A Thành mùa thu cũng không tính là lạnh, trời cao mây thưa, âm thanh mỏng mảnh, so với ngày hè chói chang càng làm cho người ta có vui vẻ hơn một chút. Chỉ là nhiệt độ giữa sáng sớm với nhiệt độ trong ngày chênh nhau khá lớn, Tăng Lam đậu xe trong viện nghiên cứu, lúc ra khỏi bãi đậu xe thì kéo cao cổ áo gió lên một chút. Cô thích nhất khí trời như vậy, thanh lạnh. Vừa sáng rỡ mà không quá nóng, không khí lành lạnh thấm vào làm cho tinh thần người ta phấn chấn tinh thần.
Sáng sớm vào phòng thí nghiệm đã thấy Tần Chinh ngồi ở trên vị trí ngủ gà ngủ gật. Cô cởi áo gió, vừa khoác áo khoác trắng lên vừa đi qua vỗ vỗ Tần Chinh, “ Thế nào, cậu ngủ không đủ à?”
Tần Chinh ngẩng đầu, thấy Tăng Lam lúng túng cười: "Không có việc gì, ha ha." Cậu ta nhìn Tăng Lam hơi mất tự nhiên, từ hôm đó bị lời nói của Tăng lam kích thích bóng đen đó còn chưa mất hẳn.
Tăng Lam cũng không hỏi nhiều, cầm nhật ký thí nghiệm lên nhìn rồi nói: “ Hôm nay chúng ta tiếp nhận một ít hàng mẫu, có khi phải làm ba nhóm thống kê.”
Tần Chinh cười gật đầu, "Đúng vậy, không nghĩ là chúng ta có thể phân tích số liệu kĩ lưỡng như vậy trước khi báo cáo. Phương pháp dùng tủ sấy lạnh hiệu quả rất tốt, Tăng Lam cô thực sự rất giỏi.”
Bỏ qua những tâm tư không nói ra, đối với năng lực nghiên cứu khoa học của Tăng Lam, Tân Chinh thật sực là tâm phục khẩu phục.
Hai người cùng đi lên phòng điều khiển tủ lạnh ở tầng hai, Tần Chinh cân đong đá lạnh vào thí nghiệm khí, Tăng Lam điều tiết các tham số phản ứng. Gian phòng lạnh không lớn, chỉ chứa được tổng cộng bốn bộ thí nghiệm thông gió, Tăng Lam cùng Tần Chinh song song ngồi ở bên cạnh một cái tủ thí nghiệm. Cửa kính thông gió mở lên trên chỉ mở ra có ba mươi xen- ti- mét, cho nên hai người đưa bốn con tay chỉ có thể cùng nhau đưa một ít con qua một khe hở nhỏ đi vào phản ứng khí, cánh tay của Tần Chinh ở trên, hai cánh tay Tăng Lam ở dưới. Bả vai của Tăng lam vô tình dán chặt trên người Tần Chinh.
Rõ ràng ở trong phòng rất lạnh, Tần Chinh lại đột nhiên cảm thấy thân thể một bên có chút nóng lên.
Ánh mắt của cậu nhìn thấy mặt Tăng Lam gần trong gang tấc, xinh đẹp tinh tế nhất chính là ánh mắt chuyên chú tự nhiên, cổ họng cậu ta cảm thấy hơi ngứa khó chịu, vì vậy cậu nuốt nước miếng trong im lặng. Tăng Lam hơi lách gò má, nhìn cậu ta một cái không nói gì tiếp điều chỉnh phản ứng thử khí.
"Tăng Lam, cô lạnh không?" Tần Chinh lúng túng tìm lời nói.
"Tôi rất tốt." Tăng Lam nói. Hai người bọn họ đều chỉ mặc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm mà thôi.
"Hôm qua tôi đi thăm ba tôi, ở trong bệnh viện với ông ấy một đêm."Tần Chinh nói.
"Ừ." Tăng Lam chỉ là đáp một tiếng.
"Sau đó,tôi đã quyết định nghe theo sự sắp xếp của ông ấy. Nhưng tôi cũng chưa quyết định là sau này đi làm ở công ty của ông ấy hay là lưu lại tại sở nghiên cứu." Tần Chinh nói tiếp, mắt nhìn Tăng Lam, thăm dò ý trên mặt cô.
"Ừ." Tăng Lam vẫn như cũ chỉ đáp một tiếng, không bình luận. Vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào.
Tần Chinh không khỏi thất vọng, cười cười tự giễu, "Ha ha, những chuyện thế này cô chắc là không quan tâm lắm, dù sao thì tôi không làm thì vẫn có người khác làm trợ lý của cô."
Tăng Lam nhìn chằm chằm phản ứng khí, "Tốt rồi, tay cảu cậu có thể bỏ ra được rồi.” Nói rồi lại mở ngăn điều khiển chân không ra, điều chỉnh số trên đó, nhìn qua đồng hồ đeo ta, “Bây giờ là chín giờ một giây, mười một giờ chính là giờ chúng ta tiến hành công đoạn tiếp theo."
Tần Chinh nghe lời, rút hai tay ra khỏi tủ thí nghiệm, Tăng Lam kéo cánh cửa kính xong nói với Tần Chinh: “ Quyết định làm công việc gì cũng đều là sự lựa chọn của cậu, Tần Chinh cậu rất cố gắng, tôi tin là dù làm gì thì cậu cũng làm rất khá."
Tần Chinh cười nhẹ một cái, đúng là đáp án của Tăng Lam, vẫn luôn có điểm khích lệ như thường, “ Cảm ơn cô, Tăng Lam. Khẳng định của cô rất quan trọng đối với tôi.”
Ra khỏi phòng lạnh, chênh kệch nhiệt độ trong ngày làm cho Tăng Lam lạnh run người, Tần Chinh nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, bỗng nhiên ngực bị một cảm xúc mạnh mẽ bức bối đến không thở được. Vì vậy bước sải lên phía trước, kéo tay Tăng lam tới sân phơi bên dưới tầng hai, ánh mắt nóng bỏng.
"Tần Chinh, cậu làm cái gì vậy?" Tăng Lam hỏi.
"Tăng Lam, tôi biết rất rõ là tôi không xứng với cô, nhưng cô có thể cho tôi một cơ hội được không? Tôi vào công ty của ba tôi chính là làm quản lý, tôi sẽ có tiền có nhà cửa, Tăng Lam, tôi sẽ nỗ lực hết sức, Tăng Lam để tôi làm bạn trai của cô được không?” Tần Chinh sít sao siết chặt tay của Tăng Lam.
Tăng Lam lông mày cau lại, thần sắc lạnh nhạt, cuối cùng thì Mạc Tiếu Bạch vẫn nói đúng. Cô thở dài, rút tay về. “ Tần Chinh, bây giờ là giờ làm việc, không phải lúc nói chuyện riêng.”
"Tôi muốn ở lại đây cũng vì em! Tôi không xa rời được em nên lần chần mãi chưa đưa ra được quyết định, nhưng nếu cả đời tôi cứ làm trợ lý cho em mãi thì có phải là cả đời em cũng không bao giờ liếc mắt nhìn tôi đúng không. Ba tôi nói đúng, nếu muốn một người phụ nữ đồng ý với anh thì anh trước tiên anh phải ở vị trí cao hơn cô ấy một bậc." Hai tròng mắt Tần Chinh dần dần bị sự tuyệt vọng thôn tính.
Gió thu lạnh lẽo thổi qua, đem thân thể của người đang lạnh cứng mà thổi nguội đi vài phần.
Tăng Lam rầu rĩ, "Cậu làm như thế là tự ép chính mình ? Cậu biết rất rõ tình cảm của tôi đối với cậu không phải vì địa vị hay thân phận, Tần Chinh tôi có người trong lòng rồi, thật xin lỗi vì đã không nói rõ với cậu, tôi đã kết hôn.."
"Em nói cái gì ? Em kết hôn ? Đối phương là ai?" Mặt Tần Chinh bởi vì quá mức kinh ngạc mà bóp méo.
Tăng Lam nhíu mày,đang do dự xem có nói thật hay không. Bên cạnh chợt vang lên một giọng nói, “ Là tôi, người yêu của Tăng Lam là tôi.”
Tăng Lam quay đầu, chứng kiến Mạc Tiếu Bạch rạng rỡ đi tới, một cái tay khoác lên trên eo cô, trên mặt dạng vui vẻ.
"Mạc tiên sinh? Làm sao có thể, các người... Kết hôn?" Đầu Tần Chinh hỏng mất nói năng lộn xộn.
"Anh ấy không nói sai đâu, Tần Chinh, chúng tôi đúng là đã kết hôn rồi.” Nếu người đã đến đây, Tăng Lam cũng không do dự nữa.
"Bà xã, anh đã nói là không cần quá giấu diếm, em xem bây giờ lại hiểu lầm đến ầm ĩ lên." Mạc Tiếu Bạch thân mật nói.
"Tôi không muốn vì quan hệ của chúng tôi ảnh hưởng đến công việc, nên tôi không nói cho mọi người biết.” Tăng Lam bảo.
"Ha ha... Ha ha... Con mẹ nó, tôi đúng là ngu ngốc!” Tần Chinh cắn răng nói xong câu này, sải bước rời đi.
Tăng Lam trong lòng thấy khó nghĩ, nhưng cũng không đuổi theo. Xoay người nói với Mạc Tiếu Bạch: "Sao anh lại tới đây?" Buổi sáng mới vừa giữ người ở cửa mà hôn, thế mà trong chốc lát lại xuất hiện ở cơ quan của cô.
“ Đương nhiên là anh đến để thảo luận về báo cáo, với cả cũng có một ít số liệu cần bắt đầu chuẩn bị.” Mạc Tiếu Bạch trả lời mây trôi nước chảy, khuôn mặt tuấn lãng ánh lên vẻ khoái trá.
"Thế sao nãy vừa ở nhà anh không nói? Tăng Lam hỏi.
"Anh định cho em một chút bất ngờ, không nghĩ lại là em làm anh bất ngờ trước.” Mạc Tiếu Bạch cười một nụ cười tươi tắn, "Bảo bối, đáp án của em làm anh rất hài lòng."
Sắc mặt Tăng Lam hơi ửng hồng, dời tầm mắt đi không nhìn anh, “ Em chỉ muốn để Tần Chinh không nghĩ ngợi nhiều mà thôi.”
"Ừ, nên em nói cho cậu ta biết là em đã kết hôn.” Mạc Tiếu Bạch gật đầu, đột nhiên hôn vào gò má hồng đào của cô cười nói: “ Đúng là em nói là em kết hôn, em còn nói một câu nữa, em nói em đã có người trong lòng.”
Đang ban ngày ban mặt lại bị hôn khiến cho Tăng Lam đỏ mặt đến tận mang tai, cô hoảng hốt nhìn quanh, lúc quay lại trừng mặt với anh một cái,” Anh đừng có lộn xộn như vậy, đây là cơ quan em.”
Mạc Tiếu Bạch cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, “Tuân lệnh! Nãy em nó em có người trong lòng, là anh nhỉ?”
Tăng Lam thấy anh cứ quanh quẩn mãi ở đề tài này, bất đắc dĩ nói: "Thật ra em chỉ..."
"Em chưa bao giờ nói dối!" Mạc Tiếu Bạch hơi trách.
Tăng Lam nổi cáu, chẳng làm thế nào nói lý được với cái tên vô lại này. Vì thế cô không thèm để ý đến anh nữa, quay về phía cửa sân mà bước đi. Mạc Tiếu Bạch đuổi kịp cười, kéo tay của cô, "Bà xã, sinh con cho anh đi!”
Tăng Lam dừng bước lại,nhìn về phía anh khó tin, anh tươi cười bình tĩnh mà khẳng định, hôm trước lời anh nói không phải lời của người say. Anh nghiêm túc?
Quý Thù nghe được đoạn này, suýt nữa sặc luôn ngụm cà phê đang uống, “ Cái gì, anh ta thật sự nói là muốn cậu sinh con cho anh ta?”
Tăng Lam gật đầu, trong ánh mắt mang theo vài phần hoang mang.
"Vậy bạn trả lời sao rồi?” Quý Thù cầm khăn giấy lau miệng hỏi.
"Tớ không trả lời được, cả hai lần.." Tăng Lam nói.
"Há? Từ bao giờ mà cậu cũng có thể vượt qua kì kiểm tra nói dối nội bộ này thế?” Quý Thù càng hứng thú quan sát Tăng Lam.
"Không phải thế, lần đầu tiên anh ấy nói tớ cho là anh ấy đang say nên không để ý, lần thứ hai anh ấy nói lại là đang ở viện nghiên cứu chỗ tớ làm, chưa kịp trả lời thì lại gặp Vương Chủ nhiệm.” Tăng Lam giải thích.
"Vậy sau này thế nào? Anh ta đã bắt đầu, kiểu gì cũng sẽ có lần hỏi thứ ba, thứ tư, vậy cậu định trả lời thế nào?” Quý Thù cười hỏi.
"Không biết." Ánh mắt của Tăng Lam nhàn nhạt, tiện đà hỏi: "Nếu là cậu, cậu trả lời thế nào?”
Quý Thù cười, "Còn phải xem tớ có thích người đàn ông đó không đã, nếu tớ thích anh ta thì sẽ kết hôn, lập tức sẽ sinh con cùng anh ta sống những ngày vui vẻ.”
Tăng Lam đưa mắt nhìn mặt Quý Thù,từ trong ánh mắt của bạn đọc thấy một tia giảo hoạt. "Tớ nghiêm túc nhờ cậu cố vấn, cậu đừng đùa.” Cái kiểu trả lời không có trách nhiệm này, làm cho Tăng Lam rất khó nghĩ.
"Tăng Lam, cậu yêu anh ta à?” Quý Thù thu nụ cười lại hỏi.
"Hả? Làm sao có thể thế được!" Tăng Lam vội vàng phản bác.
"Nếu như không thích, làm gì có cái gì làm cho cậu rối rắm như vậy được chứ? Cậu cứ cầm bản hợp đồng của các cậy đưa cho anh ta xem, bảo anh ta đừng có nằm mơ giữa ban ngày là xong?" Quý Thù vỗ vỗ đầu Tăng Lam, “ Tăng Lam, cậu suy nghĩ cho kỹ nhé, tớ cho dù có nói một đằng làm một nẻo thì cũng không giống bạn đâu.”
"Tớ không phải là nói không giống nghĩ, tớ kết hôn với anh ấy chưa đến hai tháng, kể cả là chung sống hòa hợp đi chăng nữa thì bây giờ coi như cũng chỉ mới bắt đầu. Tình cảm cần thời gian dài để bồi đắp dần dần, đâu có thể nhanh như thế đã yêu được? Nên anh ấy nói yêu tớ, tớ cũng cảm thấy không thật. Bọn tớ đã hẹn ước với nhau trong sáu tháng này đều sẽ tận tâm làm vợ hiền chồng tốt, anh ấy thông minh như thế, chắc là nhập tâm quá đấy thôi." Tăng Lam bắt đầu lý giải.
Quý Thù thở dài, "Tăng Lam, tớ đâu có hỏi anh ta có thích cậu không, tớ đang hỏi là cậu có thích anh ấy không."
Tăng Lam ngẩn ra, lúc tinh thần hồi lại muốn mở miệng cãi nhưng lại không biết cãi thế nào.
"Thôi coi như quên đi, cậu nói cũng đúng, các bạn kết hôn mới hơn một tháng, quyết định sinh con với người này hay không thì vẫn còn quá sớm. Đừng để ý đến anh ta nữa, cứ tiếp tục đi theo cách của cậu thôi.” Quý Thù bảo.
"Bạn cùng Sở Thần thế nào?” Tăng Lam đột nhiên hỏi.
"Hử? Chúng tớ có thể thế nào?” Quý Thù vui vẻ, cô nàng này rõ ràng chính mình còn đang như tơ vò thế mà còn có tâm tư nghĩ đến chuyện của cô.
"Cậu ta có vẻ như chưa từ bỏ chuyện theo đuổi cậu.” Tăng Lam nói, mấy tối nay Sở Thần đã gọi cho Mạc Tiếu Bạch mấy lần nhờ vả anh Tăng Lam đi quán bar, nhưng chẳng chờ Tăng Lam cho ý kiến, Mạc Tiếu Bạch đã dứt khoát từ chối.
"Chẳng có gì đâu, kiểu đàn ông này chỉ nhiệt tình ba phút thôi. Cuối tháng này tớ đi Nhật Bản công tác, hai tuần mới về, anh ta không gặp tớ chắc chắn sẽ di dời mục tiêu.” Quý Thù không hề để ý nói.
"Cậu lại đi công tác à? Dì Phương mới từ Hồng Kông về, đang muốn gọi chúng ta đến nhà ăn cơm đấy." Tăng Lam nói.
"Tớ biết rồi, Cao Hưng đã gọi điện cho tớ. Tối thứ năm tuần này đi, được không? Nhưng tớ muốn cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, bữa cơm này nhất đinh là tâm lý sẽ không thoải mái đâu.” Quý Thù quỷ quyệt cười một tiếng.
Tăng Lam gật đầu, "Tớ biết mà."