Đoàng…bùm
Tiếng nổ xen lẫn tiếng mưa rơi tạo nên một âm thanh đáng sợ.
Cánh cổng chính của biệt thự Silver trong tổ chức Hắc Long nổ tung rồi bốc cháy, màu khói đen u ám bám đầy bầu trời, bám lấy những hạt mưa giăng lối. Vệ sĩ canh cổng lần lượt đổ rầm rầm xuống vì bị thương, máu chảy xuống nhuốm đỏ một vùng hòa vào nước mưa…màu đỏ nhạt dần trong tích tắc.
Nghe thấy tiếng động, tất cả những người có mặt trong biệt thự lúc này bị đánh thức và chạy ra ngoài xem.
Một lần nữa, sân chính của biệt thự lại vang lên một tiếng nổ lớn. Hơn chục thân hình la liệt nằm dưới đất
Tất cả như hoảng loạn, nhanh chóng lấy súng ra để bảo vệ tổ chức.
Một chiếc ô tô tải lướt qua, bên trong, nụ cười bí ẩn vừa tắt.
Chỉ trong chốc lát. Khánh Anh , Tuyết và Nam có mặt tại tổ chức.
- Pháo VDZ ( t.g bịa ) – Khánh Anh miết tay xuống nền đất đen thui, quệt chút tro đen rồi đưa lên ngắm.
- Sao cơ? Pháo á? Sao chúng có thứ đó – Tuyết khá bất ngờ, cũng miết thử lên xem để kiểm chứng. – Đúng là VDZ rồi – Cô lạnh giọng nói
- Ra khỏi đây – Khánh Anh mau chóng nói, Tuyết và Nam nghe rõ lên cũng chạy ra, một đám đàn em chạy theo nhưng một vài người không kịp, đất nở ra thành một vũng sâu, xoáy những người chạy không kịp xuống dưới. Tiếng la hét thất thanh vang lên thê thảm.
Sân chính giờ như một vực thẳm không đáy, từng hạt mưa rơi xuống sẽ được đi một quãng đường xa hơn.
- Đó chính là tác động của pháo VDZ sao? – Nam tò mò
- Ừ, loại pháo này…rất hiếm – Khánh Anh nói, tay lướt web, một trang web về pháo hiện ra, anh đưa lên cho Nam và Tuyết cùng xem.
- Vậy…chỉ có ba quả. – Tuyết nói. Ánh mắt vừa dời khỏi màn hình điện thoại của Khánh Anh thì thấy một tên mặc áo đen lướt qua một cách lén lút. Lập tức, cô rút khẩu súng giắt sau lưng ra chĩa thẳng mục tiêu.
Đoàng
Tiếng súng vừa dứt, thân hình kia cũng khụy người xuống và chết. Tất cả chỉ được đếm bằng giây.
- Đây chỉ có hai quả, vậy một quả nữa…- Nam chưa nói dứt câu, Khánh Anh lên tiếng
- Ở kho của biệt thự đó
Đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào biệt thự, thoáng thấy sự tức giận hiện lên trên khuôn mặt băng giá đang ướt nhèm vì mưa ấy, sau đó vụt tắt ngay khi tiếng nổ kinh hoàng nữa vang lên.
Toàn bộ biệt thự nổ tung, lửa bùng lên dữ dội, khói lên tỏa nghi ngút, mùi hắc lạ hoắc bay vào cánh mũi mọi người. Lập tức ai nấy cũng đưa tay lên che mũi.
- Nổ cả vậy, chắc tại quả còn lại bên trong đúng không? – Tuyết “tiếc nuối” nhìn vào biệt thự . Cô nghĩ dự đoán của cô chính xác
- Ừ - Khánh Anh nói, đưa tay lên nhìn đồng hồ, lắc đầu rồi bước về phía xe của mình. Trước khi lên xe, anh không quên ra lệnh cho đàn em của mình
- Di chuyển đến biệt thự Black của tổ chức. Lấy đó làm biệt thự chính.
Đám đàn em vâng dạ lia lịa, cũng tiếc nuối nhìn vào biệt thự đang cháy kia bằng ánh mắt đau khổ xen lẫn tiếc nuối. Xe Tuyết và Nam chạy sau xe Khánh Anh một đoạn, sau khi hai chiếc xe đó lăn bánh, cả đám đàn em lao nhao lên bàn tán.
Tổn thất lần này khá nặng nề đối với Hắc Long, vì biệt thự chính đã bị phá hủy chỉ trong phút chốc. Cả biệt thự hơn mét vuồn và bao thứ vũ khí tối tân bên trong đã đi theo làn khói đen kia biến mất.
Tất cả di chuyển đến biệt thự Black mà Khánh Anh nói, để lại phía sau một đám cháy to không một bình chữa cháy…chỉ có nước mưa.
…
- Yeah. Đại ca thật giỏi
- Uống tiếp thôi nào, ăn mừng vì sự “ra đi” của biệt thự Silver
- Đại ca chúng ta giỏi thật đấy, chỉ trong phút chốc thôi cả biệt thự lớn như vậy bị phá tan tành, thế này chúng ta thắng Hắc Long là chắc rồi
Tiếng hoan hỉ, ăn mừng vang lên không ngớt tại bang Mãnh Long, tiếng cười vang lên không ngừng vì vui sướng.
- Đại ca….đại ca làm bằng cách nào vậy…???
- Pháo VDZ - Vương Khang cười, đưa ly rượu lên môi nhấm nháp. Ánh mắt hiện hữu tia cười của kẻ chiến thắng.
- Pháo VDZ ??? – Một lũ đồng thanh, trố mắt ngạc nhiên như không tin vào tai mình.
- Đại ca…làm sao có được thứ đó? – Một tên tò mò hỏi, mồm vẫn há hốc vì chưa hết ngạc nhiên. Thứ này…trên đời chỉ có ba và tưởng chừng không còn nữa vì sự hủy diệt của nó. Thế nhưng…
- Ngày xưa mẹ ta còn sống vẫn thường nhắc đến nó, bà ấy đã lấy được nó cho ta đấy, mới đây thôi ta đã tìm lại được, thì ra ta chôn nó cũng rất lâu ở vườn nhà rồi. – Vương Khang cười nửa miệng. Thầm cảm ơn người mẹ của mình. – Nhưng ta vẫn chưa biết cách sử dụng hết tác dụng của nó nên chỉ phá được biệt thự đó thôi, nếu biết sd hết thì cả thành phố này chắc không còn…
Cả lũ im lặng nghe Vương Khang kể chuyện, cho đến khi…màn đêm đã treo lủng lẳng trên đầu.
Trở lại biệt thự sinh hoạt riêng của mình. Khánh Anh thả người xuống ghê sofa, nhắm mắt lại, mệt mỏi.
Thấy sự khác biệt trên gương mặt Khánh Anh , Minh lên tiếng hỏi Nam và Tuyết
- Có chuyện gì à?
Tuyết gật đầu, tiến về phía về phía ghế, ngả người xuống, còn Nam đi về phía tủ lạnh lấy nước lạnh uống.
- Mày biết tác dụng của pháo VDZ không? – Khánh Anh mấp máy môi hỏi Minh, ánh mắt mở hờ nhìn Minh như kẻ say.
- Ui thứ đó thì kinh rồi. Mà sao vậy? Liên quan đến nó à? – Minh đưa ánh mắt khó hiểu người Khánh Anh rồi nhìn Tuyết.
Khánh Anh không nói gì nữa, Tuyết kể cho Minh nghe về việc của Hắc Long, Minh cũng há hốc mồm như không tin vào mọi chuyện.
- Ngày mai, thách đấu rồi – Minh thở dài cũng lo cho tổ chức. Mất đi biệt thự Silver thì sự chiến thắng giảm đi một nửa. Vì vũ khí của tổ chức luôn cất trong biệt thự đó.
Khánh Anh mệt mỏi lên phòng. Việc đầu tiên là anh đi tắm. Anh bật nước xối xả, để nước tạt vào mặt…đau rát.
Nam và Tuyết cũng tranh thủ lên phòng tắm rồi cùng nhau đến bang Thiên Long.
……
Mưa ngưng rồi lại rơi tiếp, từng hạt tạt vào không trung mang theo tiếng kêu tanh tách. Châu San lười biếng mở mắt, chân tay đã bị trói chặt lại khiến cho cô đau đớn nhưng không dám kêu. Đồng tử căng hết mức khi thấy xung quanh toàn một màu u ám. Một ngôi nhà hoang cũ nát, những bức tường gạch không còn chắc chắn, tưởng chừng chạm nhẹ cũng sẽ đổ. Dưới sàn nhà là những viên gạch rải rác khắp nơi. Qua ánh đèn mở ảo treo lủng lẳng trên đầu cô có thể thấy rêu phong mọc kín mọi ngóc ngách. Mùi ẩm ướt xộc vào cánh mũi khiến cô khó thở. Không ngừng nhìn qua nhìn lại, cô tưởng tượng như đây là những ngôi nhà được đoàn làm phim ma ưa thích nhất. Vì cô thấy ngôi nhà này rất giống những ngôi nhà trong những bộ phim ma cô từng xem. Cô muốn dừng suy nghĩ lại nhưng không thể dừng cho đến khi
Cánh cửa mục nát khẽ mở ra, một tên khẽ nhếch mép nói
- Tỉnh rồi.
Thật ra, cô đã tỉnh lại từ rất lâu, nhưng vì mệt quá nên cô ngủ lúc nào không hay.
…
Ngay sau đó, cánh cửa khép vào lại được mở ra lần nữa. Mưa ngày càng to hơn, mưa tạt vào bên trong, mùi ẩm ướt càng tăng thêm. Mái tóc uốn xoăn nhuộm vàng được hất về một bên, quần jean trắng bó sát cùng chiếc áo phông from rộng che đi cái bụng đang to dần, đôi chân mang theo guốc mười phân đang tiến vào, tiếng cọc cạch va chạm với nền nhà, nụ cười nửa miệng lúc ẩn lúc hiện.
Yun đứng im, khoanh tay nhìn người con gái trước mặt mình, Châu San cũng nhìn lại, cả hai không nói gì, im lặng và im lặng. Cả hai nhìn nhau với ánh mắt đầy thách thức, thách thức xem ai sẽ là người dám lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí lặng như tờ này.
Cuối cùng Yun chính là người phá tan bầu không khí ấy bằng câu nói
- Chào chị
- Muốn…gì?
- Đơn giản mà, chị gọi Thiên Anh đến đây hộ em, chỉ có chị mới giúp được em thôi. – Nhỏ cười, nói với giọng giả nai
- Không – Châu San từ chối thẳng thừng, cô biết mục đích của nhỏ, cô mà gọi Thiên Anh đến đây thì Thiên Anh khó mà sống nổi với nhỏ.
Câu trả lời ngắn gọn của Châu San văng vẳng bên tai… “Không” đủ để nhỏ tức điên lên, nhưng vẫn tạm kiềm chế và nói tiếp, đôi chân tiến đến gần Châu San hơn
- Nói lại đi, có gọi không? Chị không gọi thì người chịu thiệt là chị - Càng nói, ánh mắt nhỏ càng sắc hơn – Nếu cho chị uống viên thuốc này cộng với lũ sói hoang ngoài kia đang “đói” thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? – Nhỏ lôi từ trong túi xách mình ra một vỉ thuốc trắng xanh khác nhau, đưa lên trước mắt Châu San cho cô xem. Cô khẽ rùng mình, nuốt khan nước bọt, mong nhỏ sẽ không cho cô uống thứ thuốc này, không cần ai nói cô cũng biết đây là thuốc kích thích, nói chính xác hơn là thuốc kích dục vì vỉ của nó cũng nói lên điều ấy.
- Có cần em nói cho nghe về tác dụng của nó không? – Nhỏ cười đểu, đôi tay ven theo đường viền của vỉ thuốc, khẽ bóc một viên ra, đặt lên tay, dí gần đến miệng Châu San , theo phản xạ, Châu San mím chặt môi, quay mặt đi hướng khác, nhỏ cười lắc đầu, rụt tay lại nói
- Có gọi không?
Một lần nữa, câu trả lời là “không”
Nhỏ tức tối, ánh mắt đáng sợ nhìn Châu San, giọng nói đầy cay nghiệt vang lên
- Chúng mày vào hết đây cho tao
Sau câu ra lệnh ấy, mười tên bặm trợn bên ngoài mở cửa bước vào, trông tên nào cũng ươn ướt vì nước mưa, khiến sự đáng sợ tăng lên gấp bội, Châu San nhìn mà thấy kinh tởm.
- Cô chủ? – Cả lũ đồng thanh
Yun đứng lên, từng viên thuốc bị bóc hết ra, một cốc nước mưa được đưa đến tay nhỏ, một bên cầm thuốc, một bên cầm nước, nhỏ nháy mắt hỏi
- Tôi hỏi nốt câu…chị có gọi không?
Châu San đau khổ nhìn từng tên trong đám người kia, tên nào cũng khiến cô muốn òa khóc, nếu chúng còn sờ vào người cô…chắc cô chết mất. Suy đi nghĩ lại, cô vẫn không muốn làm hại Thiên Anh , nhưng…bản thân cô sẽ ra sao. Cô đang rất mất bình tĩnh nhưng cô vẫn phải kìm chế.
- Tôi…gọi
Câu nói phát ra từ miệng Châu San , lập tức nụ cười trên môi Yun trở lên đẹp hơn một tẹo.
- Tôi không mang điện thoại - Châu San nói. Lúc bị bắt đến đây cô đang ở trong phòng, điện thoại cô để trên giường.
- Đây – Yun lấy điện thoại của mình ra, ném cho Châu San và quay ra ra lệnh cho một tên – Cởi trói tay đi
Một con dao sắc bén đưa lên không trung và….xoạc…dây trói đã đứt đôi, Châu San cảm thấy đỡ đau hơn, đầu tiên cô đưa tay lên xoa xoa rồi mới nhận lấy điện thoại đang nằm trong lòng mình.
- Tôi không lưu số cô ta, cô nhớ số không? – Yun có vẻ quan tâm nên hỏi thăm
- Nhớ….- Giọng Châu San hơn run run, những ngón tay run run ấn từng số một. Càng ấn…tên “Anh trai” càng hiện lên một gần và duy nhất. Cô hít thở một hơi dài rồi ấn gọi.
Đầu giây bên kia vang lên tiếng nhạc chờ dài nhưng không thấy bắt máy.
- Ai gọi kìa? Nghe điện thoại đi – Minh lên tiếng khi tiếng nhạc chuông của Hoàng cứ vang lên liên tục nhưng anh không hề bắt máy hay tắt chuông đi.
- “Em gái” gọi, tao không thích nghe – Hoàng nói rồi vứt điện thoại sang một bên. Anh biết đâu…người đầu giây bên kia đang cần anh cứu.
- Thiên Anh đâu rồi, không sang đây cùng em sao? – Hoàng chuyển chủ đề, hỏi Vy
- Không, nó ngủ rồi. – Vy cười trả lời…
…..
- Thế nào? Không nghe máy sao? – Yun cau mày lên tiếng. Châu San giật mình xóa lịch sử cuộc gọi.
- Tôi…tôi chưa gọi – Châu San nói
- Chị muốn chêu tức tôi à? Có gọi không? Tôi cho chị năm giây để gọi – Nhỏ hét lên bực tức
Châu San cắn răng chịu đựng, khẽ liếc nhìn mấy tên “yêu râu xanh” kia rồi bấm số…Thiên Anh
Nhưng cô không dám ấn nút gọi. Thấy Châu San chần chừ lo lắng, Yun cướp lại điện thoại của mình. Tắt đi. Bật camera lên
- Thích thử thách lòng kiên nhẫn của tôi à? Được lắm – Nhỏ nói với giọng đầy cay nghiệt. Đưa thuốc cho một tên bên cạnh và hất hằm ra lệnh
Tên đó hiểu ý, tiến đến gần Châu San , cười nhạt
Những viên thuốc tiến đến sát miệng cô hơn. Châu San mím chặt môi như thể đã bị keo dính vào nhưng không thể nào cưỡng được sức khỏe của tên kia. Bàn tay thô bạo bóp lấy hai bên quai hàm Châu San để cô mở miệng. Từng viên thuốc trắng rơi vào miệng cô theo đó là một cốc nước mưa…
Ực…
Bị tên đó làm cho nuốt chửng năm viên thuốc. Cô khỏ khăn cúi người xuống nhằm nôn ra nhưng không được. Đầu óc cô bắt đầu choáng váng, ngứa ngáy…và ham muốn dâng lên. Khó chịu, quá khó chịu, từng giọt nước mắt rơi xuống đất.
- Mới thế thôi mà đã khóc, bây giờ cho mấy tên này thử nhé! – Yun cười cợt. Camera sẵn sàng. – Tôi chỉ chụp ảnh thôi, tôi sẽ không quay video đâu, thấy hình này thì Hoàng sẽ làm gì nhỉ? Chắc anh ta điên mất. Ha ha…
- Đừng…- Châu San khẽ lên tiếng, giọng tha thiết và mệt mỏi
- Sao không nghe lời tôi ngay từ ban đầu? – Yun đến ngần Châu San hơn, ngồi xuống, khẽ nâng cằm Châu San lên soi xét và phán.
- Xinh lắm…nhưng không thông minh
- Đừng – Châu San nói tiếp câu ban này. Chỉ một chữ “đừng” thôi vì cô không thể nói thêm bất kì câu gì nữa. Cô đang rất khó chịu.
- Chị thích tôi gửi anh cho ai xem? Hoàng hay Thiên Anh? – Yun cười nhạt. Hất hằm cho một tên vào, bàn tay thô bạo cầm vào hai bên cổ dưới của Châu San xé toạc áo cô ra. Cô yếu ớt đẩy tên đó ra khỏi người trước khi bàn tay ấy chạm đến ra thịt mình.
- Đừng làm vậy – Cô thở đầy mệt nhọc, vì tác dụng của thuốc nên đôi tay như mất hết sức lực, không đủ sức để đẩy tên kia ra
Những hình ảnh được camera của Yun thu vào thật khiến ai đó nổ tung.
- Tránh ra đi - Yun quát tên kia, được lệnh của Yun, tên đó nuối tiếc rời khỏi người Châu San . Thân hình bé nhỏ co ro lại, run bần bật. Khóe môi mấp máy tên người con trai mà cô yêu thương.
- Đẹp thật – Yun giơ hình ảnh mình vừa chụp được cho Châu San xem
Một lần nữa, chữ “đừng” lại được phát ra từ khóe miệng nhỏ xinh kia
- Điện thoại chị để trong phòng đúng không? Tôi mượn lúc nhé. Giờ ngủ tạm đây qua đêm đi. Ngày mai có bạn chung - Yun cười nửa miệng, bước về phía cửa ra lệnh cho hai tên đàn em
- Chờ tôi ở… - Nhỏ nói địa chỉ nhà Thiên Anh ra rồi dáng nhỏ khuất sau cánh cửa mục nát rồi khuất sau màn mưa dày đặc
…….
Tại biệt thự Khánh Anh
Hoàng đi đi lại lại khắp phòng vì đã muộn rồi mà Châu San vẫn chưa thấy đâu. Ngoài trời vẫn còn mưa nặng hạt
Anh cũng không khỏi nghi ngờ vì giờ này Yun vẫn chưa về.
- Không phải người Việt Nam thì làm gì biết đường lối gì, đi đâu được chứ? – Hoàng lẩm bẩm không thôi. Cứ cầm chặt lấy điện thoại như chờ một cuộc gọi từ Châu San . Anh mà biết mình đã lỡ cuộc gọi từ Châu San , lỡ cơ hội cứu người con gái của mình thì không biết anh sẽ tự trách bản thân đến nhường nào.
Hoàng vừa đi ra khỏi phòng thì chạm mặt Yun
- Châu San đâu? – Anh lạnh giọng hỏi
- Liên quan đến em à? Tầm này nhỏ trong phòng ý sao hỏi em? – Yun trả lời tỉnh bơ như không biết chuyện gì
- Không có
- Thế sao hỏi em? Ô – Nhỏ giả vờ bực mình rồi đi thẳng lên phòng mình, đợi cho Hoàng khuất, nhỏ mới xuống phòng Châu San.
Điện thoại của Châu San nằm gọn trên giường. Nhỏ cầm lấy và…
Ở một nơi khác. Một cô gái đang chìm trong giấc ngủ thì tiếng nhạc chuông tin nhắn vang lên.
“ Ra ngoài cổng đi, tôi có bất ngờ dành cho cậu. Ra luôn nhé”
Thiên Anh vừa bước ra khỏi cổng. Ngó xung quanh xem Châu San đâu nhưng…
Bụp
Rất nhanh chóng, như một tuần hoàn lặp lại, Thiên Anh ngất đi y hệt Châu San.
Cùng lúc đó, hai tên vệ sĩ của Khánh Anh đi ăn tối trở lại, không nhận ra điều bất thường gì, vẫn đứng canh cổng như thường.
Hai tên kia bắt được Thiên Anh , liền gọi điện cho Yun kể công
- Ok, tốt lắm. Để đó mai tao xử, giờ muộn nên tôi không đi được. Nhớ canh chừng hai đứa chúng nó cẩn thận – Yun cười mãn nguyện
- Sẽ không ai cứu được mày đâu – Yun khẽ cười. – Xin lỗi Châu San , tôi làm phiền chị nhiều rồi, chỉ với một tin nhắn từ số của chị mà bắt được nhỏ? Thế mà tôi không nghĩ ra sớm để chị bị hành hạ thế này….- Nhỏ suy nghĩ
Trong căn phòng tối không chút ánh sáng, chiếc nhẫn bọ cạp ở tay Khánh Anh liên tục phát ra thứ ánh sáng kì lạ. CHính anh cũng không hiểu. Nhưng trong anh đang có linh cảm xấu. Chưa bao giờ anh bối rối như lần này.
Về nhà, không thấy Thiên Anh đâu, Vy gọi điện nhưng máy bận, đáp trả bằng một dòng tin nhắn “Tao bận, ngủ đi”
Vy không hề có chút nghi hoặc nào, cũng lên giường ngủ một mình.