt vào tai cậu: "Tôi không biết phải nói gì nữa, cậu mà còn không lên tiếng là câu chuyện rất có thể sẽ chết yểu tại đây đấy."
Từ Vọng ngoảnh lại trong vô thức, mãi đến khi trông thấy nét cười lộ ra trong đáy mắt Ngô Sênh, cậu mới biết, mình mắc lừa rồi.
Ngô Sênh thích cái dáng vẻ chán nản của cậu. Bởi lẽ bình thường cậu "quỷ kế đa đoan" quá, thế nên thi thoảng bị chọc tức anh ách trông sẽ rất dễ thương.
Anh không kìm được mà đưa tay lên xoa đầu đối phương, động tác rất khẽ, rất dịu dàng: "Người viết thư là tôi, người bị từ chối cũng là tôi, cậu có thể kiêu ngạo hơn một tí cho ra dáng người đi từ chối tình cảm đi được không."
Từ Vọng còn đang mải do dự không biết có nên gạt bàn tay trên đầu mình xuống không, nghe thế thì đơ hẳn: "Tôi từ chối cậu bao giờ nào? Tự cậu ngừng viết thư cho tôi trước đấy chứ!"
Dứt lời, Từ Vọng mới nhận ra mình để ý đến chuyện này tới nhường nào.
Ngô Sênh ngơ ngác trong giây lát, tựa như ý thức được rằng đã có mắt xích nào đó có vấn đề, song điều đó không hề ảnh hưởng đến việc anh lựa ra thông tin trong kí ức của mình: "Lá thư thứ năm, cậu kêu tôi đừng hỏi nữa."
"Lá thư thứ năm?" Từ Vọng đã quên sạch cả nội dung mình trả lời năm đó rồi, sao lại bị lí giải thành "từ chối" được cơ chứ?!
Khoan đã.
Từ Vọng cố bình tĩnh lại, nhớ về năm bức thư đang nằm ngay trong phòng ngủ cạnh đó.
Cậu không còn nhớ mình từng viết cho Ngô Sênh những gì, nhưng thư từ mà Ngô Sênh gửi tới, cậu đã thuộc làu từ lâu rồi.
Tự cậu kêu Ngô Sênh "đừng hỏi nữa"?
Thế thì hẳn là Ngô Sênh đã hỏi gì trong thư rồi...
Từ Vọng chợt ngước mắt lên, cuối cùng cũng tìm được một câu giống nhau trong lá thư thứ tư và lá thư thứ năm.
[Cậu đã đọc hết chưa?]
Cậu mở to mắt nhìn sang Ngô Sênh, không kìm được mà cao giọng hẳn lên: "Cậu đã đọc hết chưa?!"
Ngô Sênh thở dài, trong mắt tràn ngập "sự chấp nhận và thư thái của kẻ bị từ chối": "Nhớ ra rồi đấy à."
"..." Từ Vọng ôm ngực, nơi đó đang đau nhói lên từng cơn, mãnh liệt hơn cả lúc biết được mật mã trong thư!
Lúc nên nghĩ nhiều thì không nghĩ, lúc không nên nghĩ nhiều thì lại suy diễn lung tung, xuất sắc bỏ qua tất cả các đáp án chính xác trong tuyến tình cảm, sao mà Ngô Sênh làm được vậy nhỉ?
Mà mình lại đi thích một Ngô Sênh như thế, kiếp trước mình đã gây ra nghiệp lớn cỡ nào kia chứ...
"Trước ngày hôm nay, tôi không hề biết rằng trong thư có mật mã!" Từ Vọng xoay hẳn cả người qua phía anh, chỉ hận không thể ném từng chữ một lên mặt Ngô Sênh, đập đi xây lại đường lối tư duy của anh!
Hiếm lắm mới thấy Ngô Sênh ngây cả người ra tại chỗ: "Không hề biết?"
Từ Vọng tức ói máu, chuyện cũ thì thôi không nhắc nữa, chỉ nói riêng cuộc trò chuyện hôm nay thôi: "Vừa nãy tôi đã hỏi cậu ngay từ câu đầu tiên, không thể viết thư đơn giản hơn được à, cậu vẫn không hiểu ra là tôi chưa hề phá giải được?"
Ngô Sênh thực sự không nghĩ nhiều đến thế: "Tôi tưởng cậu chỉ đang tính sổ chuyện cũ, chỉ muốn lấy việc chê bai ra để làm chìa khóa mở màn cho cuộc trò chuyện ngày hôm nay mà thôi."
Từ Vọng cạn lời: "Cậu không thể nào suy nghĩ theo cách nghĩ của người bình thường được à!"
"Nhưng tôi đã hỏi về trong hai lá thư liên tiếp, gợi ý thế vẫn chưa đủ rõ nữa à?"
"..."
Khát vọng sống của Ngô Sênh trỗi dậy trước ánh mắt phẫn nộ của Từ Vọng, anh xấu hổ cúi đầu: "Đúng là cũng hơi khó hiểu thật."
Lòng tin mà Từ Vọng dành cho Ngô Sênh đã sụp đổ, dù thái độ có tốt cỡ mấy, ánh mắt có vô tội cỡ mấy, cũng vô ích cả thôi: "Cậu còn có bao nhiêu cái "cậu tưởng" nữa, quy đổi hết cho tôi!"
Ngô Sênh hết sức phối hợp, anh im lặng trong chốc lát rồi nhanh chóng báo cáo: "Quy đổi xong rồi."
"Tôi bảo đừng hỏi nữa, ý là đừng hỏi tôi đã đọc quyển sách đấy chưa nữa." Từ Vọng rất muốn nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân nên cuối cùng vẫn thất bại, nửa câu sau, cậu táp từng chữ một vào mặt Ngô Sênh, "Hơn nữa, cậu nghe cho rõ đây, tôi đọc xong cuốn đấy rồi, tra từ điển, đọc hết cả quyển, không sót trang nào!"
Nói hết một lèo, lồng ngực cậu phập phồng lên xuống rất dữ, song ánh mắt vẫn không rời khỏi Ngô Sênh dù chỉ một chút.
Ngô Sênh nhìn cậu đầy ngỡ ngàng, chỉ trong giây lát, biểu cảm trên mặt anh đã thay đổi đến mấy lần liền, cũng chẳng rõ là vui mừng nhiều hay đắng cay nhiều nữa.
Từ Vọng trừng mắt nhìn anh, nhìn đến đỏ cả mắt.
Phòng khách lại bất chợt im lìm như cũ, chỉ còn tiếng nhịp tim của hai người, người nào người nấy tim đập như trống bỏi.
Cổ họng Ngô Sênh thắt lại, mãi hồi lâu sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình: "Sách có hay không..."
Từ Vọng hậm hực: "Chán chết đi được!"
Ngô Sênh nói: "Thế mà cậu còn đọc hết à."
"..."
Vì đấy là sách cậu tặng chứ gì nữa.
Những lời này Từ Vọng chỉ nghĩ thầm trong lòng, không nói ra miệng được.
Cậu ra sức chớp mắt, muốn kìm hơi nóng lại song vẫn không thành, ngược lại còn làm cho hơi nước đọng vào lông mi, khiến tầm mắt trở nên mờ nhòa.
Bỗng nhiên, Từ Vọng cảm nhận được có bàn tay chạm lên mặt mình, lòng bàn tay ấm nóng.
Sự ấm áp đến quá đột ngột, hơi ấm lập tức truyền từ gò má cậu vào đến tận xương tủy như dòng điện.
Ngô Sênh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng gạt đi hơi nước vương trên mi mắt cậu, xót xa ghê gớm: "Tôi xin lỗi."
"Cậu có nhiều lỗi lầm với tôi lắm," Giọng Từ Vọng khản đặc, cậu lầm bầm kẻ lể từng tí một, "Cậu chê tôi ngốc, cậu bảo tôi chỉ biết đánh lộn không biết suy nghĩ đến hậu quả, cậu đẩy tôi, cậu còn viết cho tôi cái kiểu thư tình không thể hiểu nổi..."
Khóe miệng Ngô Sênh nhếch lên trong vô thức, đây là lần đầu tiên anh biết được rằng, thì ra việc bị mắng, cũng có thể khiến cho lòng người nở hoa, ánh nắng chan hòa đến thế.
Kể tội xong xuôi, trong lòng Từ Vọng vẫn còn nghẹn ứ, cậu không thể kiểm soát được những ý nghĩ "nếu" nơi mình.
Nếu Ngô Sênh không dùng cái cách lạ đời đến thế, cậu và anh bây giờ, liệu có khác rồi chăng?
Nếu mình chịu khó động não một tí, nhìn ra được bí mật trong thư, kết quả liệu có đổi khác không?
Nếu lúc Ngô Sênh ngừng gửi thư, cậu chủ động hơn chút nữa thì sao?
Nếu Ngô Sênh cố gắng thêm lần nữa sau khi "tưởng rằng" mình đã bị từ chối thì sẽ ra sao?
Cậu nhìn Ngô Sênh chăm chú, cố gồng cho giọng mình nghe thật thoải mái thản nhiên, song cậu không sao kiểm soát được đôi mắt đỏ bừng: "Từ bé tới giờ, tôi mới được nhận thư tình có mỗi một lần này thôi, thế mà cậu còn dùng ám hiệu..."
Ngô Sênh ôm lấy gương mặt cậu, khẽ khàng thổi vào mắt cậu, anh muốn thổi bay hết cả cái bọng mắt đỏ lựng kia.
"Tôi đã quay về rồi còn gì, cậu muốn bao nhiêu thư tình, tôi bù lại cho cậu hết."
Từ Vọng hậm hực nhìn anh, như một đứa trẻ ỷ mình đang thắng thế mà kì kèo đòi thêm kẹo: "Còn cả mười năm tuổi trẻ nữa."
"Cũng bù đắp luôn." Ngô Sênh đáp lời chắc nịch.
Từ Vọng ngẩn người, nhìn anh với vẻ mù mờ.
Ngô Sênh xáp lại, đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Long trọng đến mức gần như là kính cẩn.
"Tôi yêu cậu." Lần đầu tiên, anh trải lòng mình ra mà không có bất cứ một lớp vỏ bọc nào.
Từ Vọng ngồi ngơ ra ở đó, đầu óc trống rỗng, chỉ có luồng hơi nóng tức tốc dâng lên từ dưới đáy mắt, nhanh đến nỗi cậu không kịp kìm lại, để nó biến thành giọt lệ lăn dài trên gò má.
Trước khi nghe ba chữ này, cậu luôn tự nhủ với mình trong tiềm thức, cái "thích" của Ngô Sênh cũng vậy, mà "thư tình" của anh cũng thế, tất cả đều đã là chuyện của mười năm về trước, tuy rằng bây giờ có vẻ, hình như, cái "thích" ấy vẫn còn tồn tại, nhưng những từ "có vẻ", "hình như" sẽ chẳng bao giờ cho ta thứ cảm giác chân thật chắc chắn cả.
Cậu sợ mình lại tự đa tình một lần nữa.
Cậu sợ rằng sau cái "thích" ấy, sẽ chẳng còn gì.
"Tôi theo đuổi cậu đây." Ngô Sênh tuyên bố một cách rất chính thức, mặc dù nói xong chính anh cũng thấy ngại, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về Từ Vọng, ánh mắt đầy kiên định, không mảy may do dự, "Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ theo đuổi cậu. Một lần mười năm còn chưa đủ thì tôi theo đuổi hai mươi năm, hai mươi năm vẫn chưa đủ, tôi sẽ theo đuổi ba mươi năm, bù đắp lại hết tuổi trẻ cho cậu, cả vốn lẫn lời."
Từ Vọng sụt sịt mũi, mới nãy chỉ thấy mình hơn thua quá thôi, bây giờ còn thấy mình giống gian thương nữa.
Cậu chưa từng nói lời thích, lời yêu với Ngô Sênh.
Cậu trao đi một cái hôn hụt, lại đổi lấy được cả trái tim một người.
Tên ngốc này.
Từ Vọng tự nói thầm trong lòng, vừa nói xong, người cậu đã nhào tới, dứt khoát hôn lên môi Ngô Sênh.
Ngô Sênh ngơ ra tại chỗ, hệt như lần vừa gặp lại ở trong "Cú".
Nhưng lần này, Từ Vọng hôn lâu hơn, hôn sâu hơn.
Lúc tách ra, bờ môi Ngô Sênh đã bị hôn đến mức đỏ ửng cả lên.
Từ Vọng rất mực hài lòng với thành quả của mình: "Tôi đồng ý để cậu theo đuổi tôi."
Cậu rất muốn điều chỉnh cho giọng mình có vẻ nghiêm túc hơn, đàng hoàng hơn, nhưng vừa mới cất lời đã thấy êm ái, thấy ngọt ngào, thấy vui.
"Cậu phải theo đuổi cho tử tế vào, theo đuổi cho hết lòng vào... Không, cũng không cần phải hết lòng quá, à không à không, hết lòng thì được, đừng dốc hết não vào..."
∴
Chúc các bạn iu có một năm thật bình an và vui vẻ nha! :)))))